Cột gã đàn ông trạc 30, ngực nở, bắp thịt nổi cuồn cuộn muốn giật tung đường chỉ may của chiếc áo thun chật, ngồi ở bàn bên đang liếc trộm ông.
Con ngươi của hắn lồi ra khỏi hốc mắt, tròn trạnh, đen sì như hai hòn bi. Mắt hắn sần sùi như vò cam sành, chi chít mụn và thẹo. Thấy Lulio quay sang, hắn vội cúi xuống đĩa chorizo, giả vờ rón một khoanh đút vào miệng. Chorizo là xúc xích thịt heo với ớt bằm, ngậm một lát cho thấm nước bọt thì cơ thể nóng ran. Lulio vốn khoái chorizo, lần nào nhìn thấy nó ông đều cảm thấy bao tử ấp áp. Khi ấy ông lại run rét.
Lulio không thể lầm. Gã đàn ông mắt ốc lồi này sắp sửa giết ông. Quang cảnh tiệm giải khát ồn ào như họp chợ . Người Tây giống người Trung hoa ở chỗ dùng quán nước làm nơi hẹn hò công việc hoặc trò truyện tầm phào. Hàng ngày, họ đóng đô độ 3, 4 giờ ở đó là chuyện thường. Mỗi thành phần xã hội có một quán nước riêng. Tiệm cà phê này không đến trình độ nổi tiếng như Lêon hoặc Riron 1,những bảng hiệu quốc tế bất cứ ai cũng biết.
Tuy nhiên, nó cũng mang một sắc thái rõ rệt : nó là nơi gặp gỡ bàn bạc của cuộc chê chợ trời.
Dân chợ trời không mấy hiền lành, bằng chứng nhiều khách ngoại quốc đã bị bịp cả ngàn đô la đau điếng. Tuy nhiên, họ không sặc mùi đâm thuê chém mướn như gã đàn ông mắt lồi vừa liếc trộm Lulio.
Ông cố moi trí nhớ để tìm một mấu chốt quen thuộc. Dường như ông đã đụng hắn nhiều lần, không phải một lần. Phải rồi … phải rồi … cách đây một tuần, ông đi xem trọi gà. Vừa đậu xe thì hắn tạt qua. Ông không để ý tới hắn mặc dầu hai hôm sau ông lại thoáng thấy bóng hắn trên kiếng xe chiếu hậu của ông.
Té ra hắn đi theo ông. Đi theo từ bao giờ ? Chắc là mới đây. Hắn khó thể là nhân viên KGB. Mật vụ sô viết kiểm soát ông kín đáo hơn chứ không phơi mặt một cách lộ liễu, bất chấp thiên hạ. Phải chăng hắn là nhân viên Phản gián Tây ?
Lulio xô ghế. Ông cần thử lại đáp số bài toán. Nếu hắn giết ông, hắn phải xuống tay ở giữa đường, sau đó hắn trà trộn vào đám đông, lẩn trốn dễ dàng.
Ông liếm mép, cố trấn áp sự lo sợ. Trừ phi hung thủ dùng súng, kỳ dư ông không ngán. Hồi trẻ, hoạt động trong quân đội cộng hòa, ông từng là tinh hoa của ám sát đoàn. Tuy tuổi đời đã lớn, thân thể ông còn tráng kiện, với sức nặng hơn 70 kí, ông có thể quần thảo tay đôi với gã mắt lồi trong khi chờ đợi sự can thiệp của nhân viên an ninh.
Gã mắt lồi đứng yên, bít chặt lối đi duy nhất còn lại giữa hai giẫy bàn ghế. Lối đi chật chội này men theo chân tường, từ bếp ra quầy tiền, sát cánh cửa giành cho bồi. Lulio không thể lùi. Ông đưa tay toan gạt gã mắt lồi sang bên. Gã cười nhã nhặn với ông rồi ngúc đầu thi lễ.
Như vậy gã là người quen. Gã cắm điếu thuốc lá giữa hai làn môi dầy và thâm, cúi gần mặt Lulio tỏ ý xin lửa. Lulio rút quẹt máy. Gã mắt lồi hít một hơi dài rồi nói :
- Chào ông Lulio. Tôi là bạn. Chúng tôi giúp ông chứ không quấy rầy như ông tưởng. Ông cứ giả vờ như không quen tôi và bước ra đường.
- Dĩ nhiên tôi không quen ông.
- Trước lạ sau quen. Cấp trên đang chờ ông.
- Cấp trên nào ?
- Ông đừng hỏi nữa. Họ nghe được thì khốn.
- Tôi chẳng hiểu gì sất. Cấp trên là ai ? Họ là ai ?
- Khổ quá, ông Lulio. Dường như « họ » đang lởn vởn quanh đây. Họ không nương nhẹ đâu. Giết tôi, tôi không cần. Vả lại giết được tôi chẳng phải dễ nào. Chỉ sợ « họ » giết ông. Nè ông Lulio, ra ngoài, ông rẽ sang phải, tôi đợi ông trên vỉa hè nhà trọ Lưỡi Dao. Cấp trên đợi ông trên lầu …
- Trong lữ quán Lưỡi Dao ?
- Phải.
- Lầu mấy ?
- Đừng hỏi nữa.
Gã mắt lồi thở phì phì, giả vờ dụi mắt để quan sát khắp quán. Hắn phì nộn nhưng phản ứng khá lẹ làng. Mới đó gã đã chui vào một kẽ hở, nhường lối cho Lulio. Lulio có vẻ yên tâm hơn. Cấp trên của gã mắt lồi chắc là cán bộ CIA. Còn "họ" đây là … Kho vàng 200 tấn như đĩa mật thơm ngọt, ruồi nhặng từ bốn phương tám hướng trên khắp trái đất rủ nhau bay tới hàng đoàn, hàng lũ. Nhiều đến nỗi không còn biết « họ » là ai nữa. Họ là những cơ quan điệp báo chính quyền hoặc tư nhân thèm vàng. Biết đâu họ còn là KGB sô viết, những người dùng ông mà không hề tin ông.
Niềm lo sợ vừa giảm bớt lại gia tăng. Để trống ngực đập nhẹ, Lulio châm thuốc hút. Khách uống vẫn đông nghìn nghịt, người này ra người khác vào, cái bàn trống của gã mắt lồi đã bị chiếm.
Gã mắt lồi biến sau đống bàn ghế trên lề đường. Lulio tần ngần. Chung quanh ông toàn người là người vậy mà ông cảm thấy cô đơn như trên sa mạc mông mênh. Một thiếu nữ 15, 16 lanh lảnh rao bán dưa hấu. Quê ông sản xuất một giống dưa hấu độc đáo, ruột mềm như lụa, màu hồng dễ thương như đôi má con gái dậy thì. Những đêm nóng bức, người ta thường chiêu dưa hấu với ly rượu manzanilla thơm vị hoa cúc. Rượu nho manzanilla cũng là sản phẩm của quê ông. Bỗng dưng tiếng rao của cô bé tóc buông lơi và hình ảnh những trái dưa hấu xẻ đôi nằm ngửa trên cái bàn lót kẽm trắng giục ông nhớ đến quê hương miền nam. Nó không xa bao nhiêu, ông lại có ấn tượng rất xa, xa hàng vạn, hàng chục vạn cây số, xa đến nỗi ông muốn về cũng không về được nữa.
Vẩy ốc sần sùi mọc đầy lưng Lulio. Trong lòng ông, sự lo sợ vừa được thay thế bằng sự kinh hoảng. Ông thoáng thấy gã mắt lồi lởn vởn bên cái xe đẩy bán nước súc cô la pha quế. Mùi quế thơm ngát là mùi của quá khứ đầy nhựa sống và hy vọng.
Lulio muốn dừng lại kêu một ly. Ông không khát. Ông uống súc cô la để sống lại dĩ vãng. May ra dĩ vãng vàng son bồi thêm can đảm cho ông. Nhưng hai chân cứ bắt ông cất bước. Mặt tiền trơ trẽn của lữ quán Lưỡi Dao hiện ra. Bồ hôi dầm dề, ông đặt gót lên bậc cấp. Trên kia là phòng tiếp tân, cầu thang lên lầu, và những căn phòng gắn ổ khóa kiên cố. Vào lọt trong nhà, ông có thể an tâm được rồi.
Gã mắt lồi đằng hắng ra hiệu cho Lulio. Hắn vào trước. Lulio nhún vai chào ông thư ký già, đầu rụng gần hết tóc, cặp kiếng cận thị dầy bằng nửa đốt ngón tay. Ông thư ký đang lui cui tính sổ sau quầy. Ngọn đèn nê ông sau lưng ông lù mù như đèn dầu hỏa dưới thời Viễn Tây. Ông sửa mục kỉnh đến lần thứ ba mới nhận ra Lulio. Ông nhe hàm răng khủa chào trả rồi cúi xuống cuốn sổ vãng lai vàng khè như cũ.
Trong phòng khách lữ quán, ngoài ông thư ký già ra còn có hai cô gái phục sức gần như lõa lồ, son phấn trét đầy mặt. Loại gái chơi này bố ráp cả năm không hết, đường hẻm nào cũng nhan nhản. Vì thế, Nhà nước đâm chán, lính kiểm tục chẳng buồn mang xe cây đến hốt. Họ kiếm ăn, rao bán công khai trong lữ quán. Vì họ có số phòng và tên của từng khách trọ. Tùy mặt, tùy người, họ cung cấp món hàng thích hợp. Giờ đây, họ ngủ gà ngủ gật. 8 giờ tối còn quá sớm. Họ chỉ hành nghề từ nửa đêm.
Thần Bạch mi thật ác, nếu hai ả giang hồ xông tới, ăn vạ Lulio thì có lẽ Điệp vụ Muleta với sự đối đầu của những tổ chức kình chống quốc tế sẽ rẽ theo chiều hướng khác.
Bầu không khí vắng vẻ của tầng dưới lữ quán tạo điều kiện lý tưởng cho hung thủ hành động. Gã mắt lồi gặp biến sau khi vượt qua quầy thư ký sắp đến cầu thang xi măng. Một người đàn ông cao nhẳng, núp sẵn không biết từ khi nào xồ ra, nơi tay sáng loáng lưỡi dao nhọn.
Nhìn sơ lưỡi dao, gã mắt lồi biết ngay nó được rèn bằng thép Tôlét 2.
Bất cứ kiếm sĩ nào ở châu Âu đều phải nghe danh thép tôlét. Không rõ thợ kiếm luyện với chất gì, chỉ biết những cây kiếm Đức hoặc Á rập, nghĩa là bằng thép tốt nổi tiếng, chỉ đủ sức chơi với kiếm tôlét một hiệp là gẫy nát.
Kiếm Tây ban nha tốt là do …đàn bà. Thời xưa, vương tôn công tử Tây chuyên đấu gươm mỗi khi tranh chấp về tình yêu. Giỏi thì thắng, không giỏi thì bại. Nhan sắc giai nhân được đo lường bằng con số kiếm sĩ bị giết. Để bảo đảm chiến thắng cho kiếm sĩ, giới thợ đúc kiếm bèn mầy mò tìm học một công thức chế thép tốt. Thợ đúc tôlét còn có một đặc tài không nơi nào có : ấy là cẩn vàng trên thép.
Gã mắt lồi cũng là kiếm sĩ có hạng nên nhát dao của địch bị trượt ra ngoài. Tên cao nhẳng xoay mình nửa vòng, đâm ngược mũi dao sắc như nước vào yết hầu gã mắt lồi. Gã lạng sang bên để tránh song vẫn mang thương tích ở bả vai, một mảng áo bị kéo toạc, máu tuôn xối xả.
Lulio sững sờ trước cuộc đấu dao "ngoài chương trình" giữa hai người đàn ông lạ. Tuy tay không, gã mắt lồi còn giữ được quyền chủ động. Vết thưong khá sâu không làm gã mất tinh thần và suy yếu kỹ thuật chiến đấu. Gã xấn lên, chặn bắt một đường dao vụng về của địch, và trong chớp mắt gã ngáng địch ngã chổng kềnh trên nền nhà, lưỡi dao tôlét văng ra gần quầy ông thư ký già.
Hai ả giang hồ bật dậy. Một ả la lớn như tiếng chuông đồng :
- Bớ cảnh sát, họ đâm chém nhau !
Ông thư ký già chạy được mấy bước thì vấp té, mặt mày sưng húp. Nguyên nhân khiến ông vấp té là do ông quên đeo mục kỉnh.
Gã mắt lồi hất mạnh mũi giày, tên cao nhẳng đang lồm cồm bò dậy bị trúng độc cước nhào ra sau, đụng chân tường kêu rộp một tiếng khô khan.
Phút sững sờ, đã qua, Lulio co chân chạy ra cửa. Gã mắt lồi gọi giật :
- Lulio, Lulio, ông chạy đi đâu ?
Lulio cắm đầu cắm cổ chạy ra giữa đường. Gã mắt lồi tất tưởi rượt theo.
Đoàng …
Một phát súng nổ. nạn nhân là gã mắt lồi. Viên đạn từ vỉa hè bay vào. Té ra tên cao nhẳng đang còn đồng lõa túc trực bên ngoài. Tên cao nhẳng dùng dao hạ thủ gã mắt lồi để hạn chế sự kinh động. Hắn thất bại, đồng lõa của hắn miễn cưỡng phải nổ súng.
Gã mắt lồi bị trúng đạn ngang ruột. Gã khuỵu xuống nhưng chưa chết. Tích tắc đồng hồ ấy gã mạnh hẳn lên. Con dao bằng thép tôlét nằm tênh hênh trong tầm tay gã. Gã lượm lấy, nâng cao. Lulio vẫn chạy. Ông cách gã mắt lồi 3 mét. Khoảng xa này không nghĩa lý gì đối với kẻ chuyên học nghề phóng dao.
Vèo … Lưỡi dao loang loáng trong không khí nửa tối nửa sáng. Nó xuyên qua da thịt Lulio dễ dàng như cây đũa nhọn xuyên qua trái chuối chín. Do một trớ trêu của định mạng, lưỡi dao trổ từ sau lưng ra trước ngực, cắt đứt những động mạch quan yếu nhất trong thân thể.
Lulio bị giết chết. Ông khựng lại rồi vập mặt xuống rãnh nước bên đường.
Gã mắt lồi cũng bị giết chết ngay sau đó. Giết chết bằng viên đạn thứ hai, phá nát con mắt bên trái.
Quãng đường trước mặt lữ quán Lưỡi Dao đông nghẹt công chúng hiếu kỳ. Tiếng síp lê cảnh sát kêu the thé ở đầu đường. Xa hơn nữa là tiếng kèn rồn rập, hối hả của xe hơi tuần cảnh.
Cuộc phục kích chớp nhoáng giữa hai cơ quan gián điệp vô danh đã khiến hai người chết : Lulio và gã mắt lồi. Nạn nhân thứ ba là tên cao nhẳng. Bắn hạ xong gã mắt lồi, đồng lõa của tên cao nhẳng xồng xộc từ ngoài đường chạy vào cầu thang. Tên này nhỏ nhắn, trắng trẻo như sinh viên đại học. Hắn dìu tên cao nhẳng dậy. Nạn nhân rên đau :
- Không khéo xương cổ bị gẫy, anh hai ơi …
Người được gọi là "anh hai " gắt :
- Lẹ lên, cảnh sát sắp …
Hắn không thể nói dứt câu vì một viên đạn đã cắt đứt cuống họng hắn. Tên cao nhẳng ngó miệng súng côn bốc kh.ói khét lẹt bằng cặp mắt kinh hoàng. Đoàng … lại một viên đạn được bắn trúng chỗ. Hai thi thể nằm chặn lên nhau. Bình hoa giấy đặt trên quầy tiền bị tiếng động lớn giốc đổ, những đóa hồng rớt phủ lên lưng họ.
Hung thủ có vẻ mặt và dáng dấp khoan thai, chững chạc của cấp chỉ huy. Hắn trạc tứ tuần. Phục sức khiêm nhường mà sang trọng. Trên miệng chễm chệ cái ống tẩu hình thù kỳ lạ, mùi thuốc thơm ngát.
Đối với người già dặn trong nghệ thuật nuốt khói thì ống tẩu này là công trình đẽo gọt bằng tay của hãng làm điếu Charatan 3nổi tiếng trên hoàn vũ. Một bộ luôn luôn gồm 7 cái, mỗi cái giành cho một ngày nhất định trong tuần.
Ống vố người lạ đang phì phèo là ống vố của ngày chủ nhật.
Hôm nay là chủ nhật. Một chủ nhật có quá nhiều xác chết.
***
Đêm chủ nhật có quá nhiều xác chết ấy nghiễm nhiên Văn Bình trở thành thượng khách của viên đại úy trưởng cuộc cảnh sát.
Gác đìện thoại, hắn thót ra sân, nhảy lên xe díp. Hắn thuộc thành phần trẻ, tếu, hăng, nên giật vô lăng đuổi tài xế xuống đất. Hắn lái xe một mình đến khu chợ trời Rát tờ rô. Không thuộc viên nào được đi theo. Trong cơn hấp tấp hắn quên phắt Văn Bình. Chàng có thể lợi dụng cơ hội chuồn thẳng một lèo. Song chàng chẳng dại gì. Chàng đang cần đến chợ trời và lữ quán Lưỡi Dao hiện bị lực lượng an ninh cô lập. Chàng bèn tỉnh khô, leo lên ngồi cạnh viên đại úy dễ tính.
Xe chạy một quãng xa hắn mới nhớ đến ông khách thần tượng đấu bò. Là người Tây ban nha thuần túy có khác, hắn không coi sự hiện diện của chàng là trở ngại nghề nghiệp. Hắn rú kèn, đạp lút ga, phóng băng băng trên con đường đột nhiên rộng thênh thang vì mọi loại xe đều nép sang bên.
Sự sợ hãi của dân chúng trước tiếng kèn cứu cấp trên xe làm viên đại úy khoái trí. Hắn ưỡn ngực, xả thêm ga xăng. Hắn chọn những đại lộ chạy qua trung tâm thành phố mặc dầu lộ trình này dài gấp đôi. Khu này đông người và xe, hắn cảm thấy oai hơn.
Trong chốc lát, xe díp đến Gran Via, Phố Lớn, con đường lớn hạng nhì, chỉ đứng sau Calle de Alcalà, có thể ví với đường Tự Do ở Sàigòn. Kể ra, Văn Bình cũng khoái không kém viên đại úy. Chưa bao giờ chàng được phép phóng với vận tốc trăm cây số giờ giữa sự hoảng hốt của hàng trăm tài xế và khách bộ hành sợ xanh máu mặt. Góc đường, ở dưới hầm một tiệm kim hoàn đồ sộ, là nơi Văn Bình thường ghé để chiêm ngưỡng viện bảo tàng tí hon đồng hồ xưa giá trị của một tư nhân 4.Tuy nhiên, chàng không thích nó bằng viện bảo tàng cũng tí hon và cũng tư nhân 5ở bên phải. Nó là viện bảo tàng độc nhất trên thế giới về … Lưu linh. Đủ loại rượu từ đông sang tây, từ cổ chí kim, đựng trong ve chính cống của nó, còn nguyên nhãn, đủ màu sắc, đủ hình thù, đủ kích nước …
Két, két … rột, rột … Viên đại úy dộng hết chân thắng. Một chiếc díp từ đường ngang vèo ra, phóng nhanh như tên bắn, và kéo kèn cứu cấp bi ba bi bô. Vỏ quýt dầy móng tay nhọn… Ban đêm ở Mađờrít, không riêng ông đại úy trưởng cuộc cảnh sát trẻ tuổi của Văn Bình thèm "hù " thiên hạ bằng kèn báo động.
Nhờ trời, viên đại úy còn cứng tay lái, phản ứng chưa đến nỗi bị ma men làm hư cùn nên tai nạn không xảy ra. Tổn thất gần như vô nghĩa : một xe mép vè, xe kia vỡ nát đèn lái. Cả hai đều không dừng lại để kiểm kê. Tiếng máy ầm ầm, tiếng thủy tinh loảng xoảng che lấp những tiếng chửi thề tục tĩu.
Viên đại úy quẹo vào đường Đại sứ 6, bắt đầu địa phận chợ trời.
Hắn rú còi điếc tai hơn trước nhưng không dám duy trì sức nhanh hồi nãy. Nền đường chật hẹp đã đành, công chúng trong khu chợ trời lại mắc chứng bệnh bất trị: bệnh tỉnh bơ.
Cách lữ quán Lưỡi Dao 50 mét, tình hình lưu thông được cải thiện rõ rệt nhờ sự hiện diện của vòng đai an ninh. Nhân viên điều tra lăng xăng chạy tới chạy lui với đủ đồ nghề chụp hình, đo đạc, lấy dấu tay, và thu thập lời khai chớp nhoáng của một số nhân chứng.
Ba thi thể phủ vải trắng được đặt thành hàng trên băng ca, sửa soạn được khiêng ra xe Hồng thập tự. Viên đại úy quen mặt hầu hết mọi người. Hắn bông rua, chào hỏi loạn xạ. Hắn đi đâu, Văn Bình đi đó. Hắn không giới thiệu chàng. Cũng chẳng ai quan tâm đến chàng.
Một người mặc thường phục vỗ vai hắn, vồn vã :
- Lẽ ra chúng tớ chuồn về từ nãy. Ông giám đốc kêu điện thoại ra lệnh cho chúng tớ chờ cậu. Được xếp cưng thật sướng. Chúng tớ phát ghen với cậu.
- Đừng lỡm nữa bồ. Chẳng qua thằng cha chánh sở điều tra bị bệnh, nằm bẹp trong nhà thương, chỉ còn tớ võ vẽ đôi chút chuyên môn, lại tốt nghiệp khóa điều tra hình cảnh tại Hoa Kỳ nên ông giám đốc gọi tớ.
- Sướng rồi.
- Sướng gì bồ. Đêm nay tớ có công chuyện làm ăn tối quan trọng, bị ông giám đốc triệu thỉnh bất thần là xôi hỏng bỏng không. Bồ ơi, tớ có cảm tưởng đời tớ sắp tàn đến nơi. Tớ nghi có thằng nào thối mồm mách lẻo với xếp.
- Mách lẻo ?
- Ừ. Chắc bồ chẳng lạ gì tớ ngấm nghé cô cháu của ông giám đốc. Lát nữa, tớ có hẹn với nàng.
- Chết cha !
- Dĩ nhiên. Ông ấy bắt tớ đến đây, tớ sẽ bận tíu tít cả đêm, nàng đợi tớ cả đêm khóc hết nước mắt, nàng sẽ ngờ tớ lăng nhăng này nọ và cho tớ "de ".
- Ông tổng giám đốc không thích cậu ?
- Thích chớ. Nhưng ông chê tớ bay bướm. Ông ấy sợ cô cháu khổ. Tớ lại khoái đấu bò. Ông ấy sợ sớm muộn tớ bị bò chém chết, cô cháu trở thành góa bụa. Thôi, bồ ơi, càng nói càng làm tớ đau ruột. Nạn nhân là Lulio. Lulio nào ? Bồ có đủ hồ sơ lý lịch của Lulio và hai xác chết kia chưa ?
Gã mặc thường phục bước lại quầy két, nơi một nam thư ký gương mặt sáng sủa, thông minh, đang ngậm cán bút, hất hàm :
- Viết xong rồi chứ ?
Người thư ký khúm núm :
- Dạ, thưa đại úy trưởng cuộc, xong rồi.
Gã mặc thường phục được gọi là "đại úy trưởng cuộc" củng đầu người thư ký :
- Một con kiến trong khu chợ trời cũng biết tao là đại úy trưởng cuộc cảnh sát, khỏi cần mày long trọng giới thiệu. Kêu tao bằng ông hoặc đại úy là đủ. Nghe chưa ?
- Thưa vâng, đại úy trưởng cuộc.
- Mày vừa nói dạ vâng sao lại quên béng. Đưa tờ trình cho tao.
Tờ trình gồm 4 trang lớn được viết chữ nắn nót, ngay hàng. Nội vụ được tường thuật từ A đến Z bằng giọng văn khô khan hành chính. Văn Bình đọc qua vai hai người, chàng chỉ liếc thoáng là thuộc làu. Chàng nửa lo nửa mừng khi nghe hai viên đại úy trưởng cuộc thảo luận với nhau về một số chi tiết trong tờ trình.
- Theo lời khai của ông quản lý khách sạn thì chỉ có một tên gian trốn thoát. Tên gian này ngậm ống điếu Chratan. Hừ … loại píp Charatan những ngàn rưỡi mỹ kim một cái. Trên khắp Tây ban nha, người có tiền mua nó để hút có thể đếm được trên đầu ngón tay. Đây là một tiết lộ tối hệ. Ông quản lý bị cận thị nặng ?
- Tớ cũng đặt nghi vấn như cậu. Nhưng ngay sau đó thắc mắc của tớ đã được giải tỏa. Đeo kiếng vào, ông ta nhìn rõ như mọi người.
- Còn cái ống điếu ?
- Ông quản lý là tín đồ của ống điếu. Ông ta hút píp từ 40 năm nay, trong nhà có gần một trăm cái khác nhau. Ông ta chỉ mơ ước một điều trước khi nhắm mắt : mua ống điếu Charatan. Vì vậy ông ta khó thể nhìn lầm.
- Vấn đề khám phá thủ phạm đã được gỡ rối phân nửa. Ta chỉ cần tập trung cuộc điều tra vào giới hút ống điếu Charatan. Hiện giờ có một điểm lý lịch tớ cần hỏi cậu. Hai xác chết kia không có giấy tờ chứng minh trong mình ?
- Không. Ban giảo nghiệm cho biết trừ phi họ là ngoại nhân, nếu họ là công dân Tây thì chậm lắm đến sáng ta có kết quả.Tên. Địa chỉ. Nghề nghiệp. Quá khứ. Vợ con …
- A, về khoản vợ con, bồ liên lạc được với gia đình Lulio chưa ?
- Gọi điện thoại thì chuông reo mà không có người nhấc lên nghe, tớ sai nhân viên đến tận nơi. Té ra nhà đóng cửa im ỉm. Trong nhà không có ai.
- Bà vợ ?
- Không thấy ở nhà.
- Cô con gái ?
- Tên là Diane. Nàng là con riêng của bà. Nàng không ở chung với cha ghẻ Lulio.
- Thật kỳ quặc : cả Diane cũng biệt tích.
Viên đại úy cùng đi với Văn Bình chỉ tờ giấy màu vàng đánh máy chi chít chữ được chặn bằng cái đĩa gạt tàn thuốc trên mặt bàn để khỏi bị quạt máy thổi bay.
- Cái gì đây cậu ?
Đồng nghiệp « trưởng cuộc » của hắn chắt lưỡi, hít hà :
- Á à, suýt nữa tớ quên. Bản tóm lược một vụ án mạng xảy ra hồi chiều trong khu Thị sảnh. Tớ nhận thấy nó liên hệ phần nào đến Lulio nên rút cho cậu đọc.
- Án mạng, lại án mạng …Thiếu gì ngày, chúng nó lại chờ đúng ngày chủ nhật để giết nhau, bắt mình bỏ hết thú vui hò hẹn … Tớ mỏi mắt, đọc không nổi, bồ kể vắn tắt cũng đủ.
- Đại khái án mạng xảy ra hồi 5 giờ chiều. Sanchez vừa ra khỏi nhà thì bị đâm chết bằng dao.
- Sanchez và Lulio liên hệ với nhau như thế nào ?
- Khá thân. Bạn đồng hương. Vợ Lulio có họ với Sanchez. Cũng như Lulio, Sanchez buôn rượu nho. Và thích trọi gà.
- Tại sao Sanshez bị giết ?
- Bí mật. hung thủ gồm hai tên trạc 19, 20, chở nhau trên xe máy dầu.
Đứng sau, Văn Bình tái mặt. Sanchez là người đàn ông mặc sơ mi trắng bẩn bị xô ngã xuống rãnh nước đen sì khi chàng từ nhà hàng Botin bước ra, trên đường tới đấu trường. Nếu chàng chặn bắt hai tên hung thủ thì chắc tình hình đã đổi khác.
Vì Sanchez là điệp viên CIA.
Vâng lệnh ông tổng giám đốc Sì mít, hắn tiếp xúc với Lulio, dọn đường cho Văn Bình đến Mađờrít. Theo chương trình, chàng sẽ gặp Sanchez sau khi gặp Lulio. Chương trình này hoàn toàn bị đảo lộn. Cả Lulio lẫn Sanchez đều chết. Những vai chính trong vụ 200 tấn vàng đều chết. Chỉ còn lại một tia hy vọng : Diane. Tình cờ chàng quen nàng. Trước khi bị lôi đi, nàng giẫy giụa, yêu cầu chàng báo tin cho cha nàng là Luli … Trời ơi, Luli là Lulio. Chàng đã bỏ lỡ cơ hội không biết bao nhiêu dịp may.
Dịp cứu sống điệp viên CIA Sanchez, bắt giữ hai tên địch. Dịp giải thoát Diane ở nơi đậu xe. Dịp bảo vệ Lulio trước lữ quán Lưỡi Dao … Những cơ hội bằng vàng ấy không thể nào trở lại nữa. Trong những giờ, những phút khẩn trương sắp tới Văn Bình phải hoạt động một mình, không ai hướng dẫn giúp đỡ. Như người mù lạc giữa đường phố đông đúc. Như kẻ tìm vàng đói khát lang thang trên sa mạc nóng bỏng bao la …
Viên đại úy quay lại và nhìn thấy Văn Bình. Mặt hắn răn rúm như cái bị ăn mày. Hắn sực nhớ chàng là người lạ. Hắn nổ lớn :
- Ơ kìa, ông tới đây làm gì ?
Chàng đáp :
- Đại úy mời tôi. Nể quá tôi phải đi theo. Như đại úy đã rõ, tôi có hẹn.
Nhìn cặp mắt soi mói và băn khoăn của viên đại úy, Văn Bình chột dạ. Chàng vừa phạm một lỗi lầm tai hại. Hồi nãy, ở văn phòng trưởng cuộc với đống chai rượu oloroso thơm gon và bọn thuộc viên nhảy nhót tưng bừng, hắn coi chàng là thần tượng. Hắn không còn nghĩ đến nhiệm vụ chuyên môn là điều tra, truy tầmn bao vệ an ninh. Hắn chỉ nghĩ đến nghệ thuật điều khiển con bò rừng bất kham hung hãng bằng vuông vải đỏ muleta giữa tiếng reo hò cuồng nhiệt của muôn ngàn khán giả. Giờ đây, hơi men tàn nhạt, giác quan thứ sáu của nhà điều tra cảnh sát thức dậy trong lòng hắn mãnh liệt và bén nhậy.
Hắn nắm cánh tay Văn Bình :
- Suýt nữa tôi quên. Thầy đội của tôi bắt giữ ông vì thấy ông lái chiếc xe vi phạm luật.
Văn Bình hoảng hồn. Tuy vậy chàng vẫn trả lời bình tĩnh :
- Vâng. Thầy đội đã tỏ ra sốt sắng đến độ phi lý.
- Xe của ông là kiểu Crazy Điên tàng, lòng máy 1.300 phân khối.
- Tôi mượn tạm của người ta nên không để ý mác xe là Điên tàng hay không Điên tàng, tôi cũng mít đặc về kích thước của mô tơ.
- Ông mượn của ai ?
- Tôi đã nói hết với thầy đội.
- Nếu tôi không lầm, tên chủ xe là Diane. Cô Diane. Con gái của Lulio. Cháu của Sanchez. Nghĩa là có tương quan ruột thịt với hai người bị giết đang nằm ở đây.
- Tôi không hiểu.
- Hừ, ông không hiểu, nhưng tôi, tôi hiểu. Tôi chưa được hân hạnh biết tên ông.
Nguy rồi, Văn Bình bị dồn vào thế kẹt. Chàng không thể tiếp tục cuộc đối thoại vì nó đang biến thành cuộc thẩm vấn. Thượng sách là đào tẩu. Nhưng đào tẩu cách nào ? Toàn khu bị cô lập. Nhân viên cảnh sát nhan nhản khắp nơi. Trong nhà. Trên vỉa hè. Ngoài đường. Trong hoàn cảnh này chàng chỉ chạy được mươi bước là bị bắn ngã.
Viên đại úy lặp lại câu hỏi. Hắn bắt đầu ngờ vực chàng. Bằng chứng hắn buông thõng một tay ngang hông trong tư thế sẵn sàng rút súng. Văn Bình nhún vai :
- Thầy đội chưa trả sổ thông hành cho tôi.
Viên đại úy giọng hơi dấm dẳn :
- Tôi hỏi tên ông chứ không hỏi thông hành mang số mấy. Không lẽ tên ông, ông không nhớ.
- Có thể.
- Đây là trưởng cuộc Cảnh sát ra lệnh, ông không được phép nói đùa.
- Tráng sĩ đấu bò không thể tuân theo bất cứ ai.
- Trên bãi đấu, tráng sĩ là ông vua, là ông thần được công chúng hoan hô, sùng bái. Tôi cần nhắc nhở ông, đây không phải là đấu trường Monumental.
Viên đại úy trưởng cuộc đã sẵng giọng. Văn Bình cười nhạt, không đáp. Giây phút sự thật -hora de la verdad theo ngôn ngữ đấu bò- sắp đìểm. Chàng chờ hắn móc súng để lật ngược tình thế, dùng hắn làm con tin đảm bảo cho chàng thoát khỏi lữ quán Lưỡi Dao an toàn.
May thay, một biến chuyển chàng không bao giờ ngờ tới đã xảy ra.
Ngoài cửa lữ quán có tiếng hô lớn :
- Đứng lại, đứng lại.
Tiếp theo tiếng hô là một bóng người từ lề đường xồng xộc vào nhà. Một loạt tiếng nổ chíu chíu xé tan bầu không khí nặng nề. Những tiếng nổ này từ khẩu tiểu liên trên tay người lạ phát ra, hướng về phía Văn Bình và hai viên đại úy trưởng cuộc cảnh sát.
Trước đó một phần mười tích tắc đồng hồ Văn Bình phóng rạp xuống đất. Nhiều tiếng đoàng, đoàng, đoàng rồi tacata, tacata vang rền. Lực lượng an ninh phản công đồng loạt, ác liệt và chính xác. Người đàn ông lạ cầm tiểu liên bị bắn chết ngay.
Quang cảnh hỗn loạn diễn ra. Trước mặt, sau lưng Văn Bình toàn máu là máu. Chàng không bị trúng đạn. Chàng không có thời giờ soát xem viên đại úy cùng đi với chàng còn sống hay chết. Chàng chỉ thấy hắn ngã khuỵu.
Thừa cơ lộn xộn, chàng vọt tới cầu thang. Nhảy từng ba bậc một lên tầng trên. Trong khoảnh khắc chàng tới lầu chót. Tầng thứ tư có một cầu thang trôn ốc nhỏ xíu dẫn lên sân thượng lộ thiên. Nơi này không cao lắm, nhưng vì phía trước không bị bin đinh chọc trời che khuất nên chàng có thể nhìn thấy vùng sáng rực rỡ của trung tâm thành phố với siêu đại lộ Castellana đầy ắp trai gái thanh lịch, 6 hàng xe cộ chạy song song giữa những dinh thự nguy nga xây bằng cẩm thạch, những cửa hàng thượng lưu thơm mùi da thịt quốc tế gần bóng mát của rặng cây trinh nữ mimosa.
Văn Bình tuột ống máng xuống một ngõ tối. Những tiếng động do lực llượng an ninh gây ra để tiếp cứu người bị đạn và rượt đuổi hung thủ đã lùi nhạt sau lưng. Từ đây trở đi, chàngcó thể tự coi là an toàn. Không hiểu sao, chàng lại buồn rười rượi.
Có lẽ hình ảnh những cây trinh nữ hoa vàng ở con đường đẹp nhất Mađờrít vừa gợi dậy trong tâm tư chàng hình ảnh những mối tình thơ mộng nhất và cũng sầu khổ nhất. Tây ban nha là xứ có rất nhiều bô hê miêng, bộ lạc du mục lai giống Âu Ấn. Gái bô hê miêng khá tình, khá đẹp, vũ khá giẻo. Bộ lạc này sống lang thang, nay đây mai đó. Họ chuyên nghề bói toán hoặc bán hàng rong. Đặc điểm của họ là lường gạt. Họ gạt bán nhẫn vàng cho du khách với giá cắt cổ, kỳ thật là nhẫn giả bằng đồng. Họ còn một diệu thủ khác : móc túi. Kỹ thuật lắt hầu bao của họ đáng được liệt vào bậc thầy.
Năm xưa, khi Văn Bình về ngủ tại một khách sạn đờ luých trên đại lộ Catellana thì nghe tiếng gõ cửa phòng. Khách là một thiếu nữ phục sức cực kỳ sang trọng. Trông nàng không khác con gái ông vua dầu hỏa. Sự sang trọng này không làm chàng chóa mắt. Trái lại, chàng càng thận trọng. Người Tây là dân tộc chuộng bề ngoài. Nhà tỉ phú tiền rừng bạc biển sẽ bị quản lý khách sạn từ chối cho thuê phòng nếu áo quần ông ta kém tươm tất. Con nít mặc quần đùi chớ hòng vào nhà thờ. Đừng tưởng chàng trai diện com lê phẳng nếp, sơ mi và cà vạt lụa nhân tạo kia là con nhà lành … Có nhiều triển vọng y vừa mãn hạn tù về tội bịp.
Vì vậy Văn Bình giữ bộ mặt lạnh như tiền trước sự phô trương lộng lẫy của cô gái lạ. Nàng chẳng nói gì, chỉ đưa cho chàng cái bót phơi. Chàng hết hồn. Bót phơi này của chàng. Nó đựng gần 5.000 mỹ kim. Chưa kể một số chi phiếu du hành. Tổng cộng 13.000 đô la. Một món tiền kếch sù. Tuy nhiên, mất 13.000 đô la không phải là điều nguy hại đối với chàng. Nguy hại là mảnh giấy bé tí teo bằng nửa đầu ngón tay, giấu ở góc ví, ghi bằng mật ngữ địa chỉ một tiếp xúc nghề nghiệp ở Mađờrít. Mất mảnh giấy này, chàng sẽ phải lộn về Sàigòn.
Điệp viên già dặn như chàng bị móc bót phơi mà không biết kể cũng xấu hổ thật. Chàng đã vứt quần áo và thay đồ ngủ, lẽ ra chàng phải nhớ đến nó. Bữa ăn thịnh soạn, rượu huýt ky tê mê, và giai nhân hấp dẫn làm chàng quên tuốt luốt.
Khi ấy chàng mới nhớ. Cô gái chưng diện đúng thời trang Ba lê này chàng gặp trước độ 10 phút. Dưới bóng một cây trinh nữ. Loại cây biết xấu hổ như con người. Cô gái cùng đi với một bà già. Bà già chỉ hơi chạm nhẹ chàng. Có thế thôi.
Té ra họ là bô hê miêng. Nữ hoàng không ngai về khoa móc túi.
Cô gái trả cái bót phơi còn nguyên tiền bạc và giấy tờ cho Văn Bình rồi ù chạy ra cửa. Chàng rượt theo giữ lại. Nàng òa khóc. Dỗ dành mãi nàng mới nói. Hai mẹ con nàng chuyên hành nghề ở những đô thị lớn châu Âu. Nàng ưa Mađờrít vì khí hậu ở đây hợp với nàng. Mẹ nàng rón được cái ví dầy cộm của chàng trong lúc nàng quay ra chỗ khác. Nàng phản đối mẹ. Mở ra thấy có quá nhiều tiền, bà mẹ không muốn trả. Nàng dùng đến nước mắt bà mẹ mới chịu. Mẹ nàng đã hiểu lý do khiến nàng chê hơn chục ngàn mỹ kim, số tiền khả dĩ giúp gia đình nàng tậu một căn nhà, chấm dứt nếp sống cầu sương điếm cỏ. Lý do này là ái tình.
Tiếng sét ái tình đã thay đổi hoàn toàn. Văn Bình cũng cảm động không kém. Chàng gác hết công việc, chung sống với nàng, hòa trộn cùng sinh hoạt bô hê miêng. Có lúc chàng tưởng như chàng trở thành người bô hê miêng chính cống, chàng không còn là người Việt con cháu vua Hùng nữa.
Đùng một cái, nàng bỏ chàng. Sau một dêm sánh vai tình tự trên đại lộ Castellana có nhiều cây trinh nữ. Nàng bỏ chàng mặc dầu nàng vẫn còn yêu. Nàng mang máu hồ hải trong người, nàng không thể dừng chân ở đây được lâu. Nàng không đòi hỏi gì ở chàng. Không tơ hào một xu, tuy nàng nghèo mạt rệp, nàng phải tiếp tục hành nghề lắt túi. Thậm chí nàng giống chàng ở nhiều khía cạnh. Yêu bất thần. Yêu vũ bão. Yêu trọn vẹn. Yêu toàn diện như thể ngày mai mình chết, mình không còn dịp yêu nữa. Thế rồi bất thần chia tay mà không phản bội. Chia tay mà không ai giận ai …
Từ bấy đến nay, chàng không hề gặp lại nàng. Mặc dầu mỗi lần ghé Mađờrít, chàng đều lui tới những nơi gia đình nàng và các nữ quái bô hê miêng khác hành nghề … móc túi.
Ánh đèn sáng quắc và giòng xe cộ lưu thông ồn ào lôi kéo Văn Bình ra khỏi cơn mơ dĩ vãng. Mới đó chàng đã ra đến Puerta del Sol, Nhật môn, công trường rộng nhất của thị trấn, 9 con đường phát xuất từ Nhật môn. Hầu hết lộ trình vận chuyển công cộng đều chạy qua đó.
Chàng đã hoàn toàn ra khỏi khu chợ trời và vòng vây của cảnh sát. Chàng có thể nhẩn nha cười duyên với các cô gái bản xứ phục sức sặc sỡ đang uốn éo trên vỉa hè. Và trước hết, chàng cần một gói Salem.
Cách chàng mấy thước là một ki ốt bán báo, bánh kẹo và đồ vặt vãnh. Người bán có khuôn mặt trẻ, miệng cười lẳng lơ và cặp mắt lá răm ướt át. Không đẹp song dễ thương. Dẫu nàng xấu như ma mút, chàng vẫn phải tạt vào mua thuốc lá bạc hà. Huống hồ nàng thuộc loại sạch nước cản. Con số éttăncô 7dọc đường phố lên đến hàng trăm, nhưng năm thì mười họa mới vớ được một nhan sắc mặn mòi. Nàng cười với Văn Bình. Cười thân mật như thể quen chàng từ … khuya.
Các tờ báo mới ra lò treo lủng lẳng hai bên ki ốt. Chẳng hiểu Mađờrít có độc giả … cọp hay không, Văn Bình chỉ thấy một đống người cúi đầu, dí mắt sát đống báo đọc tin tức sốt dẻo.
Chàng xỉa tiền mua Salem, cô gái xinh xắn ngồi giữa ki ốt, không nghĩ đến việc lượm tờ bạc để thối lại tiền lẻ. Nàng cũng không mở nắp tủ kiếng lấy cho khách gói thuốc. Nàng cứ ngó chàng trân trân. Ngó rồi nàng so sánh với xấp hình đen trắng đặt trước mặt nàng.
Văn Bình liếc xấp hình, nước da của chàng bỗng xanh mét như bệnh nhân thiếu hồng huyết cầu. Thật là đại nạn đối với chàng. Xấp hình đen trắng lớn bằng hai bàn tay là hình của chàng. Phải, hình của chàng được một nhật báo lớn in thành phụ bản phát không. Bên trên có hàng chữ đậm nét « Thiên thần matađo vô danh». Bức ảnh được chụp tại đấu trường, nhiếp ảnh viên dùng ống viễn kính và chụp toàn thân với vận tốc nhanh, sau đó đem phóng lớn và in ốp sết. Dầu vậy, nó khá giống. Sở dĩ cô gái éttăncô ngó chàng trân trân, quên hết mọi việc là vì ông khách mua thuốc lá giống « Thiên thần matađo vô danh » như đúc cùng khuôn.
Điệp vụ bí mật của Z.28 tại Tây ban nha đã bị bật mí hoàn toàn. Hồi tối, viên đại úy trưởng cuộc cảnh sát đã nhận diện được chàng. Giờ đây đến lượt một cô gái bán hàng ngoài phố. Dân chúng ở đây sùng bái tráng sĩ đấu bò hơn chục lần thanh niên đợt sống mới sùng thượng tứ quái bít tơn. Chàng chưa đi được một bước là bị họ vây bọc, níu kéo. Người dân … nhà lành còn biết mặt chàng, không lẽ các điệp viên KGB, GRU, Quốc tế Tình báo Sở khôn như ranh lại mù tịt ?
Tam thập lục kế dĩ đào vi thượng. Trong hoàn cảnh trớ trêu này, chàng phải rút dù cấp tốc. Chàng bỏ luôn tờ bạc, không chịu lấy gói thuốc lá, quay mặt ra đường, sửa soạn phóc qua công trường rộng thênh thang đầy nghẹt xe cộ.
Chậm rồi.
Bên trái có người. Trước mặt có người. Sự đời oái oăm thay : thiên hạ yêu mình té ra vô tình giết mình. Cô gái bán hàng chồm dậy, nắm áo Văn Bình, kêu lớn :
- Tráng sĩ đấu bò vô danh hồi chiều, bớ bà con ơi !
Liền khi ấy, đoàn xe cảnh sát từ khu chợ trời, nơi vừa xảy ra loạt án mạng thê thảm, chạy xẹt qua công trường Nhật môn.
Văn Bình chết chẹt.
Chú thích:
1. quán cà phê Léon trên đường Alcalà, tổ ấm của ký giả và y sĩ. Còn họa sĩ và diễn viên thì tụ họp ở tiệm Gijon (đọc là Riron) ở Paseo de Castellana.
2. Tolède, Toledo, một thị trấn ở gần Mađờrít.
3. bộ ống điếu 7 cái này mang tên là Crown Achievement, bán cả bộ trên 10 ngàn mỹ kim của hãng Charatan ở Luân đôn. Ống điếu Charatan được làm bằng rễ của một thứ gỗ tên là Erica arborea rất hiếm, mọc dọc bờ biển Địa trung hải ở Hy lạp. Mỗi năm hãng này chỉ làm được 3, 4 bộ. Làm đến đâu bán hết đến đó.
4. chủ nhân của viện bảo tàng này là ông Grassay, người Pháp, chuyên viên kỹ thuật đồng hồ.
5. chủ nhân là Perico Chicote. Khách chỉ được ngắm không được nếm. Nếu khách quá thèm thì chủ nhân biếu một ly xérès.
6. đường Embajadores.
7. ki ốt bán báo ở vỉa hè.
Mời bạn đón đọc chương tiếp!