Triệu Tử Văn đi tới cạnh Lý Thanh Chiếu cười nói:
- Tìm ta có chuyện gì ?
- Hừ …
Lý tài nữ vừa định mở miệng trả lời chợt nghe thấy tiếng hừ , ánh mắt mọi người lập tức chuyển sang hướng người nọ.
Mã Chí Viễn ? Triệu Tử Văn ngẩn người, người này khẳng định là Mã Chí Viễn , Lý Thanh Chiếu cũng liếc mắt nhìn Mã Chí Viễn rồi cười nói:
- Đương nhiên là mời huynh tới làm từ , bằng hữu muội đều là người có tài học bất phàm, hy vọng có thể chứng kiến tài văn chương của huynh.
Nguồn truyện: TruyệnYY.com- Một tên thư đồng nho nhỏ thì có tài văn chương gì chứ ?
Mã Chí Viễn tỏ vẻ khinh miệt, lui ra một quãng, đứng cạnh một văn nhân tuấn tú đội mũ chỉ bạc, mặc một áo dài trắng, môi hồng, răng trắng, nhìn qua cách ăn mặc hoa lệ của hắn đã biết hắn khẳng định là còn nhà giàu.
- Mã công tử tài văn chương cũng còn chưa xuất chúng được như thế .
Lý Thanh Chiếu thấy Mã Chí Viễn mắng Triệu đại ca lập tức phản bác.
Mã công tử ngẩn người, không nghĩ rằng Lý tài nữ lại che chở cho hắn, liền ôm quyền nhìn Lý tài nữ nói :
- Ta nói tên thư đồng này như vậy, không có nói Lý tiểu thư, xin Lý tiểu thư đừng hiểu lầm.
Ách !!! Triệu Tử Văn kinh ngạc, lần trước tên Mã Chí Viễn đã ghi hận trong lòng với hắn, lần này bị Lý Thanh Chiếu nói hắn chỉ gượng cười, có thể thấy tên Mã Chí Viễn này cũng có vài phần ý tứ với Lý Thanh Chiếu.
- Tại hạ chỉ là một tên thư đồng nho nhỏ , đương nhiên không thể so sánh với Giang Nam Tứ Đại Tài Tử, tài học cao siêu.
Lý Thanh Chiếu vốn định cãi lại , nhưng Triệu Tử Văn không muốn cho nữ nhân che chở hắn, liền mở miệng nói trước.
- Biết là tốt rồi .
Mã công tử đắc ý cười, ngọn phiến trong tay phe phẩy vài cái, nếu như tên thư đồng này tự xưng là tài học bất phàm, hắn đương nhiên sẽ giáo huấn một phen, nhìn rừng hoa quế, ánh mắt đung đưa, hắn nhẹ giọng ngâm :
- Lục vẫn tiễn điệp Đê hộ hoành kim tiết
Chiên đoạn hoa trung thanh dự , hương dữ vận, lưỡng thanh khiết.
Thắng tuyệt
Quân thính thuyết
Thị tha lai xử biệt
Thí khán tiên y do đái , kim đình lộ, ngọc giai tuyệt.
( Dịch thơ :
Mây ôm hoa vàng, người ngắm hoa
Hương thơm mát, hương thanh khiết
Thật tuyệt
Người ngắm tuyết rơi, nhớ nơi ly biệt
Nhìn tà áo xưa
Con đường đình lộ, bóng ngọc không còn. )
- Từ hay
Mã Chí Viễn vừa đọc xong, nam tử tuấn tú bên cạnh đã khen, các tài tử và tiểu thư khác cũng thầm gật gù, cảm nhận ý hay của bài từ, trong lòng thầm khen ngợi, Giang Nam Tứ Đại Tài Tử quả nhiên không phải chỉ là hư danh.
Thủ từ này là thủ từ đa cảm, mượn cảnh tả tình, hình dunh chuẩn xác, nhưng chỉ có điều âm thanh của Mã Chí Viễn không hề có vẻ thương tâm, chỉ là gượng gạo, Triệu Tử Văn nghe xong thầm cười …
Lý Thanh Chiếu cũng có vào phần bội phục vị Mã công tử này, nhưng cảm thấy hắn luôn cố khoe mẽ văn chương, vừa rồi còn trêu đùa Triệu đại ca, trong lòng nàng không vui, nàng thầm hít hương hoa quế thoang thoảng, bước vài bước rồi chậm rãi thì thầm :
- Ám đạm khinh hoàng thể tính nhu
Tình sơ tích viễn chích hương lưu
Hà tu thiển bích thâm hồng sắc, tự thị hoa trung đệ nhất lưu
Mai định đố, cúc ứng tu. Họa lan khai xử quan trung thu
Tao nhân khả sát vô tình tư, hà sự đương niên bất kiến thu.
( Dịch thơ :
Thân màu vàng quang mang ảm đạm
Hương thơm mát lưu lại xa xa
Hoa tự nhiên chen trên lá đỏ,
Mận ghen tuông
Cúc thêm xấu hổ
Tranh trung thu trải rộng
Nhưng nhà thơ vô tình tương tư
Không thấy được mùa thu năm đó.)
Thủ từ này phong cách động đáo, dùng nghị luận để nhập từ, dung vật trữ tình, miêu tả hoa quế màu nhàn nhạt , nhưng ôn nhã dịu dàng, ôm ấp tình cảm đơn sơ, đem hương thơm nồng đậm gửi tới con người, ý cảnh so với bài từ của Mã Chí Viễn thì đẹp hơn rất nhiều.
Không hổ là đại tài nữ Hàng Châu, mọi người vô cùng bội phục , cung kính nói :
- Lý tiểu thư thật sự là tài cao.
Lý tiểu thư chỉ ảm đạm cười , nàng vốn không phải là người thích náo nhiệt, đứng trong rừng quế, làn gió nhẹ thổi qua khiến cho tà áo trắng của nàng tung bay, khuôn mặt nàng đẹp như vẽ, nụ cười thản nhiên như làn gió , khí chất điềm tĩnh, khiến cho hoa quế dường như cũng đẹp thêm vài phẩn , phong thái thật thoát tục.
Mã Chí Viễn ngây người một lát mới ôm quyền nói :
- Lý tiểu thư thật sự là tài cao, tại hạ cam bái hạ phong.
Mã Chí Viên khen tặng, rõ ràng muốn lấy lòng Lý Thanh Chiếu, như muốn thổ lộ trái tim với nàng.
Thủ từ này tự nhiên Triệu Tử Văn cũng đã nghe qua, là một trong những bài từ bất hủ của Lý Thanh Chiếu, tài học của nàng đương nhiên Giang Nam Tứ Đại Tài Tử không thể so sánh, thậm chí đối với lịch sử sau này, Triệu Tử Văn cũng chưa từng nghe qua danh tiếng tên Mã Chí Viễn này.
Triệu Tử Văn để ý tới nam tử tuấn tú bên cạnh Mã Chí Viễn, thấy hắn nước miếng như sắp chảy ra , trong mắt tràn ngập vẻ say mê, nhưng bên ngoài vẫn ngụy trang như không có gì, quạt ngọc khẽ lay động, biểu hiện như tài tử phong lưu.
Mẹ kiếp tên bất tử nhà ngươi không cần phải tỏ ra phong độ, Triệu Tử Văn thầm mắng trong lòng, hắn cũng không biết tên công tử kia và Mã Chí Viễn thế nào, chỉ biết hắn cũng không phải loại người tốt lành, hắn liền bước tới cạnh tên tài tử
"phúc hậu" hỏi :
- Mã công tử, xin hỏi đây là công tử nhà nào ?
- Ngay cả hắn ngươi cũng không biết ?
Tên tài tử kia cả kinh :
- Hắn là con của Tổng Đốc Hàng Châu, công tử Phương Viêm Bân.
Tổng Đốc Hàng Châu ? Ta ngất ! Triệu Tử Văn trong lòng có chút giật mình , ở Hàng Châu này, Tổng Đốc đại nhân là lớn nhất, nếu là con của Tổng Đốc , thì so với tên kia … còn lớn hơn.
- Vị thư đồng này đêm đó độc chiếm yến hội Quần Phương Các, tài văn hẳn là phi phàm, làm chủ thi, từ hẳn không phải là việc khó, hay là để vị thư đồng này làm một bài từ, chư vị thấy thế nào ?
Mã Chí Viễn muốn thầm giáo huấn tên thư đồng ngạo mạn này, liền hướng mọi người nói .
- Tốt !
Các tài tử đối với tên thư đồng nho nhỏ này đều có chút khó chịu, tất cả đều hưởng ứng .
- Triệu đại ca, huynh làm một bài đi .
Lý Thanh Chiếu thấy các tài tử ồn ào, Triệu đại ca cự tuyệt sẽ không tốt, đối với Triệu đại ca nàng cũng có chút tin tưởng , với tài văn chương như hắn thì thủ từ đâu có gì khó , liền nói với hắn.
Triệu Tử Văn thấy Lý Thanh Chiếu nói vậy, bất đặc dĩ gật đầu, trầm tư một lúc rồi ngâm :
- Vạn thiên hủy ba xuân sự túc, nhất nham quế tự tráng thu quang. Thanh linh phong lộ nguyệt xâm ngọ, thiên tượng nhân gian đối tương hương .
- Hừ .
Mã Chí Viễn và Phương Tiêm Bân đồng thời khẽ hừ một tiếng , Mã Chí Viễn hướng Triệu Tử Văn cười nói :
- Chẳng lẽ ngươi không biết hôm nay dùng từ làm chính hay sao ? Ngươi lại làm thơ, thật là đồ tôi tớ không biết quy củ .
Chúng tài tử, tiểu thư đều thở dài, thần sắc khinh miệt, có tài tử thở dài, mặc dù thư đồng này vừa làm ra một bài thơ hay , đáng tiếc hôm nay là dùng từ chủ đạo, có tài từ khinh miệt thư đồng này căn bản không biết làm từ, lấy thủ thi để lừa gạt phó quan, thật sự là buồn cười.
Lý Chiếu Thanh thấy Triệu Tử Văn phạm vào sai lầm , nàng cũng không thể giúp hắn, liền đi đến bên cạnh hắn, nhẹ nhàng kéo tay áo hắn , hạ giọng nói :
"Huynh còn không mau làm thủ từ đi".
Triệu Tử Văn thấy Mã Chí Viễn nhục mạ mình , mặt biến sắc, bình thường hắn toàn làm thơ, nên sơ sẩy quên mất hôm nay dùng từ làm chính, hơn nữa hắn cũng không giỏi làm từ, biết về từ cũng ít .Hắn khẽ bước vài bước , trong đầu chợt lóe linh cơ , nhìn hoa quế lóng lánh cười nói :
- Nhu phá hoàng kim vạn điểm khinh, tiễn thành bích ngọc diệp tằng tằng .
Phong độ tinh thần như ngạn phụ, đại tiên minh
Mai nhị trọng trọng hà tục thậm ,đinh hương thiên kết khổ thô xanh
Huân thấu sầu nhân thiên lý mộng, khước vô tình .
( Dịch thơ :
Thân mềm mại , vạn điểm nhẹ nhàng
Dệt bích ngọc tầng tầng lớp lớp
Tinh thần thư thái, si mê
Mai thua kém sắc, đinh kém hương
Nỗi buồn thấp thoáng, ngàn dặm một giấc mơ, khách vô tình . )
Thủ từ lấy cảnh nhập tình , vịnh hoa mà không phải tả hoa , mượn hoa hình , hoa thái , hóa tính phát ra sự cảm khái trong lòng , nhìn như vô hình mà lại hữu tình, ý vị sâu xa , có thể nói là cực phẩm trong thủ từ , so với Mã Chí Viễn và Lý Thanh Chiếu còn cao hơn một bậc .
- Từ hay .
Các tài tử không khỏi kinh hô, thật đúng là
"giả chết bắt quạ", tất cả đều thầm bội phục tên thư đồng này.