Tình Kiếm
Chương 4: Phi Nhứ tái hiện
“Tình cảm cũng là không thể khống chế, không biết Hoa công tử có biết đạo lý này không?” Bạch Tâm Tĩnh khẽ cười, ”Tiểu muội vì Phương công tử mà cơm ăn không ngon, ta là tỷ tỷ của muội ấy, ngoại trừ ủng hộ muội ấy, còn có thể làm gì chứ?”
Hoa Nhược Hư trầm ngâm không nói, nhìn xuống dưới lầu, đột nhiên phát hiện một thân ảnh chợt lóe lên, trong lòng không khỏi hơi động.
“Tại hạ có việc đi trước một bước, xin lỗi không bồi tiếp” Hoa Nhược Hư vội vàng xuống lầu, đuổi theo người nọ, đi vài vòng liền đi vào một khách điếm.
Đi vào hậu viện, người nọ xoay người, cười cười nhìn Hoa Nhược Hư.
“Tìm ta có chuyện gì?” Hoa Nhược Hư nhìn chằm chằm nàng hỏi, hắn hiểu nàng ta cố ý dẫn mình tới đây.
Nàng không phải ai khác, đúng là người không ngừng dây dưa với hắn trên đường, nhưng vừa trở lại Kim Lăng đã biến mất. Phi Nhứ nhìn Hoa Nhược Hư, đẩy cánh cửa bên cạnh ra, đi vào trong.
“Nghĩ đến ta không?” Hoa Nhược Hư đi theo nàng tiến vào, Phi Nhứ đóng cửa lại, sau đó ôm lấy cổ Hoa Nhược Hư, đôi môi anh đào hơi chu lên, ngẩng đầu, giọng nói đầy quyến rũ.
“Tìm ta có chuyện gì, nói mau, không nói ta sẽ đi” Hoa Nhược Hư đẩy nàng ra, lạnh nhạt nói.
“Nhớ công tử không được sao? Công tử không tuyệt tình với ta như vậy chứ?” Phi Nhứ lại quấn lấy.
“Được rồi, đi theo ta” Hoa Nhược Hư suy nghĩ vừa chuyển, kéo nàng đi ra ngoài.
“Công tử, không, không cần, ta không đi” Phi Nhứ hơi kinh hoàng, vội vàng giãy dụa muốn thu tay lại.
“Nàng rốt cuộc muốn làm gì?” Hoa Nhược Hư trừng mắt nhìn nàng một cái, Phi Nhứ có chút ủy khuất cúi đầu, không nói một tiếng.
“Người ta chỉ là muốn gặp công tử mà” Một lúc sau, Phi Nhứ lý nhí nói.
“Nàng thậ sự muốn thấy ta, vì sao không cùng ta về nhà? Như vậy mỗi ngày nàng cũng có thể thấy ta” Hoa Nhược Hư lạnh giọng nói.
“Ta cũng muốn, nhưng, nhưng mà…..” Phi Nhứ lúng túng không nói được.
“Nàng rốt cuộc có điều gì khó nói không thể nói được?” Hoa Nhược Hư quả thực hận không thể đánh nàng một trận, “Ta cho nàng một cơ hội, cơ hội cuối cùng, nếu như nàng còn không nói, vậy sau này đừng xuất hiện trước mặt ta”.
“Ta, ta không muốn chết” Phi Nhứ đột nhiên òa lên khóc, nhào vào trong lòng Hoa Nhược Hư, một lúc sau tiếng khóc biến thành tiếng nấc nghẹn, ”Ta cũng không muốn làm chuyện có lỗi với công tử”.
“Nam Cung Phi Vân không biết đã cho ta ăn cái gì, cứ vài ngày ta phải dùng giải dược một lần, nếu không sẽ rất khó chịu. Tên khốn kiết đó, uổng cho ta lúc đầu còn thích hắn, thấy ta không muốn giúp hắn, liền bắt đầu đối phó với ta như vậy” Phi Nhứ bắt đầu oán hận nói.
“Thật sự là hắn?” Hoa Nhược Hư thì thào nói.
“Ta, ta vốn nghĩ nói cho công tử, hắn hình như sẽ đối phó công tử” Mắt Phi Nhứ đỏ lên, nhìn Hoa Nhược Hư một cái rồi lại cúi đầu xuống.
“Trước cùng ta trở về rồi nói sau” Hoa Nhược Hư nghĩ lại rồi nói, Phi Nhứ dường như còn muốn phản đối nhưng bị Hoa Nhược Hư hung hăng trừng mắt một cái nên ngậm miệng lại, yên lặng đi theo phía sau hắn.
“Đây, uống cái này vào sẽ không có việc gì” Hàm Tuyết tức giận nhìn Phi Nhứ, nàng rất không hài lòng với việc Hoa Nhược Hư mang thêm người về.
Phi Nhứ nhận lấy viên dược hoàn mà Hàm Tuyết đưa cho, do dự một chút rồi uống vào, dường như có chút không thoải má khi những người xung quanh nhìn nàng với ánh mắt này.
“Nàng không có gì muốn nói sao?” Hoa Nhược Hư tức giận nhìn nàng một cái, nói.
“Công tử, ta, ta chỉ nói cho một mình công tử có được không?” Phi Nhứ dùng ánh mắt rất đáng thương nhìn Hoa Nhược Hư một cái, giọng nói yêu kiều, dường như đang làm nũng.
“Đi theo ta!” Hoa Nhược Hư hừ một tiếng, đứng dậy đi về phòng, Phi Nhứ vội vàng đi theo.
“Tỷ phu thật quá lợi hại, lại tìm được một mỹ nữ, chỉ là tiểu mỹ nữ này sao lại quen quen nhỉ?” Hoa Phi Hoa thì thào nói, lúc Hoa Nhược Hư về, hắn và Phương Hiệp cũng đã về.
“Ngươi đi chết đi!” Hoa Phi Mộng trừng mắt nhìn đệ đệ bảo bối của nàng một cái, tức giận đi về phòng.
“Được rồi, có thể nói chưa, còn có, sau này nàng ở đây, không nên chạy loạn” Hoa Nhược Hư lạnh nhạt nói.
“Đây là phòng của ai?” Phi Nhứ nghi hoặc hỏi.
“Của ta, ta đi chỗ khác” Hoa Nhược Hư tức giận nói, đã không còn nhiều phòng, nhưng để Phi Nhứ ở cùng người khác, hắn lại có chút lo lắng nên cũng chỉ có thể sắp xếp như vậy.
“Công tử, công tử có thể ngủ với ta mà” Phi Nhứ lại không hề cảm thấy thẹn thùng.
“Không được nói đến chuyện khác, nàng trúng độc ta đã bảo Tiểu Tuyết giải cho nàng, nàng có thể yên tâm” Hoa Nhược Hư có chút lạnh lùng nói, “Chuyện về Nam Cung Phi Vân, nàng biết được bao nhiêu?”
“Ta cũng không hiểu nhiều về hắn, hắn luôn rất thần bí, ta vẫn đều không ở cùng hắn” Phi Nhứ vừa nói mặt hơi đỏ lên, “Tối qua, ta đi đến chỗ hắn, thấy hắn đang cùng một người nói gì đó, ta nghe không rõ lắm, chỉ là nghe được tên của công tử, mặt khác còn có cái gì Giang, cái gì Nguyệt đó. Ta sợ bị hắn phát hiện nên vội vàng bỏ chạy, sau đó nghĩ đến phải nhắc nhở công tử một chút, hắn có thể đối phó với công tử”.
“Tiểu Nguyệt?” Hoa Nhược Hư biến sắc, “Hắn có phải nói là Giang Tiểu Nguyệt?”
“Ta không nghe rõ ràng lắm, ta chỉ là nghe rõ tên công tử, ta nghĩ nhất định có liên quan đến công tử” Phi Nhứ có vẻ mất tự nhiên, nhỏ giọng nói.
“Nàng còn biết gì nữa?” Hoa Nhược Hư cố gắng lấy lại bình tĩnh, lời nói cũng đã có đôi chút biến hóa.
“Ta chỉ biết như vậy mà thôi, hắn biết ta bây giờ không muốn giúp hắn, nên sẽ không cho ta biết chuyện quan trọng” Phi Nhứ lắc đầu nói.
“Vậy nàng nghỉ sớm chút đi, ta đi ra ngoài” Hoa Nhược Hư vội vàng đi ra ngoài.
“Phượng nhi, tỷ nói lời Phi Nhứ có thể tin được không?” Trong phòng Hoa Ngọc Phượng, Hoa Nhược Hư nói lại lời mà Phi Nhứ vừa nói.
“Đệ cảm thấy sao?” Hoa Ngọc Phượng không trả lời mà hỏi ngược lại.
“Đệ cuối cùng vẫn cảm thấy lời của nàng ta không quá đáng tin, nhưng lại không giống như giả, rất khó phán đoán” Hoa Nhược Hư khẽ thở dài một hơi, Phi Nhứ cuối cùng vẫn luôn cho hắn cảm giác khó có thể nắm bắt.
“Có lẽ là nửa thật nửa giả” Hoa Nhược Hư trầm ngâm một chút, nói.
“Không biết để nàng ta ở lại đây là đúng hay là sai” Hoa Nhược Hư khẽ thở dài một hơi, đối với Phi Nhứ, hắn luôn cảm giác được nàng không thể nắm bắt làm cho hắn có chút lo lắng, nhưng lại không biết rốt cuộc không đúng ở đâu.
“Tỷ sẽ cho người tra xét, nhưng đệ cũng phải cẩn thận một chút” Hoa Ngọc Phượng nghĩ nghĩ rồi nói.
“Đúng, Phượng nhi, tỷ bây giờ có biết Nam Cung Phi Vân ở đâu không?” Hoa Nhược Hư trầm ngâm một chút rồi hỏi, hắn đã rất muốn đến chỗ Nam Cung Phi Vân hỏi thăm một chút tin tức của Giang Tiểu Nguyệt, chỉ là vì còn có nhiều nguyên nhân nên chưa làm. Bây giờ Phi Nhứ đột nhiên nhắc tới Giang Tiểu Nguyệt, mặc dù không biết lời nàng nói là thật hay là giả, nhưng làm cho Hoa Nhược Hư hạ quyết tâm nhất định phải mau chân đến xem thế nào, thuận tiện còn có thể dò xét chi tiết về Nam Cung Phi Vân. Nếu như Phi Nhứ nói đều là thật, như vậy có thể khẳng định Nam Cung Phi Vân tuyệt đối không phải nhân vật đơn giản.
“Đệ muốn tìm Giang Tiểu Nguyệt?” Hoa Ngọc Phượng rất thông minh, tự nhiên hiểu được ý của Hoa Nhược Hư.
“Có một chuyện, đệ đến bây giờ còn không thể xác định, đệ cảm thấy nên phải đi hỏi cho rõ ràng, ngoài ra, đệ cũng muốn biết Nam Cung Phi Vân rốt cuộc có thân phận gì” Hoa Nhược Hư khẽ gật đầu nói.
“Ngày mai tỷ sẽ nói cho đệ, tỷ còn muốn đi xác định một chút, có lẽ hắn bây giờ không còn ở chỗ cũ nữa” Hoa Ngọc Phượng trầm ngâm một chút rồi dịu dàng nói.
“Đệ đến xem Phi Nhứ một chút” Hoa Nhược Hư gật đầu, nhẹ nhàng ôm Hoa Ngọc Phượng.
Phi Nhứ ngồi ở trên giường, hai chân đong đưa, có chút cảm thấy nhàm chán, đột nhiên mắt nàng sáng lên, Hoa Nhược Hư đang từ bên ngoài tiến vào.
“Công tử, đêm nay công tử ở lại đây chứ?” Phi Nhứ đột nhiên đứng xuống, nhẹ nhàng chấm đất lao tới phía Hoa Nhược Hư, hai tay ôm lấy hắn, đôi môi hơi chúm lên, trong mắt đầy vẻ quyến rũ.
“Ta đến xem nàng thôi” Hoa Nhược Hư lạnh nhạt nói, nhìn Phi Nhứ với ánh mắt phức tạp, lần này hắn không lập tức đẩy nàng ra.
“Hì hì, đã biết công tử không nỡ xa ta” Phi Nhứ mỉm cười ngọt ngào rất vui vẻ, Hoa Nhược Hư nhìn thẳng vào mắt nàng, rất trong sáng và tinh khiết, không có một chút hỗn tạp, càng nhìn không ra một chút giả dối.
“Không còn sớm nữa, nàng nghỉ đi, ta đi” Trầm mặc một lát, Hoa Nhược Hư nhẹ nhàng đẩy Phi Nhứ ra, nhỏ giọng nói, nói xong xoay người từ từ đi ra ngoài.
“Công tử, công tử không thể lưu lại sao?” Giọng nói của Phi Nhứ có chút ai oán, mang theo tiếng nấc nghẹn. Hoa Nhược Hư đột nhiên hơi dừng lại một chút, nhưng lại tiếp tục đi về phía trước.
“Thiếu gia!” Một giọng nói yêu kiều truyền tới, Hàm Tuyết không biết từ chỗ nào chui ra, lao thẳng vào lòng Hoa Nhược Hư.
“Tiểu Tuyết, sao muội còn chưa ngủ?” Hoa Nhược Hư nhẹ nhàng ôm Hàm Tuyết lên, nhìn nàng với ánh mắt rất dịu dàng.
“Người ta đợi thiếu gia mà” Hàm Tuyết nũng nịu nói, có lẽ nàng vừa rồi đã đi không ít phòng để tìm người.
“Ta đưa muội về phòng” Hoa Nhược Hư hơi cảm động nhưng cũng có chút bất đắc dĩ, ôm ngang thân thể quyến rũ của nàng lên.
Trước cửa phòng, Phi Nhứ đứng đó nhìn theo Hoa Nhược Hư và Hàm Tuyết, trong mắt của nàng có một tia oán hận và một tia ghen ghét. nguồn tunghoanh.com
“Thiếu gia, đừng đi được không, Tiểu Tuyết một mình ngủ không được” Hàm Tuyết giữ chặt tay Hoa Nhược Hư không cho hắn đi. Hoa Nhược Hư vừa mới đặt nàng lên giường, đang chuẩn bị đứng lên.
“Tiểu Tuyết, muội trước kia không phải đều là ngủ một mình sao?” Hoa Nhược Hư không biết nên khóc hay cười.
“Người ta bây giờ thích ngủ bên cạnh thiếu gia mà” Hàm Tuyết bĩu môi, phùng mang trợn má.
Hoa Nhược Hư cuối cùng không thể lay chuyển Hàm Tuyết, đành phải lưu lại.
“Thiếu gia, không được làm chuyện xấu, Tiểu Tuyết muốn ngủ” Hàm Tuyết tiến vào lòng Hoa Nhược Hư, lầm bầm một câu, nhưng những lời này lại chuốc họa.
Hàm Tuyết vốn là một thiếu nữ xinh đẹp, chỉ là hầu hết thời gian Hoa Nhược Hư đều coi nàng là một tiểu nha đầu không biết chuyện đời, thích vẻ đáng yêu, vẻ ngây thơ của nàng. Mặc dù thường xuyên ôm nàng, nhưng rất ít khi có suy nghĩ gì đối với nàng, nhưng nếu như nói một thiếu nữ thanh xuân xinh đẹp nằm trong lòng hắn, hắn lại không hề động tâm là không có khả năng, Hàm Tuyết bây giờ lại nói một câu như vậy, làm cho ngọn lửa trong lòng Hoa Nhược Hư vốn đang nhen nhúm đột nhiên trở lên bùng cháy.
Hắn hơi dùng sức ôm chặt Hàm Tuyết lại, cẩn thận quan sát khuôn mặt xinh xắn của nàng, Hàm Tuyết khẽ nhắm mắt lại, hàng lông bi xinh đẹp che khuất hai mắt nàng, chiếc vòng trên cổ tay lóe sáng, trên mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào, thật xinh đẹp và đáng yêu.
Hoa Nhược Hư khẽ cúi đầu xuống, rốt cuộc không nhịn được mà hôn lên đôi môi anh đào của nàng, đồng thời hắn cảm giác được thân hình bên dưới khẽ run lên, thân thể mềm mại trong nháy mắt trở nên mềm nhũn và nóng rực.
Thời gian từ từ trôi qua, không biết qua bao lâu, Hoa Nhược Hư rốt cuộc buông miệng nàng ra, sau đó dùng ánh mắt cười mà như không cười nhìn Hàm Tuyết, trong mắt còn có vài phần nóng rực.
Từ mặt đến cố Hàm Tuyết đỏ ửng lên, mặt ngọt ngào như sắp tiết ra giọt mật, đôi mắt xinh đẹp lại mở thật to nhìn Hoa Nhược Hư.
“Thiếu, thiếu gia” Hàm Tuyết trở nên lắp bắt, “Không nên, không nên nhìn người ta như vậy”.
“Tiểu Tuyết, thực ra muội rất đẹp” Hoa Nhược Hư nhỏ giọng nói nói, tay nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, sau đó bắt đầu từ từ di chuyển xuống.
“Người ta vốn rất đẹp mà” Hàm Tuyết lầu bầu nói, bất mãn nhìn Hoa Nhược Hư vì đến tận bây giờ Hoa Nhược Hư mới biết nàng xinh đẹp.
Hoa Nhược Hư không hề nói nữa, lại cúi đầu hôn lên môi nàng, hôn lên mặt nàng, nhẹ nhàng cắn vành tai nàng, từ từ dời xuống, hai tay cũng không nhàn rỗi, một tay bắt đầu cởi bỏ trang phục ngoài, một tay chui vào trong nội y.
Phi Nhứ giương mắt nhìn chằm chằm vào cửa phòng Hàm Tuyết, nhưng cuối cùng vẫn không thấy Hoa Nhược Hư đi ra. Nàng rất không cam lòng, nhẹ nhàng đi tới trước cửa phòng Hàm Tuyết, ngọn đèn bên trong đột nhiên tắt phụt, nhưng lại có tiếng rên rỉ như có như không bắt đầu truyền ra, còn kèm theo những tiếng thở gấp, dồn dập.
Vẻ mặt Phi Nhứ đột nhiên trở nên rất khó coi, cắn chặt hàm răng, oán hận nhìn cửa phòng, dường như muốn xuyên thấu nó mà chứng kiến cảnh tượng bên trong. Tay nàng nắm chặt lại, trong ánh mắt xuất hiện một tia độc ác, sau đó nhanh chóng xoay người trở lại phòng.
Trong bóng tối, ánh mắt Phi Nhứ dường như lóe lên một tia quang mang sáng rực, trông rất quỷ dị.