Loan Loan rót nước để trước mặt Dương Nghĩa Trí cười nói: “Trưởng thôn, mời uống nước.” Sau đó lại nói: “Cháu và Bách Thủ đều rất cảm kích bác, đất để hoang quá lâu muốn canh tác có lẽ phải bắt đầu lại. Do hiện tại trong nhà nuôi nhiều động vật còn thực vật để ăn thì có chút thiếu nên mới muốn trồng trọt. Nếu chúng cháu không canh tác thì đất này sẽ để cho đại bá của Bách Thủ trồng trọt, đều là người một nhà, nào có nói hai nhà!” Vừa nói Loan Loan vừa liếc nhìn Bách Thủ vẫn ngồi một bên chưa có lên tiếng.
Nghe Loan Loan nói vậy Dương Nghĩa Trí vui vẻ, an tâm gật gật đầu, năm đó Dương Nghĩa Thiên không nói với ai một câu liền chiếm luôn đất đai và nhà cửa của Bách Thủ quả thực có chút đuối lý, ông là trưởng thôn đương nhiên muốn mọi người hòa hòa khí khí đem mọi chuyện giải quyết tốt.
“Ừ các cháu có thể nghĩ vậy là tốt, dù sao cũng cùng là người Dương gia. Ruộng này các cháu xem xem khi nào thì gieo trồng, tìm thời gian thích hợp thì đến nhà Dương Nghĩa Thiên một chuyến, đem chuyện này giải quyết đi.”
“Chiều hôm nay bọn cháu còn phải đi cắt cỏ cho heo, sợ là đến ngày mai mới đi được.” Loan Loan nói.
Dương Nghĩa Trí gật gật đầu, cầm chén uống nước rồi đứng dậy đi ra ngoài sân. Bách Thủ tiễn Dương Nghĩa Trí đến sườn núi, bên này Loan Loan đã đeo gùi lên lưng, lại lấy một cái gùi khác đưa cho Bách Thủ, hai người cùng nhau đi lên núi cắt cỏ cho heo.
Buổi tối, hai người vừa ăn cơm xong, Loan Loan vừa suy nghĩ trên triền núi trồng ngô, trồng củ cải là thích hợp, thân ngô sau này có thể dùng làm củi đốt. Ruộng tốt có thể trồng lúa gạo hoặc lúa mì.
Trưa ngày hôm sau, hai người bán bánh xong, ăn cơm rồi đến nhà Dương Nghĩa Thiên. Lần này hai người đến, người mở cửa là Dương Uyển – khuê nữ 13 tuổi của Dương Nghĩa Thiên, cũng chính là em họ của Bách Thủ, thấy hai người. Dương Uyển liền lộ ra vẻ tò mò, trong ánh mắt có xen một tia sợ sệt, Loan Loan khẽ mỉm cười với nàng, sau đó nhìn thẳng vào Dương Nghĩa Thiên đang quét sân hô: “Đại bá và đại bá mẫu đang bận à?”
Nghe thấy âm thanh, đại bá mẫu của Bách Thủ có chút sửng sốt, nhìn thoáng qua phía cổng rồi cúi đầu không lên tiếng, cầm lấy cây chổi, Dương Nghĩa Thiên cũng nói: “Là Bách Thủ a, vào đi!”
Sải bước đi vào, Loan Loan nhìn lướt qua trong viện, nhà cửa bên này còn khá hơn một chút, còn bên kia có thể do thời gian dài không có người ở, những thứ như khung cửa gì đó thoạt nhìn có chút cũ kĩ. Hơn nữa sân bên này còn trồng hai gốc cây, sau lập xuân, nảy không ít mầm cây trông tràn đầy sức sống.
Mà bên kia sân thì trụi lủi, bên góc tường có để chút đồ bỏ đi làm cho sân càng lộ vẻ cũ nát.
Bách Thủ vào trong sân gượng gạo gọi hô “Đại bá, đại bá mẫu.”
Loan Loan có thể cảm giác được gọi như vậy Bách Thủ so với nàng càng thêm xa lạ! Còn có xa cách.
Dương Nghĩa Thiên cũng không có nói lời dư thừa, trực tiếp nói về chuyện ruộng đất.
“Đất này vốn là của cháu, vì nhiều năm rồi không có canh tác, nên tưởng là cháu không dùng nữa, tuy nhiên đây là của cha mẹ cháu để lại thì chúng ta cũng không chiếm lấy, nhưng trong ruộng hiện tại đang gieo lúa mạch, đến lúc thu hoạch thì còn phải chờ thêm một khoảng thời gian nữa.”
Nghe vậy Loan Loan nhíu mày, Bách Thủ thì không có biểu tình gì.
“…….. Bách Thủ a, không bằng như vậy, ba mảnh đất kia đều đã gieo trồng, không thì năm nay các cháu canh tác trước trên ruộng của nhà đại bá, ngày sau chúng ta lại đổi lại? Trước thôn….”
“Theo ta thấy a, không bằng như vậy.” Dương Nghĩa Thiên mới nói được một nửa đại bá mẫu của Bách Thủ đột nhiên chen vào, nhìn Bách Thủ và Loan Loan nói: “Dù sao cũng đều là đất, giống đã gieo thì cũng không thể rút lại đúng không? Bách Thủ à, nếu không thì như vậy đi, hai cháu dứt khoát trực tiếp canh tác trên đất nhà chúng ta là tốt rồi, hai nhà chúng ta cũng đổi đất luôn để tránh phiền toái sau này.”
Bách Thủ nhìn bà ta một cái nhưng không có nói chuyện ngay.
Loan Loan khẽ cắn miệng, mắt cụp xuống không thấy rõ tâm tình.
“Ừ, cũng đúng, cũng đúng, nếu như các cháu nguyện ý thì chúng ta đổi cũng được.” Dương Nghĩa Thiên dường như cũng cảm thấy chủ ý này không tệ, suy nghĩ một chút liền nói: “Liền đổi ba mảnh đất này nhà hai cháu cũng không lớn bằng…”
“Ta muốn nói đâu cần phiền toái như vậy, nhà ta chẳng phải có một mảnh ruộng lớn, là mảnh ở gần thôn Vĩ kia đó, nhà hai đưa nó ở trên núi, như vậy khi làm việc đồng áng bận rộn trở về cũng thuận tiện.”
Loan Loan cũng không biết bà ta nói là chỗ nào, nhìn Bách Thủ hỏi: “Mảnh ruộng ở thôn Vĩ nào a?”
Bách Thủ mím môi nói: “Từ đây đi lòng vòng, ở chỗ đền thờ là có thể thấy, một mảnh đất lớn trên núi đều là đất canh tác.” Giọng nói lộ vẻ lạnh nhạt.
Loan Loan ngẩn người, lập tức phục hồi tinh thần lại, a, cái này rõ ràng là muốn vợ chồng nàng gieo trồng trên núi rồi. Đất nhà hai người rõ ràng ở dưới chân núi, lại là ba mảnh ruộng tốt, một năm hai vụ có thể trồng lúa gạo cũng có thể trồng lúa mạch.
Nàng khẽ mỉm cười đưa mắt nhìn đại bá mẫu của Bách Thủ, rồi nói với đại bá của hắn: “Đại bá, trên núi mới tốt a, đứng trên cao nhìn được xa, cày xới cũng gần, tiện lợi nhiều lắm, tuy nhiên nếu trồng trên núi thì vợ chồng cháu sẽ không có lương thực để thu hoạch rồi, ăn cơm cũng phải đi chợ mua gạo.”
Không đợi Dương Nghĩa Thiên đáp lời, đại bá mẫu của Bách Thủ lại nói: “Vậy còn không đơn giản à, trồng ngô trên ruộng để bán rồi đổi lấy gạo không phải được rồi sao?”
Khóe miệng Loan Loan khẽ cong, cười châm biếm nói: “Vâng, đây là một ý kiến hay. Nhưng cháu và Bách Thủ không hiểu biết nhiều về chuyện này, hay là đại bá mẫu người trước trồng ngô hai năm để có kinh nghiệm ,đến lúc đó lại truyền thụ cho bọn cháu, khi đó thì chúng ta sẽ đổi với nhau”
Cái này là châm chọc đại bá mẫu của Bách Thủ sao không tự mình đi trồng ngô đổi lấy lương thực!
Đại bá mẫu của Bách Thủ đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức trừng mắt, hai con ngươi trợn lên như muốn vọt ra khỏi mí mắt, lớn tiếng nói: “Sao ngươi lại có thể nói vậy? Ở Dương gia, ta là trưởng bối, ngươi là vãn bối. Nhà không có người lớn quản thật là không biết lớn nhỏ.”
Cái này không chỉ Loan Loan mà mặt Bách Thủ cũng đen lại, đây không phải biến tướng mắng Loan Loan không có mẹ chồng yêu thương, cha chồng quản giáo sao? Bách Thủ vì cha mẹ qua đời sớm mới phải trải qua mười mấy năm thê thảm như vậy, không ngờ bà ta lại đem chuyện này nói ra ?
Dương Nghĩa Thiên cũng thấy nói như vậy hơi quá, liền nháy mắt với mẹ Tuấn Kỳ.
Từ ngày tới nhà Dương gia gõ cửa Loan Loan đã biết đất này không dễ đòi về như vậy. Nên nhờ trưởng thôn Dương Nghĩa Trí tới thông báo cho Dương Nghĩa Thiên trước, để chuẩn bị một chút, nàng đoán chừng nếu không đòi lại được, thì có thể quan minh chính đại để trưởng thôn Dương Nghĩa Trí đến chủ trì công đạo a.
Loan Loan mặt không chút biểu tình nhìn hai người Dương Nghĩa Thiên, lạnh tanh nói: “Không sai, bố mẹ chồng cháu đúng là phải đi trước, nhưng cháu cũng có nguyên tắc làm người, mượn gạo của người khác thì sẽ không trả cho người ta cám. Thấy một tên khất cái bị lạnh chết , đói chết, cho dù không có quan hệ máu mủ cháu cũng cho hắn hai bát cơm, cứu hắn một mạng. Nếu đại bá mẫu còn muốn trồng thì cứ trồng đi!!”
Nói xong, liền lôi Bách Thủ ra khỏi sân. Sau đó một đường đi về đầu thôn, ra khỏi thôn, đến tận đầu đường Vương gia thôn hai người mới dừng lại.
Trong viện, đại bá mẫu của Bách Thủ vẫn đứng ở sân lảm nhảm không biết chửi cái gì, mà đại bá của hắn ngồi dưới mái hiên rút thuốc lá sợi ra. Mắng đủ rồi, mẹ Tuấn Kỳ quơ lấy cây chổi Dương Nghĩa Thiên vừa quăng ra tiếp tục quét sân, nhìn trượng phu mặt không chút biểu tình ngồi ở kia, không biết nghĩ cái gì, thì nhịn một bụng tức giận khiến tiếng nói chuyện cũng đề cao không ít: “Ngoài ruộng vẫn chưa hết bận, ông còn không đi xem đi?”
Dương Nghĩa Thiên nhìn bà ta một cái, không có đáp lại, đứng dậy cất bước ra khỏi sân.
Ông ta biết Loan Loan rõ ràng vòng vo muốn mắng mình. Ông ta là bác ruột của Bách Thủ, năm đó đã chối bỏ trách nhiệm để một đứa bé như hắn phải sống một mình trên núi, thật ra hiện tại trong lòng ông cũng áy náy, nhưng năm đó ông đích thực đã làm vậy rồi, nên tâm tình ông phức tạp không diễn tả được, có nói cũng không rõ ràng….
Hai người ngồi xuống ven đường một lát, Loan Loan thấy Bách Thủ vẫn buồn bực không nói chuyện, biết trong lòng hắn không thoải mái nên nhân lúc không có ai liền ôn nhu ôm lấy hắn, khẽ vỗ lên lưng hắn.
Bách Thủ nhất thời cảm thấy trong lòng ấm áp.
Mỗi khi hắn khổ sở Loan Loan đều như vậy.
Ôm chặt Loan Loan, cằm dán lên mái tóc mềm mại của nàng, trầm thấp nói: “Vợ, nàng thật tốt!”
Loan Loan mím môi vừa vỗ vỗ lưng hắn vừa nói: “Vợ của chàng cả đời sẽ đối tốt với chàng như vậy.”
Bách Thủ lập tức liền cảm thấy lỗ mũi ê ẩm, tổ tiên hắn đã tích đức gì để tìm cho hắn một người vợ tốt như Loan Loan vậy.
Tay để bên eo nàng liền siết chặt, mặt vùi vào cổ nàng dùng sức hít một cái khiến cho nàng cảm thấy ngứa. Loan Loan khẽ cười một tiếng đưa tay cù lét hắn, hai cánh tay Bách Thủ lập tức co lại, âm thanh trầm thấp còn mang theo chút ý cười: “Vợ, đừng làm rộn ở ngoài này, bị người ta nhìn thấy thì không tốt đâu!”
“Hừ!” Loan Loan chu cái miệng nhỏ nhắn: “Ta cứ cù, ta cứ cù!”
Buồn nôn, Bách Thủ cười lên ha hả, hai tay giữ nàng cũng nới lỏng, Loan Loan nhân cơ hội đẩy hắn ra, kết quả bị hắn chặn lại rồi ôm lấy nàng, sau đó liền bị hôn “chụt” một cái lên trán rồi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Loan Loan đỏ bừng lên, che trán lại bĩu môi oán giận hắn: “Sao chàng lại làm vậy ở bên ngoài, nhỡ bị người khác nhìn thấy chẳng phải sẽ bị cười đến chết.” Làm sao nghe kiểu gì cũng có chút mùi vị làm nũng.
“Hừm! Ta cứ hôn đấy!” Bách Thủ nhếch miệng cười một tiếng, cũng học bộ dáng của nàng mới rồi, sau đó giữ chặt đầu nàng hôn liên tiếp lên trán mấy cái, rồi ngẩng đầu nhìn lên trời, lớn tiếng nói: “Ta hôn vợ ta măc mớ gì đến ông! Không cho phép ông nhìn!”
Loan Loan xì một tiếng cười lên, lập tức che miệng lại đưa mắt nhìn khắp nơi, lên tiếng oán giận Bách Thủ: “Chàng lớn tiếng như vậy là muốn người khác nghe thấy sao? Thật là mắc cỡ chết mất….”
Chỉ lát sau trên ruộng đã truyền đến âm thanh hỉ hả cười vui….
Hai người từ trên đường trở về thôn cũng chưa có về nhà, mà trực tiếp vào trong ruộng, Bách Thủ dẫn Loan Loan đi nhìn mấy miếng đất kia của nhà mình, đều là ruộng tốt, quả thực có gieo tiểu mạch. Mà đúng như đại bá mẫu hắn nói mảnh đất trên núi kia quả thật rất lớn, nhưng trên đó chỉ có thể trồng ngô hoặc củ cải mà thôi.
Mà hai vợ chồng nàng bây giờ lại cần lương thực!
Đi trên ruộng một vòng, trời cũng đã tối, hai người liền trực tiếp về nhà, hai ngày này, Lai Sinh không đến đây cho nên hai người chỉ ăn bữa tối đơn giản.
Thu thập thỏa đáng, vợ chồng hai người liền lên giường nghỉ ngơi, Loan Loan thoải mái dựa vào ngực Bách Thủ nói:
“Chàng nói xem, nếu bọn họ không trả đất chúng ta thì phải làm sao bây giờ?”
“Ngày mai ta sẽ đi một chuyến đến nhà trưởng thôn.” Bách Thủ dường như đã sớm nghĩ kĩ: “Có trưởng thôn chủ trì công đạo bọn họ không dám không trả, nếu như chuyện đã khơi ra thì dứt khoát đem chuyện nhà cửa cùng giải quyết luôn.”
Loan Loan gật đầu, nàng cũng nghĩ như vậy.
Sau đó lại nghe Bách Thủ nói: “Từ khi bà nội qua đời, ta cũng chưa từng gieo trồng gì trên mảnh đất đó, nếu như để hoang mười mấy năm rồi, giờ mà gieo trồng sẽ phải khai hoang lại, ta biết chuyện này phải cảm tạ họ. Còn có nhà cửa nếu như không có người ở mà nói sợ rằng đã sớm hỏng….”
Đất hoang khai khẩn lại hai năm đầu canh tác thu hoạch khẳng định sẽ không tốt được như vậy, nhà cửa không có nhân khí cũng chẳng bao lâu sẽ hỏng.
“….. cho nên ta nghĩ, ba mảnh đất kia không lấy về toàn bộ cũng không phải không thể, chỉ cần họ không quá đáng quá thì cũng không quan trọng. Nhưng nhà cửa thì có chút khó giải quyết.”
Loan Loan ngẩng đầu nhỏ lên nhìn hắn hỏi: “Làm sao khó?”
“Hẳn nàng cũng đã nhìn thấy, đại bá đã sửa chữa mấy gian nhà của chúng ta, nếu như muốn đòi lại chỉ sợ có chút phiền phức.”