Tiểu Lạc biết cãi nhau cũng không thể giải quyết được vấn đề, điều quan trọng là phải có sự hiểu biết và tin tưởng lẫn nhau.
Người anh họ Giang Viễn Hàng truyền cho cô chút kinh nghiệm: Đối phó với đàn ông không nên cứng nhắc, đàn ông thường “sợ mềm mỏng”. Tiu Lạc cẩn thận ghi nh trong lòng rồi nhanh chng p dụng điu lý luận ny vo thực tế.
Sau khi trở v Bc Kinh, Tiu Lạc nhận thy biu hiện của Trnh Hạo ngy cng tt, c dùng từ “thay da đổi thịt” đ hnh dung cũng khng phải l qu.
Trc đy, khi anh ăn cơm ti th bt buộc phải bật ti vi ln, sau đ dùng những lời lẽ đẹp đẽ đ biện hộ: “Lm giảm p lực cng việc, th giãn tm hồn.” Còn by giờ, nếu c c bật ti vi ln thanh đu bt tt đi, ni rng ti vi chính l “ci miệng b gi pha l”, xem ti vi khng bng đọc sch đ hiu biết thm nhiu kiến thức.
Trc đy, mỗi khi đến cui tuần anh đu ngủ nng v ngụy biện rng: “Giờng l ruộng, mnh ngủ thnh cy rau mạnh khoẻ xanh tơi.” Nhng by giờ, mỗi khi c ngủ nng vo cui tuần th anh sẽ dậy từ rt sm v anh cho rng thời gian l vng bạc, khng thlãng phí tin bạc v cuộc sng của mnh. Anh còn ni ngủ nng cũng ging nh đang tự giết chết mnh vậy.
Trc đy, anh thờng ngứa ngy chn tay, thích chơi điện tử trn my tính cùng vi một nhm bạn, chơi ti mức khí thế ngt trời. Thế m by giờ, anh lại chủ động từ bỏ niềm say mê đó, còn bảo cô hãy giám sát, nếu thấy anh chơi một lần thì phạt ngay.
Trình Hạo có sự thay đổi lớn như vậy thì công lao của nhạc phụ anh – ông Lâm – đúng là không thể không nhắc đến. Trước khi họ về Bắc Kinh, nhạc phụ Lâm đã dặn đi dặn lại với con rể, ngoài những câu như “phải chăm sóc cẩn thận cho Tiểu Lạc nhà chúng tôi” còn nói nhiều câu để khuyên anh tranh thủ khi còn trẻ dốc hết sức mình cố gắng như: “Thanh niên là phải bỏ tính ham chơi, ít xem ti vi, ít chơi điện tử, ít ngủ nướng thôi, làm nhiều việc, kiếm nhiều tiền và chăm sóc cho gia đình.”
Trình Hạo ghi nhớ những lời của nhạc phụ, sau khi về nhà liền lần lượt thực hiện luôn.
Điều này đã khiến Tiểu Lạc phải nhìn anh bằng ánh mắt khác. Nhiều lúc anh đều bỏ ngoài tai những lời cô nói nhưng lại coi lời của bố cô như thánh chỉ, đúng là “Lão tướng ra trận, một chấp hai.” Tiểu Lạc cảm thấy rất đắc ý, sau này nếu Trình Hạo biểu hiện không tốt, cô sẽ lôi anh về nhà bố mẹ để tiếp nhận giáo dục lại.
***
Thứ Sáu, số tạp chí mà Tiểu Lạc phụ trách ra mắt số mới khiến cô bận đến chóng hết cả mặt, phải làm tăng ca tới hơn bảy giờ tối nên gần tám rưỡi mới về đến nhà.
Tiểu Lạc gõ cửa mấy lần, một lúc sau mới có người chạy ra mở cửa và lọt ngay vào mắt cô là cái bụng trắng hếu. Ngẩng đầu lên nhìn, cô mới nhận ra quả nhiên Trình Hạo không mặc áo, cứ thế cởi trần đi ra mở cửa.
“Á! Anh ở nhà làm gì mà không thấy áo đâu vậy? Sao lại không chú ý đến hình tượng thế?” Tiểu Lạc trêu chọc.
“Lúc nãy anh ở trong bếp xào rau, nóng quá nên đã cởi ra đấy.”
“Ha ha, vậy tiện thể để em ngoáy một cái.” Nói xong, Tiểu Lạc liền thò tay ngoáy rốn Trình Hạo.
“Bà xã, như vậy không công bằng, anh cũng phải ngoáy em.” Trình Hạo phản công.
“Anh không ngoáy được đâu, không ngoáy được.” Tiểu Lạc vừa cười hi hi vừa lắc sang trái sang phải trốn tránh.
“Em không thấy chán à? Trò này đã chơi quá nhiều lần rồi. Chúng ta đi ăn cơm thôi, ăn cơm mới là việc nên làm.” Mỗi lần chơi trò “ngoáy rốn” Trình Hạo đều thất bại thảm hại. Lần này cũng giống như mọi lần, anh biết kết quả cuối cùng vẫn là thất bại nên quyết định đầu hàng trước.
“Đó là vì lần nào anh cũng thua, tất nhiên là thấy vô vị rồi, còn em thì thấy chơi rất vui.” Tiểu Lạc nói với tư cách của một người chiến thắng.
“Em có biết vì sao lần nào anh cũng thất bại không? Vì lần nào em cũng mặc quần áo nhiều hơn anh.”
“Phản đối, lời nói không được chấp nhận. Chỉ là ngụy biện.” Tiểu Lạc cười “ha ha”, sau đó lại lườm yêu Trình Hạo một cái rồi nói: “Đúng thế, anh nhanh chóng mặc áo vào đi, nếu không đợt lát nữa Tần My quay về nhìn thấy anh thế này sẽ không hay đâu.”
“Anh không sợ.” Trình Hạo vô cùng đắc ý, lúc nói còn vui vẻ, nhảy nhót.
“Trình Hạo, hôm nay anh có gì đó không bình thường, hình như anh có chuyện gì không vui thì phải? Mau khai báo thành thật với em, anh đã làm điều gì có lỗi với em à?” Tiểu Lạc chau mày nhìn Trình Hạo.
“Bà xã, nói cho em một tin tốt lành nhé. Tần My đi công tác rồi, tối nay sẽ không về nhà, thứ Ba tuần sau mới về.”
“Ồ! Thật vậy không? Đây đúng là một tin tốt làm chấn động lòng người. Bắt đầu từ bây giờ cho đến ba ngày sau, căn nhà này hoàn toàn thuộc về chúng ta rồi.” Đôi lông mày của Tiểu Lạc nhanh chóng giãn ra, trong lòng cô không ngừng vui mừng đốt pháo hoa.
***
Sau bữa cơm, Tiểu Lạc nói ở công ty cô phải tăng ca nên rất mệt, lại phải tìm tài liệu cho chuyên đề kỳ sau, vì thế Trình Hạo chịu trọng trách rửa bát, còn cô ngồi trước máy tính vừa nghe nhạc, tìm tài liệu và mở QQ.
“Ha ha, tuần sau Tiểu Hắc về nước rồi.” Avatar của Đặng Giai loé sáng trên QQ, “Tiểu Hắc” là cách gọi ở nhà của chồng cô ấy.
“Anh ấy được về rồi à? Là nghỉ phép hay kết thúc công việc bên nước ngoài sớm hơn dự định?”
“Còn phải ở nước ngoài một năm nữa cơ, lần này anh ấy trở về nghỉ phép một tuần. Đúng rồi, Tiểu Lạc, bây giờ giá nhà ở Bắc Kinh thế nào rồi?”
“Tăng mạnh không giảm. Sao cậu lại hỏi chuyện này?”
“À, Tiểu Hắc nói công ty anh ấy muốn thành lập chi nhánh tại Bắc Kinh. Nghe nói những nhân viên bị điều đi công tác nước ngoài sau khi về nước sẽ được sắp xếp đến chi nhánh ở Bắc Kinh. Vì thế tớ tìm hiểu giá cả nhà đất trước, nếu anh ấy thật sự đến Bắc Kinh, tớ cũng sẽ theo anh ấy. Tớ thật sự không chịu được cảnh cuộc sống phải xa nhau.”
“Có thật vậy không? Như vậy thì tốt quá, chúng ta có thể thường xuyên gặp nhau rồi.” Tiểu Lạc rất vui mừng trước tin mới này.
“Tiểu Lạc, người đàn ông “Tam Đắc” mà cậu nhắc tới nói không chừng tớ đã gặp rồi. Hình như tớ cũng “cảm” anh ấy rồi.” Đột nhiên, cửa sổ chat của Lộ Dao cũng hiện lên.
Ôi, hôm nay đúng là tin mừng báo về liên tục! Đầu tiên là Tần My đi công tác, tiếp theo là Tiểu Hắc về nước, sau đó lại là Lộ Dao bắt đầu tình yêu mới.
“Chúc mừng, chúc mừng!” Tiểu Lạc nhắn tin trả lời Thẩm Lộ Dao.
Ông trời ơi, ông cho con hy vọng rồi! Con còn tưởng rằng người đàn ông “Tam Đắc” là con tự thêu dệt lên, hoá ra đúng là có thật. Thế nhưng tại sao lại không cho con gặp được người đàn ông như vậy? Đây là phản ứng đầu tiên của Tiểu Lạc sau khi biết chuyện này.
“Tiểu Lạc, cậu đúng là phúc tinh của tớ. Từ sau khi gặp cậu ở Bắc Kinh, tớ đã bắt đầu đổi vận, hợp đồng quảng cáo ngày càng nhiều, còn chuyện lần này lại là mệnh đào hoa. Cậu muốn tớ cảm ơn cậu như thế nào đây? Mời cậu đi ăn cơm nhé, cậu thấy có được không?”
“Được chứ.” Đã có người chủ động mời cơm, tất nhiêu biểu hiện của Tiểu Lạc sẽ là “cung kính không bằng tuân lệnh” vì không ăn thì thật là uổng phí!
Lúc này, Trình Hạo rửa bát xong đi đến, nhìn thấy Tiểu Lạc đang nói chuyện với người khác mà vui vẻ như vậy, trong lòng cảm thấy rất tủi thân, bèn nói: “Bà xã à, em lừa anh nhé. Em nói em phải làm việc nên bảo anh đi rửa bát, cuối cùng em lại lên mạng cùng người khác liếc mắt đưa tình.”
Lúc trước, Tiểu Lạc đã nhận lời với Trình Hạo sẽ chuyên tâm vào làm việc, không mở QQ nữa, bây giờ lại bị anh bắt quả tang, cô liền vội vàng giải thích: “Em phải tìm một thợ chụp ảnh để hỏi chút vấn đề liên quan đến hình ảnh nên em mới mở QQ lên mà.”
“Đừng biện hộ nữa, hôm nay là cuối tuần, em là của anh. Hơn nữa Tần My không có ở nhà, chúng ta nên tận hưởng thế giới chỉ có hai người.” Vừa nói, Trình Hạo vừa cúi đầu, ghé sát tai Tiểu Lạc thì thầm: “Em tăng ca cũng mệt rồi, đi tắm rửa rồi nghỉ ngơi thôi, lát nữa anh sẽ phục vụ đặc biệt cho em.”
“Hả, “phục vụ đặc biệt” á?” Lòng hiếu kỳ của Tiểu Lạc tăng lên.
“Nếu đã là phục vụ đặc biệt thì tiết lộ quá nhiều sẽ không còn thú vị nữa rồi. Em nhanh chóng tắt máy tính và đi tắm mau lên.”
“Được, được, được. Em chào Đặng Giai và mấy người bạn rồi sẽ tắt.” Tiểu Lạc vội vàng tạm biệt Đặng Giai, Thẩm Lộ Dao, đóng QQ lại rồi tắt máy tính. Sau đó cô mang túi đựng quần áo vào nhà tắm.
Cô vừa đánh răng xong, cởi quần áo chuẩn bị tắm, liền nghe thấy Trình Hạo ở bên ngoài cửa nói vào: “Bà xã, anh có thể vào không?”
“Không được.” Tiểu Lạc trả lời. “Em cởi hết quần áo ra rồi.”
“Phục vụ đặc biệt bắt buộc phải thực hiện trong nhà tắm mà.” Trình Hạo nói.
“Hả?” Tiểu Lạc suy nghĩ trong nháy mắt, không phải anh ấy định làm chuyện gì mờ ám trong nhà tắm đấy chứ?!
“Bà xã, cho anh vào nhé, chẳng mấy khi có cơ hội phục vụ trong “nhà tắm uyên ương”.”
Không đợi Tiểu Lạc trả lời, Trình Hạo đã đẩy cửa vào: “Bà xã, anh đến đây.”
“Em vẫn chưa cho phép anh vào mà.” Tiểu Lạc oán trách nói.
“Lúc nãy em không nói gì, anh tưởng em im lặng là đồng ý.” Trình Hạo cười đáp. “Hơn nữa, nếu anh không vào thì làm sao “phục vụ đặc biệt” cho em được?”
“Vậy anh nói xem, trong phòng tắm nhỏ hẹp này, làm sao phục vụ được cho em?” Tiểu Lạc ung dung nhìn Trình Hạo.
“Hầu hạ em tắm rửa, thay quần áo nhé.” Trình Hạo vẻ mặt nghiêm trang nói.
“Muốn xem người đẹp tắm thì cứ nói thẳng ra, lại còn phải quanh co lòng vòng nữa, ai đó không thấy xấu hổ à?” Tiểu Lạc mỉm cười trêu chọc.
“Đến đây, bà xã, để anh phục vụ em nhé. Phục vụ theo tiêu chuẩn năm sao tuyệt đối luôn!” Trình Hạo cởi quần áo rồi cầm lấy khăn tắm, nhúng vào nước cho ẩm, sau đó đổ sữa tắm lên, động tác vô cùng thuần thục.
“Nói từ nãy, hoá ra “phục vụ đặc biệt” của anh chính là giúp em kì lưng à?” Tiểu Lạc nói như tỉnh ngộ ra điều gì đó.
Cô mở vòi hoa sen, xả nước vào người, sau đó quay người lại, bắt đầu tận hưởng cảm giác được “phục vụ năm sao” của Trình Hạo.
Tiểu Lạc nhắm mắt, thoả mãn tận hưởng giây phút được anh kì lưng. Từng giây từng phút, cô đều cảm thấy ấm áp, thích thú và thật hạnh phúc biết bao.
Lúc Trình Hạo kì lưng cho Tiểu Lạc, anh cũng cảm thấy rất hạnh phúc. Anh vừa kì lưng, vừa không quên tự tìm kiếm hạnh phúc, tay trái có lúc vô tình vòng qua ngực cô, lưu luyến mãi nên quên rụt tay lại...
Thời gian hai người ở trong nhà tắm quá lâu, hơn nữa trời lại nóng nên Tiểu Lạc liền nói: “Phòng tắm bé quá, sau này chúng ta mua nhà, nhất định phải mua cái nào có phòng tắm to một chút mới được.”
“Em cứ từ từ mà tắm, anh tốc chiến tốc thắng đây.” Trình Hạo nhanh chóng xối nước vào người cho sạch sẽ, sau đó kéo cái khăn tắm lau khô người rồi mở cửa chạy ra ngoài.
“Sao anh chưa mặc quần áo đã đi ra vậy?” Tiểu Lạc hỏi.
“Trong nhà chỉ có hai chúng ta, mặc quần áo gì chứ? Anh muốn nhanh chóng trở lại thời nguyên thủy, trải nghiệm dư vị trần trụi.” Trình Hạo dương dương tự đắc nói.
Trình Hạo lấy hai hộp sữa chua trong tủ lạnh ra rồi đem vào phòng ngủ, để một hộp trên bàn cho cô, còn mình thì ăn hộp còn lại.
Lúc Tiểu Lạc tắm xong bước ra, cánh cửa phòng ngủ đã mở rộng. Trình Hạo đang dựa vào đầu giường, điều hoà thổi mát lạnh, vừa ăn sữa chua vừa đọc sách.
“Nhìn bộ dạng của anh đúng là đang có vẻ rất hưởng thụ.” Tiểu Lạc mở to mắt nhìn chằm chằm “người đàn ông trần truồng đọc sách”, không nhịn nổi liền cười phá lên.
“Đây gọi là “gió nhè nhẹ thổi, uống bình sữa nhỏ”. Cuộc sống thế này mới gọi là thú vị!” Trình Hạo gương mặt rạng rỡ chia sẻ.
Tiểu Lạc trèo lên giường, ngồi bên cạnh, một tay nắm lại giả làm micro đưa về phía miệng anh: “Trình Hạo, anh có thể phát biểu một chút về cảm giác trần truồng không?”
“Chỉ một chữ “Đã”! Anh chỉ thích dùng hành động để thể hiện thôi.” Trình Hạo ngồi rung đùi lắc lư và đắc ý hát vang lên.
“y da, chế lời bài hát làm gì chứ? Câu hỏi tiếp theo, cảm giác “nhà tắm uyên ương” như thế nào?” Tiểu Lạc tiếp tục phỏng vấn.
“Cổ nhân đốt đèn đêm đọc sách, còn tôi vì vợ nới lỏng dây lưng, vì vợ gian nan cũng không từ.” Trình Hạo tay nắm thành quyền, tạo dáng lực sĩ, trịnh trọng trả lời.
“Choáng quá, anh không cảm thấy nhà tắm quá chật sao, không cảm thấy nóng sao?”
“Được ở bên cạnh bà xã, nóng chút thì có là gì chứ, coi như đang trong nhà tắm hơi thôi.”
“Ồ, anh vẫn còn lạc quan quá nhỉ, em tiếp tục phỏng vấn nhé. Nếu căn nhà này thuộc về anh, anh cảm thấy thế nào?”
“Nằm mơ sao? Chỉ có nằm mơ thì căn nhà này mới thuộc về anh.” Trình Hạo thật thà trả lời.
“Vậy anh có muốn có một căn nhà thuộc về mình không?”
“Muốn.” Lần này Trình Hạo trả lời rất thật lòng, sau đó chăm chú suy tư trong chốc lát rồi nói: “Anh sẽ chăm chỉ kiếm thật nhiều tiền để chúng ta sẽ nhanh chóng có một căn nhà của riêng mình.”
“Xin hỏi...” Tiểu Lạc vẫn còn muốn đưa ra câu hỏi nhưng Trình Hạo đã quay người lật cô xuống giường.
“Em vẫn còn chưa hỏi xong mà.” Tiểu Lạc không ngờ Trình Hạo lại làm như vậy.
“Tiểu Lạc, anh nhịn em lâu lắm rồi. Em làm phóng viên giải trí nhưng có cần thiết phải phỏng vấn cả trên giường không? Xem anh sẽ xử em như thế nào.” Trình Hạo nói xong liền cúi người xuống, che miệng Tiểu Lạc bằng một nụ hôn.
Trình Hạo tấn công rất mãnh liệt khiến Tiểu Lạc nhanh chóng thất bại hoàn toàn. Cô chỉ có thể ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ để anh tiếp tục công việc của mình.
Hai ngày tiếp theo, tuy Tiểu Lạc và Trình Hạo đều ở trong nhà không đi ra ngoài nhưng họ lại cảm thấy thời gian trôi qua thật tự do tự tại, thoải mái vô cùng khiến họ luôn có một cảm giác vui vẻ, hạnh phúc giống như “người nông nô đổi đời cất cao tiếng hát”.
Sáng sớm thức dậy bước vào nhà vệ sinh, Tiểu Lạc không còn để ý đến các vấn đề như khoá cửa đã bị hỏng, bên trong có người hay không nữa, mà cô cứ thế đi thẳng vào trong không kiêng nể gì cả. Buổi tối cô muốn tắm lúc nào thì tắm, không còn phải lo tắm muộn quá sẽ ảnh hưởng đến Tần My nghỉ ngơi. Tắm xong, thậm chí cô còn có thể học tập làm theo “những hành động nghệ thuật” của Trình Hạo tự do đi lại trong phòng mà không mặc đồ, nói trắng ra là “chạy trần truồng”... Cảm giác tự do thật thích, cảm giác trần truồng thật thích! Ôi, cuộc sống như thế này thật là êm đềm!
Trong lúc Tiểu Lạc đang tận hưởng cảm giác tự do làm chủ căn nhà, trong lòng cô thường cầu nguyện: “Tần My à, cô “hát cao giọng” tôi cũng không trách cô, cô đóng cửa bỏ chúng tôi bên ngoài tôi cũng không trách cô, từ trước đến nay cô không dọn dẹp nhà vệ sinh tôi cũng không trách cô, tôi chỉ xin cô thường xuyên đi công tác một chút! Amen!”
Nhưng dường như Chúa không nghe thấy lời cầu nguyện của Tiểu Lạc. Tần My theo kế hoạch đã trở về Bắc Kinh, không những vậy, cô ấy còn dẫn về một cô bạn đồng nghiệp. Tần My nói là đồng nghiệp mới tới công ty, trong lúc chưa tìm được nhà thuê nên trước mắt đến đây ở tạm vài ngày. Ai mà chẳng có một người bạn chứ, đứng trước lời thỉnh cầu như vậy Tiểu Lạc chỉ có thể bất đắc dĩ mà tỏ vẻ chấp nhận.
Tiểu Lạc và Trình Hạo đều cảm thấy sự chênh lệch quá lớn, bây giờ không những họ không thể một mình độc chiếm căn nhà này mà còn có thêm một người nữa đến sử dụng chung đồ đạc trong nhà. Sự thật tàn nhẫn khiến hai người đều nhận ra, chỉ sống trong nhà riêng của mình mới có thể có được tự do thật sự. Chờ mong bạn cùng thuê nhà ngày ngày đi công tác cũng buồn cười chẳng khác gì anh nông dân ngày ngày mong chờ thỏ đâm vào cây chết vậy.
***
Khi Tiểu Lạc gặp lại Thẩm Lộ Dao, cô nhận thấy ngay rằng cô ấy ngày càng xinh đẹp. Con gái có mùi vị của tình yêu thì sẽ khác ngay bởi da dẻ mịn màng, hồng hào lại sáng bóng, đúng hơn phải gọi đó là “xuân sắc”.
Đột nhiên, Tiểu Lạc cảm thấy lần trước mình hỏi Thẩm Lộ Dao có bí quyết gì để bảo vệ da không thật đúng là một câu hỏi thừa. Sản phẩm bảo vệ da tốt nhất là tình yêu mà phải là tình yêu mãnh liệt như sóng trào. Con gái khi yêu là đẹp nhất, câu nói này quả thật không sai một chút nào!
Lúc ăn cơm, Thẩm Lộ Dao đã kể cho Tiểu Lạc nghe chuyện của cô và anh chàng “Tam Đắc” đó.
Một buổi tối mấy hôm trước Thẩm Lộ Dao một mình tới tham dự dạ hội. Những người tham dự dạ hội đó nếu không phải thuộc giới giải trí thì cũng trong giới thương nhân. Các mối quan hệ giữa đại gia và mỹ nhân đã xuất hiện tương đối nhiều trên mặt báo và người ta gọi đó là “sự kết hợp của “tài tử giai nhân”. Thẩm Lộ Dao vừa mới thất tình nên tâm trạng cũng không được tốt, trong khi mọi người rất sôi nổi chỉ có mình cô trốn ở một góc vừa ăn điểm tâm vừa mượn rượu giải sầu.
Lúc này có một anh chàng đến bắt chuyện với cô: “Tiểu thư, tôi có thể mời cô nhảy với tôi một điệu không?”
Thẩm Lộ Dao ngẩng đầu nhìn anh ta. Cô nhận thấy người này tướng mạo tuy cũng được nhưng thái độ có chút gì bỉ ổi, hèn hạ nên cô lập tức từ chối: “Xin lỗi, tôi không muốn nhảy, anh tìm người khác nhé.”
“Cô đừng giả bộ thanh cao nữa. Ai mà không biết giới giải trí các người có những nguyên tắc ngầm, nói không chừng cô sớm đã lên giường với nhiều thằng đàn ông rồi.” Người đàn ông đó cho rằng mình hiếm khi bị người khác từ chối nên khi bị Thẩm Lộ Dao cự tuyệt đã lập tức để lộ ra sự bỉ ổi.
“Anh...” Thẩm Lộ Dao không chịu được liền đứng bật dậy, ánh mắt hằm hằm tức giận nhìn người đàn ông đó. Cô không nhận lời khiêu vũ cùng mà anh ta lại dám lăng nhục cô như vậy sao? Nếu không phải đây là nơi công cộng, cô sẽ không ngần ngại mà cho anh ta một cái tát.
“Không phải chỉ là mời cô khiêu vũ thôi sao? Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, huống hồ chỉ khiêu vũ thôi chứ có mất đi miếng thịt nào đâu. Cô chỉ cần nhảy và hát với tôi, tôi bảo đảm sau này tương lai của cô sẽ rất xán lạn.” Tên đó vừa nói vừa vòng tay ra sau xoa nhẹ mông cô một cái.
“Thằng khốn! Đồ vô liêm sỉ!” Thẩm Lộ Dao giơ tay lên đang định cho hắn một cái bạt tai, không ngờ tay cô bị tóm lại. Cô đang muốn mượn rượu, không để ý đến hình ảnh thục nữ mà chửi hắn một trận, ai ngờ lại có người nói trước: “Tổng giám đốc Vu, hà tất phải chấp nhặt với Lộ Dao của chúng ta. Cô ấy nhỏ tuổi không hiểu chuyện, huống hồ việc cô ấy tham gia vào làng giải trí cũng chỉ là dạo chơi thôi chứ thực chất không muốn mở rộng tiền đồ...”
Thẩm Lộ Dao nghe mà không hiểu gì cả, cái gì mà “Lộ Dao của chúng ta”, cái gì mà “không muốn mở rộng tiền đồ”? Tuy cô là người mới trong giới giải trí nhưng vẫn là người có hoài bão lớn. Cô quay người nhìn về hướng người đó. Anh ta cao hơn cô đến nửa cái đầu, ước chừng khoảng 1m80, thân hình cao lớn vạm vỡ, kiểu tóc ngắn, gọn gàng, lông mày lãng tử, đủ để hình dung là một người anh tuấn phóng khoáng. Đối với những người lăn lộn trong giới giải trí như Thẩm Lộ Dao thì những người đàn ông điển trai cô từng gặp cũng không ít và đều cảm thấy họ rất nhàm chán, nhưng thật sự hôm nay cô đã bị tướng mạo của người đàn ông này thu hút.
“Thì ra tiểu thư đây là người đàn bà của Lương thiếu gia à? Bạn bè không thể dùng chung vợ, lúc nãy đã đắc tội rồi, xin lượng thứ.” Vẻ mặt khó chịu của tên Tổng giám đốc Vu lập tức thay đổi, cười cười nói.
“Cảm ơn.” Đợi cho tên Tổng giám đốc Vu đi rồi, Thẩm Lộ Dao vội lên tiếng cảm ơn vị “Lương thiếu gia” này.
“Chỉ là tiện tay thôi.” Lương thiếu gia lạnh lùng đáp.
“Tôi có thể mạo muội hỏi một câu không, xin hỏi quý tính đại danh của anh?” Thẩm Lộ Dao lúc đó cũng không nghĩ được nhiều. Cô chỉ cho rằng trong thời buổi thế này, anh hùng chủ động ra mặt cứu mỹ nhân đã không còn nhiều nữa vì không ai muốn mang phiền phức vào mình. Cô chỉ muốn biết đại danh của “vị anh hùng” này mà thôi.
“Lương Vũ Thành.”
Lương Vũ Thành? Thẩm Lộ Dao trong lòng thầm nghĩ, không phải là công tử nhà giàu Lương Vũ Thành gia tài bạc triệu, lạnh lùng như băng, không hề háo sắc mà mọi người trong giới giải trí vẫn nhắc đến chứ?
“Có thể hỏi thêm một câu nữa không? Làm sao anh lại biết tên của tôi?” Thẩm Lộ Dao cất tiếng hỏi.
“Ha ha, cô có hàng trăm nghìn câu hỏi tại sao à? Muốn biết tên của một người không khó, chỉ cần dụng tâm một chút thôi.”
Lương Vũ Thành vừa nói vừa đưa tay phải ra ngỏ ý: “Có thể nhảy với tôi một điệu được không?”
Giọng nói của anh trầm trầm mà tràn đầy vẻ hiền từ. Thẩm Lộ Dao cảm thấy mình không thể kháng cự được liền đặt tay vào lòng bàn tay của anh rồi đột nhiên mặt nóng bừng lên, tim đập thình thịch. Cảm giác điện giật này khiến cô nghĩ đến những rung động của mối tình đầu.