Soán Đường
Tác giả: Canh Tân
Quyển 8
Chương 127: Thu binh..
Nhóm dịch: Black
Nguồn: Vipvanda
Nhìn đám lưu dân cuối cùng rời khỏi, Lý Ngôn Khánh cuối cùng cũng trút được gánh nặng, thở phào một cái.
Lần này xuất binh hắn chẳng những mang đi Bùi thị gia tộc mà còn mang cả dân chúng Yển Sư.
Lý Ngôn Khánh đóng quân ở Thạch lâm sơn đã truyền ra lời đồn Yển Sư sắp có thảm họa chiến tranh.
Người dân Yển Sư rất sợ hãi mà Lý Ngôn Khánh thừa cơ tuyên bố hắn rút khỏi Yển Sư trở về Huỳnh Dương, mọi người nếu đồng ý thì có thể theo hắn trở về Củng huyện.
Củng huyện sau khi xây xong rất rộng cần phải có người bổ sung.
Lưu dân cố nhiên là một đạo nhân khẩu nhưng mà vẫn chưa đủ.
Lý Ngôn Khánh cần phải cân đối tỉ lệ nhân khẩu Củng huyện bảo đảm sự vững vàng ở nơi đó, dân chúng Yển Sư dũng mãnh tiến vào sẽ làm cho tỉ lệ lưu dân bị giảm bớt, phần lớn dân chúng Yển Sư này cũng là người có tài sản, Lý Ngôn Khánh nói bọn họ tổn thất bao nhiêu thì khi tới Củng huyện sẽ đền bù bấy nhiêu, dù sao hiện tại Củng huyện cũng có đại lượng đất hoang khai khẩn.
Lưu dân tuy nhiều nhưng không cách nào thỏa mãn nhu cầu của Lý Ngôn Khánh.
Người Yển Sư tới Củng huyện chẳng những có thể dùng đất hoang cày ruộng, mà còn có thể mở rộng Củng huyện.
Tám phần người dân ở Yển Sư đã theo Lý Ngôn Khánh dời đi Củng huyện.
Đây cũng là nguyên nhân trọng yếu Lý Ngôn Khánh thỉnh cầu Lý Kiến Thành và Lý Thế Dân dời thời gian triệt binh tới mười hai ngày.
Bùi Nhân Cơ không trở về Củng huyện mà ở cùng một chỗ với Lý Ngôn Khánh cùng dân chúng Yển Sư rời khỏi.
- Bởi vậy tòa thành Yển Sư này tựa hồ không giữ được.
Ngôn Khánh nói:
- Cho dù dù bọn họ ở Yển Sư cũng không cách nào sống sót dưới chiến hóa của Yển Sư, Yển Sư tất sẽ trở thành một tòa phế tích, nhạc phụ thành phá thì có thể xây lại nhưng người chết thì không cách nào sống lại được.
Bùi Nhân Cơ gật đầu:
- Ta biết rõ ta không trách cứ con.
Dân chúng thông qua Hắc Thạch độ khẩu Ngôn Khánh mới hạ lệnh cho binh mã bắt đầu qua sông.
Cùng lúc đó từ Yển Sư truyền tới tin tức của mật thám, Vương Thế Sung ở Yên Sư bị Lý Mật vây đánh ở bên ngoài, chất nhi Vương Nhân Tắc cùng với Vương Quân Khuếch liều chết bảo hộ hắn chạy ra khỏi vòng vây.
Cháu trai của hắn Vương Thái chết trận dưới thành.
Hai vạn Tùy quân cơ hồ toàn quân bị diet mà Lý Mật đã chỉnh đốn binh mã tựa hồ muốn xuất kích nơi này.
- Sớm biết Lý pháp chủ không cam tâm tình nguyện cho ta lợi dụng mà.
Ngôn Khánh không hề hoang mang, ngoắc một thiếu niên phía xa xa tiến tới:
- Liễu Thanh, mau đi thông tri cho Lưu Hắc Các, phóng hỏa đốt mấy đại doanh, Lý Mật thông minh sẽ biết mà dừng tay.
Liễu Thanh chính là thiếu niên đã được bắt sống ở Yển Sư vì chuyện mẹ hắn giữ lại nghiên mực mà được Đỗ Như Hối thưởng thức.
Đối với Lý Ngôn Khánh mà nói, hắn đối với áng văng chương đó không có nhiều lưu luyến.
Thế nhưng mà đối với Đỗ Như Hối mà nói có rất nhiều kỷ niệm, hăn giới thiệu Liễu Thanh với Lý Ngôn Khánh, Lý Ngôn Khánh đành để hắn làm chân liên lạc.
Từ lúc Lý Mật tới đây Ngôn Khánh cùng với Đỗ Như Hối đã đoán được Lý Mật có khả năng sẽ đục nước béo cò.
Cho nên khi dân chúng hộ vệ qua sông, Đỗ Như Hối mệnh cho Lưu Hắc Các sắp đặt một loạt doanh trại, chồng chất sài lương ở đó.
Lý Mật cũng có ý định đục nước béo cò.
Lần này hắn tới Yển Sư đã mang theo Vương Bá Đương và Vương Yếu Hán, Đậu Kiến Đức đồng thời còn mang theo nguyên Ưng Dương Lang Tướng Nguyên quận Lỗ Nho Tông, mệnh cho Lỗ Nho Tông làm tướng quân ra trấn huyện thành Yển Sư.
Vừa thấy Lý Mật xuất hiện, Vương Thế Sung lập tức có phản ứng, Lý Mật và Lý Ngôn Khánh hợp tác rồi.
Hắn liệu có biện pháp nào
Lúc trước hắn cùng với Lý Mật liên thủ hôm nay Ngôn Khánh cùng với Lý Mật liên thủ là lẽ thường tình. Thời đại này không có địch nhân mãi mãi, ai thực lực lớn nhất người đó là địch nhân, Vương Thế Sung dùng thiên tử lệnh cho chư hầu, cũng giống như Tào Tháo trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, Lý Ngôn Khánh cùng Lý Mật cũng giống như Tôn Lưu liên hợp, mới chống được Vương Thế Sung. Nếu không Vương Thế Sung dùng danh nghĩa gọi Lý Ngôn Khánh vào Lạc Dương thì hắn phải làm sao bây giờ?
Đi chỉ có con đường chết.
Không đi, Vương Thế Sung liền có cớ dùng Lạc Dương cướp lấy Huỳnh Dương.
Tuy nhiên hiện tại thì không được, Vương Thế Sung cần phải đánh Huỳnh Dương, nhất định phải thông qua cửa ải Lý Mật.
Vương Thế Sung đành phải dưới sự trợ giúp của Vương Nhân Tắc cùng với Vương Quân Mị toàn quân rút khỏi Lạc Dương.
Về phần hắn có trả thù Lý Mật hay không, khi nào thì báo thù Lý Mật.
Lý Mật tạm thời không lo vấn đề này.
- Tam lang, ngue lập tức cùng với Hán Lập Huyền điểm khởi binh mã đánh lén Hắc Thạch độ
Cô lường trước rằng Lý Ngôn Khánh dời đi tám phần người dân Yển Sư nhất định không qua Hắc Thạch độ nhanh như vậy, hiện tại chúng ta ở Hắc Thạch độ tiêu diệt Lý Ngôn Khánh là tốt nhất, cho dù tiêu diệt không được cũng phải để cho hắn gặp thiệt thòi lớn.
Vương Bá Đương điểm binh mã tinh nhuệ vâng mệnh Lý Mật.
Lý Mật thì thừa cơ đi dò xét Khâu Hoài Nghĩa bị Lý Ngôn Khánh giam ở trong trại giam, món lễ vật này Lý Mật cũng không cự tuyệt được.
Nhớ ngày đó nếu không phải vì tên Khâu Hoài Nghĩa này hắn cũng không nhấm nháp tư vị nhà tan cửa nát.
Lúc ấy thê tử của Lý Mật đang mang thai, sau khi Lý Mật chạy trốn, Vương Tú mới hành động giết chết thê nhi hai mệnh của Lý Mật.
Lý Mật nghĩ tới Khâu Hoài Nghĩa này thì hận tới thấu xương.
Hắn không muốn đơn giản giết chết Khâu Hoài Nghĩa như vậy, hắn còn đang nghĩ ngợi cách tra tấn Khâu Hoài Nghĩa làm sao sống không bằng chết thì có một thám mã lao vào trong trại giam báo lại:
- Đại vương, Hắc Thạch độ khẩu xuất hiện đại hỏa.
- Đại hỏa?
Lý Mật khẽ giật mình, theo lời của thám mã mà leo lên đầu tường mắt nhìn về phía Hắc Thạch độ khẩu.
- Có nhìn rõ ràng chỗ kia vì sao nổi lên đại hỏa không?
- Khởi bẩm đại vương, Lý lang quân mệnh cho thuộc cấp là Đỗ Như Hối lập tức rút khỏi Yển Sư, tại mười dặm cách Hắc Thạch độ khẩu đã dựng một doanh trại xuống.
- Đại hỏa kia xuất hiện từ trong doanh trại của Lý lang quân.
Lúc này Vương Bá Đương cũng đã điểm khởi binh mã xong, hắn cũng nghe được tin tức.
Hắn và Vương Yếu Hán leo lên đầu tường:
- Vương thượng nghe nói Hắc Thạch độ nổi lên đại hỏa.
Lý Mật thần sắc phức tạp lặng lẽ lắc đầu thở dài.
- Tam lang thu binh.
- Vương thượng chẳng lẽ không đánh sao?
Lý Mật cười khổ nói:
- Còn xuất kích gì nữa, đại hỏa kia tuyệt đối là do Ngôn Khánh đốt lên thiết lập đại lộ doanh trại.
- Sao?
- Hắn nói cho cô biết, hắn đã đoán được tâm tư của cô.
- Ta dám chắc hắn đã sắp đặt tốt trận thế chờ các ngươi chui đầu vào