Tạp Đồ
Tác Giả: Phương Tưởng
Quyển 1: Đông Thương Vệ Thành
Chương 520: Sói trở lại!
Nguồn: TTV
Dưới chân Tây Trạch là một cỗ thi thể không đầu, máu tươi từ cổ phụt ra, vẩy lên cả đầu lâu Hàn Hạo lăn lông lốc cách đó không xa, đôi mắt lồi ra, chết không nhắm mắt.
Tây Trạch hờ hững nhìn thoáng qua đầu lâu Túc Hàn Hạo, tự nhủ: “Ngươi sinh được đứa con giỏi thật, hắn còn tàn nhẫn hơn ngươi.” Nói xong, hắn cúi người rút Tà Quân Đồng từ trong độ nghi của Túc Hàn Hạo ra, lại lục từ trên người hắn ra bốn quyển sổ ghi chép.
“Tây Trạch. Bỏ thứ đó lại!” Mai Cát nghiêm mặt quát.
Tây Trạch khóe miệng nhếch lên thần sắc mỉa mai lạnh lùng liếc nhìn hắn, không nói câu nào bay lên trời.
Mắt thấy thân ảnh Tây Trạch biến mất trong màn đêm, Mai Cát rốt cuộc không nhịn được, sắc mặt trắng bệch ngồi bệt xuống. Bách Nguyệt khóe miệng thấm máu nhìn thấy thân đầu Túc Hàn Hạo chia lìa, không kìm nổi rùng mình, một tạp tu đỉnh cao của liên bang lại vừa ngã xuống. Nàng thất thần thì thào: “Mạc doanh từ nay về sau không còn tạp phiến bảy sao nữa.”
Tạp phiến bảy sao cả liên bang chỉ có sáu tấm, Lục Đại mỗi một nhà đều có một cái. Cái này coi như thẻ chứng minh thân phận của Lục Đại, đây cũng là lần đầu tiên Lục Đại mất đi tạp phiến bảy sao trên tay bọn họ.
“Một tấm tạp phiến bảy sao há có thể quyết định đại thế thiên hạ?” Túc Hắc Minh cười lạnh nói, trong con ngươi nâu thẫm hiện đầy sát khí âm độc tàn nhẫn hung ác, ngữ khí hắn càng lộ ra vẻ phiêu hốt yêu dị: “Thông tri phía dưới bắt đầu hành động, không cần lưu người sống. Ồ, vị ca ca kia của ta giết đi thôi, ta không có gì muốn hỏi hắn.”
“Rõ!” Chư Hoành cúi người lĩnh mệnh.
Phía sau Đường Hàm Phái Xiêm La ngã trong vũng máu, không còn hơi thở.
Hắn đi đến trước gian phòng của Đàm Vũ Mân, chỉ thấy Vưu Nhân cả người đẫm máu đứng ở đó, trước mặt có ba cỗ thi thể ngã xuống, hắn không khỏi khen ngợi: “Dũng mãnh trung trực. Không tệ không tệ.”
Nói xong liền quăng cho hắn một tấm tạp phiến: “Ngươi xứng với tấm tạp phiến sáu sao Bát Tí Thiên Long này.”
Vưu Nhân thần sắc phức tạp nhận lấy tấm tạp phiến, im lặng không nói.
Trong đêm khuya tĩnh lặng, nói xong hắn liền bước vào bên trong. Khi hắn chứng kiến Cơ Trí Hạo ngã trên mặt đất tức thì chấn động, bước nhanh đến trước mặt, cúi người kiểm tra. Hồi lâu sau hắn im lặng đứng dậy, giương mắt chung quanh, sát khí bừng bừng hỏi: “Là ai làm?”
Vưu Nhân thần sắc xấu hổ: “Có một kích năng lượng toa ta không ngăn được. Cơ tiên sinh dùng thân thể đỡ nó!”
Đàm Vũ Mân thần sắc thê lương, hai mắt thất thần, si ngốc nhìn Cơ Trí Hạo.
Vẻ mặt Cơ Trí Hạo trước khi chết thật an tường, khóe miệng còn mang theo nụ cười mỉm, dường như nghĩ tới việc tốt đẹp gì đó.
“Ngươi cũng đã rời khỏi ta.” Đàm Vũ Mân sắc mặt tái nhợt như giấy, khóe miệng thấm ra một vòi máu tươi, thân hình loạng choạng.
Đường Hàm Phái nhìn nàng, nhẹ nhàng chém một chưởng vào gáy Đàm Vũ Mân, hắn nói: “Nàng bi thương tâm quá độ sẽ gây tổn thương đến thân thể. Chúng ta đi thôi.”
Vưu Nhân im lặng thu thập các thứ, đi bên cạnh Đường Hàm Phái.
“Ngươi tên là gì?” Đường Hàm Phái hỏi.
“Vưu Nhân.”
“Ngươi không tệ. Làm hộ vệ của ta nhé, thế nào?”
Vưu Nhân lắc đầu: “Thủ hạ dưới tay hiệu trưởng Đường cao thủ như mây, Vưu Nhân trình độ thấp kém, khó kham nổi trách nhiệm lớn. Tiểu thư lẻ loi hiu quạnh, gặp nhiều trắc trở, bên cạnh cũng cần phải có người chăm sóc.”
Đường Hàm Phái quay sang, ánh mắt ngừng lại trên mặt hắn. Vưu Nhân thần sắc thản nhiên, bình tĩnh không sợ.
Đường Hàm Phái hơi mang theo tiếc hận nói: “Ngươi tâm chí đã quyết, ta cũng không miễn cưỡng. Sau này Mân tiểu thư ngụ ở kinh đô lâu dài, ta cho phép ngươi tiến vào Liên bang Tổng Hợp học phủ học tập.”
“Tạ ơn hiệu trưởng!” Có thể nghe được câu cảm tạ này của Vưu Nhân xuất phát từ nội tâm.
@#$%^&
Tổng bộ Huyết Sắc tạp tu đoàn.
Người nắm quyền cao nhất Huyết Sắc tạp tu đoàn là Nhan Yến Thúc, gã tạp tu này ở liên bang rất có danh tiếng, hôm nay hai hàng lông mày lại nhíu lại. nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m
“Tình hình rất xấu, chúng ta đã có năm đội ngũ đụng phải mai phục, cả năm đội ngũ chi viện này toàn bộ chết hết, không một người sống, bốn căn cứ bị đánh cướp hết sạch, chúng ta hiện tại đã trở thành trò cười cho cả Liên bang.” Một người tuổi trẻ vẻ mặt xúc động phẫn nộ huy cánh tay hô to.
Có người cười lạnh nói: “Trò cười? Từ khi Huyết Chùy bộ toàn quân bị diệt, chúng ta cũng đã thành trò cười toàn liên bang rồi.”
Người tuổi trẻ thoáng dừng lại, trên mặt đột ngột hiện lên sắc mặt giận dữ: “Vậy ngươi nói làm sao bây giờ? Chúng ta cứ mặc cho bọn chúng tiêu dao tự tại như vậy sao?”
“Nghe ta nói, chúng ta không nên động thủ với Tuyết Ti Trùng tạp tu đoàn.” Có người nói.
Nhan Yến Thúc thần sắc không vui: “Hiện tại nói mấy cái này có ích lợi gì? Lúc ấy sao không nói? Hừ, lúc ấy các ngươi không phải hừng hực hứng thú thương lượng phân chia quặng Tử Huỳnh như thế nào sao? Hiện giờ việc xảy ra rồi mới nói.”
Lần này tất cả mọi người đều im lặng.
Nhan Yến Thúc mắt hổ chậm rãi đảo qua chúng nhân, mỗi người bất giác ào ào cúi đầu xuống. Nhan Yến Thúc hừ mạnh, ánh mắt hắn chuyển đến người trung niên ngồi ngay sau hắn: “Nghi Chi, ngươi có nhiều biện pháp, ngươi nói cho mọi người nghe.”
Vị trung niên nhân này chính là người đa mưu túc trí trong Huyết Sắc tạp tu đoàn, Dương Nghi Chi. Huyết Sắc tạp tu đoàn có thể phát triển đến mức này có liên quan rất lớn với hắn. Vậy nên hắn cũng được mọi người kính trọng, xứng đáng với cái tên nhân vật số 2 của Huyết Sắc tạp tu đoàn.
Dương Nghi Chi trên mặt cũng đầy vẻ lo lắng, điều này trước kia tuyệt đối hiếm thấy. Lần này, mọi người mơ hồ cảm giác được tình thế có thể khá nghiêm trọng, tất cả đều không có một tiếng động.
Dương Nghi Chi than nhẹ: “Nói thật, ta cũng không ngờ Tuyết Ti Trùng tạp tu đoàn lại có thực lực mạnh như vậy, lỗi lầm này ta phải gánh hơn nửa.”
“Nghi Chi, lời này không đúng, lúc trước mọi người chúng ta không có ai dị nghị. Nếu lỗi, thì là lỗi chung của tất cả mọi người.” Nhan Yến Thúc không vui nói: “Giờ còn nói cái gì lỗi với chả không lỗi nữa.”
“Đội trưởng nói đúng.”
“Chính thế!”
Phía dưới mọi người mồm năm miệng mười nhao nhao lên.
Dương Nghi Chi sắc mặt cực kỳ ngưng trọng, chậm rãi nói: “Từ khi Huyết Sắc tạp tu đoàn thành lập, lần này là nguy cơ trước giờ chưa từng có.”
Phía dưới có người không kìm được phát ra tiếng hô kinh sợ .
“Địch nhân lần này của chúng ta so với quá khứ hoàn toàn khác. Từ ban đầu chúng ta đã đoán sai thực lực của bọn họ, đến bây giờ chúng ta nơi nơi bị động. Đối thủ của chúng ta thật sự rất cao minh. Huyết Chùy bộ toàn quân bị diệt, cũng đã khiến thực lực của chúng ta giảm tới mức thấp nhất. Nói thật, mặc dù ta không muốn thừa nhận, nhưng chúng ta đã rớt khỏi hàng ngũ tạp tu đoàn mạnh nhất khu Thiên Đông Lý.”
Phía dưới mọi người đều im lặng.
“Đối phương không nghi ngờ đã có người chỉ huy cực kỳ xuất sắc. Huyết Chùy bộ bị diệt, lại thêm vài lần bị bọn họ mai phục, đều có thể nói là ngoài dự đoán mọi người. Nhưng điều kinh khủng nhất, đó là mấy lộ lực lượng chi viện, ngay cả nội bộ chúng ta cũng không quá rõ lộ tuyến cụ thể của bọn họ, đối phương không ngờ lại có thể dự đoán chuẩn xác, điều này cần phải có hiểu biết chiến lược đáng sợ đến thế nào.”
“Huyết Sắc tạp tu đoàn chúng ta mặc dù lực chiến đấu không tệ, nhưng chúng ta cũng biết là mình không có nhân tài về chiến lược. Không riêng gì chúng ta không có, tạp tu đoàn ở khu Thiên Đông Lý không có một nhà nào có. Hoài nghi đầu tiên trước đó của ta chính là quân đội.”
“Quân đội?” Phía dưới có người lại sợ hãi than.
“Quân đội là nơi có nhiều người tài giỏi như thế nhất. Nhưng về sau ta nghĩ lại, lại phủ định phỏng đoán này. Nếu như Tuyết Ti Trùng tạp tu đoàn thật sự có liên quan với quân đội, vậy chỉ cần đánh tiếng chào hỏi với chúng ta là chúng ta tuyệt đối không dám động vào bọn họ. Nhưng bọn họ lại tình nguyện từ bỏ quặng Tử Huỳnh. Bằng vào điểm này là đủ để nói rằng bọn họ không có quan hệ gì với quân đội. Thế là ta lại nghĩ, vậy là ai?” Dương Nghi Chi trầm giọng nói:
“Người giống như vậy tuyệt sẽ không tự dưng mà ra. Trực tiếp từ tư liệu tiền tuyến đưa tới, ta nghiên cứu rất lâu mới có chút ít manh mối.”
Nhan Yến Thúc lúc này cũng không kìm nổi tò mò: “Nghi Chi có phát hiện gì?”
“Chẳng biết mọi người còn nhớ mười mấy năm trước có cái gọi là đoàn tạp tu Hoa Phù Dung Đen hay không?” Dương Nghi Chi chậm rãi nói.
“Ah. Đoàn tạp tu Hoa Phù Dung Đen!”
“Đó là cái gì? Sao ta không được nghe nói?”
“Bọn họ không phải chết sạch rồi sao?”
Người phía dưới phân ra hai loại thái độ hoàn toàn bất đồng. Một bộ phận cực kỳ hoảng sợ, mà bộ phận còn lại là vẻ mặt mờ mịt, rất hiển nhiên bọn họ chưa bao giờ nghe qua cái tên này.
Nhan Yến Thúc sắc mặt kém vô cùng, hắn thấp giọng gào lên: “Làm sao có thể là bọn họ?”
Dương Nghi Chi lắc đầu: “Ta cũng chỉ đoán. Nhưng mà mọi người thử so trận chiến tiêu diệt Huyết Chùy bộ cùng trận chiến năm xưa đoàn tạp tu Hoa Phù Dung Đen thành danh, sao mà nó giống nhau thế? Không chỉ có vậy, ta còn sưu tập được rất nhiều tư liệu cụ thể về trận chiến trước đó giữa Tuyết Ti Trùng tạp tu đoàn cùng liên minh Xuyên Hạ, phát hiện phong cách chiến đấu của bọn họ không khác biệt gì với đoàn tạp tu Hoa Phù Dung Đen năm xưa. Mà trận phục kích chi viện mấy ngày hôm trước cũng y như một trong những thủ pháp sở trường nhất của gã Sói Bosnia Đoàn tạp tu Hoa Phù Dung Đen năm đó!
Phía dưới lặng ngắt như tờ, đám hơi có tuổi đều là tâm sự trầm trầm, còn đám trẻ tuổi cũng biết đoàn tạp tu Hoa Phù Dung Đen bọn họ chưa từng nghe nói qua nhất định là cực kỳ lợi hại.
“Chuyện đoàn tạp tu Hoa Phù Dung Đen ly kỳ biến mất, đến giờ vẫn còn là một điều bí ẩn. Năm đó bọn họ rốt cuộc đã xảy ra sự tình gì, không ai biết, có phải là bọn họ đã chết, cũng không người nào biết. Đương nhiên, Tuyết Ti Trùng tạp tu đoàn có phải là đoàn tạp tu Hoa Phù Dung Đen hay không, ta cũng không dám khẳng định. Ta chỉ phát hiện giữa hai tổ chức này có rất nhiều chỗ giống nhau đến kỳ lạ.” Dương Nghi Chi dừng một chút, mới nói: “Ta hoài nghi chỉ huy trận chiến đấu này rất có khả năng là con sói kia.”
@#$%^&
“Vậy con sói kia vẫn chưa chết?” Tào Chính Thu vẻ mặt nghi hoặc hỏi.
Giải Yến Bạch uống nước sôi để nguội, gặm một quả táo giá mười audierne, hàm hồ nói: “Sói? Nhân vật rất lợi hại?”
“Ừm, rất lợi hại! Ta vẫn luôn rất bội phục nhân vật ấy.” Tào Chính Thu không chút khách khí vớ một quả táo trên mặt bàn của Giải Yến Bạch gặm luôn: “Năm đó chính là nhân vật chỉ huy tạp tu đoàn chiến thắng quân đội.”
“Lợi hại như vậy sao?” Giải Yến Bạch vẻ mặt ngạc nhiên, quả táo dừng lại bên miệng.
“Đúng vậy! Hắn chính là thần tượng của ta năm đó. Khi đó có thể nghiên cứu chiến dịch ít đến đáng thương, ta ở màn chiến dịch đó hao không ít khí lực, luận văn cũng viết đến năm trang. Chỉ có điều đáng tiếc bị lũ heo kia cho là giấy vụn đem đi đốt.” Tào Chính Thu vẻ mặt tự giễu nói.
Giải Yến Bạch tinh thần rung lên: “Chúng ta có cơ hội lôi kéo hắn hay không?”
Tào Chính Thu lắc đầu: “Nếu thật sự là con sói kia thì không có khả năng. Tên kia đối với Lục Đại chẳng có hảo cảm gì. Có vẻ như hắn xuất thân thường dân, đối với Lục Đại không hề có ấn tượng tốt.”
“Đúng vậy. Lục Đại quá mục nát.” Giải Yến Bạch cũng mang theo vài phần châm chọc nói.
Tào Chính Thu tiếp tục mở báo cáo trên tay: “Huynh đệ kia của ngài cũng chui vào cánh rừng. Há há, còn dẫn theo rất nhiều người a. Hắn muốn làm cái gì? Trận chiến của hắn với đoàn truy sát thật quá xuất sắc.”
“Bạch tổng quản?” Giải Yến Bạch tiếp tục gặm quả táo, lắc đầu: “Người này ta nhìn không thấu. Tựa như sư phụ hắn, sát thần Tây Trạch, có ai có thể nhìn thấu? Chỉ có điều hắn sẽ không là địch nhân của chúng ta.”
“Địch nhân?” Tào Chính Thu đẩy đẩy kính mắt, chú ý cũng trở lại quả táo trên tay hắn: “Nói đúng, địch nhân của chúng ta là Liên Bang Tổng Hợp học phủ. Đường Hàm Phái lần này thu hoạch không nhỏ, bốn quyển sổ ghi chép trên tay Đàm Vũ Mân giờ đã rơi vào tay hắn.”
Giải Yến Bạch động tác lại ngưng lại lần nữa: “Tạp giới?”
“Ừm.” Tào Chính Thu nghĩ nghĩ: “Bất quá chúng ta không cần sốt ruột. Cho dù đạt được thứ kia, hắn muốn tiêu hóa cũng cần thời gian rất lâu. Hơn nữa, hắn lần này đã chọc vào tổ ong vò vẽ, công nhiên cướp thịt trong mâm Tinh Viện cùng Khổ Tịch Tự, hai nhà này nào dễ nói chuyện như vậy.”
“Bọn chúng ồn ào kệ bọn chúng, chúng ta phát triển chúng ta thôi.” Giải Yến Bạch vô cùng đồng ý nói, hắn ưỡn thẳng lưng, bồ đoàn dưới thân nhưng hắn lại không cảm thấy khó chịu chút nào. Phòng hiệu trưởng hiện tại có thể dùng từ ‘nhà chỉ có bốn bức vách’ để hình dung, bên trong trống không, chỉ có một bàn viết, một cái ghế làm việc, một cái bàn nhỏ uống trà cũ, mấy cái bồ đoàn. Những vật xa hoa trước kia, tất cả đều bị Giải Yến Bạch đấu giá đổi thành audierne, dùng vào ngân sách phát triển giáo dục.
“Tên gia hỏa Túc Hắc Minh thật là tàn nhẫn, cả phụ thân hắn cũng hại.” Tào Chính Thu tặc lưỡi nói: “Lần này, tính nguy hiểm của Mạc Doanh tăng nhiều a! Giết một Túc Hàn Hạo, Gia Anh Hạ bớt đi kẻ thù cũ, nhưng lợi hay có hại cũng khó nói, chỉ e bà ta phải đau đầu rồi. Ngay cả ta cũng không thể tưởng được, Túc Hắc Minh không ngờ lại câu thông với lũ người của Ma Cáp Địch Vực. Thật là thần thông quảng đại.”
Được rồi, đám gia hỏa Bách Uyên Phủ kia cũng hóng gió đủ lâu rồi, ngươi thấy chuyện này thế nào?” Giải Yến Bạch nghiêm túc hỏi.
Tào Chính Thu lắc đầu nói: “Chuyện này ta nghĩ đã lâu. Cái gọi là hợp tác, thực lực phải có chỗ lợi dụng hỗ trợ mới được. Nhưng trước mắt, chúng ta chưa đưa ra lợi thế tốt gì, đám Bách Uyên Phủ kia không phải trẻ con phá tiền phá của, cũng không phải nhà từ thiện. Hơn nữa hiện tại thứ bọn họ có thể cung cấp cho chúng ta cũng rất có hạn. Bọn họ am hiểu thuật ám sát, nhưng ám sát Đường Hàm Phái, phỏng chừng không ai tin.”
“Đúng vậy, ta cũng nghĩ thế.” Giải Yến Bạch nhún nhún vai, bất đắc dĩ cảm khái nói.
“Đúng rồi, ngươi không định đổi lại tạp phiến sao?” Tào Chính Thu nhớ tới vấn đề này: “Tấm tạp phiến bảy sao trong tay Phủ chủ kia mà đem gác xó chẳng phải là đáng tiếc ư?”
Giải Yến Bạch lắc đầu: “Tấm tạp phiến đó ta đã xem qua, không phải chiến đấu tạp, ta cho viện trưởng Chi Liên rồi.”
“Thật đáng tiếc!” Tào Chính Thu chép miệng: “Cao trào sắp đến, ta còn tưởng rằng ngươi có thêm món vũ khí mạnh nữa chứ.”
Giải Yến Bạch tiêu sái cười nói: “Ta học theo Tiếu Nguyên học trưởng, Yên Chi Hồng Chỉ là sư phụ ban cho, ta sẽ không đổi lại. À, chúng ta kế tiếp phải làm như thế nào? Trưởng phòng Tào, chỉ giáo một chút.”
Tào Chính Thu nghiêm trang, chìa một ngón tay ra, cực kỳ nghiêm túc nhìn Giải Yến Bạch.
“Phòng thủ, co đầu rụt cổ phòng thủ. Tư tưởng trung tâm của chúng ta là - chúng ta là một con rùa đen cứng rắn!”
@#$%^&
Hiệu trưởng Tinh viện cùng trưởng phòng giáo vụ vô cùng đau đầu nhìn hai người trước mặt.
Ni Khắc tóc rối bời mặc áo ngủ có chú gấu con, ngồi ở kia đầu đã ngoẹo sang một bên, nước miếng theo khóe miệng chảy xuống dưới, tiếng ngáy liên tiếp. Mà La Tây Cư lộ ra nụ cười vô hại, mặc một cái áo ba lỗ, giống như một tòa núi thịt, trên mặt trước sau cười hi hi. Hai gia hỏa này chẳng hề dính chàm, làm cho người ta có cảm giác không chỗ xuống tay.
Ho nhẹ một tiếng, chủ nhiệm giáo vụ sắc mặt nghiêm túc, mở miệng trước: “Nhiệm vụ của Thanh Thanh đã thất bại nặng nề, chúng ta rất không hài lòng với việc làm của nàng. Chúng ta hiện tại cũng đã mất bóng dáng của Trần Mộ, manh mối cứ như vậy lại bị cắt đứt. Không chỉ có như vậy, Đường Hàm Phái công nhiên cướp quyển ghi chép về tạp giới trên tay Đàm Vũ Mân, Mai Cát đã bị thương.”
Ni Khắc vẫn ngáy, gã béo vẫn cười. Hiệu trưởng cùng chủ nhiệm giáo vụ liếc nhau, hai người đều nhìn ra sự bất lực trong mắt người kia.
“Chẳng lẽ hai người các ngươi không có một chút xúc động?” Trưởng phòng giáo vụ hơi bất mãn hỏi.
Hiệu trưởng phất tay ý bảo trưởng phòng giáo vụ dừng nói chuyện. Hắn đứng lên, mái tóc bạch kim chói mắt dị thường, con ngươi hắn thâm thúy giống như ngôi sao hải dương, nhìn chăm chú hai người.
Tiếng Ni Khắc ngáy khẽ dừng lại, mà vẻ tươi cười trên mặt gã béo cũng hơi cứng lại.
“La Tây Cư, phân tích lần trước của ngươi với Trần Mộ có gì thêm không?” Giọng nói hiệu trưởng uy nghiêm.
“Không có.” Gã béo lắc đầu.
Hiệu trưởng không hỏi lại, mà đưa một phần báo cáo cho gã béo. Gã cũng không nhận, vẫn cười hi hi nhìn hiệu trưởng.
Hiệu trưởng thoáng như không chứng kiến ánh mắt của gã béo, nói thẳng: “Ngươi không quan tâm đến chuyện của trường học, thế nào cũng bỏ sót rất nhiều thứ. Phần báo cáo này là nói về Tuyết Ti Trùng tạp tu đoàn, bọn họ vừa mới tiêu diệt Huyết Chùy bộ của Huyết Sắc tạp tu đoàn, lại vừa hoàn thành liên tục năm lần phục kích. Nghiên cứu báo cáo là Thang, ngươi và hắn hẳn rất quen thuộc. Căn cứ phỏng đoán của hắn, con sói mười năm trước đã trở về.”
Ánh mắt gã béo đang cười hì hì đột nhiên trở nên sắc bén tựa như mũi đao.
Hiệu trưởng liếc mắt nhìn hắn, thản nhiên nói: “Ngươi xuất thân Lục Đại, thân phận cao quý, tiếp thu giáo dục tốt nhất. Có thể nói, ngươi là nhân tài kiệt xuất nhất mà Lục Đại chúng ta đã bồi dưỡng ra, cũng là nhân tài chiến thuật mạnh nhất mà hệ thống quân đội bồi dưỡng được. Con sói kia xuất thân thường dân, thân phận đê tiện, không được tiếp thu giáo dục, phong cách hoàn toàn từ xuất thân.
Một nhân vật như vậy lại đè trên quân đội liên bang mười năm, thật sự là sỉ nhục mà!
Trần Mộ thì sao? Xuất thân trẻ lang thang, dựa vào bán thẻ năng lượng một sao để sống. Nhân vật như vậy, ngay cả tư cách tiến vào hoa khu cũng không có. Nhưng vận khí hắn tốt. Một nhân vật như vậy, vốn sẽ không thu hút sự chú ý của ta. Nhưng hiện tại hắn cũng đã là một nhân vật trưởng thành. Ngươi xem, cả ngươi cũng tán thưởng hắn.”
Hiệu trưởng nói đến lúc này, ngữ khí vẫn lạnh nhạt.
“Đừng tưởng rằng ta xem thường bọn họ. Ngược lại, ta sợ hãi bọn họ.”
Ni Khắc giật mình mở to mắt, mà gã béo cũng thôi cười.
“Người khác chỉ biết có Đường Hàm Phái, cho rằng hắn là địch nhân lớn nhất liên bang. Nhưng khiến ta sợ hãi lại là con sói cùng Trần Mộ kia. Hãy xem lại lịch sử trước kia đi, kết cục một thời đại luôn luôn do đám người xuất thân thường dân, thân phận thấp hèn chủ đạo, bọn chúng giẫm lên thi thể của chúng ta, vấy máu chúng ta, cướp đoạt sự cao quý của chúng ta, thành lập thời đại thuộc về bọn chúng. Chúng ta từ đó chìm vào đê tiện, mà bọn chúng thì sẽ đổi lại thành cao quý, đó là sự thay đổi thời đại.”
Giọng nói già nua trầm hùng của hiệu trưởng vang vọng trong phòng.
“Liên bang rơi vào tay Đường Hàm Phái bất quá chỉ là chuyện nội bộ tầng lớp chúng ta. Hắn dù sao đến từ tầng lớp này, mặc dù cũng đi kèm với máu tươi, nhưng hắn sẽ không hủy diệt tất cả. Nhưng Liên bang mà lọt vào tay đám người đê tiện, mọi người chúng ta đều sẽ xuống địa ngục. Tất cả những thứ của liên bang đều sẽ bị đạp đổ để xây dựng lại.”
“Bọn họ sao có khả năng có thực lực này?” Ni Khắc chậm chạp nói.
“Nếu như trước kia, bọn chúng không có cơ hội. Nhưng hiện tại, nội bộ Lục Đại tranh chấp không dứt, chinh phạt không ngừng. Lực lượng của chúng ta, tuyệt đại bộ phận đều hao tổn ở chuyện này.” Vẻ già nua hiện rõ trên mặt hiệu trưởng: “Ta cho dù biết, cũng vô lực tránh né. Tựa như lần này Đường Hàm Phái gây nên, Tinh viện tất phải đưa ra phản kích. Ài, chúng ta có lựa chọn khác sao?”
Hai người trầm mặc hẳn.
Phút chốc, đôi mắt thâm thúy như biển của hiệu trưởng nhìn chăm chú La Tây Cư. “La Tây Cư, chuyện bắt con sói và Trần Mộ kia lại cũng không thể khiến cho ngươi hưng phấn một chút sao?”