Trời vừa sáng, Chung Dịch An ở trên giường của tôi xoay người nói: "Ừ. . . . . . Mạnh lên chút a. . . . . ."
Tôi đỏ mặt nhìn hắn, cau mày hỏi: "Như vậy?"
Chung Dịch An thỏa mãn rên rỉ nói: "Ừ. . . . . . Xuống phía dưới một chút. . . . . . Xuống thêm chút nữa. . . . . ."
Tay của tôi ngoan ngoãn tiếp tục di chuyển xuống dưới, chỉ muốn phục vụ thật tốt vị đại gia này. Ai ngờ hắn chợt bạo khởi, hướng tôi rống giận: "Em sờ mông tôi!"
Tôi kinh hãi, vội vàng nâng hai tay lên đàng hoàng nói: "Tôi không có!"
Hắn kết luận: "Em mượn việc gãi ngứa để quyến rũ tôi."
Đầu của tôi đong đưa như cái trống lắc: "Cho tôi mượn mười lá gan tôi cũng không dám! Hơn nữa tiền bối. . . . . . Là anh, là anh nói ngủ không ngon giấc gọi tôi tới gãi ngứa giúp anh . . . . . ."
Hắn không chịu buông tha cho tôi: "Nhưng tôi không có bảo em sờ mông tôi."
Tôi khóc không ra nước mắt: "Là anh bảo tôi dời xuống . . . . . . Cùng lắm thì, tôi chặt tay là được chứ gì."
Nhan Mạch Hàm, tay của ngươi thật bỉ ổi!
Tôi ảo não một đêm.
Chờ sau khi nhận được tiền cát-xê 《 Dục sắc 》tôi nhất định phải đi thuê một phòng trọ lớn hơn! Tối thiểu cũng phải là loại có hai phòng ngủ!
Tôi co lại ở trên ghế sa lon, yên lặng rơi lệ.