“Hiện giờ Ưng bang chia năm xẻ bảy, quyền hành lại ở trong tay bốn đường chủ. Ân lão đại vừa chết, đúng lúc lực lượng của Ưng bang ngưng tụ lại, cùng chung mối thù. Hơn nửa, tôi nghĩ, phái Nguyệt Tiêm Ảnh tới là Lệ đường chủ thuộc hạ của Ân lão đại, người này rất thần bí, thủ đoạn độc ác tàn nhẫn, là người có thực lực mạnh nhất trong bốn đường chủ, cũng là có khả năng trở thành người thừa kế Ân lão đại nhất. Nếu nói hắn không đợi được nửa, bố trí kế hoạch một đá ném hai chim như vậy cũng không phải là không thể.”
Giọng nói của Dạ Mị mềm mại bình tĩnh phân tích vấn đề này, thứ tự rõ ràng, rất có sức thuyết phục.
Ám Dạ Tuyệt hơi hơi gật gật đầu, “Việc này...... Chúng ta có thể kiểm tra một chút.” Trên khuôn mặt tuấn tú giống như chạm khắc lộ ra ý tà mị lạnh lẽo.
Ám Dạ Tuyệt xử lý công việc xong, lúc trở lại phòng ngủ lại phát hiện trên giường trống không.
Hắn nhớ rõ trước khi đi đã có cảnh cáo cô, kêu cô đợi ở đây, không được đi đâu. Cô làm như vậy rõ ràng là đang khiêu chiến quyền uy của hắn, Lửa giận trong lòng Ám Dạ Tuyệt lại bốc lên, trong lòng âm thầm đoán, chẳng lẽ cô đã thành công giết được Ân lão đại, vội vả đi giành công?
“Người đâu? Cô ấy đi đâu, lập tức phái người đi tìm, cho dù là đã chết, tôi cũng phải nhìn thấy xác của cô ta!” Trong mắt Ám Dạ Tuyệt tràn đầy ngọn lửa hung ác.
Thẩm quản gia vuốt cằm, “Tuyệt thiếu, ta vừa mới hỏi qua, không có ai rời khỏi căn nhà, tôi nghĩ Nguyệt tiểu thư nên còn đang ở trong nhà.”
“Hừ!” Ám Dạ Tuyệt hừ lạnh một tiếng, “Muốn chơi trò trốn tìm với tôi sao, vậy phải giá rất lớn !”
Nói xong, Ám Dạ Tuyệt xoay người rời khỏi.
“Ầm ——” một cái vun chân đá văng cánh cửa phòng khách.
“Nguyệt Tiêm Ảnh, em lăn ra đây cho tôi!” Tiếng nói kích động tức giận giống như tiếng sét rung động. Đôi mắt chim ưng sắc bén nhìn qua sàn nhà thoáng hiện bóng dáng mềm mại nhỏ nhắn. Đi tới phía trước, không lưu tình chút nào giơ chân đá cô một cái, “Đứng lên cho tôi!” Thân thể nhỏ bé yếu ớt của cô hơi hơi động, nhưng vẫn duy trì từ thế bất động, “Người phụ nữ kia, chẳng lẽ em nghe không hiểu lời tôi nói sao? Em không cần thử thách kiên nhẫn của tôi, nếu không, tôi nhất định làm cho em sống không bằng chết......”
Ám Dạ Tuyệt cảm giác có chút bất thường, ở trong không khí không cảm nhận được bất cứ hơi thở gì giống như nước đọng yên lặng.
“Nguyệt Tiêm Ảnh, em làm sao vậy, không cần giả chết!” Ám Dạ Tuyệt dùng chân xoay chuyển thân thể của cô qua.
Sợi tóc hỗn độn rơi rụng trên khuôn mặt trắng xanh không có chút máu nào, cánh môi vốn trắng mịn bây giờ lại nhuộm thành một tầng màu tím. Áo ngủ màu trắng trên người lại dình vài vết máu, phía trên giống như hoa văn làm đẹp.
Ám Dạ Tuyệt cau chặt mày, cúi người ôm cô lên giường.
Sau đó, gọi điện thoại gọi Hạ Khiêm Dật tới.
Một ngón tay thon dài vuốt sợi tóc trên trán cô ra sau tai, giữa đôi mắt tối tăm hiện lên khuôn mặt trắng xanh, chiếc mũi xinh xắn, lỗ tai trắng mịn tinh tế, hàng lông mi dài giống như cánh bướm, khuôn mặt xinh đẹp cũng không vì bị bệnh mà kém đi chút nào, vẫn xinh đẹp đến động lòng người.
Lúc này, Ám Dạ Tuyệt quan sát cô cẩn thận như vậy. Hắn mới phát hiện không thể quan sát cô cẩn thận, nếu không sẽ bị vẻ ngoài của cô mê hoặc. Nếu là một đầu tóc dài tung bay, cô hoàn toàn có đủ sức quyến rũ làm cho đàn ông chết mê chết mệt.
Hơi hơi mở miệng, “Nguyệt Tiêm Ảnh, rốt cuộc em là ai?” Con ngươi đen dần dần buộc chặt.
Một tiếng thở dài biến thành một tiếng gió vắng vẻ giữa mùa thu, dần dần bay theo không khí lạnh lẽo......