Soán Đường
Tác giả: Canh Tân
Quyển 7
Chương 40: Thay đổi kế hoạch.
Nhóm dịch: Black
Nguồn: Vipvanda
Thiếu niên đắc ý, thỏa thê mãn nguyện.
Hôm nay bại trận lớn như vậy làm sao có thể vui vẻ được.
- Lão hổ đi thôi... Phỉ tặc hôm nay khí thế đang thịnh, chúng ta tạm thời tránh qua, sau này thu phục lại Kim Đê quan.
Bùi Hành Nghiễm nhìn qua phía Lý Ngôn Khánh, đôi mắt liền sáng lên.
Địch Nhượng đuổi giết Bùi Hành Nghiễm?
Lý Mật cũng không cho rằng Địch Nhượng sẽ đuổi giết Lý Ngôn Khánh thành công.
Hắn và Ngôn Khánh chưa từng chính thức giao phong, nhưng không có nghĩa là chưa từng quen biết, tính danh của Lý Ngôn Khánh Lý Mật đã sớm biết tới, Dương Huyền Cảm sỡ dĩ bị binh bại nguyên nhân trọng yếu cũng là vì Lý Ngôn Khánh tử thủ ở Củng huyện.
Lý Mật biết rằng bản lãnh như Lý Ngôn Khánh Địch Nhượng khó có thể đối phó.
Nhưng hắn thật không ngờ Địch Nhượng lại đại bại.
Binh mã mang ra ngoài đã chết hơn phân nửa, đúng là vượt ngoài dự đoán của Lý Mật.
Quân Ngõa Cương đúng là một đám ô hợp nhưng dù sao cũng là phỉ tặc chinh chiên lâu năm.
Từ Đại Nghiệp năm thứ bảy tạo phản bọn họ đã chống lại quan quân suốt năm năm, khi đó chẳng những suy yếu mà ngày càng cường thịnh, điều này cho thấy quân Ngõa Cương có sức chiến đấu cường hãn vô cùng.
Thế nhưng mà một đoàn binh mã cường hãn lại phải chật vật mà quay về vậy sao?
Lúc Lý Mật mang quân tới tiếp ứng, Địch Nhượng lộ vẻ lúng túng, cho nên hắn cũng không hỏi thăm nhiều.
Sau đó hắn ở bên trong Kim Đê quan hỏi thăm Vương Bá Đương, Vương Bá Đương cũng không tìm Đan Hùng Tín hỏi thăm mà tìm Trình Tri Tiết, sau đó mới vụng trộm báo cho Lý Mật.
Lý Mật lông mày liền nhíu lại lộ vẻ trầm tư.
Vương Bá Đương cũng không lên tiếng, im lặng chờ đợi ở bên cạnh.
- Tam lang, xem ra kế hoạch của chúng ta cần phải thay đổi.
Vương Bá Đương ở trong tộc xếp thứ ba,lại võ nghệ cao cường hung mãnh vô cùng nên có tên là Dũng Tam Lang, Lý Mật trên danh nghĩa vẫn là sư phụ của hắn.
Hắn ngẩng đầu lên nói:
- Ta vốn chuẩn bị công phá Kim Đê quan xong thừa thắng xông lên đánh Hổ Lao quan, dem Huỳnh Dương môn hộ mở rộng nhưng hiện tại xem ra rất khó có khả năng, tên Lý Ngôn Khánh kia đã đoán được ý đồ nhất định sẽ chạy về Hổ Lao quan báo cho Dương Khánh.
Mà Hổ Lao quan công phá không hề dễ dàng, Dương Khánh tuy là hạng người vô năng nhưng dưới trướng của hắn là lục đại lang tướng, không thể không cẩn thận.
Vương Bá Đương nói:
- Tam lang nguyện ý nghe tiên sinh phân phó.
Lý Mật nghĩ nghĩ rồi nói:
- Tam Lang ngươi mau điểm khởi binh mã chạy về Ngõa Cương trại.
- Đại tướng quân lần này vì Địch Ma Hầu chết trận nên trong lòng rất không vui, tướng quân không có khả năng trách cứ Trình Tri Tiết và Đan Hùng Tín nhưng sẽ giận lây sang ngươi, nếu như hắn không bị Lý Ngôn Khánh đánh bại thì sẽ bỏ qua nhưng bây giờ...
Mặc dù hiện tại không nhằm vào ngươi nhưng ngươi ở lại đây thì nhất định sẽ rất nguy hiểm.
- Vậy tiên sinh ở lại đây sao?
Vương Bá Đương cũng không cân nhắc tới an nguy của mình mà lo cho sự an toàn của Lý Mật trước.
Ở trong mắt của hắn, Địch Nhượng không tìm thấy nơi trút giận sẽ giận lây sang Lý Mật, hắn là đệ tử của Lý Mật dĩ nhiên sẽ vì Lý Mật mà phân ưu.
Lý Mật cười cười nói:
- Ngươi chớ lo lắng, Địch Nhượng không làm gì được ta đâu.
Ngươi sau khi trở về Ngõa Cương trại còn có một chuyện trọng yếu cần phải làm, ngươi nói với Phòng Huyền Tảo, bảo hắn lập tức đi Võ Dương quận nghĩ cách liên lạc với Nguyên Bảo Tàng, Nguyên Bảo Tàng người này tham lam thành tính, không có bản lĩnh gì, ngươi chỉ cần hứa dùng tiền lớn, tiến hành uy hiếp là lập tức hắn có thể thuần phục. Vũ Dương quận là trọng địa ở Hà Bắc, tiếp giá Lê dương thương, hiện nay Lạc khẩu chỉ sợ không cách nào đánh chiêm, cho nên Lê Dương thương càng cần thiết với chúng ta.
Vương Bá Đương hai mắt sáng ngời:
- Ý của tiên sinh là muốn để cho Nguyên Bảo tàng nắm giữ Lê Dương thương?
Lý Mật cười cười không nói gì.
Trong lòng của Vương Bá Đương, Lý Mật như là thần nhân vậy.
Hắn nói để cho Nguyên Bảo tàng nắm giữ Lê Dương thương thì nhất định sẽ nắm được như trở bàn tay, còn về phần làm sao để một quận trưởng đường đường là tứ phẩm phản lại triều đình thì không phải là chuyện Vương Bá Đương cần phải cân nhắc.
Lý Mật nói có thể thì nhất định là có thể, nhớ lúc trước hắn nói có thể nắm lấy Kim Đê quan, bây giờ không phải đã nắm được rồi sao, nếu không phải là thần nhân thì làm sao có thể như vậy?
Vì vậy Vương Bá Đương liền lĩnh mệnh mà rời đi.
Hắn vừa đi, Địch Nhượng đã phái người gọi Lý Mật tới nghị sự.
Có thể nhìn ra, Địch Nhượng vẫn chưa khôi phục lại, khí sắc vẫn hơi hôi bại.
- Pháp chủ, Kim Đê quan mặc dù đã nắm được nhưng mà Huỳnh Dương có Lý vô địch chỉ sợ ít ngày nữa hắn lãnh binh tới đây gây chiến, danh tiếng của Lý vô địch quỷ thần cũng sợ, chúng ta há có thể chống đỡ, không bằng hiện tại triệt binh, trở về Ngõa Cương trại, chờ cơ hội chín muồi rồi xuất kích.
Địch Nhượng hiển nhiên đã bị Lý Ngôn Khánh dọa cho bể mật gần chết, cũng khó trách đột nhiên hiện ra ba Lý Ngôn Khánh, hiển nhiên hắn có phép thuật thần tiên, Địch Nhượng có thể giao phong với trăm vạn tùy quân khi đó chưa chắc lui bước nhưng đối với yêu nhân hắn vẫn không có gan.
Ở phía dưới Trình Tri Tiết và Đan Hùng Tín bọn họ đều lộ vẻ không hài lòng.
Lý Mật tuy không biết Lý Ngôn Khánh chơi trò gì nhưng hắn biết đây không phải là yêu pháp gì.
Thấy dáng vẻ của Địch Nhượng như vậy Lý Mật càng thêm vài phần khinh thị.
Tuy nhiên ở ngoài mặt hắn vẫn tôn kính đầy đủ:
- Đại tướng quân lúc này lui binh chỉ sợ Ngõa Cương cũng khó dừng chân.
- Sao vậy, xin chỉ giáo.
- Đại tướng quân xua binh mười vạn quân công chiêm Kim Đê quan, thiên hạ anh hào ai cũng ngưỡng mộ, lòng hướng về phía đại tướng quân.
- Đay vốn là cơ hội tốt để chúng ta dương danh lập vạn nhưng lúc này lui binh há không phải sẽ khiến cho thiên hạ anh hùng chế nhạo sao? Nói là đại tướng quân nhát gan sao? Mặc kệ Lý Ngôn Khánh kia có dùng yêu pháp hay không mọi người sẽ nói tướng quân sợ uy danh Lý vô địch, từ đó sau này nếu như hắn đánh Ngõa Cương, đại tướng quân chẳng lẽ còn có thể lui sao? Cho nên hiện tại chúng ta không thể lui, mà cần phải đánh đánh cho Huỳnh Dương quân không dám vọng động. Đến lúc đó đại tướng quân mặc dù lui về Ngõa Cương nhưng người trong thiên hạ cũng không nói gì, còn tán thưởng đại tướng quân là anh hùng.