Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu
Chương 140: Hôn ước của Minh Minh. (3)
Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: Vipvandan
- Có ý tứ gì, tôi nghe không hiểu đấy?
Tề Nhạc nhíu mày.
Cơ Đức thở dài một tiếng, nói:
- Chuyện này vốn tôi không muốn nói, nhưng mà, sư phụ, tôi sợ ngài thật sự thích em tôi. Dù sao nàng hồn nhiên như thế, lại xinh đẹp, tuy ngài gần đây biểu hiển rất háo sắc, nhưng tôi nhìn ra, ngài ở phương diện nữ nhân cực kỳ cẩn thận, hơn nữa cũng không phải loại thích tình nhân. Nếu quả thật có thể, tôi cũng hy vọng Minh Minh có thể tới với ngài. Đáng tiếc, chuyện này là không thể nào. Đại khái là năm năm trước, tổng thống Hy Lạp tới thăm, ngài có nghe qua không?
Tề Nhạc lắc đầu, nói:
- Tôi ít khi quan tâm tới quốc gia đại sự, rốt cuộc xảy ra chuyện gì anh cứ nói thẳng đi.
Cơ Đức nói:
- Chính là lần đó, tổng thống Hy Lạp tới tìm hiểu đất nước chúng ta, đi theo còn có một thiếu niên mười bảy tuổi, trong một yến hội, bọn họ vô tình nhìn thấy Minh Minh, tổng thống Hy Lạp lập tức giật mình khi Minh Minh mới mười bốn tuổi, đưa ra yêu cầu liên hôn quốc tế, hy vọng Minh Minh có thể gả cho con của ông ta.
- Ta kháo. Chẳng lẽ lão gia tử nhà anh chịu gả Minh Minh cho một tên nhị thế tổ? Không thể nào, Hy Lạp không phải cường quốc. Đáng nịnh bợ sao?
Cơ Đức tức giận trừng mắt nhìn Tề Nhạc, nói:
- Nhị thế tổ cái gì, cho dù là tôi, không thể thừa nhận cũng không được, con trai của tổng thống Hy Lạp là nhân tài phi thường ưu tú, năm gần mười bảy tuổi, cũng đã có học vị tiến sĩ, hơn nữa ăn nói chừng mực, có thiên phú thể dục thể thao rất mạnh, vị tổng thống này sau lưng chẳng những có Thuyền Vương nổi tiếng của Hy Lạp ủng hộ, đồng thời, hắn cũng là người có danh vọng cao nhất Hy Lạp, con của hắn phi thường xuất sắc, bất luận tướng mạo hay thứ khác đều là nhân tuyển tốt nhất.
- Về phần nịnh bợ như lời anh nói, tuy khó nghe một chút, nhưng quốc gia của chúng ta hy vọng có mối quan hệ hữu nghị với Hy Lạp. Tuy Hy Lạp không lớn, nhưng mà, địa vị của nó ở phương tây rất quan trọng. Thần hóa của cổ Hy Lạp có lẽ anh đã nghe qua, giống như thủ hộ giả phương đông các anh vậy, Hy Lạp có lực lượng thủ hộ giả phương tây cường đại. Bởi vậy, chỉ cần thành lập tốt quan hệ với Hy Lạp, mạnh như Mỹ Kiên Quốc, cũng không dám xem nhẹ.
Thủ hộ giả phương tây? Nghe danh từ này, tâm của Tề Nhạc chấn động, nhớ tới lúc trước Hải Như Nguyệt giới thiệu cho mình nghe, lông mày nhíu lại càng chặt, chuyện này quả nhiên quan hệ quá rộng!
- Bởi vậy, lúc ấy cha của tôi hỏi thăm Minh Minh, sau đó liền đáp ứng. Tuy đây chỉ là quan hệ hôn nhân chính trị, nhưng lần đó Minh Minh trò chuyện với vị con tổng thống Hy Lạp rất vui vẻ, ở chung giống như rất tốt, khi đó nàng cũng không có phản đối. Bởi vậy, hôn sự này được thành lập, ước định vào lúc Minh Minh hai mươi tuổi, phải gả tới Hy Lạp.
Nghe Cơ Đức nói, ánh mắt Tề Nhạc lộ ra thần sắc không biết nên giải quyết thế nào, trong đầu nhớ lại đêm dưới trăng, nhớ lại mình cùng Minh Minh phát sinh đủ loại quan hệ, đột nhiên hắn phát hiện, tâm của mình trống rỗng, giống như mất đi cái gì đó quý giá nhất.
Thực Vật Hồn cùng Thiên Hồn đi ở phía trước, giống như không nghe hai người nói chuyện với nhau, thời gian không dài, bọn họ đã đi tới một nhà hàn của Thái Dương Quốc.
- Tốt, chúng ta đến, ăn cơm trước đi.
Thiên Hồn quay đầu nhìn Tề Nhạc đang thất hồn lạc phách.
Trong lòng Cơ Đức có chút bất đắc dĩ, nhưng hắn cũng biết, chuyện này càng sớm nói cho Tề Nhạc nghe, đối với hắn và em mình mới có lợi.
- Mẹ kiếp, không nghĩ nữ, binh tới tướng đỡ. Mình phải hóa bi thương thành sức ăn.
Tề Nhạc dưới cái nhìn soi mói của ba người khác, không thèm quan tâm.
Thiên Hồn bật cười nói:
- Thần kinh của anh ta đúng là lớn mà.
Cơ Đức cười ha hả, nói:
- Cầm được buông được, đây mới là nam nhân.
Vừa vào tiệm, Tề Nhạc đầu tiên nhìn thấy thiếu nữ mặc váy ngắn tiếp đón, dáng người tuy không cao, nhưng quần áo cực kỳ mát mẻ, mang theo vẻ mặt khiêm tốn cúi đầu chào khách vào cửa.
Đi trước mặt Tề Nhạc là một tên mập mạp, mập mạp mang nụ cười dâm đãng trên mặt, tiện tay bóp ngực của thiếu nữ này, sắc mặt thiếu nữ hơi cứng lại, lập tức khôi phục mỉm cười, sau đó cúi người nói cái gì đó, mập mạp cười hắc hắc, tiện tay lấy ra một tờ tiền Thái Dương Quốc nét vào giữa khe ngực của thiếu nữ, nụ cười của thiếu nữ này phi thường ngọt ngào, không ngừng nói cái gì đó với tên mập kia.
- Bọn họ đang nói cái gì? Mấy nữ nhân này thật sự chẳng ra gì! truyện copy từ tunghoanh.com
Tề Nhạc nhìn qua Cơ Đức hỏi.
Cơ Đức nói:
- Còn có thể nói cái gì, tại Thái Dương Quốc chính là như vậy, địa vị của nam nhân vĩnh viễn cao hơn nữ nhân rất nhiều. Đừng nói là sờ nàng một cái, cho dù ngài tát nàng một bạt tai, nàng cũng sẽ tươi cười nói cảm ơn. Người Thái Dương Quốc đều tiện như thế. Sư phụ, ngài cũng đi sờ một cái đi.
Tề Nhạc khinh thường hừ một tiếng, nói:
- Tôi quyết định, tôi sẽ không làm vẻ vang quốc gia. Ta sợ có bệnh truyền nhiễm.
Sau đó Thiên Hồn vừa vào cửa nghe xong lời này liền cười rộ lên, sóng mắt Thực Vật Hồn lưu chuyển, nhìn qua Tề Nhạc, ánh mắt trở nên nhu hòa hơn rất nhiều, giống như khen ngợi quyết định "Vĩ đại" của hắn vậy.
Thiên Hồn dùng ngôn ngữ Thái Dương Quốc nói một hồi, dưới sự dẫn dắt của thiếu nữ phục vụ kia, bọn họ trực tiếp đi vào trong phòng. Thái Dương Quốc đều ngồi ăn trên mặt đất, chuyện này làm Tề Nhạc không thích ứng.
Thiên Hồn nói:
- Các vị muốn ăn cái gì? Đừng khách khí với tôi.
Tề Nhạc nhún nhún vai, nói:
- Tùy tiện, chỉ cần có thể ăn no, tôi không sao cả.
Cơ Đức nói:
- Tôi cũng vậy, tôi không có hứng thú với đồ ăn ở đây, ăn no là được.
Thực Vật Hồn gật gật đầu, hiển nhiên là đồng ý với ý kiến của Cơ Đức.
Thiên Hồn mỉm cười nói:
- Không có biện pháp, đã tới đây thì ăn ở đây. Tôi cũng tùy tiện.
Tề Nhạc đương nhiên không hiểu Thiên Hồn nói cái gì, chỉ nghe hắn nói ô ô một loạt, sau đó quán mang tới không ít thức ăn.
Không lâu sau, một bàn thức ăn Thái Dương Quốc phong phú mang lên, nhìn thấy cách xử lý món ăn, Tề Nhạc nhíu mày.
- Ăn sống ah! Đã sớm nghe nói người Thái Dương Quốc thích ăn đồ sống, vừa nhìn là không muốn ăn.
Thiên Hồn mỉm cười nói:
- Vậy anh ăn một chút sushi đi. Kỳ thật, hương vị cá sống không tồi đâu.
Tề Nhạc cầm lấy một miếng sushi đặt trước mũi ngửi, nhíu mày, nói:
- Đây là vật gì, ngửi có mùi lạ.
Vừa nói, hắn đã đem sushi ném vào trong miệng của mình. Hắn từ nhỏ đã là cô nhi, đương nhiên không biết cách xử lý món ăn của Thái Dương Quốc. Đợi đến lúc lớn hơn một chút, mỗi tháng chỉ ăn tiền trợ cấp của quốc gia mà sống, càng không được ăn. Đây là lần đầu tiên hắn được nếm thử món ăn của Thái Dương Quốc.
Phốc ——, ăn nhanh nhả ra còn nhanh hơn, Tề Nhạc vừa ăn đã nhổ miếng sushi ra ngoài.
- Trời ạ! Lại là cơm rong biển, từ nhỏ tôi không muốn ăn nhất chính là cơm rong biển.
Thời điểm còn bé ở cô nhi viện, Tề Nhạc sợ nhất là cơm và súp rong biển, mỗi lần vừa nghĩ tới đồ ăn mình ghét nhất, đừng nói ăn, cho dù ngửi hắn đã nôn ọe.