Tạp Đồ
Tác Giả: Phương Tưởng
Quyển 1: Đông Thương Vệ Thành
Chương 72: Minh Mã Tiêu Bài Bộc Phát Hộ
Dịch: La Bat Chap
Biên dịch: Blak
Biên tập: Doancongtu
Nguồn:tangthuvien.com
“Làm sao thế? Chẳng nhẽ chỉ một bộ tạp ảnh mà cũng khiến cho chế tạp sư Biên Vân của chúng ta kinh ngạc sao?” .Ngoại trừ Thanh Thanh ra thì những người khác đều đang chọc hắn.
Sắc mặt Biên Vân càng ngày càng nghiêm túc, vẻ tùy tiện lúc nãy đã hoàn toàn biến mất. Ánh mắt hắn chăm chú nhìn tấm tạp phiến nho nhỏ trên tay.
Bị ảnh hưởng của hắn, âm thanh cười đùa xung quanh cũng nhỏ dần. Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Biên Vân. Nếu nói tới phương diện tri thức về tạp phiến thì trong bọn họ không ai có thể bằng Biên Vân.
Tạp phiến mà có thể khiến cho Biên Vân thận trọng quan sát như vậy thì tuyệt đối không bình thường. Nhưng bọn họ không hiểu nổi huyễn tạp cấp một thì có cái gì đáng để nghiên cứu.
Mười phút trôi qua, Biên Vân mới thở dài một hơi. Mọi người vốn đang rất tò mò liền vội vàng hỏi:”Lão Biên, chẳng lẽ trong này có điểm gì kì lạ?”
Tay cầm một góc tạp phiến rồi giơ về phía có ánh sáng, Biên Vân nheo mắt lại nói:”Tấm tạp phiến này không đơn giản.”
Thanh Thanh không ngờ ngày cả Biên Vân cũng nói thứ này không đơn giản, khiến nàng cũng kinh ngạc.
Biên Vân thấy ánh mắt nghi hoặc của mọi người, liền buông tạp phiến xuống rồi nói:”Huyễn tạp cấp một đã được nghiên cứu kĩ lưỡng từ lâu, kết cấu cấu nó cũng chỉ có vài loại biến hóa. Nhưng kết cấu bề mặt của tấm huyễn tạp này lại rất kì quái, ta xem không hiểu.”
Mọi người liền kinh ngạc. Lúc nãy thấy vẻ mặt tập trung của Biên Vân họ cũng đoán được vài phần nhưng nghe xong lời nói của hắn thì lại càng chấn động.
“Ai có máy chiếu tạp ảnh không?” Biên Vân nhìn qua thấy ai cũng lắc đầu. Vừa nói ra câu này thì Biên Vân cũng biết mình hỏi nhầm người rồi, cái đám này làm gì có ai thích tạp ảnh chứ?
Âm Trần Cửu đứng dậy nói:” Để ta đi mượn một cái.”Nói xong liền ra ngoài. Âm Trần Cửu nhã nhặn lịch sự, là người có quan hệ tốt nhất trong tám học sinh đến giao lưu.
Một lát sau hắn liền mang về một cái máy chiếu tạp ảnh. Máy chiếu tạp ảnh mới có từ mấy năm nay để phục vụ cho tạp ảnh. Sử dụng nó sẽ giúp cho hình ảnh càng thêm sống động tinh tế, tuy nhiên giá của nó không hề rẻ, là một thứ đồ xa xỉ.
Ngoài ra trên tay Âm Trần Cửu còn có một bộ tạp ảnh nữa, hắn nói:” Người bạn cho ta mượn máy chiếu cũng rất thích tạp ảnh của Mộc Lôi, nghe nói bộ {Sư Sĩ Truyền Thuyết} cũng là tác phẩm của họ, ta thuận tay mượn về luôn.”
Mọi người mau chóng lùi về sau, bọn họ rất muốn biết tạp ảnh có thể khiến cho Biên Vân nói nó không đơn giản có cái gì khác thường.
{Không Hẹn Mà Gặp} bắt đầu chiếu. Những người ngồi xem chỉ có Thanh Thanh là nữ, còn lại tất cả đầu là nam.
Chẳng chờ đến lúc chiếu xong đã có vài người lăn ra ngủ. Muốn bọn họ xem cái vở kịch tình cảm này thì khác nào là hành hạ. Chỉ có ánh mắt của Thanh Thanh là đang chớp động, có chút mê mẩn.
“Chế tạp sư này thật lợi hại!” Biên Vân nói ra đánh giá của mình.
“Chẳng thấy có gì lợi hại cả.” Mấy người vừa ngủ dậy, hai mắt còn nhập nhèm lầm bầm nói.
Biên Vân lắc đầu:”Nếu nói về độ tỉ mỉ thì thực sự chưa thấm vào đâu, nhưng sự kì diệu của nó nằm ở dung lượng. Lượng hình ảnh nhiều thế này sẽ cần số huyễn tạp hơn xa số lượng trong bộ tạp ảnh này. Nói cách khác, mỗi tấm huyễn tạp trong bộ tạp ảnh này đều phóng thích ra số hình ảnh hơn xa huyễn tạp cấp một bình thường.. Hơn nữa các ngươi có để ý rằng khả năng biểu diễn hình ảnh của nó rất xuất sắc, là một trong những hạ cấp huyễn tạp tốt nhất ta từng xem.”
Thấy mọi người vẫn chưa hiểu, Biên Vân nói tiếp:”Các ngươi đừng nên coi thường hạ cấp huyễn tạp. Cấp càng thấp thì kết cấu càng chuẩn, muốn thay đổi bất cứ chỗ nào cũng đều không dễ dàng. Người này có thể thay đổi huyễn tạp cấp một nhiều như vậy, thật vô cùng đáng sợ!”
Cả đám liền ngồi thẳng dậy, hiển nhiên là hai chữ “đáng sợ “đã kích thích bọn họ. Bọn họ tuy không hiểu rõ về chế tạp như Biên Vân nhưng đạo lý này thì họ cũng hiểu.
Cầm bộ tạp ảnh {Sư Sĩ Truyền Thuyết} mà Âm Trần Cửu mượn về, Biên Vân nói:” Ây, hai tập trước cũng dùng loại kết cấu này, nhưng sau đó thì không.”
“Lão Biên, nếu bọn họ lợi hại như ngươi nói thì còn cần phải làm tạp ảnh sao?” Âm Trần Cửu nghi ngờ nói.
“Ta cũng không biết, có lẽ người ta bỗng dưng có hứng.” Biên Vân trợn mắt nhún vai. Những hành động này vốn chẳng hài hước chút nào nhưng phối hợp với hình thể của hắn thì lại rất buồn cười.
Thanh Thanh vốn chỉ lẳng lặng đứng nghe đột nhiên lên tiếng:” Ta nghe nói ở Đông Vệ học phủ có một số người muốn phá giải bộ tạp ảnh này nhưng lại bị hư mất mấy bộ dụng cụ. Tình huống này cũng đã xảy ra với Tả Đình Y.”
“Hỏng dụng cụ?” Biên Vân trố mắt, lập tức hưng phấn nói:” Ta cũng phải thử một chút.”
Hắn bèn lấy túi đựng tạp của mình ra. Túi đựng tạp của hắn cũng giống như hình thể của bản thân, to hơn bình thường vài lần. Cũng may là mọi người đã quen rồi nên cũng chẳng thấy lạ lẫm.
Hắn cẩn thận lấy ra từ trong túi một cái tạp phiến có hoa văn màu đỏ đang phát sáng, sau đó cắm vào độ nghi. Độ nghi của hắn cũng lớn hơn bình thường, do hắn tự chế tạo. Nó có thể cắm được cùng lúc 5 tấm tạp phiến, cũng chỉ có tên to con như hắn mới dùng nổi. Nếu dùng để chiến đấu thì chẳng khác nào cầm một cục gạch.
“Đây là phân tích tạp do ta chế tạo. Khả năng dò xét của nó, hắc hắc, rất mạnh đấy.” Ánh mắt Biên Vân đầy tự hào về sản phẩm tâm đắc của mình.
Hắn cẩn thận cắm nó vào trong độ nghi rồi đem cắm tạp ảnh {Không Hẹn Mà Gặp} vào một khe khác.
Những tiếng “tích tích tích” vang lên, trước mặt Biên Vân hiện ra một màn sáng, trên đó có các đường cong nhảy nhót lên xuống liên tục. Biên vân nhìn chằm chằm vào đó, vô cùng tập trung.
Đột nhiên, tốc độ của những đường cong tăng lên. Những đường cong trên màn hình bắt đầu hỗn loạn rồi xoắn vào một chỗ.
Biến hóa bất ngờ này khiến mọi người chú ý.
“Xảy ra chuyện gì vậy? Lão Biên?”
Trên trán Biên Vân bắt đầu có mồ hôi, thần sắc càng thêm khẩn trương, hắn nhìn vào màn hình, không nói tiếng nào.
Những đường cong trên màn hình nhảy càng lúc càng nhanh, càng ngày càng loạn, rồi đột nhiên màn hình tối sầm lại, từ từ biến mất.
Một luồng khói xanh bốc lên từ trong độ nghi của Biên Vân, trong phòng liền tràn ngập mùi khét.
Sắc mặt Biên Vân tái đi, hai mắt thất thần. Chịu đả kích lớn như vậy, hắn đương nhiên là đau lòng. Không chỉ là vì độ nghi và phân tích tạp mà quan trọng nhất là lòng tin của hắn đã bị đả kích. Giống như hai kỵ sĩ giao phong, lần giao phong này hắn đã bại trận rồi.
Cuối cùng thì mọi người cũng đã biết được sự lợi hại của bộ tạp ảnh vốn không có điểm thu hút nào này rồi.
Về mặt tạp phiến lý luận, lục đại luôn là đứng đầu. Bọn họ tuy có chút khác biệt về phương hướng nghiên cứu nhưng trình độ cũng không chênh lệch nhiều. Vì thế mà mỗi chế tạp sư xuất thân từ lục đại đều là nhân tài được tranh đoạt, mà người nổi bật như Biên Vân lại càng được các đại tập đoàn ưu ái.
Nhưng một trong ba chế tạp sư hạng nhất ở Tinh Viện lại bị một cái huyễn tạp nho nhỏ ngáng chân. Trong lòng bọn họ không thể ngờ tới chuyện này, ngay cả Thanh Thanh vốn luôn bình tĩnh mà cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Thế giới này quả nhiên là tàng long ngọa hổ! Thanh Thanh và Vương Trạch nhìn nhau, hai người đã quyết định phải tìm cho ra người này.
Người chế tạo: Đầu gỗ.
Gã đầu gỗ này là thần thánh phương nào?
Vương Trạch quyết định rất nhanh:”Trần Cửu, quan hệ của ngươi với bọn họ tốt nhất, ngươi lập tức đi dò hỏi tin tức về gã đầu gỗ này.”
Âm Trần Cửu liếc nhìn Biên Vân vẫn còn đang ngơ ngác rồi gật đầu, xoay người đi ra ngoài.
Những người còn lại vẫn còn đang giật mình nhìn nhau, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta.
Thấy thế, Vương Trạch cũng mừng thầm. Cái này đã dạy cho họ biết nơi nào cũng có cao thủ, làm cho họ tỉnh ra. Đừng có lúc nào cũng coi trời bằng vung, như vậy sẽ rất nguy hiểm.
Trong lòng Vương Trạch cũng đã hạ quyết tâm, người tài như vậy nhất định phải lôi kéo về phía mình.
Sự suy yếu hiện nay của Tinh Viện có nguyên nhân chủ yếu là do việc bồi dưỡng nhân tài có vấn đề. Phương thức bồi dưỡng nhân tài của Tinh Viện khắc nghiệt hơn những trường khác rất nhiều khiến cho thời gian bồi dưỡng cũng dài hơn. Có quá ít nhân tài cao cấp luôn là vấn đề khiến cho Tinh Viện đau đầu.
Vương Trạch rất lo lắng chuyện này.
Hắn biết mình đã bị đưa vào trong hệ thống của Tinh Viện, cả về mặt chính trị lẫn kinh tế. Không riêng gì Vương Trạch, tất cả các học viên khác đều hiểu được chỉ có Tinh Viện mới có thể bảo vệ điạ vị của họ, mới có thể cho họ cuộc sống tốt đẹp. Có thể nói là có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu.
Đây cũng là đặc điểm của lục đại. Tuy nhiên có thể được nhận vào lục đại thì có ai không có thiên tư hơn người. Khi tiến vào lục đại thì trên người cũng như được đóng dấu, sau khi tốt nghiệp cũng sẽ đại biểu cho tập đoàn lợi ích của học phủ. Bọn họ không chỉ phải chăm chỉ học tập mà khi gặp được cao thủ thì cũng phải ra sức lôi kéo.
Làm như vậy không những có lợi cho tập thể mà họ cũng được tập đoàn tặng thưởng, sẽ rất có lợi cho tương lại phát triển sau này.
***
Trần Mộ không biết các học viên Tinh Viện đang đi hỏi thăm nơi ở của hắn. Những việc mà hắn cần xử lí có rất nhiều, ví dụ như phải đi mua một cái độ nghi thật cao cấp. Độ nghi mà hắn vẫn dùng là một cái thuộc loại đơn giản nhất, không hề phù hợp với một gã nhà giàu mới nổi.
Nữ ma quỷ không biết gì về độ nghi, cũng chẳng quan tâm đến nó. Bây giờ Trần Mộ đang mặc trên người một bộ đồ hiệu, chỉ có độ nghi là khiến người ta chú ý.
Xem ra càng ngày mình càng nhập vai rồi.
Trần Mộ nhìn lại từ trên xuống dưới xem có chỗ nào không thích hợp.
Trang phục màu tro phối hợp rất ăn ý với da tay màu đồng của Trần Mộ rất. Chân đi một đôi giày da màu xám đen, phong cách đơn giản, không có chỗ nào không ổn.
Không đúng chỗ nào nhỉ? Trần Mộ nghĩ mãi vẫn không ra.
Bộ quần áo này có giá 30 vạn audierne, chính là bộ quần áo đắt nhất mà hắn từng mặc. Toàn bộ được may bằng tay, chất liệu vải sa hoa. Khi vị nữ bán hàng đó thì thầm một tràng vào tai thì hắn liền nhớ kỹ hai ý trên.
Đột nhiên hắn hiểu ra chỗ nào không đúng.
Bộ quần áo này cực kỳ phù hợp, thậm chí còn có thể giúp Trần Mộ phát ra sự mạnh mẽ. Nhưng vấn đề ở chỗ hắn đang là một gã nhà giàu mới nổi, làm gì có chuyện ăn mặc thế này?
Về phương diện này hiểu biết của Trần Mộ không cao nhưng hắn biết bộ quần áo trên người giúp hắn nổi bật lên hẳn. Soi gương một lúc, Trần Mộ liền có chủ ý.
Bộ comple bị hắn vò nhàu lại, áo sơmi trắng bị đổi thành một cái áo chim cò màu xanh. Đôi giày da dưới chân cũng bị ném vào một xó, thay bằng một chiếc giày thể thao. Ống quần và tay áo đều xắn lên, áo comple không cài cúc, để lộ ra cái áo xanh.
Bộ trang phục quái đản này lập tức khiến hắn thay đổi. Quan sát kĩ lại một lần, thấy không có gì sơ hở, Trần Mộ liền ra khỏi phòng.
Diện tích Đông Vệ học phủ rất lớn, các dịch vụ bên trong cũng rất đầy đủ. Học viên ở đây ai cũng là con nhà giàu có, không thiếu nữ sinh thừa tiền, cho nên cũng có những cửa hàng bán đồ xa xỉ, thậm chí có cả châu báu.
Bộ trang phục kì quái của Trần Mộ khiến hắn đi đến đâu cũng phải nhận những ánh mắt quái dị.
Không biết có phải ở cùng với nữ ma quỷ khiến cho da mặt dày lên không khiến cho vẻ mặt Trần Mộ vẫn rất tự nhiên, không hề quan tâm.
Hắn còn đi tới của hàng trang sức mua một cái dây chuyền vàng to tướng đeo lên cổ, một chiếc nhẫn phỉ thúy màu vàng đeo vào tay, nhìn qua thật đúng là một gã nhà giàu mới nổi.
Rất nhiều người bán hàng che miệng cười trộm nhưng sắc mặt Trần Mộ vẫn rất tự nhiên.
Lúc đầu hắn còn hơi cẩn thận, về sau thì đã thoải mái hơn nhưng trong lòng vẫn phẳng lặng như nước, không bị bên ngoài tác động. Hắn rất rõ ràng mục đích của mình lúc này, chính là làm chuyện phù hợp với thân phận.
Chính mình phải tiếp nhận cái thân phận này từ trong lòng, nếu không sẽ rất dễ bại lộ chân tướng. Thất bại vốn thường do những chi tiết và thần sắc biều hiện có sự khác nhau. Trần Mộ tập trung 120% tinh thần, không dám có chút sơ ý nào.
Ai mà biết được xung quanh có người để ý hay không? Bản thân chỉ có một cơ hội, nếu như xuất hiện cạm bẫy thì mình chết chắc.
Hắn nghênh ngang đi vào trong cửa hàng bán tạp.
Người bán hàng rất cung kính nhưng Trần Mộ có thể thấy rõ ánh mắt cười cợt nhạo báng. Hắn coi như không thấy, lớn tiếng hỏi:”Các ngươi ở đây có độ nghi không? Có những loại nào thì mang ra cho ta xem qua.”
Giọng của hắn khá lớn khiến mấy học viên đang mua đồ xung quanh phải nhíu mày không vui, nhưng khi thấy trang phục của Trần Mộ thì đều lộ ra vẻ coi thường.
“Mời quý khách sang bên này.” Người bán hàng vội vàng nói.
“Đây là Nhu Vân độ nghi, sản phẩm mới nhất năm nay. Ngài xem, trọng lượng của nó rất nhẹ, đeo trên tay mà như không có cảm giác. Nó là một độ nghi được sắp xếp cho chiến đấu, ngoài ra còn có nhiều công năng phụ trợ rất thực tế nữa. Nó có bốn khe chứa tạp, nói cách khác, ngoài trừ năng lượng tạp, nó có thể bố trí ba chiến đấu tạp cùng lúc. Mặt khác nó có độ ổn định cao nhất trong các loại độ nghi. Vô luận là theo phản hồi từ thị trường hay đánh giá của người dùng thì nó đều là một sự lựa chọn rất tốt.
Cái độ nghi màu trắng này làm khéo hơn bình thường nhiều, sự sắp xếp của nó cũng rất gọn gàng, không có nhiều hoa văn trang trí, Trần Mộ rất thích nó.
Tuy nhiên hắn vẫn mạnh mẽ ép ý nghĩ trong đầu xuống, ngón tay chỉ vào một cái độ nghi khác trong quầy:”Ta muốn thứ kia.”
Đó là một cái độ nghi khảm đầy bảo thạch xanh đỏ, dây đeo rất đẹp làm bằng da Tiêm Giác Ngạc.
Người bán hàng vừa định nói gì đó thì Trần Mộ liền khoát tay:”Là cái này.’
Chọn thêm vài tấm năng lượng tạp, Trần Mộ rời khỏi cửa hàng. Bước ra ngoài, hắn không khỏi cười khổ, tốn một đống tiền mua lấy thứ mình không thích thật là một chuyện đau khổ. hắn không biết chuyện này có nên làm hay không nhưng dẫu sao cũng đã không còn cơ hội quay đầu.
Hắn cũng đã từng nghĩ sẽ tìm cơ hội rời khỏi thành Đông Thương Vệ. Bất quá hắn tin với tâm cơ của nữ ma quỷ sao lại quên điểm này? Nàng ta chắc chắn có thể tìm được mình.
Đây chỉ là phán đoán của Trần Mộ, mặc dù hắn không biết cô nàng ma quỷ đó làm sao tìm được mình nhưng hắn tin chắc nàng ta có thể tìm được gã.
Vì thế mà hắn không dám trốn chạy, không dám đem tính mạng của mình ra thử!
Đột nhiên hắn cảm thấy rất bực bội, cảm thấy mình chỉ như một con rối bị những sợi dây vô hình điều khiển, căn bản không có cách nào thoát ra khỏi lòng bàn tay của nữ ma quỷ! Loại cảm giác bất đắc dĩ, lực bất tòng tâm này khiến hắn rất bực bội.
Hắn biết cảm xúc lúc này của mình đã không đúng liền thầm nghĩ chạy về kí túc xá sớm một chút. Có lẽ chỉ khi tập luyện cường độ cao mới khiến bản thân không có thời gian mà suy nghĩ mấy chuyện này.
Hắn liền tăng tốc đi về kí túc xá của mình.
“Này, đây chẳng phải là gã nhà quê đó sao?” Từ phía sau truyền đến giọng nói của một cô gái.
Trần Mộ đang không vui, mặc kệ tất cả cứ cắm đầu đi thẳng.
“Hừ, lão nương gọi mà ngươi dám không nghe sao?” Cô nàng đó liền cao giọng.
Trần Mộ vẫn không để ý, chỉ đi nhanh hơn.
Cô nàng phía sau bỗng hô to:”Nha Nha, giúp tỷ ngăn gã nhà quê này lại.”
Trần Mộ ngẩng đầu lên, không ngờ phía trước lại có một cô nàng cao gầy đang nhìn hắn chằm chằm. Nàng nhìn Trần Mộ rồi thản nhiên cười: “Tên nhà quê ngươi sao lại làm Phượng tỷ không vui chứ?” Nói xong liền dang chân duỗi tay ngăn cản Trần Mộ.
Trần Mộ dừng lại.
Cô nàng Nha Nha này cười hì hì với hắn, miệng thì hô: “Phượng tỷ, tên nhóc này chọc giận tỷ sao?”
Trần Mộ bình tĩnh nhìn Nha Nha, không nói câu nào. Dưới vẻ bình tĩnh bề ngoài là cơn bực bội đang trỗi lên như cỏ tranh.
Hắn chăm chú nhìn cô nàng trước mặt, ánh mắt như nước.