Chỉ một chốc sau, tiếng quải trượng quen thuộc nện lên trên sàn nhà vang lên, trong ta dâng lên một trận kinh hoàng, nắm chặt chiếc thìa trong tay hơn để giúp bản thân trấn tĩnh, ta mới không để lộ một vẻ khác thường nào trên khuôn mặt.
Ta biết Hạ Triệu Bách đang ngồi đối diện mình.
Giờ phút này, không hiểu sao một loại oán hận từ trước đến nay chưa từng có đối với người đàn ông này đột nhiên tăng vọt. Tại sao lại oán hận ư? Đó là bởi vì hắn ngồi đối diện ta, khiến cho ta mặc dù thấy người mẹ mà mình yêu thương nhất trong kiếp trước nhưng không có cách nào để chạy đến nhận mặt, ta chỉ có thể ngồi đây làm bộ như một người qua đường Giáp Ất nào đó, hơn nữa bản thân còn phải làm bộ bình thường, mặt không đổi sắc, từ từ bình tĩnh dùng cái món điểm tâm chết tiệt này.
Ngón tay ta run run, trong lòng bàn tay mồ hôi túa ra, nhẫn nại là phi thường thống khổ, tuy thế bản thân vẫn không ngăn được cái ham muốn đang trào dâng, khẽ quay lại liếc nhìn một cái, nhìn lại người phụ nữ mà kiếp trước ta yêu thương nhất. Liếc nhanh qua, ta chính là nhìn thấy dáng người thẳng thắn của Thất bà, mặc một chiếc áo lụa màu đen. Bà đoan trang mà nghiêm túc cất bước đi vào, nhìn quanh căn phòng ăn này một lượt. Chính là bà lại bất động thanh sắc liếc nhìn ta một cái. Bốn mắt nhìn nhau trong nháy mắt, trái tim ta giống như bị một mũi tên xuyên thủng, đau đến suýt nữa không cầm nổi chiếc thìa. Chỉ nhìn một chút nhưng ta như bị đôi mắt của bà xuyên thấu, bản thân ngay lập tức cúi đầu.
Hạ Triệu Bách đứng lên, chiếc áo sang trọng mặc trên người càng tôn thêm khí chất vương giả cùng ổn trọng của hắn: “Âu Dương nữ sĩ, sớm thế này tìm tôi có việc gì?”.
Thất bà họ là Âu Dương, nhưng vì bà làm ở Lâm gia nhiều năm nên cái họ này sớm đã bị mọi người quên mất. Lâm phu nhân cùng cha ta khi còn sống thường gọi bà là “chị Thất”. Đến khi ta lớn lên, toàn bộ người hầu của Lâm gia đều do bà đào tạo vì vậy trong nhà từ trên xuống dưới, bất kể là ai đều gọi bà là “Thất bà”. Hôm nay chợt nghe Hạ Triệu Bách xưng hô như thế với bà, ta có chút ngạc nhiên nhưng rồi ngay lập tức cũng hiểu ra rằng đây chính là phương thức kháng cự và từ chối thừa nhận Hạ Triệu Bách của bà. Trong lòng người phụ nữ hết sức trung thành này, chỉ có Lâm gia mới là chủ nhân của bà và cũng chỉ có người của Lâm gia mới có đủ tư cách gọi bà l “Thất bà”. Ta đang nghĩ đến đó thì chợt nghe thấy bà trầm giọng nói: “Hạ tiên sinh, thật có lỗi vì đã làm phiền sớm thế này. Lão thái bà tôi hôm nay đến là có việc muốn Hạ tiên sinh xác nhận”.
“Mời nói”.
“Ngày đó chúng ta đã thỏa thuận rằng tất cả đồ đạc cùng quy củ của Lâm gia như cũ không được thay đổi, có phải thế đúng không?”.
“Đương nhiên” Hạ Triệu Bách khẽ mỉm cười.
“Như vậy, theo quy củ của Lâm gia, phòng ngủ của chủ nhân không thể lấy để chiêu đãi khách, ngài có nhớ không?” Thất bà hô hấp có chút dồn dập, nói: “Thật kì lạ là ta lại nghe nói người khách mà ngài mời về được trực tiếp ngủ tại phòng của Đông Quan? Sáng nay ngài lại còn từ phòng đó đi ra, chẳng lẽ không chỉ vị khách đấy mà ngay cả ngài cũng ở phòng đó?”.
“Như những gì bà biết, quả thật là vậy” Hạ Triệu Bách sắc mặt không đổi, trả lời.
Thất bà có chút nóng nảy, liên thanh nói: “Hạ tiên sinh! Cuộc sống riêng tư của ngài thế nào lão thái bà này không xen vào đồng thời cũng không nghĩ quản. Nhưng chẳng lẽ trong đống phòng ở cái nhà này không còn phòng nào trống nữa ư? Ngài hẹn hò gì đó với tình nhân cũng phải đến phòng của Đông Quan ư? Khi nó còn sống ngài bắt nạt nó còn chưa đủ nên đến khi nó chết rồi vẫn còn phải dẫn người vào phòng nó tìm hoa mua vui nhằm làm nhục linh hồn nó sao?”.
Lòng ta chấn động mạnh, chiếc thìa nắm trong tay rơi xuống bàn phát ra tiếng “loảng xoảng”. Hai người bọn họ nghe thấy thanh âm liền quay đầu lại nhìn. Ta biết tránh cũng không được nên đành chậm rãi ngẩng đầu nhìn Thất bà, gian nan nói: “Thật có lỗi… tôi … tôi thất lễ…”.
Ta biết vào giờ phút này cần phải làm bộ mà trong những tình huống kiểu này mình nên có. Tuy nhiên khi đối mặt với người mà ta luôn coi là người mẹ thứ hai, bản thân cho dù trong đầu có trăm câu ngàn chữ nhưng vẫn là run run, nửa ngày không nói nổi một câu đầy đủ. Ta biết mình đã biểu lộ quá nhiều cảm xúc nên đành miễn cưỡng cười. Mặc dù bản thân cảm thấy mình cười thế này so với khóc còn khó coi hơn. Ta thay đổi tầm mắt , gục đầu xuống thốt ra một câu nghe có vẻ vô tình: “Tôi… tôi không biết đó là Lâm tiên sinh…”.
Nhưng ta biết, ta biết đó là căn phòng mà bà vẫn chuẩn bị cho ta, ta biết bà vẫn định kì quét tước, dốc lòng chăm sóc từng vật nhỏ ở trong đó, nhất định tự mình chà lau từng khung ảnh một trên mặt lò sưởi kia và cũng nhất định giống như một người mẹ dang đôi tay ra ngăn không cho bất cứ một kẻ nào bước vào nơi đó. Ta biết căn phòng kia cũng giống như khu nhà kính trồng hoa, bà nhất định đã vô số lần không yên giấc vào ban đêm, một mình một người ngồi đó chờ đợi …một đứa nhỏ trở về. Ta thống khổ đến không chịu nổi, nắm chặt tay, hốc mắt bống trở nên nóng bỏng như bị một ngọn lửa thiêu đốt.
Tuy thế, ngay vào lúc ấy, Hạ Triệu Bách đi tới, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay ta, khẽ gỡ những ngón tay đang bấu chặt vào thịt kia rồi nắm chặt lấy chúng. Hắn nhìn ta mỉm cười, ôn nhu nói: “Đứa nhỏ ngốc, Âu Dương nữ sĩ không phải quở trách cậu. Bà ấy đang trách tôi, không liên quan gì đến cậu cả”.
Vẻ thất thường của ta đã có một lời giải thích vô cùng hoàn hảo chỉ với một câu nhẹ nhàng mà bâng quơ của hắn. Cảm thấy còn chưa đủ, Hạ Triệu Bách quay lại đối với Thất bà nói: “Âu Dương nữ sĩ, đừng dọa tiểu Dật như thế. Cậu ta là một đứa nhỏ tốt, hơn nữa lại từng nhận ân tình của Thế Đông. Bà nói như vậy khiến cậu ấy trở nên bất an”.
Tầm mắt Thất bà đảo quanh người ta, chần chừ một hồi lâu mới hỏi: “Có ý gì?”.
“Năm đó Thế Đông đã quyên góp, giúp cậu ấy một chút tiền. Cậu ấy rất ngoan, còn biết lễ mà đến tảo mộ cho Thế Đông” Hạ Triệu Bách vuốt ve tay ta tựa hồ như đang an ủi ta, cúi đầu nhìn vào ánh mắt ta, hắn mỉn cười nói: “Năm nay còn nhớ đến Thế Đông cũng chẳng còn mấy người”.
“Không còn mấy ai…” Thất bà hừ lạnh một tiếng, hình như có chút độc thoại, mắng: “Quả thật người người là một lũ vong ân phụ nghĩa!”.
Thất bà dừng một chút rồi lại nện chiếc quải trượng của mình xuống sàn lớn tiếng nói: “Nhưng đây là hai việc khác nhau! Phòng ngủ của Thế Đông là phòng của chủ nhân Lâm gia. Mà đã là phòng của chủ nhân thì không thể tùy tiện đem ra phục vụ khách. Đó là quy củ của nhà họ Lâm”.
“Phải không?” Hạ Triệu Bách nhẹ nhàng hỏi lại. Vẫn nắm lấy tay ta, hắn ngẩng đầu vẻ mặt ôn hòa đối với Thất bà nói: “Nếu đã như thế thì quy củ của Lâm gia cũng nên sửa lại thôi”.
“Ngươi!!!” Thất bà sửng sốt một chút, mặc dù tức giận nhưng bà vẫn cười nói: “Cũng phải. Lão thái bà ta đã hồ đồ rồi, cứ tưởng rằng người ở Lâm gia bây giờ cũng giống như Đông Quan, có giáo dưỡng luôn giữ chữ tín. Ta đã quên mất Hạ tiên sinh ngài xuất thân từ giới thương nhân, lật lọng vốn cũng là chuyện hết sức bình thường”.
Ta hoảng sợ, Thất bà từ lúc nào đã trở nên sắc sảo như vậy? Lão thái thái chẳng lẽ hồ đồ rồi sao? Đây chính là Hạ Triệu Bách, lỡ mà chọc giận hắn, thì một người như bà sao có thể sống yên ổn với hắn? Ta không khỏi quay đầu nhìn về phía Hạ Triệu Bách, trong lòng không khỏi đề cao cảnh giác: nếu hắn có bất cứ một hành động nào, ta nhất định sẽ đấu tranh tới cùng. Đôi mắt của Hạ Triệu Bách híp lại, ánh mắt lợi hại đó khiến ta dựng hết cả tóc gáy, chân tay run rẩy. Hắn liếc nhìn ta một cái rồi lập tức quay đầu, cười ha ha, khẩu khí không có vẻ gì là tức giận, nói: “Thất bà, làm gì mà bà phải khách khí như vậy? Trực tiếp mắng tôi là nhà giàu mới nổi cũng không sao. Dù sao mọi người ai mà chẳng biết Hạ Triệu Bách tôi xuất thân bần hàn, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng. Bà như vậy mắng tôi kỳ thật lại khiến tôi có cảm giác như bà đang khen tôi, nói lời cảm ơn còn chẳng kịp nữa là. Tuy nhiên …” Khẩu khí của hắn bỗng thay đổi trở nên nghiêm khắc: “Biệt thự Lâm gia này định đoạt thế nào hẳn một người như Thất bà cũng hiểu rõ. Tôi kính lão, đó là lương tâm của Hạ Triệu Bách tôi, cũng không phải vì bà làm việc rất tốt”.
Lòng ta lo lắng sợ Thất bà còn nói thêm điều gì đó làm cho tình hình càng ngày càng khó cứu vãn, do vậy bản thân vội vàng mở miệng: “Âu…Âu Dương nữ sĩ, tối hôm qua tôi ở lại gian phòng kia cũng chưa làm việc gì mạo phạm đến Lâm tiên sinh” mặt ta đỏ lên, lắp bắp nói: “Đây chỉ là một lần ngoài ý muốn bà không cần phải để ý…”.
Thất bà trừng mắt liếc nhìn ta một cái, mắng: “Người lớn nói chuyện, trẻ con không được phép xen mồm. Ta hiện tại là chửi sao? Ta chỉ mắng tên Hạ Triệu Bách cái con người kém cỏi này thôi! Họ Hạ, lão thái bà ta không cần ngươi kính, dù sao toàn bộ Lâm gia này đều bị ngươi chèn ép hết, giữ lại lão thái bà này để làm gì?”
“Đây là tôi thay Thế Đông chăm sóc bà” Hạ Triệu Bách nhăn mày, đối với A Bưu nói: “Đưa Âu Dương nữ sĩ đi xuống đi. Thân thể của tiểu Dật không tốt, không nên dọa thêm cậu ấy. Bác sĩ Tống đã đến chưa?”.
“Đang trên đường tới” A Bưu đi đến, đối với Thất bà nói: “Âu Dương thái thái, mời đi theo tôi”.
“Hạ Triệu Bách, ngươi muốn bắt nạt bà lão già cả này phải không?” Thất bà giờ đã cực kì tức giận, mắng: “Phòng của Đông Quan không cho phép ngươi dùng, có nghe thấy hay không?”.
“Chê cười rồi!” Hạ Triệu Bách cười lạnh đáp: “Bà thật sự là đã già quá nên hồ đồ rồi, tôi không ngại trước mặt bà nhắc lại lần nữa, tôi là chủ nhân của đống phòng kia. Phòng của Đông Quan sau này tốt nhất bà cũng không cần quan tâm. Bây giờ nó sẽ là của tiểu Dật, dù sao cậu ấy cũng cần phải ở lại đây lâu lâu”.
“Dựa vào cái gì? Đây vẫn chỉ là một đứa nhỏ, ngươi đem đứa nhỏ ngây thơ này mang đến đây làm gì hả? Ngươi… là đồ táng tận lương tâm” Thất bà mắng không ngừng.
“Nhanh chóng mời đi xuống” Hạ Triệu Bách không chút để ý hướng A Bưu phất tay.
Ta nhìn thấy A Bưu đã chuẩn bị tiến đến túm lấy Thất bà, rốt cuộc nhẫn không được lớn tiếng quát: “Dừng! Lập tức dừng lại cho tôi”.
Thanh âm của ta quá lớn, mọi người trong phòng ăn đều ngỡ ngàng sửng sốt. Ta lạnh lùng bỏ tay của Hạ Triệu Bách ra, nhanh chóng đi lên đối với A Bưu nói: “Anh A Bưu, trước đừng nên làm thế. Anh làm vậy với người già là không lễ phép”.
A Bưu liếc nhìn Hạ Triệu Bách một cái rồi bỏ tay ra. Ta đi đến trước mặt Thất bà, cố gắng mìm cười, run giọng hỏi: “Âu.. Âu Dương nữ sĩ , tôi … tôi có thể nói vài câu?”.
Thất bà hoang mang nhìn ta, gật gật đầu. Ta nhìn bà , biết bao nhiêu vui buồn bỗng trào dâng, tuy nhiên bản thân cũng không có ý áp chế những xúc cảm đó xuống, ta thảm đạm cười hỏi: “Con biết đây mặc dù là lần đầu tiên gặp mặt nhưng không hiểu sao bản thân lại thấy bà rất thân thiện. Bởi vậy con muốn nói với bà vài việc. Bà có thể không tin nhưng con không n i sai đâu. Bà nguyện ý nghe chứ?”.
Ta nhìn khuôn mặt thân thuộc đoan trang với đầy những nếp nhăn ấy. Bản thân chỉ cảm thấy hốc mắt của mình đang nóng bỏng cả lên, yết hầu chợt trở nên khô khốc khó tả. Không khỏi nhắm mắt lại, đợi một lúc, ta mới cất cái thứ thanh âm đang nghẹn đắng trong cổ: “Thứ nhất, con với Hạ tiên sinh đây không có cái thứ quan hệ như bà hoài nghi. Vì thế, cái việc mà bà nghĩ là mạo phạm đến Lâm tiên sinh là không hề phát sinh, bà không cần phải tức giận. Thứ hai, con cũng từng được tiếp xúc với Lâm tiên sinh khi còn sống. Con biết ngài ấy là một người nhân hậu và rất bao dung” Lòng ta thực đau khổ, miễn cưỡng cười một chút nói: “Con … hôm qua con không được khỏe cho nên mới dùng phòng của ngài ấy. Nhưng con nghĩ nếu Lâm tiên sinh biết ngài ấy tất nhiên sẽ không để ý. Ngài … ngài ấy từng kể rằng trước đây ngài ấy cũng từng nhặt được một con mèo nhỏ và mang nó về ngủ trên giường cùng mình”.
“Đúng vậy, ngày hôm sau đã bị phu nhân phát hiện” Thất bà nhìn ta, nhẹ nhàng tiếp lời: “Đã thế lại còn bị đánh cho mấy cái. Ta cùng với 2 người hầu gái nữa phải đem toàn bộ chăn mà thay hết, tiêu độc xong mới dám cho đứa nhỏ ấy tiếp tục ngủ”.
Ta cố nuốt nước mắt cười, hạ giọng nói: “Thứ ba, bà hiện tại đang mệt mỏi, con đỡ bà về phòng. Sự việc ở đây cứ giao cho con, bà cứ yên tâm, sẽ không có ai xâm phạm vào nơi ở của Đông Quan, sẽ không có người nào dám động vào ngài ấy. Con cam đoan với bà, được không?”.
Thất bà lăng lăng nhìn ta , trên khuôn mặt già cả ấy tràn đầy nước mắt, hai tay bà run run giơ lên tựa hồ như muốn sờ lên hai má của ta nhưng rốt cuộc lại không làm. Dùng sức lau đi nước mắt, bà ưỡn thẳng lưng, mạnh mẽ nói: “Không cần con đỡ, bà còn chưa già cả đến mức phải có người đỡ” bà quay đâu về phía Hạ Triệu Bách quát: “Đứa nhỏ này còn chưa trưởng thành đúng không? Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, nếu ngươi muốn mấy việc này nọ là phạm trọng tội đấy! Ta mà phát hiện ra việc đầu tiên ta làm sẽ là báo cảnh sát đến bắt ngươi”.
Hạ Triệu Bách bật cười nói: “Sao có thể như thế được?”. Khuôn mặt không chút thay đổi, hắn đi đến bên cạnh, kéo ta từ bên người Thất bà lại , ôm đầy sủng nịnh rồi vuốt ve nhẹ nhàng hai vai ta nói: “Cậu ấy rất nhát gan, thân thể lại không tốt, tôi đau còn không kịp nữa là”.
Ta tránh khỏi vòng tay hắn, khẽ nhìn về phía Thất bà, không dám tỏ vẻ nhiều run giọng nói: “Ngài… ngài”.
“Ta bây giờ còn chưa chết được đâu” bà tức giận nói về phía ta rồi chống quải trượng đi xa, bỗng đột nhiên Thất bà quay đầu hỏi ta: “Đứa nhỏ này tên gì”
“Giản Dật” Hạ Triệu Bách thay ta trả lời.
“Giản Dật…Giản Dật ..” Thất bà nhỏ giọng nhẩm lại, sau đó bỗng ngẩng đầu nhìn ta, nhẹ giọng nói: “Con nhớ đừng quên những gì ta đã nói với con”.
“Vâng” ta gật đầu.
Bà dường như hướng ta mỉm cười, rồi lại ngoảnh đầu liếc nhìn Hạ Triệu Bách một cái nhằm thị uy, sau đó đầy uy phong bước ra khỏi phòng.
Hạ Triệu Bách tựa hồ biết lòng ta đang rối loạn, chưa lấy lại được bình tĩnh nên chỉ đứng bên cạnh nửa ngày cũng không nói câu gì. Hít sâu một hơi, rồi mới dần bình thường trở lại, ta thản nhiên hỏi hắn: “Vì sao phải đem lão bảo mẫu của Lâm tiên sinh giữ lại?”.
“Lão bà luyến tiếc nơi này” hắn mỉm cười đáp: “Tôi cũng luyến tiếc đống phòng ở không có bà ấy”.
“Ta không hiểu” ta thì thào nói.
Hắn nhẹ nhàng tiến tới, cầm lấy tay ta, thở dài nói: “Hai chúng tôi ở đây đều vì nhu cầu cá nhân. Lão thái thái muốn ở lại để chăm coi Lâm gia cho đến phút cuối. Còn đối với tôi mà nói, có lão thái thái ở đây làm tôi có cảm giác thật giống như lần đầu mới đến căn nhà này” thanh âm của hắn dần trở nên trầm thấp, chậm rãi: “Vẫn thiết kế ấy, vẫn lão thái bà nghiêm khắc ấy… Cái người chủ nhân tao nhã đó dường như vẫn còn tại đây, trong mỗi góc của căn nhà…”.
Lòng ta chấn động, ngẩng đầu nhìn hắn, cả người run run, chần chờ hỏi: “Hạ Triệu Bách ngươi như vậy rốt cuộc là muốn điều gì?”.
“Cậu cảm thấy tôi điên sao?” Hạ Triệu Bách cười nhẹ, vuốt ve tay ta đầy thương yêu, ôn nhu nói: “Tôi là người như thế nào… sao có thể bị điên a? Nhưng mà Tiểu Dật, người ta đôi khi phải dựa vào những xúc cảm xưa cũ để có thêm nghị lực mà sống”.
Ngữ khí của hắn quá bi thương, nỗi bi thương như cơn thủy triều nhanh chóng ập đến ta. Ta ngơ ngác nhìn hắn, bỗng phát hiện từ người nam nhân này luôn tỏa ra sự hiu quạnh cô độc, dưới vẻ ngoài uy nghi lạnh như băng kia là một tâm hồn bị xé thành từng mảnh nhỏ, dưới lớp vỏ giàu có hào hoa kia là vô số những vết thương chằng chịt. Giống như mái tóc đó, loang lổ trên đấy là sự khổ đau, áp lực cùng buồn khổ. Ta mở miệng ra nhưng không phát ra được bất cứ một thanh âm nào. Ngược lại, hắn lại cười nhẹ, đau lòng nhấc tay, nhẹ nhàng vuốt ve hai má ta, cái thanh âm như ách lại vang lên: “Tiểu Dật… cậu cho rằng tôi có khổ sở không?”.
Ta lắc đầu, chợt phát giác nước mắt tích lại bao lâu nay chợt đang lặng lẽ chảy xuống. Ta nhắm mắt lại sau đó lại mở mắt ra, rốt cuộc vẫn hỏi ra được câu hỏi mà bấy lâu nay vẫn tích tụ trong lòng: “Hạ Triệu Bách, Lâm Thế Đông chết ngươi có hối hận không?”
Sắc mặt của hắn trở nên trắng bệch, theo bản năng chỉnh sửa lại lưng áo. Hắn đứng đấy ngạo nghễ, ánh mắt chợt thâm trầm như biển cả. Hắn nhìn ta, miết nhẹ môi, không nói một lời. Ta lại hỏi: “Nói cho ta biết, ngươi có từng hối hận không?”
“Không” hắn trả lời đầy kiên quyết: “Hạ Triệu Bách tôi đã làm việc gì thì sẽ không bao giờ hối hận. Nếu lặp lại một lần nữa, tôi nghĩ bản thân vẫn sẽ làm cho Lâm thị phá sản”.
“Nga” ta gật gật đầu, bỗng cảm thấy tâm mình thật mệt mỏi, mệt đ n không chịu nổi. Loại cảm xúc nói không nên lời.. Thất vọng có.. mà tiếc nuối cũng có…
“Nhưng mà nếu so với hối hận thì phải nói cái cảm xúc hiện hữu trong tôi thống khổ hơn gấp ngàn lần” hắn bỗng nói: “Cái loại thống khổ này đeo đuổi tôi ngày đêm, làm cho tôi cảm thấy cái nhân sinh này không còn chút ý nghĩa, khiến cho tôi cảm thấy cái thân thể này từ nay về sau đã bị đóng một dấu nung đỏ để bản thân luôn biết mình là tội đồ. Tiểu Dật” hô hấp của hắn chợt trở nền dồn dập, nắm chặt lấy tay của ta, cả người run run, tựa như một người chết đuối vớ được phao cứu sinh: “Tiểu Dật, cậu giúp tôi.. hãy cứu tôi, được không?”.