Đơn giản vậy sao?
Trong lòng tự nhiên có chút hụt hẫng, Giai Hòa đang định nói gì thêm thì thấy anh kề sát lại, nhẹ nhàng ôm cô. Cô khó hiểu nhìn anh, chợt thấy cổ mình lạnh lạnh như đang được đeo thứ gì đó.
Anh đứng ngay trước mặt cô, gần như kề sát, tay vòng ra sau cài đầu móc dây chuyền, rất chậm, như thể ánh trăng yếu quá nên anh nhìn không rõ, động tác càng chậm hơn.
“Cái gì thế?”, cô đưa tay lên sờ vào mặt dây chuyền.
“Heo vàng”.
Cô không nhìn thấy được, chỉ có thể sờ vào những đường nét lồi lõm, tạo hình rất kì quái: “Nhưng vẫn chưa đến năm tuổi của em mà”. Rõ ràng hôm nay là sinh nhật của anh, nhưng anh lại tặng quà cho cô. Ánh sáng từ phòng khách hắt vào chỉ chiếu sáng nửa căn phòng, anh lại rót một li nước, uống vài ngụm: “Lúc chiều nhìn thấy hợp với em nên anh mua”.
Cô ờ một tiếng rồi loạng choạng bước ra khỏi bếp, giả bộ vào nhà vệ sinh, thực ra cô vào để soi gương, nhìn mặt dây chuyền trước ngực. Một chú heo rất dễ thương đang cầm cây kẹo, đường nét của cây kẹo cũng rất tinh xảo, rất thật.
Hình tượng của mình đây hả? Cô ngượng ngùng.
Giai Hòa vốn tưởng anh sẽ không có phản ứng gì, nhưng tới lúc nằm bò trong bồn tắm, được anh chà đầy bọt xà phòng lên người, cô mới lẩm bẩm nói: “Tự tạo nghiệp chướng chết cũng đáng đời”. Trong làn hơi nước, nụ cười của anh rất nhẹ, nhưng lại được phóng đại hết cỡ, khi anh dùng khăn tắm lông cừu quấn quanh người Giai Hòa, bế cô lên giường, cô đã buồn ngủ díp mắt lại rồi.
Cảm giác có một đôi môi mềm mại chạm lên trán, sau đó cô nghe thấy anh nói: “Ngủ đi em”.
Cô sực nhớ mình quên chưa nói với anh chuyện quà sinh nhật: “Em cũng có quà sinh nhật tặng anh”. Cô định bò dậy nhưng bị anh kéo lại: “Để mai đi em”.
Cô ờ một tiếng, bỗng lại nhớ ra món quà của Thiên Sở: “Em quên chưa nói với anh, trên bàn là quà của Thiên Sở tặng anh, sáng mai anh bóc ra xem nhé”. Khi nãy nằm trên thảm điện cô vẫn thấy lạnh, thế mà giờ nằm cạnh anh thì lại ấm sực, cô nhích thêm chút nữa vào lòng anh, chỉ nghe thấy anh ừm một tiếng, nói: “A Luân nói với anh rồi, lúc chiều cậu ấy đi họp có gặp Thiên Sở, cô ấy nhờ A Luân gửi quà cho anh”.
Vì không quen đeo dây chuyền lúc ngủ nên Giai Hòa có cảm giác hơi ngứa, cô khẽ chỉnh lại con heo trên cổ, nhưng chỉ một động tác nhỏ vậy thôi cũng bị Dịch Văn Trạch phát hiện ra, anh cúi đầu nhìn cổ cô: “Sao thế? Khó chịu à?”.
“Không”, cô thì thào: “Dịch Văn Trạch, sao anh không tò mò về quà sinh nhật của em vậy?”. Như thế chẳng phải em thất bại lắm sao?
Anh nghe cô nói mà phì cười: “Món quà sinh nhật quan trọng nhất anh đã nhận rồi còn gì”. Một câu nói rất đơn giản, nhưng lại chạm vào nơi mềm yếu nhất trong trái tim Giai Hòa, cô không thể nói rõ được cảm giác của mình.
Lúc này Giai Hòa mới nhớ lại lời mình đã nói, trái tim khẽ run lên, cô ngại ngùng động đậy, nhưng lại bị anh ôm chặt vào lòng, nghe anh nói: “Vợ ơi, anh yêu em”.
Rõ ràng không phải lần đầu tiên được nghe, cũng không phải lần đầu tiên anh nói ra, nhưng vẫn làm tim cô loạn nhịp.
Cô khẽ nói: “Em có quà cho anh thật mà, nhưng không phải đồ quý giá gì đâu”. Cô sờ lên con heo trên cổ, im lặng hồi lâu: “Em làm xong giấy tờ đi New Zealand rồi”.
Rất lâu sau không thấy tiếng đáp, cô hồi hộp chờ đợi tới mức tim gần như ngừng đập mới nghe thấy anh nói: “Vợ ơi, cảm ơn em”.
Cô thầm đọc năm tiếng đó tới bảy, tám lần.
Giai Hòa trộm cười, nhích gần thêm chút nữa, an tâm nằm trong vòng tay anh rồi ngủ thiếp đi.
Hôm sau, lúc cô tỉnh dậy là gần trưa, Dịch Văn Trạch đã ra ngoài từ rất sớm. Giai Hòa chạy xuống bếp xem có gì ăn không mới thấy trong tủ lạnh có sandwich, nhìn ngày tháng trên bao bì mới biết là đồ hôm qua mới mua, sao mình không để ý anh còn mua cả bữa trưa cho mình nhỉ? Cô đang bóc túi sandwich ra, cho vào lò vi sóng thì nghe có tiếng gõ cửa.
Ngoài cửa là khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của Ngô Chí Luân, anh ta không thèm bỏ kính râm ra làm cô giật cả mình.
“Nhà anh chẳng còn gì để ăn, nào nào, cho anh ăn bữa trưa với”. Giai Hòa ngượng ngùng nhìn anh ta: “Anh chẳng khách sáo tí nào nhỉ”. Cô lùi lại nhường đường thì nghe thấy tiếng kêu liên tục của lò vi sóng, cô vội vàng rút hai tờ khăn giấy lấy bánh sandwich ra khỏi lò, dùng dao cắt làm đôi rồi đưa phần lớn hơn cho tên sói già gian ác: “Sao anh biết chỗ em có đồ ăn vậy?”.
“Đoán thế”, Ngô Chí Luân đón lấy miếng bánh, rồi rót cho mình một li nước nóng: “Vì biết em ngày nào cũng ngủ đến trưa, nên chắc chắn cậu ta sẽ chuẩn bị đồ ăn cho em, đúng chứ?”.
Có những điều rõ ràng rất dễ hiểu, nhưng chỉ khi được người khác nói ra thì mới hiểu.
Cô gật đầu cười, thoải mái cắn một miếng sandwich, nhồm nhoàm nói: “Anh đến đây từ khi nào thế?”.
“Hôm qua, lúc nhờ trợ lí của anh mang quà sang đấy, sợ làm phiền hai người nên anh không sang”, anh ta vừa uống nước vừa giải thích, “Thực ra vì ba mươi mấy tiếng đồng hồ anh không được ngủ nên vừa đến nơi là anh đã chịu không nổi rồi”.
Giai Hòa ờ một tiếng, nhưng trong lòng cô hiểu rõ.
Món quà đó là do Thiên Sở nhờ gửi, anh ta không thể giấu giếm được, mà đích thân đem tới thì lại sợ mang tiếng xấu, nên đành nhờ cậu trợ lí đi chịu họa thay. Tối qua chính tay cô nhận món quà ấy, nên cậu trợ lí ra về chắc chắn đã khai báo hết với anh ta rồi… Giai Hòa lại cắn thêm miếng sandwich nữa, vị thịt xông khói rất đậm, quyện với salad tan trong miệng, đúng là món ngon để chống đói.
Lúc này Giai Hòa mới tò mò, không biết quà của Thiên Sở là gì?
Cô đang mông lung suy nghĩ thì Ngô Chí Luân nhận cuộc điện thoại gọi đến, vừa ăn sandwich vừa ậm ậm ừ ừ, sau cùng mới ngạc nhiên hỏi: “Mất bao lâu?”. Vài giây sau mới cúp máy, quay lại nhìn Giai Hòa từ trên xuống dưới, cười đầy ẩn ý khiến Giai Hòa chẳng hiểu gì cả.
“Gia đình hòa thuận vạn sự thành”, cuối cùng ánh mắt anh ta dừng ở bụng cô, “Có tin vui rồi hả?”.
Cô sững sờ, suýt thì bị nghẹn: “Anh nói gì thế?”.
“A Trạch vừa gọi cho anh”, anh ta làm ra vẻ ta đây biết hết rồi, “Sau khi xong khâu hậu kì của bộ phim này cậu ấy sẽ về New Zealand, em có biết sau đó còn bao nhiêu hoạt động quảng bá cần cậu ấy tham gia không? Bộ phim đầu tiên của công ti, lại còn hợp tác với Ích Hoa nữa, trên danh nghĩa thì đó là bộ phim của cậu ấy, thế mà cậu ấy giao tất tần tật cho anh rồi”. Mặt Giai Hòa liền đỏ bừng, sao quyết định nhanh vậy nhỉ?
Ngô Chí Luân nói xong thì bước ra khỏi bếp, Giai Hòa cũng không dám hỏi thêm, lướt mắt nhìn đống quà trên ghế sofa, đang định nhấc ra lấy chỗ cho anh ta ngồi thì nghe thấy người ở phía sau ơ một tiếng: “Cái thằng này, còn không thèm xem cơ à?”. Cô quay đầu lại mới hiểu Ngô Chí Luân đang nói gì, quà của Thiên Sở vẫn còn nguyên trên bàn, hình như không hề được bóc ra.
Thông thường, quà của fan hâm mộ sẽ đều giao cả cho A Thanh mở và chọn lựa. Món quà này anh không mở ra, như vậy cũng thể hiện rõ ý anh rồi.
Ngô Chí Luân đặt hộp quà ấy lại chỗ cũ, cảm thán: “Nên làm gì, không nên làm gì, A Trạch bao giờ cũng biết rõ hơn anh”.
Giai Hòa cười, không tiếp lời. Thực ra, nếu Dịch Văn Trạch mở hộp quà ấy ra xem, cô cũng sẽ chẳng nghĩ ngợi gì, không biết từ khi nào, giữa anh và cô đã có một sự tin tưởng tuyệt đối, cảm giác giống như người một nhà vậy.
Mãi đến khi đuổi khéo được Ngô Chí Luân về, Giai Hòa mở điện thoại, gọi cho Dịch Văn Trạch. Hình như anh đang bận, cô cầm điện thoại từ bếp đi vào phòng ngủ, rồi lại vào nhà vệ sinh, lang thang khắp các phòng, đột nhiên đầu dây bên kia bắt máy làm cô giật mình: “Anh đang bận à?”.
“Anh vừa nghe điện thoại”.
Nghĩ đến New Zealand, toàn thân cô nóng bừng bừng, rõ ràng là tự cô bí mật làm giấy tờ để anh ngạc nhiên, vậy mà không ngờ lại nhanh thế này… Tuy Ngô Chí Luân không nói thời gian cụ thể, nhưng nghe giọng anh ta rõ ràng là ngầm nói với cô rằng cô sắp phải gặp người nhà của Dịch Văn Trạch rồi.
Dịch Văn Trạch thấy cô không nói gì bèn cất tiếng gọi: “Giai Hòa”.
Lúc này cô mới sực tỉnh: “Ngô Chí Luân vừa sang ăn chực, anh ấy nói anh chuẩn bị xong phần hậu kì là sẽ đi New Zealand?”. Anh thản nhiên ừ một tiếng: “Khoảng một tuần nữa”. Nghe giọng anh như kiểu cô đang giục anh vậy, Giai Hòa vô thức dùng ngón trỏ vẽ những đường tròn trên bồn rửa tay, vòng vo mãi: “Thực ra, không cần vội thế đâu, em xin visa ba tháng mà”. Nói cách khác, thực ra em chưa sẵn sàng, nên không cần vội đâu.
Anh chỉ cười: “Không sao, tiện dịp sinh nhật ba tuổi của cháu trai anh, lúc nói chuyện điện thoại với anh, thằng bé cứ dặn đi dặn lại là phải đưa em đến thăm nó, bố mẹ anh cũng rất muốn gặp em”.
Giai Hòa nghe anh nói xong thì càng căng thẳng hơn, nhất thời không nghĩ ra cớ gì hợp lí, đành ậm ờ mấy câu cho có rồi cúp máy. Cô nhìn chằm chằm vào gương đến cả phút, xong rồi xong rồi, chỉ nghĩ đến chuyện lãng mạn, lần này thì đúng là tự chui đầu vào rọ rồi.
Kết quả của sự việc là buổi chiều cô bắt xe tới trước cửa công ti của Tiêu Dư, khăng khăng đòi Tiêu Dư xuống uống trà chiều với mình.
Ai dè, mới nghe Giai Hòa nói chưa được ba câu, Tiêu Dư đã uống một ngụm trà, mặt rất thư thái: “Có rồi chứ gì?”. Giai Hòa xém chút nữa thì đập đầu vào bàn: “Sao các người toàn hiểu như thế nhỉ?”. Tiêu Dư bĩu môi, lập tức cầm điện thoại lên gọi cho Kiều Kiều: “Dịch Văn Trạch tuần sau sẽ đưa Giai Hòa về New Zealand”.
Tiêu Dư nói xong, áp luôn điện thoại vào tai Giai Hòa, người ở đầu dây bên kia cả kinh hét lên: “Dính chưởng rồi hả?!”.
Với âm lượng này, đến Tiêu Dư đang cầm điện thoại cũng nghe rõ mồn một, Tiêu Dư nhìn gương mặt dở khóc dở cười của Giai Hòa, lấy điện thoại về: “Được rồi, chút nữa gọi lại sau”, nói xong cô ấy cúp máy luôn, mặc kệ Kiều Kiều đang liên tục truy hỏi. Tiêu Dư nói: “Cậu thấy chưa? Không phải là tớ không trong sáng, mà đây chính là tư duy thông thường của tất cả mọi người”.
Giai Hòa hoàn toàn nghẹn họng, cúi đầu uống trà, lại uống trà tiếp.
“Một tuần thì gấp quá”, Tiêu Dư cẩn thận tính toán giúp cô, “Đi làm một gói chăm sóc đặc biệt trong vòng một tuần đi, còn phải nghĩ xem tặng quà gì nữa, người lớn trẻ con đều phải có, lần đầu tiên gặp bố mẹ, anh chị em của chồng, phải chuẩn bị quà đầy đủ cho tất cả mọi người”.
Đó là điều đương nhiên, Giai Hòa hiểu ý, gật đầu lia lịa.
Tiêu Dư nhìn bộ mặt hoàn toàn tín nhiệm - “Tớ nghe cậu hết” của Giai Hòa thì lại thấy đau đầu, hằm hằm cầm thìa xúc một miếng bánh gato hạt dẻ: “Tớ có thẻ spa ở đây, cậu làm ở chỗ tớ vẫn thường làm đi, khỏi phải đi những nơi linh tinh khác dễ bị lừa tiền lắm. Còn chuyện mua quà gì thì phải xem xét cho kĩ”, Tiêu Dư nghĩ ngợi, “Tớ có thể tặng cậu một món quà, tớ sẽ nhờ ông nội viết cho cậu một bức thư pháp mang qua bên đó”.
Hai mắt Giai Hòa lập tức rực sáng, ông nội của Tiêu Dư viết thư pháp thì khỏi phải bàn, ông chỉ cần viết bừa mấy chữ, mang ra ngoài cũng có thể bán được giá cao… Nghe nói mấy năm nay, ông chỉ viết chữ để làm quà tặng mọi người thôi. Tuy chữ ông viết không thể sánh với đồ cổ, nhưng chắc chắn là rất quý.
Giai Hòa cười nịnh bợ: “Có bạn thế này, còn mong gì hơn nữa”.
Tiêu Dư tiếp tục ăn bánh, nhếch miệng cười: “Không có gì, coi như đổi lại chuyến du lịch ba ngày ở New Zealand”, cô ấy cắn thìa, rồi như sực nghĩ ra điều gì, nhồm nhoàm nói: “Phải rồi, hỏi Dịch Văn Trạch nhà cậu xem bao giờ tổ chức, để tớ còn chuẩn bị giấy tờ”.
Giai Hòa cắn cắn viền cốc trà, mặt đỏ lựng.
“Còn nữa”, Tiêu Dư tháo sợi dây chun màu đen quấn hơn chục vòng trên tay ra, vừa vuốt lại tóc vừa hỏi: “Cậu có chắc là chưa dính chưởng không?”.
Giai Hòa rùng mình, cắn mạnh vào miệng cốc.
Tiêu Dư cũng không vội, buộc tóc gọn gàng, thắt dây ngay ngắn mới nói tiếp: “Chưa từng dùng biện pháp phòng tránh hả?”. Chắc chỉ có bà chị Tiêu Dư mới hỏi thế.
Giai Hòa ừ một tiếng, liên tục múc bánh.
Tiêu Dư rút ví tiền, gọi thanh toán, sau đó dẫn Giai Hòa tới thẳng hiệu thuốc. Đang là hơn ba giờ chiều, trong hiệu thuốc không có nhiều người, chỉ có mấy cô trung niên đang tụ tập buôn chuyện. Giai Hòa dáo dác nhìn bốn phía: “Trong siêu thị không có à?”.
“Có, nhưng sợ chất lượng không đảm bảo”, Tiêu Dư nói xong liền quay ra chỗ mấy người đó đang ngồi, hỏi: “Cô ơi có que thử thai không?”. Giai Hòa không ngờ bạn mình lại có thể tự nhiên như vậy, trong đầu cô lập tức nảy ra ý định bỏ chạy.
Cũng may, mấy cô bác ngồi ở đó chưa gặp phải trường hợp nào thẳng thắn như thế này, tất cả im lặng vài giây, rồi lập tức tản ra. Chỉ còn lại một bác lớn tuổi, hắng giọng, nghiêm túc nói: “Có, cháu dùng loại nào?”.
Tiêu Dư mỉm cười: “Cháu không có kinh nghiệm, bác giới thiệu cho cháu một loại đi”.
Bác bán hàng chậm rãi nói: “Cháu chờ nhé”, rồi bước tới quầy bên cạnh, cầm ra ba hộp, bước lại đặt lên trước mặt Tiêu Dư, nói: “Thực ra giá tiền cũng như nhau cả, nhưng mọi người thường mua loại này”. Nói xong, bác ấy đẩy một chiếc hộp ra. Tiêu Dư nói vâng, cầm lên xem xét, rồi nói cháu mua cái này, cho cháu năm hộp.
Bác bán hàng giật mình, rút quyển hóa đơn ra viết.
Thế là hai người sau khi ra khỏi hiệu thuốc, trên tay đã có thêm một chiếc túi nữa. Túi của Giai Hòa mang theo rất nhỏ, chỉ đựng vừa mỗi cái ví, điện thoại và chìa khóa, nên muốn giấu cũng không giấu được. Dưới ánh mặt trời tươi đẹp, cô nhìn Tiêu Dư bước đi ngạo nghễ, trên tay cầm một cái túi nilon màu hơi đục, biết trốn vào đâu đây.
Cuối cùng Giai Hòa cũng đi mua một chiếc túi nilon có màu để đựng thứ kia vào, buộc miệng túi lại cẩn thận, mới thấy an tâm phần nào.
Về nhà thì có mẹ giám sát, nếu mẹ mà biết con gái cầm đống này về, chắc sẽ ra tối hậu thư đòi gặp bản sao Dịch Văn Trạch luôn quá. Về nhà Tiêu Dư? Cô ấy vừa nói tối nay không ở nhà. Về nhà mình? Cô buồn rầu nhận ra rằng, ở Bắc Kinh, căn nhà chính thức của cô là nhà của Dịch Văn Trạch. Còn một nơi cuối cùng nữa có thể tới là công ti chế tác, cũng là địa bàn của anh nốt.
Đến giao lộ, cô đang phân vân không biết phải làm sao thì tự nhiên nghĩ ra một cách, đó là đi vào rạp chiếu phim, sau đó vào nhà vệ sinh… sau đó nữa thì điện thoại kêu.
“Em không ở công ti à?”, anh hỏi.
Cô nói vâng, rồi bịa chuyện: “Bộ phim mới cần sửa một chút, nên em đi họp với đạo diễn Lưu”.
Đầu dây bên kia im lặng giây lát, mới hỏi: “Em ở đâu, anh đến đón”.
Cô ngẩng đầu nhìn tòa nhà công ti Tiêu Dư, tiếp tục bịa đặt: “Họp xong em đến chỗ Tiêu Dư, giờ em đang ở dưới lầu quảng trường Đông Phương”.
Vừa dứt lời, Giai Hòa đã nghe thấy đầu dây bên kia có một giọng đàn ông rất quen thuộc. Cô lặng người, nước mắt thành sông, đúng là vải thưa không che được mắt thánh… người đó chính là đạo diễn Lưu. Sao cô lại quên được nhỉ, hai người họ hợp tác với nhau, còn gặp mặt ở Thiên Tân nữa.
Dịch Văn Trạch cười, trò chuyện mấy câu với người kia, rồi mới quay lại nói với cô: “Anh sắp đến rồi, anh đặt chỗ, em cứ vào đó đợi anh”.
Mắt Giai Hòa lướt từ mặt cô ma nơ canh trong cửa kính, xuống đến chiếc áo khoác dạ lộng lẫy, xuống tiếp đôi bốt dài, cuối cùng vì đuối lí nên đành chịu trận: “Được, anh đặt chỗ rồi nhắn tin tên quán cho em”.
Lộ rồi, bị lộ rồi. Chắc chắn là anh cố ý…
Cô đã từng đến quán ăn này trong buổi tiệc mừng bộ phim thành công, nên trước lúc Dịch Văn Trạch đến, cô đã tính toán thời gian rồi gọi đầy một bàn đồ ăn, nghiến răng nghiến lợi lãng phí tiền bạc. Lúc cô vừa đặt thực đơn xuống thì có tin nhắn của anh: Anh đến ngay.
Nói là đến ngay, ba phút sau đã có người mở cửa, nhân viên dẫn đường cũng nhiệt tình quá mức, chính chủ vẫn chưa lộ diện mà đã liên tục nói anh Dịch thế này, anh Dịch thế kia. Giai Hòa cắm đầu nhìn thực đơn, mãi đến khi cảm giác có hai người vừa ngồi xuống, một cánh tay đưa ra cầm lấy thực đơn. “Gọi đồ xong rồi hả?”.
Giai Hòa ngượng ngập ngẩng đầu lên nhìn ánh đèn qua lớp gỗ chạm rỗng, vâng một tiếng rồi mới quay ra nhếch môi cười với người kia: “Đạo diễn Lưu”.
“Ồ, là Giai Hòa sao?”. Đạo diễn Lưu tươi cười nói: “Cũng là người quen cả, không cần căng thẳng”. Giai Hòa ngẩn người, nghiêng đầu nhìn Dịch Văn Trạch, anh chậm rãi giở thực đơn, thoáng cười: “Lúc ở Thiên Tân, anh vô tình tiết lộ rồi”.
Thế nên, trước giờ cô vẫn toàn tự dối mình dối người sao? Cho nên mới nói, anh cố tình làm thế mà…
Rau chân vịt trộn mù tạt, cô vừa cho vào miệng đã chảy cả nước mắt nước mũi, đang định đưa tay lấy cốc nước cam, chạm vào chiếc cốc mới phát hiện ra là nước cam lạnh. Cô do dự, lại nghĩ đến mấy thứ đang nằm trong túi nilon đen, chột dạ bảo nhân viên lấy cho mình li sữa nóng. Cô vừa nói xong thì bị Dịch Văn Trạch quay ra nhìn.
Được rồi, cô thừa nhận là trước nay mình chỉ thích uống nước cam lạnh khi ăn cơm thôi.
Đến lúc lên xe, Giai Hòa cẩn thận để chiếc túi nilon ấy ra ghế sau, anh hỏi: “Hôm nay em đi đâu thế?”. Giai Hòa nhớ ra mình nợ anh một lời giải thích, nhưng không thể tìm được lí do nào chính đáng hơn, đành bình tĩnh nói: “Tiêu Dư thất tình, em đến chơi với nó”.
Tiếu Tiếu à, tớ xin lỗi cậu.
Cô đang lẩm nhẩm câu ấy trong đầu thì Dịch Văn Trạch cười bất lực: “Bạn em dễ thất tình thế cơ à?”.
Cô lại vâng một tiếng chắc nịch, rồi nói với vẻ vô cùng đau xót: “Tiêu Dư cũng thấy mất mặt quá nên dặn em là nhất quyết không được nói chuyện này với ai”.
Cuối cùng anh không hỏi thêm về chuyện ấy nữa: “Hôm nay em không khỏe à?”.
Anh chu đáo quá, cô thầm rầu rĩ cảm thán, rồi vâng một tiếng.
Giai Hòa cầm túi nilon đen trong tay mà lòng không yên. Cứ như vậy cô theo anh xuống xe, lên lầu, vào phòng, nhìn anh thay quần áo, tắm rửa, cuối cùng là ngồi vào bàn làm việc, bắt đầu xem xét cả đống giấy tờ thì cô mới tìm được cơ hội lẻn vào nhà vệ sinh.
Giai Hòa vừa lấy ra một hộp chăm chú đọc hướng dẫn sử dụng thì nghe thấy tiếng anh bước vào phòng ngủ, sau đó là tiếng anh nghe điện thoại, giọng nói của anh cứ thoảng qua tai khiến cô chỉ đọc mấy dòng chữ mà cũng mất rất nhiều thời gian. Rõ ràng là tờ hướng dẫn sử dụng ghi rất cụ thể, còn có cả hình minh họa, thế mà cô đọc mãi chẳng hiểu, cuộc điện thoại của anh lâu quá, không biết ai mà giỏi buôn chuyện thế.
Vì sợ anh phát hiện mình ở trong nhà vệ sinh quá lâu, Giai Hòa cố ý mở vòi nước, nghe tiếng nước chảy ào ào cô mới nhẹ người đi một chút.
Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa, Giai Hòa giật mình suýt làm rơi tờ giấy trên tay.
“Em chưa cầm quần áo vào à?”.
“A, đúng rồi, em quên”.
Một lúc sau, anh gõ cửa, cô lúng túng thò đầu ra, thấy anh đang cầm đồ lót và đồ ngủ của mình, nói: “Mấy hôm nay nhiệt độ xuống thấp, em đừng quấn khăn tắm ra ngoài”.
Cô cầm quần áo, cười cười rồi nhanh chóng đóng cửa lại. Cuối cùng thì dưới áp lực vô cùng to lớn, Giai Hòa cũng treo được quần áo lên giá, rồi xé túi que thử ra. Một giây, hai giây, mỗi giây trôi qua dài như cả thế kỉ, Giai Hòa chỉ cảm thấy cổ họng mình khô rát, vô cùng khát nước.
Kết quả, một vạch đỏ rất rõ hiện lên, chỉ có một vạch. Một vạch là gì nhỉ? Cầm tờ hướng dẫn sử dụng lên đọc thật kĩ, à, là không có.
Sau khi dùng hết cả năm hộp que thử, Giai Hòa mới hoàn toàn yên tâm. Cô nhanh chóng thu dọn, tắm rửa sạch sẽ rồi mặc quần áo đi ra, lúc này mới thấy thoải mái.
Thấy Dịch Văn Trạch đang ngồi trên ghế, khẽ nhíu mày đọc tài liệu, Giai Hòa cũng bước tới nhìn lướt qua. Là thông báo lịch quảng bá phim, một danh sách dài phải đến mười mấy tên thành phố, cô im lặng nhìn mốc ngày tháng cuối cùng, hai tuần nữa ở Kuala Lumpur. Hai tuần nữa… lòng cô nhẹ bẫng, tâm trạng lo lắng cả ngày nay tự nhiên được giải tỏa, vô cùng nhẹ nhõm.
Dịch Văn Trạch quay đầu lại, bắt gặp ngay nụ cười xán lạn của cô, anh cũng không kìm được nở nụ cười, hỏi: “Có chuyện gì mà em cười vui thế?”.
Chẳng hiểu sao, câu hỏi ấy của anh làm cô rất áy náy. Nên trả lời thế nào đây?
Giai Hòa do dự, kéo tay anh, trịnh trọng bước đến ngồi xuống ghế sofa. Mỗi bước đi Giai Hòa có thể nghĩ ra một câu thoại, nhưng đến khi ngồi xuống thì cô chẳng biết phải nói gì, hoàn toàn im lặng.
Có lẽ vì hơi mệt, nên anh ngồi dựa vào sofa, kéo Giai Hòa để cô nằm gối lên đùi mình, cúi xuống nhìn cô: “Chưa nghĩ ra phải nói thế nào à?”. Nghe có vẻ như anh đã đoán ra được mọi chuyện vậy, Giai Hòa chớp chớp mắt: “Em nói, anh đừng giận nhé”. Anh cười dịu dàng, đưa tay cài cúc áo ngủ trên cùng giúp cô: “Sao phải giận?”.
Đúng vậy, sao phải giận. Vừa bị anh hỏi lại, Giai Hòa mới cảm thấy mình có lỗi gì đâu, bạn nói xem, nếu thật sự không có thì mỗi người phải chịu một nửa trách nhiệm chứ. Cô suy nghĩ loạn hết cả lên, mặt ửng đỏ. Toàn cái gì thế này, sao mới bị anh nhìn mấy cái mà trong lòng mình đã có cảm giác tội lỗi như thể hai người mong có con suốt mấy năm nay vậy…
Giai Hòa xoay người, quay mặt ra phía ngoài, lí nhí nói: “Hôm nay Tiếu Tiếu bảo em là phải kiểm tra xem có gì chưa”, cô dừng lại một lát, thấy anh không nói gì, chắc anh hiểu mình nói gì chứ? “Sau đó… em kiểm tra, phát hiện ra là chưa có gì”. Haizzz, mình mang tiếng là làm biên kịch, vậy mà bao nhiêu thứ quan trọng nhất của cuộc đối thoại được thay bằng “gì gì” hết.
Anh vẫn không nói gì, hay là giận rồi? Không phải tại mình mà. Cũng không đúng, vẫn chưa kết hôn, đương nhiên không thể có gì gì được…
Cô ngổn ngang suy nghĩ, ngửa đầu nhìn anh, sau đó cảm thấy chiếc cúc áo vừa được anh cài giờ lại bị anh mở ra. Từng chiếc một, không nhanh không chậm, anh còn cười rất khẽ, hỏi cô: “Thế nên em mới tắm rửa sạch sẽ, chuẩn bị tiếp tục chiến đấu hả?”.
Ấy, em thế lúc nào?
Hai người đang ở trong phòng khách, phòng lại ở ngay tầng hai, cạnh cầu thang.
Tuy trong phòng rất yên tĩnh nhưng phía ngoài lại có tiếng người nói và tiếng bước chân, cô ôm cổ anh nhưng trong đầu vẫn phân vân, khẽ nói: “Vào phòng đi anh”. Giọng nói của anh ở ngay bên tai, “Ở đây cũng được”. Giai Hòa có cảm giác choáng váng hơn tất cả những lần trước, cô ôm cánh tay Dịch Văn Trạch, da thịt cô đều nóng bừng dưới những nụ hôn của anh, hơi thở cũng nóng dần lên.
Ghế sofa rất mềm, bị lún sâu dưới trọng lượng của hai người. Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa, Giai Hòa giật mình suýt chút nữa thì kêu lên.
Giai Hòa cắn chặt môi, nghe tiếng Ngô Chí Luân nói: “Tôi đói lắm rồi”, cô không biết nên khóc hay nên cười nữa, sau đó cô lại bị tiếng thở của anh làm cho mê loạn. Giai Hòa thấy mặt mình như sắp rỉ máu ra tới nơi, tiếng gõ cửa dai dẳng cuối cùng cũng dừng lại, sau đó có người nói lớn: “Dịch Văn Trạch, cậu là đồ trọng sắc khinh bạn!”.
Thiết bị sưởi ấm trong phòng rất nóng, Dịch Văn Trạch lại bật điều hòa, rõ ràng là đang giữa tháng mười mà hai người đầm đìa mồ hôi. Giai Hòa nóng tới mức chỉ cầm mỗi chiếc váy hai dây lao vào phòng tắm, lúc đi ra, cô đang cầm khăn lau khô tóc thì bị anh kéo ngồi xuống giường, lấy chiếc áo thể thao cổ tròn mặc mùa đông ra khoác lên người cô, tiếp đó là quần thể thao.
Động tác của anh rất nhanh, Giai Hòa gần như là ngơ ngác để anh mặc quần áo cho mình, đúng là dịch vụ phục vụ hạng năm sao.
Cuối cùng, anh thấy tay áo hơi dài, liền giúp cô xắn lên, cô khịt mũi, khẽ nói: “Được rồi”, sau đó thấy anh đứng dậy, bước đến giá sách, nhấc điện thoại nội bộ lên: “A Luân, sang đi”.
Á? Giai Hòa xém chút nữa thì bổ nhào xuống đất. Anh làm vậy chẳng phải tự khai khi nãy hai người có ở trong phòng và cố ý không mở cửa sao?!
Vì vừa tắm xong đã mặc nhiều đồ thế này nên Giai Hòa nóng toát mồ hôi. Vừa nghe tiếng gõ cửa, cô đã nhảy dựng lên nói em đi rót nước cho anh, sau đó lao ngay vào phòng trà nước. Nhìn lướt một lượt trên giá đựng trà, trà hoa, trà đen, trà Phổ Nhĩ, pha loại nào nhỉ? Cuối cùng cô quyết định pha cafe, vì thời gian pha sẽ lâu hơn một chút…
Bên ngoài, hai người đang cười cười nói nói, pha cafe xong Giai Hòa bưng hai li cafe và một li trà ra, Ngô Chí Luân lúc này mới dừng lại, cầm một chiếc túi giấy lên, nói: “Anh đến đưa đồ, tiện xem có gì ngon không, vậy mà em đối xử với anh như thế này đấy hả?”.
Giai Hòa vốn rất lo lắng, nhưng bị anh ta nói vậy lại thấy kì lạ: “Liên quan gì đến em chứ?”.
Ngô Chí Luân cười nhìn Dịch Văn Trạch, Dịch Văn Trạch cầm chiếc li thủy tinh từ tay Giai Hòa, nhưng anh chỉ cười, không nói gì. Giai Hòa đưa cafe cho Ngô Chí Luân, cầm túi giấy từ tay anh ta, trên đó viết mấy chữ rất đơn giản: Dịch Văn Trạch - “Có em”. Cô không hiểu, lại nhìn Dịch Văn Trạch nhưng anh vẫn không nói gì.
Cuối cùng Ngô Chí Luân húng hắng ho: “Hai người vẫn chưa quấn quýt đủ hả? Có câu nói thế nào nhỉ, liếc mắt đưa tình”. Quen nhau lâu như vậy, Giai Hòa biết rõ tiếng phổ thông của anh ta thực sự “rất tốt”, lần nào nói chuyện kiểu này cũng làm cô cười lăn cười bò… Giai Hòa đặt túi giấy lên mặt bàn, không thèm để ý đến anh ta nữa, quay lại kéo tay áo Dịch Văn Trạch, mắt lấp lánh: “Anh ra đĩa đơn à?”. Tin này kinh thiên động địa đây, bao nhiêu năm rồi anh không hát.
Dịch Văn Trạch mỉm cười gật đầu: “Em vui không?”.
Cô vội gật lia lịa: “Đương nhiên là vui rồi”.
Ngô Chí Luân cười nói: “Anh bận túi bụi mà vẫn phải dành thời gian viết lời đấy”, anh ta lại cầm chiếc túi lên, đung đưa trước mặt Giai Hòa, “Gia đình hòa thuận vạn sự thành, anh nói cho em biết Dịch Văn Trạch có những khuyết điểm rất lớn, ví dụ như trọng sắc khinh bạn, ví dụ như rất lười, cái gì cũng vứt cho anh làm hết”.
Giọng anh ta khi nói ra bốn chữ “trọng sắc khinh bạn” hơi nhấn mạnh một chút, Giai Hòa vừa nghe đã cúi đầu, vội uống cafe, xém chút nữa thì bỏng lưỡi. Cuối cùng Dịch Văn Trạch cũng mở miệng, nói với Ngô Chí Luân: “Cảm thấy thế nào?”.
Ngô Chí Luân cười tít mắt, đáp: “Rất tốt, cực kì tốt. Nhạc của cậu, lời của tớ, ca sĩ lại là cậu, tớ chắc chắn không cần ra nhiều chiêu quảng cáo, đĩa này cũng sẽ rất hot”.
Sau đó hai người toàn nói chuyện quảng bá cho đĩa đơn, Giai Hòa nghe như vịt nghe sấm, không ngờ trong lúc cô không hay biết gì thì đĩa đã được thu xong, làm xong, sắp được quảng bá rộng rãi.
Đến lúc Ngô Chí Luân đi rồi, Giai Hòa mới vừa rửa li vừa hỏi anh: “Sau khi ra đĩa đơn thì anh sẽ ra album mới hả?”. Anh đón li cô đưa, đặt lên giá: “Vẫn chưa lên kế hoạch”.
Giai Hòa à một tiếng, rồi lại nói tiếc thật, cô chẳng cần nghe cũng biết bài này sẽ rất hot, tranh thủ ra luôn album mới thì mới là thượng sách. Tuy cô không hiểu lắm về thị trường âm nhạc, nhưng ở liveshow đêm đó khi Dịch Văn Trạch cất tiếng hát, cô đã biết anh sinh ra để làm minh tinh, chỉ ngẫu hứng hát bài của người khác mà đã hay như vậy rồi…
Nghĩ đến chuyện này, lại nhớ tới câu nói đó của anh, Giai Hòa bỗng thấy hạnh phúc vô bờ, có mỗi chiếc li mà cô rửa đi rửa lại, đến lúc định thần lại mới thấy anh vẫn đứng dựa vào bệ rửa, nhìn cô cười, lúc này cô mới tắt nước, đặt chiếc li vào tay anh: “Đi ngủ thôi”.
Ba ngày tiếp theo, Dịch Văn Trạch bay tới bốn, năm thành phố, Giai Hòa lúc nào cũng cầm điện thoại, đợi tin nhắn. Vì coi chuyện đi New Zealand là đại sự nên cô dồn tất cả công việc sang tháng sau. Tiêu Dư mang bức thư pháp đã được bọc cẩn thận đến, Giai Hòa mở ra xem, tuy không am hiểu lĩnh vực này lắm nhưng cô cũng giơ ngón cái liên tục khen đẹp đến mười mấy lần.
Tiêu Dư ngồi trong phòng khách, nhìn đồ gia dụng xung quanh, rất đau lòng hỏi cô: “Toàn đồ cậu chọn hả?”.
Giai Hòa rất cảnh giác nhìn cô ấy: “Không được chê”.
Tiêu Dư ngồi dựa vào sofa, thở dài: “Tớ nhớ có người đánh giá trong số các sao thì Dịch Văn Trạch có gu thẩm mĩ rất tốt, đáng tiếc quá, đáng tiếc quá”.
Giai Hòa đang lau cửa kính ban công, đến chỗ cao quá đành phải nhảy lên lau, Tiêu Dư cuối cùng cũng cầm khăn lên, lau giúp Giai Hòa: “Cậu chăm chỉ từ khi nào vậy, căn nhà bé tí ở Thượng Hải vẫn phải thuê người lau dọn theo giờ, vậy mà về Bắc Kinh lại chăm chỉ nết na thế này?”. Giai Hòa thấy cô ấy dễ dàng lau sạch mọi ngóc ngách thì vô cùng ghen tị: “Giờ chưa dám thuê người, sợ mọi người nói này nói nọ”.
Tiêu Dư nhìn cô: “Kết hôn được rồi đấy”.
Giai Hòa ờ một tiếng, vứt khăn lau xuống thùng nước ngoài ban công để giặt, lúc đang vắt khăn, nghe thấy tiếng kêu thất thanh của một người luôn bình tĩnh như Tiêu Dư, cô giật mình vội vàng chạy vào phòng khách: “Sao thế? Sao thế?”.
Tiêu Dư ôm laptop của Giai Hòa, ngẩng đầu nhìn cô: “Tin cực nóng”.
Tim Giai Hòa đập thình thịch, thấy chột dạ: “Đừng có dọa tớ”.
“Không liên quan đến cậu”, Tiêu Dư chầm chậm xoay laptop lại phía Giai Hòa, “Cậu thấy chiếc nhẫn kim cương này to cỡ nào?”.
Giai Hòa ngồi xuống cạnh Tiêu Dư, là một đoạn video. Vì câu hỏi của Tiêu Dư nên cô chỉ chú ý đến chiếc nhẫn kim cương trong đó, cố gắng nhìn cho rõ chiếc hộp và size tay, đoán: “Chắc phải hai ca-ra trở lên ấy nhỉ? Lấp lánh quá”.
“Cậu quen người này không?”, Tiêu Dư chỉ vào một người đàn ông trong đoạn clip.
Lúc này Giai Hòa mới để ý đến người đàn ông đó, trông quen quá… “Tớ nhớ ra rồi, là Trình Hạo, một trong những phó đạo diễn của đoàn làm phim Vĩnh an”. Từ sau khi chia tay đoàn làm phim hồi tháng ba, đã nửa năm rồi cô không gặp lại.
“Anh ta quen Kiều Kiều không?”, Tiêu Dư tiếp tục gợi mở.
“Quen chứ, lúc trước đi ăn, đi hát, toàn đi cùng nhau mà”, Giai Hòa nói tiếp: “Nhưng chắc không thân lắm đâu. Chưa nghe Kiều Kiều nhắc đến anh ta bao giờ”.
Tiêu Dư ừ một tiếng, lấy lại bình tĩnh: “Được cầu hôn rồi. Anh chàng này cũng chân thành ghê, còn đưa lên weibo nữa… xem lượng chia sẻ kìa…”.
“Á? Không phải chứ?”, Giai Hòa run tay ấn nút play.
Trong clip, Trình Hạo đang cầm chiếc hộp, nhìn vào máy quay nói: “Kiều Kiều, chúc em sinh nhật vui vẻ. Nhẫn kim cương 10.25 ca-ra anh tạm thời vẫn chưa mua được, chiếc nhẫn này chỉ có 2.25 ca-ra, anh đã tìm rất lâu rồi”, anh ta lấy chiếc nhẫn ra khỏi hộp, hắng giọng nói: “Giờ anh đang ở Liên hoan phim Tokyo, không biết lần này có thành công không, nhưng dù thành bại thế nào thì em cũng lấy anh nhé”.
Cảnh này hình như quay ở bãi biển, còn có cả tiếng gió nữa. Vì hồi hộp nên bàn tay cầm hộp của Trình Hạo nắm lại rất chặt.
Đoạn clip rất ngắn, nhưng không hiểu sao Giai Hòa xem xong lại thấy sống mũi cay cay, cảm động ghê.
Nhưng mà… Cô nhìn Tiêu Dư, xem đoạn clip, rồi lại nhìn Tiêu Dư: “Trước giờ cậu ấy yêu ai thì cả thế giới đều biết, nên không thể có chuyện yêu Trình Hạo mà lại không nói cho tớ biết được”.
Tiêu Dư suýt thì phì nước: “Vậy nghĩa là chưa yêu mà đã cầu hôn rồi hả?!”.
Hai người nhìn nhau, ánh mắt đầy ẩn ý, cùng lúc rút điện thoại ra, gọi cho Kiều Kiều. Điện thoại của Giai Hòa kết nối trước, đầu dây bên kia Kiều Kiều nhấc máy, khịt mũi nói: ”A lô”. Giai Hòa lập tức hai mắt sáng long lanh: “Cậu cảm động quá nên khóc hả?”.
Giai Hòa nhấn nút bật loa, đặt điện thoại xuống bàn.
“Cái gì cơ?”, Kiều Kiều nói đặc giọng mũi, “Lạnh chết đi, tớ đang quay ngoại cảnh”.
“Cậu vẫn chưa biết hả?!”. Giai Hòa liếc nhìn số lượng chia sẻ, được đấy, mới hai mươi phút mà đã hơn chín nghìn lượt chia sẻ rồi, thế mà người trong cuộc vẫn chưa hay biết gì.
Người ở đầu bên kia mất bình tĩnh: “Có việc gì nói nhanh, tớ còn có điện thoại”.
“Chuyện đó…”. Giai Hòa quyết định vào đề từ từ, “Dạo này cậu có bạn trai mới à? Sau tay bass ấy?”. Kiều Kiều im lặng giây lát: “Cậu đang yêu đương hạnh phúc quá nên trêu tức người thất tình hả?”.
Giai Hòa lúng túng, liên quan gì đến tớ chứ: “Không có thật hả? Cậu có mối quan hệ nào mập mờ hoặc đang nảy nở không, kiểu tình trong như đã mặt ngoài còn e ấy?”. Không có lửa thì làm sao có khói? Nếu không thì anh chàng kia chẳng phải là tự tìm đến cái chết hay sao?
“Tất nhiên là không, cậu định giới thiệu cho tớ hả?”, Kiều Kiều sắp phát điên lên rồi.
“Có chuyện này, cậu phải bình tĩnh nhé”. Giai Hòa nhìn Tiêu Dư, ý tứ rất rõ ràng: Cậu nói với cậu ấy đi.
Tiêu Dư hắng giọng: “Này, điên tình, thông báo với cậu một chuyện rất không may nhé, cậu tránh xa chỗ đông người ra, tìm chỗ nào yên tĩnh ấy”. Kiều Kiều á lên một tiếng: “Hai cậu đang ở cạnh nhau à?”. Đầu dây bên kia im lặng một lúc rồi lại kêu lên: “Tớ biết rồi, hai cậu cuối cùng cũng biết áy náy hả, hôm nay sinh nhật tớ mà chưa nhắn tin chúc mừng đâu nhá. Cậu có biết suốt từ mười hai giờ đêm qua, có bao nhiêu nghệ sĩ nhắn tin cho tớ không? Người ta bận thế mà còn nhớ tới tớ, chỉ có hai cậu ngày nào cũng ăn rồi chờ chết, vậy mà lại quên sinh nhật tớ”.
Giai Hòa lúng túng nhìn Tiêu Dư, Tiêu Dư lên tiếng ngắt lời Kiều Kiều: “Trình Hạo, cậu có quen không?”.
“Quen chứ”, Kiều Kiều lập tức nói: “Giai Hòa cũng quen nữa, cùng làm phim Vĩnh an. Sau đó anh ta không làm ở công ti tớ nữa, sao thế? Cậu thích anh ta hả?”.
Tiêu Dư cũng thấy khó xử, nhìn Giai Hòa, rồi rất bình tĩnh nói vào điện thoại: “Anh ta cầu hôn cậu đấy”.
Im lặng, rất im lặng.
Giai Hòa xoắn hết cả lên, đầu dây bên kia mới cất tiếng: “Hôm nay là sinh nhật tớ chứ có phải ngày cá tháng tư đâu, đã nửa năm nay tớ không gặp anh ta, đến số điện thoại của anh ta tớ cũng chẳng lưu”.
“Cậu lên weibo của cậu mà xem, có người đã share cho cậu rồi, nhẫn kim cương 2.25 ca-ra, lấp lánh lắm, nhất là khi để nó dưới ánh mặt trời”. Tiêu Dư nhanh chóng tổng kết, đầu dây bên kia lập tức cúp máy.
Một phút sau, điện thoại để trên bàn lại rung lên, Giai Hòa hít sâu một hơi, còn phấn khích hơn cả mình được cầu hôn, vừa ấn nút nghe đã thấy bên kia lắp ba lắp bắp, nữ nhân vật chính không nói nên lời: “Cậu nói xem… thế này chẳng phải là chơi xỏ người ta à…”. Tiêu Dư rất bình thản nói: “Nhìn lượng chia sẻ vượt cả mười nghìn thế này thì chắc là không ai tự chơi xỏ mình kiểu ấy đâu”.
Hai người nghe Kiều Kiều bô lô ba la rất lâu, Giai Hòa không kiềm chế nổi, hỏi Kiều Kiều: “Này, cậu định thế nào”, cô nghĩ ngợi nghiêm túc rồi nói: “Cậu nghĩ mà xem, tên Trình Hạo này cũng thật là, chưa yêu nhau mà đã cầu hôn rồi, chẳng phải là làm khó cậu sao?”. Tuy rất lãng mạn, nhưng cũng phải xem đương sự có đồng ý hay không đã chứ?
“Tớ cảm thấy”, đầu dây bên kia do dự, rồi nói một câu vô cùng chấn động: “Tớ yêu anh ấy rồi”.
Giai Hòa thấy não mình bị quá tải, Tiêu Dư chỉ ừ một tiếng: “Giờ đi làm giấy tờ ngay, có lẽ sẽ kịp dự lễ bế mạc liên hoan phim”. Hai người thuộc trường phái hành động nói chuyện qua lại thêm mấy câu nữa rồi cúp máy, Giai Hòa lúc này mới hiểu ra Kiều Kiều định làm gì, lập tức trợn mắt há mồm nhìn Tiêu Dư: “Không phải chứ, cậu ấy ấm đầu như thế mà cậu cũng ủng hộ sao? Đi Tokyo?”.
“Một người đàn ông chưa chắc chắn điều gì mà dám đánh cược cả danh dự của mình để làm như vậy, thì cũng đáng để cưới làm chồng lắm”, Tiêu Dư không phản đối, “Không phải ai cũng gặp được chuyện thế này đâu, hơn nữa, dù yêu bất cứ ai thì cũng có khả năng sẽ chia tay, vậy tại sao không chọn người vừa ngốc vừa có tài như thế? Cậu nên biết rằng, nếu anh ta được giải, thì video tỏ tình ấy không chỉ được mười nghìn người chứng kiến thôi đâu”.
Giai Hòa hoang mang gật đầu, rồi lại gật đầu, sao Tiếu Tiếu nói gì cũng đúng thế nhỉ?
Đến lúc Tiếu Tiếu đi rồi, Giai Hòa nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy không kiềm chế nổi, liền dứt khoát gọi điện cho Dịch Văn Trạch, vô cùng hưng phấn kể chuyện tên ngốc đó chưa yêu đã cầu hôn, rồi đến đoạn vô cùng đặc sắc là Kiều Kiều được cầu hôn một cái thì yêu luôn. Đầu dây bên kia chỉ nghe rồi cười, cuối cùng nói như nghĩ ngợi điều gì: “Lần này đúng là có hai phim Trung Quốc lọt vào danh sách, hi vọng cậu ta thành công”.
Rất bình tĩnh, rất dịu dàng, Giai Hòa lập tức không nói nữa, chỉ ừ một tiếng.