Yến quy hoa tạ, tảo nhân tuần, hựu quá thanh minh.
Thị nhất bàn phong cảnh, lưỡng dạng tâm tình.
Do kí bích đào ảnh lí, thệ tam sinh.
Điểu ti lan chỉ kiều hồng triện, lịch lịch xuân tinh.
Đạo hưu cô mật ước, giám thủ thâm minh.
Ngữ bãi nhất ti hương lộ, thấp ngân bình.
—— “Hồng song nguyệt” – Nạp Lan Dung Nhược
(Hoa úa tàn, chim én bay về, một năm tuần hoàn lại trở về tiết thanh minh. Phong cảnh vẫn vậy nhưng trong lòng lại là hai nỗi buồn khác nhau, đều là nhớ nhung người thương. Dường như nhớ tới lần gặp lại nhau nơi hành lang gấp khúc đó, chúng ta thề thốt yêu nhau ba đời ba kiếp, vĩnh viễn không chia lìa. Cùng nhau viết chữ đỏ thắm trên khăn lụa, rõ như ánh sao. Nói rằng không phụ lời hẹn ước của đôi ta, chiếc khăn này có thể làm chứng. Đêm đã khuya, một giọt sương đọng lại trên tấm bình phong.)
Vì thời tiết càng ngày càng nóng nên Lâm Lang cũng cảm thấy mệt mỏi hơn mỗi ngày. Cẩm Thu thấy vậy thì khuyên nàng: “Giờ đã là cuối giờ thân, chủ nhân vừa ngủ dậy xong, hay là nô tì cùng chủ nhân đến chỗ Nghi tần nói chuyện đôi ba câu, lúc về dùng bữa chiều sau?”
Lâm Lang nhớ lời dặn của thái y, bảo nàng hằng ngày nên đi dạo nhiều một chút, không nên nghĩ ngợi quá nhiều. Vì vậy nàng liền đồng ý với Cẩm Thu. Trời dần nóng hơn, liễu xanh cùng trăm hoa trong vườn đang dần úa tàn. Cẩm Thu cùng Lâm Lang đi ngắm hoa một hồi, lại dừng một hồi, bất giác đã đi quá xa. Lúc này là hoàng hôn, có vài trận gió đông thổi qua khiến người ta cảm thấy hơi hơi lạnh.
Lâm Lang đáp: “Cũng được, tiện cầm luôn bức tranh đặt trong tráp trên chiếc bàn tràng kỉ nữa. Ta từng đồng ý sẽ vẽ lại cho Nghi chủ nhân, vừa nãy chỉ nghĩ đi ra ngoài mà quên mất.” Cẩm Thu đáp vâng rồi quay người đi.
Chỗ cuối dãy giả sơn có hàng hoa thược dược đang nở rất đẹp, dưới ánh chiều tà nó đẹp đẽ vô cùng. Lâm Lang muốn tới ngắm nên bước chân thuận theo những viên đá nền, hướng về nơi đó.
Sắc trời dần tối, các cung đều đang truyền bữa tối lên nên trong vườn rất yên tĩnh, không ai qua lại cả. Chỉ có một đàn chim bay về tổ, xung quanh là tiếng chim kêu a a. Lâm Lang ngắm xong hàng hoa, quay đầu thấy cảnh hoàng hôn đang dần bao phủ lên tường cung. Nàng lại đi theo hàng đá, bất giác đã vòng ra sau dãy giả sơn. Chỗ này vốn có hai gian phòng nho nhỏ, chuyên làm nhà kho cho thợ chăm sóc hoa cất đủ loại đồ dùng như cuốc, hốt rác… Nơi này cực kì vắng vẻ, bình thường ít khi có người qua lại. Nàng thấy mình đã dần đi đến gần đó rồi, lại sợ Cẩm Thu quay lại không tìm thấy mình nên định theo đường cũ quay về, chợt nghe tiếng khóc thút thít của một nữ tử ở ngoài đầu hồi. Có một người ở cạnh khuyên: “Chúng ta là phận nô tài, bị đánh thì cũng biết làm thế nào.”
Lâm Lang đoán là có cung nữ bị mắng mỏ rồi mới trốn ở đây kể lể khóc lóc với tỷ muội khác, nàng cũng không quá chú ý tới. Đúng lúc định đi thì chợt nghe tiếng vừa khóc vừa nói: “Lòng dạ của chủ nhân quá ác độc, thể nào mà cái mạng của Lương chủ nhân cũng suýt nữa mất vào tay người này rồi.”
Lâm Lang nghe xong câu này như sét đánh giữa trời quang, bất giác đứng lặng người ở đó. Lại nghe một giọng khác trách mắng: “Muội đừng ăn nói hàm hồ, câu này cũng nói bừa được à?”
Người đang khóc hình như bị dọa sợ, sau một hồi lâu mới đáp lại: “Tỷ tỷ à, muội cũng chỉ kể cho mình tỷ thôi đấy. Hôm đó Đoan chủ nhân tới thăm người, muội đứng ngoài cửa sổ nghe được, hóa ra là lúc người cùng Lương chủ nhân còn làm ở Càn Thanh cung thì người cùng Đoan chủ nhân đã bàn bạc kĩ càng, làm ra mấy cái bẫy hãm hại Lương chủ nhân đó. Khiến cho Vạn tuế gia giận Lương chủ nhân, đẩy Lương chủ nhân ra khỏi Càn Thanh cung, thế nên mới thành như ngày nay.” Lại khóc: “Chủ nhân vẫn luôn nghi ngờ muội đã nghe được gì đó nên mới mượn cơ hội vừa đánh vừa mắng, giờ thì muội bị đuổi đi trồng hoa rồi, người vẫn không tha cho muội, còn vu oan cho muội trộm mất chiếc vòng tay, muốn đuổi muội đi hẳn. Tỷ à, muội phải làm sao bây giờ?”
Người kia đáp: “Đừng nói nữa, mấy chuyện không có bằng chứng thế này ai dám tin muội chứ, đều sẽ cho là muội thêu dệt lên thôi. Muội mau quên chuyện đó đi, quên hoàn toàn đi, tỷ cũng sẽ làm như chưa từng nghe thấy bao giờ. Nếu để người khác biết được thì là đại họa diệt môn đấy!” Người khóc bị dọa hết hồn, chỉ đành thút thít.
Cả người Lâm Lang từng đợt nóng lạnh dồn dập, như bị ốm nặng vậy. Gió thổi qua người làm nàng run lên từng đợt. Một hồi lâu sau nàng mới có sức quay người để đi về. Dưới gót chân như hư vô, nàng đi chậm chậm một hồi mới đi ra bên ngoài dãy giả sơn, rồi từ từ bước lên con đường lát gạch cứng của cung. Cẩm Thu đang đứng bên kia, mặt đầy lo lắng cùng sốt ruột. Thấy nàng thì vô cùng vui mừng: “Chủ nhân đi đâu vậy? Làm nô tì tìm mãi. Trong vườn chẳng có mấy người, đến một người để hỏi cũng chẳng tìm được ai. Trời thì tối dần rồi, nô tì lo chết mất.” Một mặt nói một mặt rũ chiếc áo choàng ra, giúp nàng khoác lên. Vừa chạm vào nàng thì chợt giật mình: “Sao chủ nhân lại lạnh như băng thế này? Không phải là nhiễm gió lạnh rồi chứ?”
Lâm Lang khẽ lắc đầu, Cẩm Thu thấy mặt nàng chẳng có lấy một sắc hồng, lòng sợ hãi, nàng nói: “Trời tối rồi, hay là nô tì đưa chủ nhân về trước, ngày mai lại đi Trường Xuân cung sau?” Lâm Lang lại chẳng trả lời, nàng bước lên hàng đá trên đường lớn, từ từ đi về. Cẩm Thu đỡ nàng, trong lòng không yên.
Về đến Trữ Tú cung thì trời đã tối hẳn. Bích Lạc đang chỉ bảo tiểu thái giám lên đèn, dưới ánh đèn chợt nhìn thấy Lâm Lang đi vào, một gương mặt trắng bệch như không hồn. Bích Lạc giật mình, vội chạy tới hầu hạ. Nàng cầm một chiếc khăn lông nóng lên lau mặt, miệng hỏi: “Chủ nhân đã đói chưa ạ, có muốn ăn chút gì không?”
Lâm Lang nhẹ nhàng lắc đầu, đáp: “Ta mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một lát.”
Bích Lạc nghe giọng nàng không giống bình thường, vội đi dọn dẹp giường, đỡ nàng nằm xuống. Lại lệnh cung nữ vào, thay hương đang đốt trong chiếc lư lớn dưới đất thành hương An Tức, xong xuôi mới đi nhẹ ra ngoài. Nàng tìm Cẩm Thu hỏi ngay thẳng mặt: “Tổ tông của ta ơi, muội dẫn chủ nhân đi đâu vậy? Những gì Lương am đạt căn dặn hết lần này tới lần khác muội đều bỏ ngoài tai hả? Ta nói cho muội biết, nếu muội không muốn sống nữa thì cũng đừng để liên lụy tới mọi người.”
Cẩm Thu như sắp khóc đến nơi: “Có đi được đâu đâu. Thì bảo là đến chỗ Nghi chủ nhân ngồi một lúc, đi tới vườn hoa thì chủ nhân sai muội về lấy áo choàng và bức tranh. Lúc muội cầm đồ trở lại thì tìm một lúc lâu cũng chẳng thấy người, sau đó mới thấy người đi ra từ sau dãy giả sơn, lúc đấy đã thành thế này rồi.”
Bích Lạc nói: “Muội dám để chủ nhân một mình ở trong vườn, lỡ như đụng phải ai thì muội có gánh được trách nhiệm không?”
“Muội cũng nhất thời không suy nghĩ chu đáo, vốn nghĩ đi nhanh về nhanh, chỉ đi có một lát thôi, với lại bình thường trong vườn ít người qua lại, nên mới nghĩ không có gì nghiêm trọng cả.”
Bích Lạc hậm hực mắng: “Không nghiêm trọng? Muội nhìn chủ nhân đi, thế còn gọi là không nghiêm trọng à? Để Vạn tuế gia biết được, xem Lương am đạt tha được cho đứa nào.”
Cẩm Thu vừa sợ vừa hối hận, nức nở đáp: “Muội cũng đâu có cố ý, ai ngờ chỉ trong một lát mà bất ngờ xảy ra chuyện……..” Bích Lạc thấy nàng như vậy, cũng không mắng mỏ nữa. Lại sợ Lâm Lang có việc cần sai mình nên vội vàng quay người đi vào.
Bích Lạc ngồi trên chiếc ghế nhỏ, thấy Lâm Lang nằm ngủ không mảy may động đậy chút nào, trong lòng chỉ có một cảm giác sợ hãi. Đợi đến canh một, tiểu thái giám của Càn Thanh cung lặng lẽ tới bẩm: “Vạn tuế gia sắp tới, mời chủ nhân chuẩn bị tiếp giá.”
Bích Lạc không dám nói thật, đành đến cạnh giường, khe khẽ gọi Lâm Lang: “Chủ nhân.” Mắt Lâm Lang long lanh nhìn vào chiếc mành, dường như chưa ngủ, thấy nàng tới thì nói: “Ta không muốn ăn gì cả.”
Bích Lạc đành nói: “Vậy chủ nhân đã thấy khỏe hơn chút nào chưa? Càn Thanh cung bảo Vạn tuế gia sắp đến rồi. Nếu chủ nhân thấy không thoải mái thì nô tì sẽ phái người đi bẩm với Vạn tuế gia.”
Lâm Lang biết nếu như bẩm lại với hoàng đế, nhất định sẽ khiến hắn lo lắng. Nếu không tự mình đến thăm nàng thì cũng sẽ phái người tới, dù gì thì đều bất an cả. Thế là nàng gắng ngồi dậy: “Không, không cần.” Nói tiếp: “Đem gương đến đây cho ta.”
Bích Lạc cầm gương tới, Lâm Lang nhìn mình một chút, chỉ thấy mặt mày đều đỏ ửng, đâm ra lại có vẻ khỏe khoắn. Lại gọi Cẩm Thu vào chải tóc cho nàng. Vừa thu dọn xong xuôi thì hoàng đế tới.
Tâm trạng của hoàng đế rất tốt, hắn nhìn khuôn mặt nàng dưới ánh đèn rồi nói: “Hôm nay tinh thần nàng dường như rất tốt.” Lâm Lang mỉm cười đáp: “Thiếp ngủ một lúc lâu, lúc nãy lại vừa nghỉ ngơi một hồi, bây giờ thì thấy đói.”
Hoàng đế nói: “Trẫm cũng đói rồi. Hôm nay có chim cút hầm nhừ mà phía nam mới tiến cống. Trẫm đã sai người đưa tới phòng bếp của nàng, bảo bọn họ nấu cháo. Lát nữa chúng ta cùng ăn.”
Bích Lạc liền sai người dọn dẹp bàn trên tràng kỉ, lại hầu hạ hoàng đế đỡ áo choàng để hắn ngồi lên tràng kỉ. Lâm Lang ngồi ngang hắn. Nhà bếp dâng lên món cháo nhuyễn cùng tám món ăn: chim cút hầm nhừ, thịt gà xé nhỏ, thịt ngan thái lát, chả nem rán giòn, giò thái sợi, thịt cầy hương, thịt xông khói xếp hoa, rau non xào dầu muối. Ngoài ra còn có bốn loại điểm tâm, đầy cả mặt bàn. Lâm Lang ăn chút rau, lại cố gắng ăn được nửa bát cháo. Chỉ thấy trong miệng đắng ngắt, nuốt không trôi, thế là nàng buông đũa xuống. Vì hai má nàng ửng đỏ nên hoàng đế nói: “Có phải ăn vào rồi nóng trong người không? Đừng cởi áo ngoài ra, lát nữa nhiều gió.” Vừa nói vừa đặt đũa xuống, sờ sờ trán nàng, mặt hắn bỗng biến sắc: “Sao lại nóng hầm hập thế này?”
Lâm Lang cũng thấy cả người không còn sức, da dẻ như đang bị nung đốt, chỉ sợ mình đã bị sốt rồi. Nàng gắng gượng cười cười: “Thiếp thật sự không được khỏe, vì trước đó gặp gió nên bị nhiễm lạnh.”
Hoàng đế liền sai người truyền thái y đồng thời bảo nàng lên giường nằm. Đám người Bích Lạc đã lo lắng từ lâu, giờ vội lên hầu hạ, hoàng đế nói: “Bây giờ các ngươi hầu hạ thật quá qua loa, chủ nhân bị bệnh cũng không biết, có thể thấy tắc trách tới mức nào.”
Lâm Lang nói: “Không thể trách các nàng được, thiếp cũng mới cảm thấy thôi.”
Hoàng đế đợi thái y tới, kê đơn thuốc rồi nhìn nàng uống thuốc xong xuôi cũng đã qua hai canh giờ. Trong lòng hắn lo lắng không yên, miệng thì lại an ủi nàng: “Không sao, thái y chỉ nói là nhiễm gió lạnh, uống một thang thuốc là khỏi.” Lâm Lang cười gượng, đáp: “Giờ thiếp thấy người nhẹ nhõm đi nhiều rồi, hoàng thượng về Càn Thanh cung nghỉ ngơi sớm đi. Ngày mai còn phải lên triều nữa.”
Hoàng đế cũng biết mình ở đây thì nàng không thể ngủ yên, nên nói: “Vậy cũng được, nàng dưỡng bệnh cho tốt. Trẫm hồi cung trước.” Đi đến cửa, cuối cùng không kìm lòng được mà quay đầu nhìn nàng. Nàng đang nhìn hắn, trong mắt đầy nước mắt. Thấy hắn quay lại thì vội quay mặt đi. Hoàng đế liền đi tới, nắm tay nàng, khẽ hỏi: “Hôm nay nàng sao vậy?”
Nàng như sợ hãi hồi phục tinh thần, trong mắt vẫn có sự kinh sợ, hoảng hốt như cũ. Miệng không trả lời câu hỏi mà nói: “Đêm nay thật yên tĩnh.” Hoàng đế vô cùng thương yêu, hỏi han: “Không phải là mệt quá chứ. Bây giờ không như ngày trước nữa, nàng phải giữ gìn sức khỏe cho trẫm.” Đáy lòng nàng chợt xúc động, ngẩng đầu nhìn hoàng đế, hắn đang nhìn nàng chăm chú. Đôi mắt đen nhánh sâu sắc, vừa ngời sáng vừa sâu lắng, nàng không khỏi tránh mặt đi, giọng nho nhỏ: “Thiếp sợ…”
Hoàng đế nghe thấy trong giọng nàng có sự sợ hãi, hơi hơi run rẩy, thật là đáng thương. Hắn bất giác ôm nàng vào lòng: “Đừng sợ, trẫm đã sắp xếp ổn thỏa cả rồi. Bọn họ đến thân mình còn chưa lo xong, chắc chắn không thể gây khó dễ cho nàng được. Còn nữa, có hoàng tổ mẫu, người đã đồng ý với trẫm sẽ bảo vệ nàng chu đáo.” Giữa làn tóc mai của nàng có hương thơm dịu dàng, thanh khiết. Không ngờ nàng lại thở dài một tiếng: “Lâm Lang không sợ mấy chuyện đó.” Hoàng đế khó tránh ồ lên, hỏi nàng: “Vậy nàng sợ chuyện gì?”
Giọng nàng lại càng nhỏ hơn nữa, gần như không thể nghe thấy: “Thiếp không biết.” Giọng nói mang theo sự bất lực cùng bi ai, bản thân hắn chưa từng nhìn thấy nàng như vậy, trong lòng đầy thương yêu: “Có trẫm đây, nàng không phải sợ gì cả.”
Ánh nến trên bàn đang cháy thành sáp, ánh sáng nhảy múa, lúc sáng ngời lúc ảm đạm, lập lòe liên hồi.
Nàng nói khẽ: “Người nhìn ngọn nến này xem, cháy lên sáng ngời như vậy rồi suýt nữa tắt ngấm.” Giọng nói vẫn mơ hồ mang theo chút thê lương. Hắn nhớ lại tất cả những gì khổ đau nàng đã chịu, lòng trở nên buồn rầu. Thuận tay rút chiếc trâm ngọc cài trên tóc nàng ra, gảy gảy ánh nến: “Trên thế gian này nàng không phải sợ gì cả. Tất cả trẫm đều gánh vác thay nàng.” Mắt nàng lờ mờ có một làn sương, giọng dần nhỏ đi: “Hồng nhan vị lão ân tiên đoạn…*” Hắn có vô số lời định nói, giờ không biết đã nghẹn lại ở đâu, qua hồi lâu mới mở miệng: “Hóa ra nàng nghĩ như vậy.”
* Trích “Hậu cung từ” của Bạch Cư Dị nói về cuộc sống bi thảm hiu quạnh của phi tử bị thất sủng
Cuối cùng nàng cũng ngẩng đầu lên, giữa trán hắn đang nhăn lại thành ba hàng, nàng từ từ nói: “Lâm Lang cũng giống như các chủ nhân hậu cung khác, thiếp sợ thất sủng, sợ hoàng thượng không để ý đến thiếp nữa, sợ người lạnh nhạt, sợ người không vui. Sợ tuổi già, sợ bệnh tật, sợ cái chết…… sợ……. không gặp được hoàng thượng nữa.”
Trán hắn dần dãn ra, bờ môi hiện lên nụ cười. Hai người tựa vào nhau một lúc lâu, nàng nói: “Hai chúng ta ở đây giống như đang mơ vậy.”
Không hiểu sao lòng hắn lại thấy hơi chua xót, miệng đáp: “Sao lại là mơ được. Thân thể nàng không khỏe, đừng nói những lời như vậy. Trẫm tính rồi, đợi đến lúc thiên hạ ổn định, trẫm sẽ ghép Tây Uyển, Nam Uyển, Bắc Hải vào nhau, thành một khu vườn thật rộng (ba khu này chắc rộng bằng nước mình =.=). Tới lúc đó, chúng ta ở trong vườn, có thể không quan tâm tới quy củ trong cung nữa. Chỉ có hai người chúng ta bên nhau.”
Nàng “ừ” một tiếng, hoàng đế lại nói: “Thời tiết trong kinh nóng bức, xưa nay nàng sợ nóng, đến lúc đó ta chọn một chỗ ở Quan Ngoại, cũng xây vườn. Cứ đến tháng sáu hàng năm trẫm sẽ đưa nàng đi tránh nóng, săn bắn muông thú. Ngày tháng của chúng ta còn rất dài.”
Lại an ủi nàng một hồi rồi tự mình đỡ nàng nằm xuống ngủ rồi mới đi ra. Bích Lạc cùng mấy người đều ở ngoài chuẩn bị tiễn hoàng đế. Hoàng đế lên kiệu, một hàng tám cái đèn vây quanh ngự giá về Càn Thanh cung. Lương Cửu Công đi theo đằng sau, quay người vẫy vẫy Bích Lạc. Bích Lạc đành tiến lên, Lương Cửu Công nói: “Ngươi cũng đi, Vạn tuế gia có chuyện cần hỏi.”
Bích Lạc liền theo sau, cùng hoàng đế về Càn Thanh cung. Hoàng đế thay áo xong, ngồi trên tràng kỉ. Bích Lạc quỳ yên lặng ở đó, không dám gây ra tiếng động gì. Hoàng đế lặng im hồi lâu, cuối cùng nói: “Lời của thái y ngươi cũng nghe thấy rồi. Bình thường trẫm dặn dò các ngươi thế nào?”
Bích Lạc dập đầu liên tục, đáp: “Nô tì đáng chết.”
Hoàng đế lạnh lùng nói: “Thái y nói chủ nhân các ngươi đã cực kì sợ hãi đến nỗi tinh thần không bình thường. Gió đã len vào mạch, may mà chưa ảnh hưởng đến thai nhi. Ngươi nói thật cho trẫm, chủ nhân các ngươi đã gặp ai, hay là đã gặp phải chuyện gì?”
Bích Lạc cũng chịu, đành đem những lời Cẩm Thu nói kể lại một lượt từ đầu tới cuối: “Chúng nô tì thật sự không biết, nô tì đã nghiêm khắc quở trách Cẩm Thu rồi, nàng cũng chỉ biết khóc, xin Vạn tuế gia minh xét.”
Lương Cửu Công đi truyền Cẩm Thu tới, hoàng đế hỏi. Quả nhiên sự việc là thế, không ai biết rõ được. Hoàng đế trầm ngâm cả buổi, sau đó nói: “Trong vườn vắng vẻ, không biết chừng là gặp phải chuyện gì đó, chung quy cũng là do người đi theo ít. Sau này khi chủ nhân các ngươi ra ngoài, nhất định phải có hai người đi theo. Chủ nhân các ngươi đối xử với các ngươi không tệ bạc, các ngươi nhất định phải tận tâm tận lực mà hầu hạ.”
Bích Lạc cùng Cẩm Thu đều dập đầu vâng lệnh, hoàng đế cho hai người hồi cung. Lương Cửu Công tiến lên dọn dẹp giúp hắn, hoàng đế căn dặn: “Ngươi chọn một người đắc lực tới làm trong phòng bếp của Trữ Tú cung. Phàm là đồ ăn thức uống của Lương quý nhân thì đều phải nếm thử cẩn thận.” Lương Cửu Công đáp vâng, hoàng đế lạnh lùng nói: “Trẫm muốn xem thử ai dám tính kế với người của trẫm.”
Lâm Lang uống vài thang thuốc cuối cùng cũng khỏe lên từng ngày. Lúc này hoàng đế mới yên tâm được.
Người được Lương Cửu Công phái tới Trữ Tú cung tên Trương Ngũ Bảo, vốn làm việc trong Ngự Thiện phòng, cực kì am hiểu về thực phẩm, thái độ làm việc cũng rất chăm chỉ cần cù. Phàm là đồ Lâm Lang ăn uống, dù là trà nước hay món ăn, hai bữa sáng tối đều được hắn tỉ mỉ nếm thử qua. Hôm nay Lâm Lang đi Cảnh Nhân cung thỉnh an Đồng quý phi, trong cung chỉ còn lại mấy tên thái giám. Mọi người đều nịnh tên Trương Ngũ Bảo, uống trà cùng hắn trong phòng trực, xin hắn kể những chuyện ở Ngự Thiện phòng cho nghe. Giữa lúc nói chuyện phiếm thì có một cung nữ bước vào, trong tay cầm một cái hộp chạm khắc hoa văn, nàng cười nói: “Chào các vị công công.”
Trương Ngũ Bảo quen nàng nên gọi thẳng tên nàng: “Hiểu Tinh muội muội, sao hôm nay lại rảnh rỗi tới đây thế này? Có phải Đoan tần phái muội tới không?” Hiểu Tinh thuận tay kéo đuôi tóc đuôi sam, nói: “Ai là muội muội của ngươi? Bây giờ ta không ở chỗ Đoan tần nữa, được điều tới Diên Hy cung làm việc rồi.” Cầm chiếc hộp đưa cho Trương Ngũ Bảo: “Thứ này là bánh khoai môn nhân đào. Ninh chủ nhân của chúng ta nói Lương chủ nhân xưa nay thích ăn thứ này, nên mới tặng tới cho người nếm thử.”
Mỗi cung đều có phòng bếp riêng, phi tần tặng nhau đồ ăn cũng là chuyện thường thấy. Trương Ngũ Bảo cũng không để ý lắm, bèn nhận lấy, miệng nói: “Làm phiền rồi, làm phiền rồi. Thay mặt chủ nhân chúng ta xin đa tạ Ninh quý nhân.” Lại giữ Hiểu Tinh ở lại uống trà, Hiểu Tinh đáp: “Ta đâu có nhàn rỗi như các ngươi. Chủ nhân còn phái ta đi mấy nơi khác tặng bánh nữa.”
Đợi đến lúc Hiểu Tinh đi rồi thì Trương Ngũ Bảo mới mở hộp ra nhìn, trong hộp đúng là có bánh khoai môn nhân đào đang bốc khói nghi ngút. Mấy tên thái giám bèn cười nói: “Ngửi đã thấy thơm nức mũi, thật khiến người ta phát thèm. Am đạt luôn được ăn trước. Thật là một công việc tốt đẹp trong cả thiên hạ.”
Trương Ngũ Bảo cười mắng: “Bọn ngươi tưởng thử đồ ăn là việc chơi chắc? Chỉ sai sót một chút thôi là rơi đầu ngay rồi.”
Bánh được tạm thời cất đi. Lâm Lang trở về thì quả nhiên Bích Lạc cho truyền điểm tâm. Phòng bếp chuẩn bị canh sen táo tàu, chè chưng và bánh khoai môn nhân đào kia. Trương Ngũ Bảo súc miệng bằng nước sạch, thử từng món một. Mỗi lần thử xong một món, hắn đều súc miệng một lần. Đến lúc nếm thử bánh khoai môn chợt thấy hơi hơi có vị đắng, hình như có lẫn vị nào đó. Hắn thầm ngạc nhiên, không dám qua loa nên lại gắp lên một cái, tách đôi chiếc bánh ra rồi đưa lên ánh đèn nhìn kỹ càng, xong mới từ từ bỏ vào miệng nhai.
Bích Lạc nhìn hành động của Trương Ngũ Bảo, biết có chuyện khác thường nên cảnh giác hẳn. Sắc mặt Trương Ngũ Bảo trầm xuống, hắn nói với Bích Lạc: “Phái người đi bẩm Lương am đạt, bánh này có vấn đề.”
Lương am đạt làm việc vô cùng nhanh nhẹn, ngay lập tức cho truyền Lý thái y đang trực ở thái y viện đến. Lý thái y tách chiếc bánh ra, cẩn thận lấy phần nhân xay nhuyễn lên, ngửi mùi rồi nếm tỉ mỉ. Biết chuyện quan trọng nên không dám giấu diếm, hắn nói với Lương Cửu Công: “Am đạt, theo như hạ quan thấy thì trong bánh này có trộn lẫn vị thuốc hồng hoa. Cuối cùng là có hay không thì phải đợi hạ quan về bàn luận cùng với các vị thái y khác.”
Lương Cửu Công nói: “Lý đại nhân, hồng hoa này là thuốc trị gì?”
Lý thái y đáp: “Hồng hoa còn được gọi là thảo hồng, si hồng hoa, đỗ hồng hoa hoặc kim hồng hoa. Nếu như hồng hoa kết hợp với nhân đào thì khả năng làm tan máu tụ, thông tắc nghẽn càng mạnh nhờ đó mà có thể giảm đau. Dùng trị các loại tụ máu ở nữ như kinh nguyệt bị nghẽn, u trong (mang thai có máu tụ ở trong nhau), khó sinh, thai chết non, là phương pháp làm sảy thai trong dân gian.”
Lương Cửu Công như hít phải một đợt gió lạnh, lập tức cho người niêm phong cái hộp đựng bánh lại. Một mặt tự mình đi bẩm hoàng đế, một mặt phái người đi bẩm Đồng quý phi. Đồng quý phi đang ốm, nghe có loại chuyện như vậy xảy ra thì vô cùng khiếp sợ, tức khắc lệnh An tần phái người đi bắt cung nữ tặng bánh là Hiểu Tinh giam lại.
Tất nhiên hoàng đế cực kì tức giận: “Trước thời Minh cung đình rối loạn, những chuyện như này hàng ngày xảy ra. Từ lập bản triều đến nay, cung đình nghiêm ngặt, trong sạch, chuyện này chưa từng có. Thật khiến trẫm nghe đến bẩn cả tai, ngươi đi truyền tới Đồng quý phi bảo nàng phải xử lý theo luật. Dù là ai đứng đằng sau cũng phải tra rõ ra cho trẫm. Trẫm tuyệt đối sẽ không tha cho loại người ác độc này trong hậu cung.”
Lương Cửu Công bèn tự mình đi bẩm Đồng quý phi.
Mấy ngày nay Đồng quý phi vẫn mắc bệnh cũ, luôn uống thuốc dưỡng bệnh. Việc này chỉ đành giao cho An tần xử lý như cũ. An tần khó chịu với Họa Châu đã lâu, nghe xong sao có thể chần chừ một giây, nàng lập tức dẫn người tới Diên Hy cung.
Chưa đi qua cửa thùy hoa thì đã thấy Họa Châu dẫn theo tất cả cung nữ thái giám đứng bên ngoài cửa cung. An tần cười mỉm: “Ai da, khó khăn lắm mới đến thăm muội muội để nói chuyện vài câu, ai dè quý nhân muội muội lại ra đón ta thế này. Thật là không dám, không dám.”
Họa Châu cười lạnh lùng: “Hóa ra là tỷ tới để nói chuyện phiếm với muội, muội còn tưởng tỷ tỷ đến sai người bắt muội đi chứ.”
An tần cười đáp: “Muội muội không làm chuyện trái với lương tâm, sao lại tưởng ta đến bắt người?”
Họa Châu đáp: “Vừa rồi mới phái hai người đến, không nói không rằng đã trói luôn cung nữ của muội dẫn đi. Muội lại muốn hỏi tỷ tỷ đây, hoàng thượng đã ra ý chỉ phải không, muốn tước chức vị quý nhân này của muội, hay là dứt khoát ban luôn lụa trắng dài ba thước cho muội tự kết liễu?”
An tần giật mình, cười cười: “Muội muội đoán không sai. Hoàng thượng đã có chỉ.” Mặt xoay hướng nam rồi nói: “Truyền khẩu dụ của Vạn tuế gia.”
Họa Châu giật mình, đành dựa vào cung nữ đỡ nàng quỳ xuống, mặt hướng về phương bắc. An tần thong thả nói: “Vạn tuế gia nói, Ninh quý nhân phải trả lời trung thực. Khâm thử.”
Họa Châu nén giận, dập đầu tạ ơn.
“Muội muội không cần phải lo, t 400a chỉ phụng ý chỉ đến hỏi muội vài câu thôi. Muội chỉ cần thành thật trả lời, Vạn tuế gia sẽ tự minh xét.” An tần nói.
Họa Châu cười khẩy: “Muội đáp thật nhưng các người có tin không?” An tần hơi mỉm cười: “Ta tin hay không không quan trọng, chỉ cần Vạn tuế gia chịu tin muội là được.”
Họa Châu nghe xong câu này thì bất chợt ngẩn người rơi lệ. An tần nói tiếp: “Đứng ở đây còn ra thể thống gì nữa, mời muội muội vào trong rồi nói.” Họa Châu lau hàng nước mắt, ngay lập tức đã bình tĩnh lại, đứng thẳng người, sắc mặt tự nhiên, dựa theo người cung nữ rồi quay người, đi vào cung.
Vào trong điện rồi, An tần ngồi ở giữa, nàng nói: “Xin hỏi Ninh quý nhân, buổi trưa hôm nay có phải đã sai cung nữ Hiểu Tinh đi tặng Lương quý nhân một hộp bánh khoai môn nhân đào?”
Họa Châu đáp: “Đúng thì sao?”
An tần cười cười: “Vậy lại hỏi Ninh quý nhân, trong nhân bánh khoai môn đó, ngoài nhân đào, Ninh quý nhân còn sai người trộn thứ bổ dưỡng gì?”
Họa Châu không ngừng cười: “Cứ tưởng là đại họa gì cơ, hóa ra là vì hộp bánh khoai môn. Nhà bếp của muội mới làm được một ít nên phái người đi tặng cho muội ấy một mâm. Cũng không phải chỉ tặng một mình nàng ta, còn tặng tới cả Đồng quý phi, Đoan tần, Đức tần, Vinh tần nữa. Chẳng lẽ trong bánh này của muội có thuốc độc chắc?”
An tần cười đáp: “Thái y không nói trong bánh có thuốc độc. Thái y chỉ nói thứ lẫn trong bánh là thuốc phá thai.”
Họa Châu nghe xong lời này giống như sấm rền giữa trời, một hồi lâu không thốt nên lời. Cuối cùng mới lẩm bẩm: “Thì ra là thế……” Nàng ngẩng đầu lên, nghiêm túc trả lời: “Không phải muội làm. Muội không hề biết gì cả.”
An tần ngồi đó, khẩy khẩy ngón tay được bọc bởi giáp bảo vệ bằng vàng khảm san hô đỏ thẫm như máu, miệng nói chầm chậm: “Tất nhiên lúc này muội sẽ nói không biết gì, nếu như là tỷ thì cũng sẽ chối bay chối biến. Chuyện này là đại họa diệt môn mà.”
Họa Châu liên tục cười khan: “Tỷ định ném đá xuống giếng (người ta gặp nguy, không những không cứu mà còn thừa dịp ám hại), đổ lên đầu ta cái tội này thì không dễ dàng vậy đâu. Hoàng thượng anh minh sáng suốt, tuyệt đối sẽ không bị các người che mắt.”
An tần rút ra chiếc khăn bên sườn, chùi chùi lớp phấn trên cánh mũi, nàng nói: “Ta biết xưa nay hoàng thượng đối xử với muội rất tốt, nhưng chuyện này thì ngay cả hoàng thượng cũng không thể thiên về việc tư mà tha cho muội được.” Đứng dậy sai bảo người hầu: “Hầu hạ Ninh quý nhân cho tốt vào. Quý nhân còn đang mang huyết nhục của hoàng thượng đấy. Nếu có chuyện gì các ngươi gánh không nổi đâu.”
Mấy cung nữ thái giám đã quỳ hết xuống từ lâu, An tần nói tiếp: “Tất cả người ở đây không giữ lại ai hết, giải hết về Bắc Ngũ Sở xử lý sau. Ta sẽ phái người khác đến hầu hạ quý nhân. Từ ngày hôm nay trở đi, Diên Hy cung không cho phép ai ra vào, càng không cho phép truyền đồ gì ra ngoài. Tất cả phải nghe theo ý chỉ của Đồng quý phi.”
Nàng nói một câu, tên thái giám đứng đầu “vâng” một tiếng. Cuối cùng nàng đi khỏi Diên Hy cung, giải theo tất cả cung nữ thái giám. Có bốn ma ma được chọn kỹ lưỡng để phái tới, trên danh nghĩa là hầu hạ, nhưng thực chất là giám sát, giam lỏng Họa Châu.
An tần đến chỗ Đồng quý phi báo cáo lại mọi việc, đến Cảnh Nhân cung mới biết là Đồng quý phi đã đi thỉnh an thái hậu rồi. Nàng vội vàng đi tới đó.
Đồng quý phi đi thỉnh an thái hoàng thái hậu ở Từ Ninh cung trước rồi mới đến đây nên An tần từ xa xa ngoài cung thái hậu đã thấy vài người vây quanh một chiếc kiệu đang đi tới, chính là kiệu của Đồng quý phi. Nàng vội tiến lên đỡ Đồng quý phi xuống kiệu. Đã có người nâng sẵn mành lên, Đồng quý phi biết thái hậu rảnh rỗi thì thường ngả người trong noãn các nghỉ ngơi, vì vậy nàng dựa theo cung nữ bước chầm chậm vào trong noãn các. Quả nhiên thái hậu đang ngồi trên tràng kỉ hút thuốc. Nàng cùng An tần thỉnh an, thái hậu thở dài nói: “Đứng lên đi.”
Nàng chưa kịp tạ ơn xong thì đã ho liên hồi một trận. Thái hậu vội sai người ban cho ngồi, cũng chẳng để ý tới An tần. An tần đành đứng nguyên đó. Đồng quý phi biết rõ thái hậu gọi mình đến vì chuyện gì, đợi tiếng ho ngày càng giãn ra, nàng cất giọng: “Vì liên tục mấy hôm nay thân thể con không khỏe nên không đến đây thỉnh an hoàng ngạch nương được. Xin hoàng ngạch nương tha thứ.”
Thái hậu buông tẩu thuốc xuống, có cung nữ dâng trà lên ngay. Người không cầm lấy, chỉ cau mày: “Ta biết. Con cứ ốm suốt. Việc hậu cung thì lại nhiều, ngạch nương biết con có lòng nhưng không có sức.” Ngừng một chút rồi hỏi: “Chuyện Họa Châu là sao thế?”
Đồng quý phi thấy thái hậu hỏi tới thì đáp: “Chuyện này do An muội muội xử lý, con cũng chỉ biết là cung nữ bên người của Ninh quý nhân đã nhận tội rồi.”
Thái hậu thấy nàng chẳng biết rõ đầu đuôi đành nhìn tới An tần: “Nghe nói Ninh quý nhân bị con giam lại rồi, cuối cùng là có chuyện gì?”
An tần bèn kể lại toàn bộ chuyện một lần, thái hậu nghe đến Lý thái y bảo trong bánh khoai môn có thuốc phá thai thì hai bên thái dương giật liên hồi, một lúc lâu không thốt nên lời.
An tần nói: “Xưa nay thái hoàng thái hậu cùng thái hậu ghét nhất loại hành động tàn nhẫn độc ác như thế này. Ninh quý nhân trước nay được nhiều sủng ái, không ngờ lại dám tính kế với hoàng tự (con cháu vua), thật là tội ác tày trời. Thần thiếp không dám tự quyết định. Phụng theo ý chỉ của quý phi và sau khi bàn luận cùng mấy vị tỷ tỷ – Vinh tần, Đức tần, Nghi tần, Đoan tần, mới sai người tạm thời giam lỏng Ninh quý nhân. Phải xử lý như thế nào xin thái hậu quyết định.”
Trong noãn các yên tĩnh vô cùng, chỉ nghe tiếng nước tí tách nhỏ xuống từ chiếc đồng hồ nước. Đồng quý phi ngồi ngay đối diện thái hậu, nghe tiếng hít thở của người dồn dập, hai mắt thì cứ nhìn chằm chằm vào nàng. Nàng vội nói: “Hoàng ngạch nương đừng tức giận, thân thể người mới quan trọng.”
An tần cũng nói: “Thái hậu đừng vì đứa tiểu nhân vong ân phụ nghĩa mà ảnh hưởng đến sức khỏe.”
Sau một hồi lâu không nói gì, thái hậu cuối cùng mở miệng hỏi: “Các con định xử lý thế nào?”
An tần đáp: “Chuyện này là chuyện lớn, vẫn cần xin thái hậu quyết định. Nhưng mà gia pháp tổ tông…..” Thoáng ngừng một chút rồi tiếp: “Là không thể sống. Có liên lụy tới gia tộc không thì còn phải xem ân điển của thái hậu.” Mưu hại hoàng tự là tội ác tày trời không thể tha, theo luật lệ đề ra thì là tội nặng nhất, liên lụy cửu tộc. Thái hậu thấy bực mình khó chịu, liền nói: “Chuyện này liên quan đến tính mạng con người. Ngươi cứ hễ mở miệng là bảo nó mưu hại hoàng tự, lẽ nào trong bụng Họa Châu không phải là huyết nhục của hoàng thượng chắc?”
Đồng quý phi nghe thấy phải lấy đi tính mạng thì trong lòng khiếp sợ bất an, nàng nói: “Hoàng ngạch nương nói rất đúng, chuyện này là chuyện lớn, vẫn phải đợi hoàng thượng quyết định, ra thánh chỉ thì mới có thể xử lý được.”
An tần không nhịn được mà cười: “Tuy hiện giờ Ninh quý nhân đang mang thai nhưng nàng ta chẳng tích lấy chút đức nào cho đứa bé trong bụng, lại còn dám mưu hại hoàng tự, tội ác tày trời, chắc chắn hoàng thượng cũng chỉ có thể theo gia pháp tổ tông mà xử lý thôi.”
Thái hậu lạnh lùng nói: “Xưa nay hoàng thượng yêu thương Ninh quý nhân, đợi tới lúc làm rõ chân tướng rồi các ngươi lôi gia pháp tổ tông ra cũng không muộn.”
An tần đáp: “Từ trước đến nay hoàng thượng xử sự nghiêm minh, chưa từng thiên về tình cảm riêng tư. Theo như ý kiến ngu dốt của thần thiếp, hoàng thượng nhất định sẽ làm theo gia pháp tổ tông.” Tiếng vừa ngừng thì chợt nghe “cạch” một cái, chén trà trong tay thái hậu đã đập mạnh trên bàn. Đồng quý phi sợ hãi đứng bật dậy. Anh ma ma liền nói: “Thái hậu, Ninh quý nhân phụ ân điển của hoàng thượng, thật đáng giận. Người đừng tức giận ảnh hưởng tới thân thể.” Thái hậu nghe ma ma nhắc nhở, từ tốn nói: “Vậy chuyện này đợi hoàng thượng quyết định đi.”
Đồng quý phi kính cẩn đáp “vâng”. Nàng có thân phận phó hậu, địa vị cao nhất. Tuy đang ốm nhưng trên danh nghĩa thì mọi việc lục cung đều do nàng xử lý, nàng đã tuân ý chỉ thì An tần tất nhiên cũng đành ngậm miệng.
Hôm nay hoàng đế dùng bữa tối ở Từ Ninh cung rồi mới đi thỉnh an thái hậu. Mới tới cửa cung thì Anh ma ma đã dẫn người ra đón. Anh ma ma là ma ma lâu năm, thấy hoàng đế chỉ thỉnh an, nói nhỏ: “Vạn tuế gia, thái hậu cứ than đau ngực, lúc này đang ngả người nằm nghỉ ạ.”
Hoàng đế hơi chần chừ: “Vậy ngày mai ta lại tới thỉnh an thái hậu.” Chợt nghe tiếng thái hậu hỏi vọng ra từ trong noãn các: “Hoàng thượng ở bên ngoài hả? Mau vào đi.”
Hoàng đế đáp: “Là nhi tử.”
Bước vào noãn các, thái hậu đang nghiêng người dựa vào chiếc gối to, sắc mặt không hề có vẻ xanh xao như bị ốm. Thấy hắn thì mỉm cười hỏi: “Hoàng thượng đến rồi.”
Hoàng đế thỉnh an theo quy củ, thái hậu ban cho ngồi, hoàng đế nói: “Thái hậu thân thể không khỏe, nhi tử sẽ cho truyền thái y đến.”
Thái hậu đáp: “Chỉ là có chút khó chịu trong người thôi. Lát nữa sẽ khỏe ngay. Có chuyện này ta cứ nghĩ là lại bực… Chính là chuyện của người mà con yêu thương.”
Hoàng thượng nghe thái hậu nhắc đến người hắn yêu thương thì khó tránh hơi giật mình, cười cười đáp: “Hoàng ngạch nương, trong lục cung nhi tử luôn đối xử như nhau, không hề có chút thiên vị.”
Thái hậu bất giác có vẻ thất vọng: “Đến con cũng nói như vậy? Vậy đứa Họa Châu này không thể cứu được sao?”
Hoàng đế nghe nhắc đến Họa Châu mới biết mình nghĩ sai, lúc này một lòng bất an mới được giải tỏa. Hắn nói: “Chuyện Ninh quý nhân nhi tử vẫn đang sai người điều tra. Đợi điều tra rõ ràng rồi sẽ bẩm báo với thái hậu.”
Hoàng đế làm việc luôn nhanh nhẹn rõ ràng. Sau khi ra khỏi cung thái hậu thì hắn khởi giá đi Cảnh Nhân cung. Đồng quý phi ốm nặng, gặng gượng đi ra tiếp giá. Hoàng đế thấy nàng mong manh yếu đuối thì cảm thấy đáng thương. Hắn nói: “Nàng vẫn nên vào nghỉ đi, không cần miễn cưỡng câu nệ lễ nghi.”
Đồng quý phi tạ ơn, xong nửa nằm nửa ngồi nói chuyện với hoàng đế dăm ba câu. Cuối cùng Đồng quý phi không nhịn được mà hỏi: “Chuyện Ninh quý nhân nên xử lý thế nào, xin hoàng thượng chỉ bảo.” Chần chừ một chút rồi nói tiếp: “Ý của thái hậu là xưa nay Ninh quý nhân được hoàng thượng vô cùng thương yêu…….”
Hoàng đế đáp: “Quốc có quốc pháp, gia có gia quy. Trong lục cung, các nàng có nàng nào mã trẫm không thương yêu?” Giọng điệu thay đổi: “Chỉ là trẫm thấy chuyện này kì lạ. Trẫm đối xử với nàng không bạc, nàng ấy không nên có lòng oán hận, huống hồ biết rõ sau khi sự việc xảy ra thì chắc chắn nàng không thoát khỏi có liên quan. Vậy tại sao còn làm ra chuyện ngu xuẩn vậy chứ?”
Đồng quý phi biết hoàng đế suy nghĩ cẩn thận tinh tế, nhất định sẽ thấy nghi ngờ, thấy vậy liền đáp: “Thần thiếp cũng nghĩ vậy. Hoàng thượng đối với Ninh quý nhân tình nghĩa sâu đậm, nàng lại phụ lại thiên ân, làm ra chuyện đại nghịch bất đạo này, thật khiến người ta khó hiểu.”
Hoàng đế nói: “Nàng cho tra hỏi cung nữ tặng bánh kia kỹ càng là sẽ biết.”
Đồng quý phi sai người truyền cung nữ Hiểu Tinh. Nàng cất giọng điệu nghiêm khắc căn dặn ma ma bên người: “Chuyện này liên quan đại sự, các ngươi phải thẩm vấn cho kỹ. Nếu nàng ta mảy may có chút giấu diếm gì thì dùng trượng ngay. Nếu các ngươi không hỏi rõ ràng cho ta thì cũng không cần đến gặp ta nữa.”
Trước nay nàng đối xử khoan dung với người hầu, những lời cảnh cáo nghiêm khắc như vậy chưa từng xảy ra. Mấy vị ma ma đều cực kì sợ hãi, liên tục đáp vâng.