Mắt chàng hơi lóe, hình như không ngờ nàng lại chú ý đến chỗ đó, lát sau, ôn tồn nói: “Vết thương bị toác ra lúc bế cô nương về.” Sau đó đăm đăm nhìn nàng.
Phượng Cửu sửng sốt nói: “Nói bừa, tiểu bối đâu có nặng như vậy!”
Đế Quân trầm ngâm một lát: “Ta nghĩ trọng điểm quan tâm của cô nương nên là cánh tay bị thương của ta, không phải là người cô nương nặng hay nhẹ.”
Phượng Cửu xách giỏ cá, bước tới ngó nhìn: “Ồ, vậy tay chàng sao lại yếu thế?”
Đế Quân trầm ngâm một lát: “… Bởi vì cô nương quá nặng.”