Tào Tặc Chương 1 07: Tam hỉ lâm môn (2).

Tào Tặc
Tác giả: Canh Tân

Chương 107: Tam hỉ lâm môn (2).

Nhóm dịch: Hany
Nguồn: Mê Truyện
Shared by: MTQ -



Quách Gia vừa mới nói những lời đó, Lưu Diệp lập tức ngậm miệng lại. Mặc dù y được Tào Tháo coi trọng nhưng so với Quách Gia thì còn kém xa.

Đối với Quách Gia, Tào Tháo có thể nói là nói sao nghe vậy.

Chưa nói, tất cả đều xuất phát từ công tâm, nếu Quách Gia và Tuân Úc đã đồng ý thì Đặng Thúc Tôn có điểm đặc biệt.

- Du cũng đồng ý với việc Đặng Tắc tới Hải Tây.

Quách Gia vừa mới dứt lời, Tuân Du cũng đứng dậ mở miệng khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy ngỡ ngàng.

Ai cũng biết rằng, Tuân Du và Tuân Úc đều đối đầu với nhau. Luận bối phận, Tuân Úc là thúc phụ của Tuân Du nhưng luận tài hoa thì Tuân Úc chỉ giỏi mưu thiện còn Tuân Du thì âm mưu, nhưng có thể nói cả hai là oan gia trời sinh. Cả hai người lúc trước phò tá nhà Hán nhưng sau vì Viên Thiệu mà phản bội.



Nhưng Tuân Du lại chính do Tuân Úc đề cử. Vì vậy mà trong suy nghĩ của nhiều người thì Tuân Úc là người lòng dạ bao dung, có phong độ trưởng giả, còn Tuân Du thì không được phóng khoáng như thế. Điều này càng khiến cho Tuân Úc và Tuân Du mâu thuẫn sâu sắc.

Mà nay cả hai đều tiến cử một người khiến cho Tào Tháo cũng cảm thấy kinh ngạc.

- Công Đạt cũng biết tới tham quân cụt tay?

Quách Vĩnh đúng là một người có tài, vừa mới tới đã giúp đỡ Tào Cấp nhận hồ sơ từ phủ Tư Không rồi làm quen với tình hình của Hà Nhất công phường.

Nhưng người nhà của y vẫn còn ở lại Thượng Đảng, Hầu Thanh cũng sai người đưa người nhà của y tới đây, có lẽ cuối năm sẽ tới.

Nếu người ta đi theo mình thì không thể để cho người ta phải chịu khổ.

Mặc dù Tào Cấp xuất thân không cao những đạo lý đơn giản đó y cũng hiểu rõ.

Hầu Thanh dưới áp lực của Tào Hồng đã đồng ý để cho Quách Vĩnh tới đây. Trên lý luận mà nói thì hiện tại Quách Vĩnh đã trở thành gia thần của nhà Tào Cấp. Mà Tào Cấp đối đãi với y thế nào cũng không phải là vấn đề. Nhưng có điều Tào Cấp là người thật thà cũng hiểu tương lai của bản thân chính là Hà Nhất công phường, cần tới Quách Vĩnh rất nhiều... Chưa nói mọi người đều xuất thân bần hàn thì cần gì phản phân ra cao thấp?

Phủ Hổ Bôn của Điển Vi rất rộng có thể gần như sáng bằng Tào phủ bên cạnh, không tiện cho mình chuyển tới.

Hứa Chử thật ra cũng muốn giúp nhưng dòng họ của y quá lớn, còn tới tận mấy ngàn người chưa thu xếp được thì lấy đâu ra sức mà giúp đỡ?

Có điều cả hai nhà đều tặng hai mươi dật hoàng kim làm lễ.

Với bốn mươi dật hoàng kim, nếu mang ra chợ có giá rất cao.

Có điều giá cả ở Hứa Đô đều hơi cao, đặc biệt sau khi các gia tộc tràn vào khiến cho giá của Hứa Đô lại tăng lên. Còn diện tích của Hứa Đô thì kém xa so với Lạc Dương cho nên có tiền cũng chưa chắc đã mua được một ngôi nhà vừa ý.

Cũng may sau đó, Tào Hồng sai người tới nhắn. Mà người tới nhắn chính là Tào Chân.

- Cách chỗ ta ở một dặm về phía Bắc có một khu vực là nơi trước khi Chủ công dời đô, ta đã mua, vốn người định giữ lại cho bản thân. Không ngờ sau khi tới Hứa Đô, chủ công ban cho ta một phủ để ở vì vậy mà chỗ đó vẫn để không. Nơi đó vốn là biệt viện của một phú thương nhưng chẳng may bị giết chết trong nạn Khăn Vàng, cả nhà cũng vì thế mà xuống dốc. Ta mua lại từ tay của con y cũng không mất nhiều tiền lắm... Nghe A Phúc nói muốn tìm chỗ ở trong thành, ta có thể bán chỗ đó cho các ngươi với giá mười vạn đồng.

Mười vạn tiền tương đương với một trăm quan. Nói thật ra cái giá này cũng không phải là cao. Có điều Tào Chân lại biết ràng lúc trước Tào Hồng mua chỗ này cũng chỉ mất hai mươi quan.

Tính tình của Tào Tử Liêm vốn rất thích tiền, lúc này đã thể hiện ra hết sức nhuần nhuyễn. Một dật hoàng kim ước chừng cũng mười vạn đồng tiền. Mà Tào Bằng cũng không phải là thiếu số tiền đó. Chỉ có điều sau khi tới nơi đó cũng cần phải tiêu phí nhiều lắm. Trong tay cả nhà mặc dù có bốn mươi dật nhưng nuôi sống cả một đại gia đình như vậy cũng có chút lo lắng. Trong lúc Tào Cấp còn đang do dự thì Tào Hồng lại sai người tới nói với Tào Chân để truyền lời cho Tào Bằng.

- Ta biết Tào đại sư mới tới nên tiền bạc có chút cần. Như vậy đi, ta có thể tặng không cái phủ đó cho Tào đại sư. Tuy nhiên ta có một yêu cầu đó là cứ ba tháng, mời Tào đại sư chế tạo cho ta một ít đao. Không cần chúng phải đạt tới tiểu chuẩn của Thiên Cương hay Địa Sát mà chỉ cần tới mức bình thường là được. Có điều trên thân đao phải có ký hiệu của Tào đại sư. Mỗi thanh đao ta nguyện bỏ ra năm dật vàng để mua. nếu Tào đại sư đồng ý, ta lập tức phái người làm thủ tục. Không hề nuốt lời...

Một thanh đao bình thường giá năm dật vàng?

Hơn nữa lại còn tặng cho một cái phủ đệ?

Khi Tào Bằng nghe thấy cũng cảm ấy ngạc nhiên không hiểu Tào Hồng dễ tính như vậy từ lúc nào.

Tuy nhiên sau đó Tào Chân hơi ngượng nói nhỏ với Tào Bằng sự thật:

- Bảo đao do Tào đại sư làm hiện giờ được mọi người chào đón. Chỉ có điều bảo đao do thúc phụ tạo ra rất nhiều người chỉ có thể tưởng tượng mà thôi. Nhưng nếu đao do thúc phụ tạo cho dù là đao bình thường nhất thì bên ngoài cũng có thể bán được mười dật. Năm dật mới chỉ là nửa giá. Thúc phụ của ta không hề tính nhầm đâu.

Tào Bằng lập tức bừng tỉnh.Đấy mới đúng là tác phong làm việc của Tào Hồng. Không có lợi thì không làm. Người này đúng là có phong cách của gian thương. Có điều, nếu có thể qua việc này mà kéo thêm quan hệ với Tào Hồng thì sau này trong quân Tào chẳng phải có thêm một chỗ dựa vững chắc hay sao? Nếu tính như vậy thì năm dật vàng là vừa phải.

Vì vậy mà Tào Cấp đồng ý. Y cũng không biết rõ đao mình tạo ra có giá trị thế nào.

Nhưng dù sao thì năm dật vàng đúng là mê người. Một tháng nếu tính ra thì cũng được mấy vạn đồng. Nếu tính cả bổng lộc của y thì cùng với của Vương Mãnh thì cũng đủ nuôi sống cái nhà này, thậm chí là còn dư dả.

Nghĩ tới đó y hoàn toàn cảm thấy đủ.



Tào Cấp và Vương Mãnh đứng ngoài cửa nhìn khu nhà mà trong lòng cảm thấy vui vẻ.

Mười mẫu đất với hơn sáu ngàn thước vuông được chia làm ba khu. Tất cả các gian phòng đều được giữ gìn cẩn thận. Mặc dù không được to lớn như phủ Hổ Bôn nhưng lại có nét riêng. Chưa nói, Tào Cấp chẳng qua chỉ là một Giám lệnh nho nhỏ, nếu quá mức xa hoa thì sẽ bị người ta đàm tiếu. Có được cái phủ đệ nhỏ này đối với cả nhà Tào Cấp mà nói là đủ rồi.

Đã có khi nào Tào Cấp có thể nghĩ rằng mình có được một cái phủ như thế này đâu?

Y nói với Vương Mãnh:

- Huynh đệ! Ta cảm thấy mình như đang nằm mơ.

Vương Mãnh nghe thấy vậy mà nở nụ cười.

- Tuyển Thạch! Chúng ta không phải đang nằm mơ. Ta đã nói sau này chúng ta sẽ càng ngày càng khá.

Trong lúc nói chuyện, Vương Mãnh hơi liếc về phía Tào Bằng.

Y thấy sắc mặt Tào Bằng vẫn thản nhiên, hết sức bình tĩnh.

"Không biết thằng nhóc kia sau này sẽ có được thành tựu tới mức nào?"

Nghì tới đây, Vương Mãnh liền nhìn sang Vương Mãi đang cười nói với Đặng Phạm. "Mẹ của nó! Cuối cùng thì ta cũng không phụ sự mong đợi của bà."

Vương Mãi lớn lên, sức khỏe càng lúc càng dồi dào.

Đặc biệt là sao khi dẫn khí nhập cốt, Vương Mãnh có thể cảm nhận được một cách rõ ràng bản thân mình không chịu nổi sức mạnh của Vương Mãi.

Một thế hệ già đi, một thế hệ mới lại nổi lên.

Mặc dù còn chưa tới bốn mươi tuổi nhưng nhìn Vương Mãi, Đặng Phạm và Tào Bằng lớn lên, Vương Mãnh không khỏi cảm khái.

"Có lẽ cả đời này việc chính xác nhất mà mình làm được đó là trở thành bằng hữu của Tuyển Thạch..."

Nghĩ tới đây, Vương Mãnh không nhịn được mà nở nụ cười.

- Tuyển Thạch! Mau dẫn đệ muội vào xem nhà mới của chúng ta đi.

- Đi.

Tào Cấp hưng phấn cùng với Vương Mãnh bước qua cửa.

Còn Trương Thị thì lúc này vẫn còn chưa tỉnh táo.

Thật ra nàng cũng biết về việc mua căn nhà này nhưng chưa bao giờ tới xem.

Chuyện thu dọn căn nhà đó chủ yếu là do Hồng nương tử và Đặng Cự Nghiệp lo liệu, còn nàng thì ở Ô Bảo để chăm sóc cho Tào Nam.

Mãi cho tới tận bây giờ, cuối cùng thì nàng cũng thấy được căn nhà mới của mình.

Trương thị là một người phụ nữ truyền thống, gia chính. Thấy Tào Cấp và Vương Mãnh đi vào, nàng cũng tỉnh táo lại:

- Bằng nhi! Dẫn mẹ vào xem nhà mới.

Tào Bằng vội vàng đi tới, giúp đỡ Trương thị từ từ đi lên bậc thang.

Cứ bước lên một bậc, Trương thị lại dừng lại mà cầu nguyện. Nội dung cầu nguyện của nàng rất đơn giản chỉ là cầu trời phù hộp cho cả nhà nàng có thể bình an, con trai của nàng có tiền đồ xán lạn, con gái sinh nở thuận lợi rồi phù hộ tất cả. Tào Bằng yên lặng dắt tay Trương thị. Nghe những tiếng lẩm bẩm của nàng mà hắn thấy cảm động...

Hắn nhớ tới thời điểm bản thân sống lại, Trương thị gần như là không ngủ mà chăm sóc hắn.

Từng miếng cơm, hớp nước đều lo cho Tào Bằng chu đáo, sau đó là tránh mặt Tào Cấp ở trong bếp mà húp chút cháo.

Nhìn nét mặt thỏa mãn của mẫu thân, Tào Bằng cảm thấy tất cả những điều mình làm đều đáng giá.

"Giết người rồi bỏ trốn là vì cái gì? Đó chẳng phải vì để cho cha mẹ được bình yên cả đời hay sao?"

Đôi mắt của hắn hơi đỏ lên, sống mũi cay cay.

Trong đầu Tào Bằng lại xuất hiện hình ảnh người cha già kiếp trước. Tào Bằng cũng làm như Trương thị nhắm mắt lại mà cầu nguyện.

"Cha! Người đang ở trên thiên đường đúng không?"

Đúng lúc này, phía sau đột nhiên vang lên một tiếng hét.

Tào Bằng vội vàng quay mình lại nhìn thì thấy tào Nam ôm bụng dựa vào người Đặng Tắc mà rên rỉ.



-A Nam! Muội làm sao vậy?

- Thúc Tôn! Sắp sinh. Dường như là sắp sinh.

- Sinh cái gì? - Đặng Tắc vốn đang vui vẻ, định đỡ Tào Nam vào rồi giới thiệu nhà mới cho nàng.

Nhưng đúng lúc đó Tào Nam đột nhiên kêu đau khiến cho y không biết phải làm thế nào. Tào Bằng biến sắc vội vàng chạy tới bên cạnh Tào Nam.

- Tỷ! Tỷ làm sao vậy?

- A Phúc! Đau quá...dường như sắp sinh rồi.

Tào Bằng nghe thấy vậy mà giật mình, vội vàng phản ứng.

- Đổng Hiểu! Đổng Hiểu! Mau tới đây.

Vừa nói, hắn vừa vẫy Vương Mãi và Đặng Phạm tới rồi thuận tay đẩy Đặng Tắc ra.

- Mau đưa tỷ ta vào trong phòng. Đầu Hổ! Đại Hùng! Các người cẩn thận, tỷ ta sắp sinh... Nhanh tìm Đồng Hiểu tới đây...


Tào Bằng hét to khiến cho trước cửa phủ lập tức náo loạn.


Còn Đặng Tắc vẫn ngây người, kéo cánh tay Tào Bằng:


- A Phúc! Sinh cái gì?


- Tỷ sắp sinh...thằng bé. Thằng bé sắp được sinh.


Trong phút chốc, Đặng Tắc ngây người, chẳng khác gì bị choáng mà không nói được câu nào.

Tuân Du nói:

- Du biết Đặng Thục Tôn còn sớm hơn Văn Nhược.

- A!

Tuân Úc cảm tháy ngạc nhiên quay đầu sang nhìn Tuân Du.

- Đặng Tắc vốn là tiểu lại Cức Dương, làm việc có khả năng. Lúc Du mới nghe tới người này cũng từng phái người tới Cức Dương tìm hiểu, còn hỏi qua quan trên của Đặng Thúc Tôn hiện giờ là tùng sự Nam quận - Vương Uy. Vương Uy là danh sĩ Kinh Tương, tài hoa xuất chúng đối với Đặng Thúc tôn rất khen ngợi. Không biết tại sao Đặng Thúc Tôn lại mắc tội với Hoàng thị ở Giang Hạ, sau đó cả nhà phải đi cùng Quân Minh tới Hứa Đô. Sau khi nghe thấy việc này, Vương Uy căm tức, phái người tới Giang Hạ hỏi nguyên nhân. Trên đường qua Nhữ Nam, Đặng Thúc Tôn còn giúp Mãn Bá Ninh làm một chuyện tốt. Chủ công có còn nhớ tới loạn Lang Lăng, sau đó Thành Nghiên bị Đặng Tắc chém đầu không?

Tào Tháo nghe vậy thì cũng gật đầu.

Việc Lang Lăng đương nhiên là y có nghe nói tới, hơn nữa rất căm tức với việc Thành Nghiêu lập trạm kiểm soát. nguồn tunghoanh.com

Đồng thời Mãn Sủng xử lý quyết đoán, lại bảo vệ Tào Hồng khiến cho Tào Tháo rất hài lòng. Có điều, lúc đó y cũng không để ý tới trong công văn của Mãn Sủng có nhắc tới Đặng Tắc.

Hiện giờ Tuân Du nhắc tới việc này khiến cho Tào Tháo hồi tưởng lại.

- Có phải Tây Bộ đốc bưu không?

- Đúng vậy. - Tuân Du nói tiếp:

- Nếu chủ công lo lắng thì có thể phái người tới Bình Dư hỏi Bá Ninh. Theo ta được biết thì Bá Ninh cũng rất tán thành Đặng Thúc tôn. Lúc ấy y còn định giữ Đặng Thúc Tôn ở Nhữ Nam nhưng do vợ Thúc Tôn có thai cho nên mới về Hứa đô.

Vô tình, sau khi Đặng Tắc tìm tới nương tựa Tào Tháo, mặc dù không có chức vụ nhưng lại làm rất nhiều chuyện.

Lưu Diệp biết Mãn Sủng là một người cương trực không làm việc tư. Trước đó có Tuân Úc, Quách Gia, sau lại có Tuân Du và bây giờ là Mãn Sủng. Chưa nói tới quan hệ với Điển Vi thì việc Hải Tây chắc chắn sẽ tới tay Đặng Tắc. Theo lễ nghi mà nói thì Đặng Tắc là người tàn tật, không thích hợp làm quan. Nhưng thời gian này đang là thời loạn, Hà Nam doãn Hạ Hầu Đôn còn mất một con mắt. Nếu nói chuyện này ra không chừng còn đắ tội với Hạ Hầu Đôn. Nghe nói em vợ của Đặng Tắc và đám người Tào Chân còn là tiểu bát nghĩa...

Lưu Diệp đột nhiên có suy nghĩ bản thân nên chú ý tới Tào Cấp nhiều hơn một chút.

Nếu như nói trước đây trong lòng Lưu Diệp thì Tào Cấp chỉ là một người thợ mà thôi. Cho dù Tào Cấp có là Ẩn Mặc Cự Tử thì cũng chỉ là một người thợ.

Nhưng hiện giờ, Lưu Diệp cảm thấy Tào Cấp không hề tầm thường.

- Chủ công! Nếu theo lời Công Đạt thì Đặng Thúc tôn đúng là thích hợp hơn Tử Ngu.

Tử Ngu chính là thừa thị Lương Tập.

Tào Tháo cũng gật đầu. Đặng Tắc có tài là điều không thể nghi ngờ. Nếu như y là người không có tài thì cũng không được sự tiến cử như vậy. Mà cả nhà y lại có quan hệ chặt chẽ với Điển Vi. Em vợ lại kết nghĩa kim lan với Tào Chân, nên có thể yên tâm sử dụng.

Y lại không nổi danh nên không khiến cho gia tộc quyền thế ở địa phương và đám người Lã Bố để ý.

Mà y từng làm trong quân nên cũng biết tới một phần chiến sự. Chưa nói y còn tinh thông luật pháp, chỉ là không biết ứng biến thế nào?

Mặc dù Tào Tháo còn có chút do dự nhưng trong lòng đã quyết định chọn người này làm huyện lệnh Hải Tây.

- Công nhân.

- Có.

- Ngươi lập tức viết một phong thư rồi phái người tới Bình Dư đưa cho Mãn Bá Ninh. - Tào Tháo nói xong liền đứng dậy:

- Chuyện Hải Tây để cho ta suy nghĩ rồi quyết định. Vặn Nhược! Ngươi lập tức mang hồ sơ Hải Tây nhanh chóng lên đây cho ta.

Tuân Úc nghe thấy liền cùng với Quách Gia liếc mắt nhìn nhau sau đó gật đầu.

Sau đó, y bước lên một bước rồi chắp tay nói:

- Úc xin xử lý việc này.

Tào Tháo chắp tay mà đi, miệng vẫn liên tục lẩm bẩm tên của Đặng Tắc. Khi đi ra khỏi sảnh đường, y đột nhiên nhìn về phía Điển Vi.

Trên khuôn mặt béo tròn đột nhiên xuất hiện một nụ cười.

Một con khoái mã như một tia chớp lao về phía hướng Nhữ Nam.

Cùng lúc đó, dưới ánh nắng sớm, một đội xa trượng cũng từ từ đi về hướng Long Sơn. Hơn hai mươi kỵ sĩ vậy quanh chiếc xe ngựa, nhanh chóng tới ngoài cửa Bắc. Hạ Hầu Lan thúc ngựa tiến lên, từ trong người móc ra một cái yêu bài đưa cho lính gác công.

Miếng yêu bài được đúc bằng đồng có hình đầu hổ to bằng bàn tay.

Ngay trên mặt của nó có khắc chữ Hổ Bôn, trên lưng viết mấy chữ trung lang tướng. Lính gác cổng thấy chữ viết trên đó liền trở nên cung kính. Tấm yêu bài này thể hiện lai lịch của đội xe đó là người của Hổ Bôn trung lang tướng Điển Vi thì làm sao mà họ dám làm khó. Người nào cũng biết sau khi Điển Vi ra khỏi nhà lao thì càng được sự tin yêu của Tư Không Tào Tháo, lúc nào cũng ở bên cạnh không rời.

Hạ Hầu Lan thu lấy tấm yêu bài rồi trở lại đoàn xe.

Sau tiếng quát, đoàn xe lại từ từ đi vào trong cửa lớn của Hứa Đô.

Đoàn xe đi theo đại lộ rồi rẽ vào một nhánh phố. Khi tới một tòa phủ đệ, đoàn xe liền dừng lại. Hạ Hầu Lan cũng xuống ngựa.

- Công tử! Tới rồi.

Tào Bằng mặc một bộ trang phục màu trắng lập tức xoay người xuống khỏi xe. Chỉ thấy hắn búi tóc, đầu chít khăn, đi đôi dày màu đen. Hắn đưa dây cương cho Hạ Hầu Lan rồi cất bước lên bậc thang.

- A Phúc! Mọi người tới rồi.

Vương Mãnh từ bên trong đi ra, phía sau còn có vợ chồng Đặng Cự Nghiệp.

Vương Mãi và Đặng Phạm thì đi ở phía sau. Nhìn thấy Tào Bằng, Vương Mãnh cười to rồi giơ bàn tay mình mà xoa đầu hắn.

- A Phúc! Phòng ở đây rộng thật. So với ngôi nhà chúng ta ở Cức Dương thật đúng là một trời một vực. Ở đây còn có cả một hoa viên nữa.

Vương Mãi kéo cánh tay Tào Bằng mà nở nụ cười rạng rỡ. Đặng Phạm gật đầu liên tục như gà mổ thóc.

Tào Bằng cười cười, quay người đi xuống, tới một chiếc xe ngựa rồi lên tiếng:

- Cha! Mẹ! Chúng ta về đến nhà rồi.

Đúng vậy! Nơi này chính là nhà mới của Tào Bằng.

Cả nhà Tào Bằng tới Hứa Đô từ từ ổn định thì cũng nảy sinh ra tâm trạng muốn xây dựng gia đình. Chính vì vậy mà mới có ngày hôm nay. Ô Bảo của Điển gia mặc dù rất rộng nhưng trong lòng Tào Cấp vẫn là nhà của người khác. Điển Vi đối với bọn họ mặc dù nhiệt tình nhưng chung quy vẫn là ăn nhờ ở đậu không phải kế lâu dài. Chuyện Tào Cấp tới Chư Dã giám đã coi như ván đóng thuyền vì vậy mà ý tưởng mua nhà mới của y càng lúc càng mạnh...


Có điều muốn an cư lập nghiệp tại Hứa Đô cũng không phải là chuyện dễ dàng.


Cả nhà Tào Cấp so với thời điểm ở Cức Dương có thể nói là đâu đấy hơn nhiều, nhưng với bảy miệng ăn thì còn có thể thu xếp được.


Còn hiện tại, chỉ riêng đám hảo hán núi Thổ Phục cũng đã tới hai mươi người.


Đó còn là chưa tính ba người nhà Đặng Cự Nghiệp, tính đi tính lại thì ít nhất cũng phải tới ba, bốn mươi miệng ăn. Mặt khác lại còn phải tính toán tới cả nhà Quách Vĩnh. Hai vợ chồng Quách Vĩnh có ba nam và hai nữ là bảy người, cũng được coi là một gia đình quy mô cỡ vừa. Nhiều người như vậy thì phải có nhiều phòng. Nếu không sẽ nảy sinh rất nhiều vấn đề.


Trước kia dựa vào Điển Vi thì còn có thể.


Nhưng nếu đứng ra ngoài thì những vấn đề đó cứ nối nhau mà tới.

Quách Vĩnh đúng là một người có tài, vừa mới tới đã giúp đỡ Tào Cấp nhận hồ sơ từ phủ Tư Không rồi làm quen với tình hình của Hà Nhất công phường.

Nhưng người nhà của y vẫn còn ở lại Thượng Đảng, Hầu Thanh cũng sai người đưa người nhà của y tới đây, có lẽ cuối năm sẽ tới.

Nếu người ta đi theo mình thì không thể để cho người ta phải chịu khổ.

Mặc dù Tào Cấp xuất thân không cao những đạo lý đơn giản đó y cũng hiểu rõ.

Hầu Thanh dưới áp lực của Tào Hồng đã đồng ý để cho Quách Vĩnh tới đây. Trên lý luận mà nói thì hiện tại Quách Vĩnh đã trở thành gia thần của nhà Tào Cấp. Mà Tào Cấp đối đãi với y thế nào cũng không phải là vấn đề. Nhưng có điều Tào Cấp là người thật thà cũng hiểu tương lai của bản thân chính là Hà Nhất công phường, cần tới Quách Vĩnh rất nhiều... Chưa nói mọi người đều xuất thân bần hàn thì cần gì phản phân ra cao thấp?

Phủ Hổ Bôn của Điển Vi rất rộng có thể gần như sáng bằng Tào phủ bên cạnh, không tiện cho mình chuyển tới.

Hứa Chử thật ra cũng muốn giúp nhưng dòng họ của y quá lớn, còn tới tận mấy ngàn người chưa thu xếp được thì lấy đâu ra sức mà giúp đỡ?

Có điều cả hai nhà đều tặng hai mươi dật hoàng kim làm lễ.

Với bốn mươi dật hoàng kim, nếu mang ra chợ có giá rất cao.

Có điều giá cả ở Hứa Đô đều hơi cao, đặc biệt sau khi các gia tộc tràn vào khiến cho giá của Hứa Đô lại tăng lên. Còn diện tích của Hứa Đô thì kém xa so với Lạc Dương cho nên có tiền cũng chưa chắc đã mua được một ngôi nhà vừa ý.

Cũng may sau đó, Tào Hồng sai người tới nhắn. Mà người tới nhắn chính là Tào Chân.

- Cách chỗ ta ở một dặm về phía Bắc có một khu vực là nơi trước khi Chủ công dời đô, ta đã mua, vốn người định giữ lại cho bản thân. Không ngờ sau khi tới Hứa Đô, chủ công ban cho ta một phủ để ở vì vậy mà chỗ đó vẫn để không. Nơi đó vốn là biệt viện của một phú thương nhưng chẳng may bị giết chết trong nạn Khăn Vàng, cả nhà cũng vì thế mà xuống dốc. Ta mua lại từ tay của con y cũng không mất nhiều tiền lắm... Nghe A Phúc nói muốn tìm chỗ ở trong thành, ta có thể bán chỗ đó cho các ngươi với giá mười vạn đồng.

Mười vạn tiền tương đương với một trăm quan. Nói thật ra cái giá này cũng không phải là cao. Có điều Tào Chân lại biết ràng lúc trước Tào Hồng mua chỗ này cũng chỉ mất hai mươi quan.

Tính tình của Tào Tử Liêm vốn rất thích tiền, lúc này đã thể hiện ra hết sức nhuần nhuyễn. Một dật hoàng kim ước chừng cũng mười vạn đồng tiền. Mà Tào Bằng cũng không phải là thiếu số tiền đó. Chỉ có điều sau khi tới nơi đó cũng cần phải tiêu phí nhiều lắm. Trong tay cả nhà mặc dù có bốn mươi dật nhưng nuôi sống cả một đại gia đình như vậy cũng có chút lo lắng. Trong lúc Tào Cấp còn đang do dự thì Tào Hồng lại sai người tới nói với Tào Chân để truyền lời cho Tào Bằng.

- Ta biết Tào đại sư mới tới nên tiền bạc có chút cần. Như vậy đi, ta có thể tặng không cái phủ đó cho Tào đại sư. Tuy nhiên ta có một yêu cầu đó là cứ ba tháng, mời Tào đại sư chế tạo cho ta một ít đao. Không cần chúng phải đạt tới tiểu chuẩn của Thiên Cương hay Địa Sát mà chỉ cần tới mức bình thường là được. Có điều trên thân đao phải có ký hiệu của Tào đại sư. Mỗi thanh đao ta nguyện bỏ ra năm dật vàng để mua. nếu Tào đại sư đồng ý, ta lập tức phái người làm thủ tục. Không hề nuốt lời...

Một thanh đao bình thường giá năm dật vàng?

Hơn nữa lại còn tặng cho một cái phủ đệ?

Khi Tào Bằng nghe thấy cũng cảm ấy ngạc nhiên không hiểu Tào Hồng dễ tính như vậy từ lúc nào.

Tuy nhiên sau đó Tào Chân hơi ngượng nói nhỏ với Tào Bằng sự thật:

- Bảo đao do Tào đại sư làm hiện giờ được mọi người chào đón. Chỉ có điều bảo đao do thúc phụ tạo ra rất nhiều người chỉ có thể tưởng tượng mà thôi. Nhưng nếu đao do thúc phụ tạo cho dù là đao bình thường nhất thì bên ngoài cũng có thể bán được mười dật. Năm dật mới chỉ là nửa giá. Thúc phụ của ta không hề tính nhầm đâu.

Tào Bằng lập tức bừng tỉnh.Đấy mới đúng là tác phong làm việc của Tào Hồng. Không có lợi thì không làm. Người này đúng là có phong cách của gian thương. Có điều, nếu có thể qua việc này mà kéo thêm quan hệ với Tào Hồng thì sau này trong quân Tào chẳng phải có thêm một chỗ dựa vững chắc hay sao? Nếu tính như vậy thì năm dật vàng là vừa phải.

Vì vậy mà Tào Cấp đồng ý. Y cũng không biết rõ đao mình tạo ra có giá trị thế nào.

Nhưng dù sao thì năm dật vàng đúng là mê người. Một tháng nếu tính ra thì cũng được mấy vạn đồng. Nếu tính cả bổng lộc của y thì cùng với của Vương Mãnh thì cũng đủ nuôi sống cái nhà này, thậm chí là còn dư dả.

Nghĩ tới đó y hoàn toàn cảm thấy đủ.



Tào Cấp và Vương Mãnh đứng ngoài cửa nhìn khu nhà mà trong lòng cảm thấy vui vẻ.

Mười mẫu đất với hơn sáu ngàn thước vuông được chia làm ba khu. Tất cả các gian phòng đều được giữ gìn cẩn thận. Mặc dù không được to lớn như phủ Hổ Bôn nhưng lại có nét riêng. Chưa nói, Tào Cấp chẳng qua chỉ là một Giám lệnh nho nhỏ, nếu quá mức xa hoa thì sẽ bị người ta đàm tiếu. Có được cái phủ đệ nhỏ này đối với cả nhà Tào Cấp mà nói là đủ rồi.

Đã có khi nào Tào Cấp có thể nghĩ rằng mình có được một cái phủ như thế này đâu?

Y nói với Vương Mãnh:

- Huynh đệ! Ta cảm thấy mình như đang nằm mơ.

Vương Mãnh nghe thấy vậy mà nở nụ cười.

- Tuyển Thạch! Chúng ta không phải đang nằm mơ. Ta đã nói sau này chúng ta sẽ càng ngày càng khá.

Trong lúc nói chuyện, Vương Mãnh hơi liếc về phía Tào Bằng.

Y thấy sắc mặt Tào Bằng vẫn thản nhiên, hết sức bình tĩnh.

"Không biết thằng nhóc kia sau này sẽ có được thành tựu tới mức nào?"

Nghì tới đây, Vương Mãnh liền nhìn sang Vương Mãi đang cười nói với Đặng Phạm. "Mẹ của nó! Cuối cùng thì ta cũng không phụ sự mong đợi của bà."

Vương Mãi lớn lên, sức khỏe càng lúc càng dồi dào.

Đặc biệt là sao khi dẫn khí nhập cốt, Vương Mãnh có thể cảm nhận được một cách rõ ràng bản thân mình không chịu nổi sức mạnh của Vương Mãi.

Một thế hệ già đi, một thế hệ mới lại nổi lên.

Mặc dù còn chưa tới bốn mươi tuổi nhưng nhìn Vương Mãi, Đặng Phạm và Tào Bằng lớn lên, Vương Mãnh không khỏi cảm khái.

"Có lẽ cả đời này việc chính xác nhất mà mình làm được đó là trở thành bằng hữu của Tuyển Thạch..."

Nghĩ tới đây, Vương Mãnh không nhịn được mà nở nụ cười.

- Tuyển Thạch! Mau dẫn đệ muội vào xem nhà mới của chúng ta đi.

- Đi.

Tào Cấp hưng phấn cùng với Vương Mãnh bước qua cửa.

Còn Trương Thị thì lúc này vẫn còn chưa tỉnh táo.

Thật ra nàng cũng biết về việc mua căn nhà này nhưng chưa bao giờ tới xem.

Chuyện thu dọn căn nhà đó chủ yếu là do Hồng nương tử và Đặng Cự Nghiệp lo liệu, còn nàng thì ở Ô Bảo để chăm sóc cho Tào Nam.

Mãi cho tới tận bây giờ, cuối cùng thì nàng cũng thấy được căn nhà mới của mình.

Trương thị là một người phụ nữ truyền thống, gia chính. Thấy Tào Cấp và Vương Mãnh đi vào, nàng cũng tỉnh táo lại:

- Bằng nhi! Dẫn mẹ vào xem nhà mới.

Tào Bằng vội vàng đi tới, giúp đỡ Trương thị từ từ đi lên bậc thang.

Cứ bước lên một bậc, Trương thị lại dừng lại mà cầu nguyện. Nội dung cầu nguyện của nàng rất đơn giản chỉ là cầu trời phù hộp cho cả nhà nàng có thể bình an, con trai của nàng có tiền đồ xán lạn, con gái sinh nở thuận lợi rồi phù hộ tất cả. Tào Bằng yên lặng dắt tay Trương thị. Nghe những tiếng lẩm bẩm của nàng mà hắn thấy cảm động...

Hắn nhớ tới thời điểm bản thân sống lại, Trương thị gần như là không ngủ mà chăm sóc hắn.

Từng miếng cơm, hớp nước đều lo cho Tào Bằng chu đáo, sau đó là tránh mặt Tào Cấp ở trong bếp mà húp chút cháo.

Nhìn nét mặt thỏa mãn của mẫu thân, Tào Bằng cảm thấy tất cả những điều mình làm đều đáng giá.

"Giết người rồi bỏ trốn là vì cái gì? Đó chẳng phải vì để cho cha mẹ được bình yên cả đời hay sao?"

Đôi mắt của hắn hơi đỏ lên, sống mũi cay cay.

Trong đầu Tào Bằng lại xuất hiện hình ảnh người cha già kiếp trước. Tào Bằng cũng làm như Trương thị nhắm mắt lại mà cầu nguyện.

"Cha! Người đang ở trên thiên đường đúng không?"

Đúng lúc này, phía sau đột nhiên vang lên một tiếng hét.

Tào Bằng vội vàng quay mình lại nhìn thì thấy tào Nam ôm bụng dựa vào người Đặng Tắc mà rên rỉ.



-A Nam! Muội làm sao vậy?

- Thúc Tôn! Sắp sinh. Dường như là sắp sinh.

- Sinh cái gì? - Đặng Tắc vốn đang vui vẻ, định đỡ Tào Nam vào rồi giới thiệu nhà mới cho nàng.

Nhưng đúng lúc đó Tào Nam đột nhiên kêu đau khiến cho y không biết phải làm thế nào. Tào Bằng biến sắc vội vàng chạy tới bên cạnh Tào Nam.

- Tỷ! Tỷ làm sao vậy?

- A Phúc! Đau quá...dường như sắp sinh rồi.

Tào Bằng nghe thấy vậy mà giật mình, vội vàng phản ứng.

- Đổng Hiểu! Đổng Hiểu! Mau tới đây.

Vừa nói, hắn vừa vẫy Vương Mãi và Đặng Phạm tới rồi thuận tay đẩy Đặng Tắc ra.

- Mau đưa tỷ ta vào trong phòng. Đầu Hổ! Đại Hùng! Các người cẩn thận, tỷ ta sắp sinh... Nhanh tìm Đồng Hiểu tới đây...


Tào Bằng hét to khiến cho trước cửa phủ lập tức náo loạn.


Còn Đặng Tắc vẫn ngây người, kéo cánh tay Tào Bằng:


- A Phúc! Sinh cái gì?


- Tỷ sắp sinh...thằng bé. Thằng bé sắp được sinh.


Trong phút chốc, Đặng Tắc ngây người, chẳng khác gì bị choáng mà không nói được câu nào.

Nguồn: tunghoanh.com/tao-tac/quyen-1-chuong-107-XCBaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận