Chân trời lộ ra một chút ánh sáng rạng đông, trong rừng cây sương mù nặng trĩu, có vẻ đặc biệt lạnh.
Hiên Viên Khanh Trần nhìn Hoa Mị Nô lẳng lặng nằm bên cạnh, nàng đã không còn ý thứuc nữa rồi.
Trong ánh sáng ban mai, hắn cẩn thận đánh giá nàng. Hơn mười năm nay hắn chưa gặp một ai như nàng, tuy rằng hắn từng có trăm ngàn nữ tử tuyệt săc, nữ tử thị tẩm nhưng có thể khiến cho hắn điên cuồng như ngày hôm qua thì chỉ có mình Hoa Mị Nô ngay trước mắt này.
Quần áo trên người nàng bị xé rách tả tơi, đường cong khôn mặt cứng cáp bất khả tư nghị, mái tóc hỗn độn rối tung như một vết mực loang, phân tán sang hai bên. Trên lông mi vẫn còn lưu lại vế nước mắt khe khẽ rung động, tựa như đôi cánh một con bướm xinh đẹp.
Chiếc gáy thon dài duyên dáng, hai vai mượt mà tuyết trắng, bầu ngực no đủ, eo thon có thể nắm gọn bằng tay, hai chân thon dài thẳng tắp như ngọc. Toàn thân trên dưới không có lấy một chút tù vết nào, lúc này, trên thân thể trắng nõn của nàng bị che kín bởi những vết cắn nhợt nhạt, tất cả đều là dấu vết do hắn để lại trong cơn cuồng nộ, có vết còn thâm tím, thậm chí chảy ra máu. Vệt máu đỏ tươi chói mắt giữa ai chân nàng làm cho sắc mặt hắn dịu xuống ít nhiều.