Thái Tử Phi Thất Sủng Chương 210: Oan gia ngõ hẹp

Ánh mắt Diệp Lạc lơ đãng đảo qua Sở Hoàng, trong mắt của ông ta chứa đầy dục hỏa làm lòng nàng dâng lên một cảm giác chán ghét, nàng quay đầu đi chỗ khác, lại bắt gặp ánh mắt của Diệp Hạo, chỉ nghe Diệp Hạo hỏi :

-”Lạc nhi, xảy ra chuyện gì? Tại sao muội cùng với Sở. . . . . . Hắn đột nhiên xuất hiện ở nơi này?”

Diệp Lạc trầm mặc một hồi, thản nhiên nói :

-”Đại ca, cái khác, huynh đừng hỏi nữa!”

Nói xong, nàng chỉ vào Sở Hoàng nói :

-”Đội xa mã của hắn bị phục kích, ta vừa vặn đi ngang qua, đem hắn cứu ra! Đại ca, chuyện như vậy, bên ngoài nhất định là đang rối loạn, huynh trước phái người vào trong cung xem tình hình hình!”

Nàng không muốn bị Diệp Hạo biết, nàng là cố ý đến cứu Sở Hoàng, hơn nữa, nàng không muốn gặp Tử Dạ, lúc này vẫn nên rời đi thôi, bởi vì, nàng thật sự không biết như thế nào đối mặt với nam nhân đã từng thương tổn nàng!

Diệp Hạo khẽ gật đầu, đối Diệp Lạc nói :

-”Lạc nhi, muội hiếm khi trở về nhà, ngày hôm nay đừng rời đi sớm, lưu lại, ăn bữa cơm được không ?”

Diệp Lạc lắc đầu, khách sáo nói :

-”Cám ơn ý tốt của đại ca, ta còn có việc, không thể ở lâu.”

Nói tới đây, Diệp Lạc dừng một chút, lại nói :

-”Đại ca, gia gia gần đây thân mình vẫn khỏe chứ?”

Diệp Hạo thần sắc có điểm phức tạp nhìn Diệp Lạc, nói :

-”Muội yên tâm, lão nhân gia vẫn còn tốt lắm, Chỉ là, muội lâu như vậy chưa có trở về rồi, hôm nay không đi gặp gia gia một chút sao?”

Diệp Lạc ngẩng đầu nhìn về phía chân trời xa xa, nhất thời trầm mặc, sau mới nói :

-”Đại ca, ta lần sau sẽ về thăm gia gia! Huynh. . . . . . Gia gia có huynh chăm sóc, ta cũng yên tâm . . . . . . .”

Thấy Diệp Lạc không nguyện ý lưu lại, Diệp Hạo khẽ thở dài một tiếng, cũng không cưỡng cầu nữa, trong lòng hắn hiểu được, Diệp Lạc vội vã rời đi, chính là không muốn nhìn thấy Tử Dạ! Bất quá, hắn cũng không vạch trần, chỉ khẽ gật đầu, nói :

-”Nếu là như vậy, đại ca cũng sẽ không ép muội.”

Nói tới đây, Diệp Hạo dừng một chút, lại nói :

-”Lạc nhi, muội về sau có rảnh, nhớ trở về nhà, gia gia đã già, thân thể một ngày không bằng một ngày, mặc dù có ta và Linh Nhi ở bên cạnh, nhưng là, ta có thể nhìn ra được, trong lòng gia gia vẫn luôn vướng bận về muội, còn có, muội chừng nào thì đem di dài của nương muội về đây! Miễn cho gia gia thường thường nhắc đi nhắc lại!”

Diệp Lạc lần này trở về, trừ bỏ cứu Sở Hoàng, cũng là muốn thực hiện nguyện vọng của mẫu thân, lúc này nghe được lời của Diệp Hạo, cũng không nghĩ nhiều, mà là thuận theo gật gật đầu, bởi vì nàng biết, mẫu thân ở trước khi lâm chung tâm nguyện lớn nhất trừ bỏ báo đáp ân tình của tiên hoàng, còn có trở lại Diệp gia, bà tuy rằng đã qua đời, nhưng nàng thân là nữ nhi duy nhất của mẫu thân, tâm nguyện này, nàng muốn giúp mẫu thân hoàn thành .

Diệp Hạo gặp Diệp Lạc không từ chối, liền đi đến Diệp Linh vẫn đang hôn mê trên mặt đất bên cạnh, bế nàng lên, đối Diệp Lạc nói:

-”Lạc nhi, muội ở nơi này chờ ta, ta đem Linh Nhi đưa về phòng trước, chuẩn bị chu đáo hết thảy, sẽ trở lại ngay thôi.”

Diệp Lạc muốn nói lại thôi, nàng muốn nói với Diệp Hạo, nàng hiện tại phải rời đi, nhưng là, nhìn Sở hoàng bên cạnh, làm lời đến miệng lại nuốt trở vào, bởi vì, nàng không muốn người của Tử Ảnh nhanh chóng tìm được, nếu như bọn họ đuổi tới nơi này, như vậy người của diệp gia sẽ gặp họa. Cho nên nàng nghĩ nghĩ, vẫn là quyết định lưu lại.

Dù sao Tử Dạ không thể nhanh như vậy tìm ra, không phải sao? Hơn nữa, nàng cũng phải ở chỗ này chờ Thanh nhi, nghĩ đến đây, Diệp Lạc cũng phóng khoáng chú ý, hướng Diệp Hạo gật gật đầu.

Diệp Hạo nhận được tính hiệu đồng ý của Diệp Hạo, lúc này mới yên tâm ôm lấy Diệp Linh rời đi.

Trong viện khôi phục lại yên tĩnh, Diệp Lạc không để ý tới Sở Hoàng, nàng vốn là người trong giang hồ, đối với bộ dáng quyền quý kia quả thực rất phản cảm, mà Sở Hoàng trong mắt trắng trợn nhìn chằm chằm khiến nàng sinh lòng chán ghét, cho dù nàng biết hắn là phụ thân của Diệp Hạo, nàng đối với hắn chán ghét cũng chưa từng giảm bớt nửa phần.

Sở Hoàng không biết Diệp Lạc đối với hắn chán ghét, sau khi Diệp Hạo rời đi, hắn cho rằng cơ hội khó được đến, hắn đột nhiên đi đến bên cạnh Diệp, buông lời ve vãn :

-”Mỹ nhân, nàng cứu trẫm, không bằng theo trẫm quay về Sở quốc, đến Sở quốc, trẫm sẽ cho nàng hưởng hết mọi vinh hoa phú quý trên đời. Trở thành phi tử của trẫm, thân phận tôn quý hơn so với một nữ hiệp giang hồ rất nhiều! Thế nào?”

Diệp Lạc lạnh lùng liếc mắt nhìn Sở Hoàng, trong lòng đối với hắn lại thêm chán ghét vài phần, nàng khinh thường nhất chính là nam nhân háo sắc, nếu hắn không phải Sở Hoàng, không phải phụ thân của Diệp Hạo, nàng sẽ không một chút do dự mà giết hắn!

Sở Hoàng thấy Diệp Lạc không trả lời, nghĩ rằng tâm nàng động, thế nên nhịn không được, vươn tay ra, vuốt ve khuôn mặt Diệp Lạc, trong miệng càng không để ý thân phận nói :

-”Mỹ nhân, ngươi thật đẹp a, trẫm tự nhận ngắm hoa vô số, hậu cung Tần phi phần đông, nhưng chưa từng có gặp qua người mỹ lệ như nàng, mỹ nhân, nàng yên tâm, trẫm nhất định sẽ hảo hảo yêu thương của nàng. . . . . . .”

Đối với hành động vô lễ của Sở Hoàng, trong lòng Diệp Lạc giận dữ, nàng quay đầu đi, tránh khỏi bàn tay Sở hoàng, đang muốn tức giận, lúc này, lại truyền đến một thanh âm lạnh lùng :

-”Sở Hoàng, trẫm thay hoàng hậu cám ơn ý tốt của ngươi! Bất quá, hoàng hậu có trẫm là được rồi, cái khác, không cần Sở hoàng phải bận tâm ngươi quan tâm!”

Tử Dạ vừa dứt lời, thân ảnh cũng vừa vào đến sân, hắn mặc dù đang nói chuyện với Sở Hoàng, nhưng ánh mắt không rời khỏi người Diệp Lạc.

Diệp Lạc nghe thấy thanh âm quen thuộc, cả người không khỏi khẽ run lên, nàng cứng ngắc quay đầu lại, sắc mặt tái nhợt nhìn Tử Dạ đang chậm rãi tiến lại gần, trong một khắc nàng chỉ muốn rời khỏi nơi này, nhưng là, hai chân lại giống như nặng tựa nghìn cân, nàng căn bản di động không được nửa phần, chỉ có thể không nhúc nhích đứng tại chỗ, trơ mắt nhìn thân ảnh cao lớn của hắn càng ngày càng gần.

Uy hiếp

Edit : Muỗi Vove

Tử Dạ chậm rãi đi đến bên cạnh Diệp Lạc, cũng không để ý tới Sở Hoàng kia ánh mắt kinh ngạc, vươn tay, ôm Diệp Lạc vào lòng, trầm giọng nói :

-”Hoàng hậu của trẫm, nàng rốt cục đã trở lại rồi sao?”

Diệp Lạc chỉ cảm thấy chính mình cả người cứng ngắc, ngay cả động cũng không thể động, nàng bị động tùy ý theo Tử Dạ, trong đầu nàng lại hiện lên biểu tình dữ tợn của hắn, hình ảnh hắn trên tay cầm chén hoa hồng bước từng bước về phía nàng, nàng chỉ cảm thấy toàn thân lạnh ngắt, cái lạnh đến thấu xương, chậm rãi tràn vào trong lòng của nàng!

Nháy mắt, hắn trong quá khử lãnh khốc vô tình, cùng hắn giờ phút này hòa vào làm một, thân thể Diệp Lạc giống như chiếc lá trước gió, không khống chế được bắt đầu run rẩy, nàng bỗng nhiên dùng hết khí lực toàn thân, đẩy mạnh Tử Dạ ra, la lớn :

-”Không. . . . . Ngươi buông. . . . .”

Diệp Lạc thình lình xảy ra chuyển biến, khiến Tử Dạ không khỏi kinh ngạc, trong lòng hắn mơ hồ dâng lên một dự cảm không tốt, nhưng là, hắn cũng rất nhanh liền che dấu tâm sự của mình, giận tái mặt, nhìn Diệp Lạc, đang muốn nói gì nhưng đã bị Sở hoàng giành nói trước :

-”Dạ Hoàng, ngươi không có gì giải thích với ta sao? Nếu nàng là hoàng hậu của ngươi, như vậy, Hương Linh cuả trẫm phải như thế nào đây?”

Sở Hoàng sắc mặt cực kỳ khó coi, ghen tị nhìn Tử Dạ, lạnh lùng hỏi :

Tử Dạ không có ý định trả lời câu hỏi của Sở hoàng, mà bá đạo kéo Diệp Lạc lại gần mình, sau đó mới ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Sở Hoàng, trầm giọng nói :

-”Sở Hoàng, ta nghĩ, ngươi đã quên một sự thật, đây là Tây Lương quốc, chỉ có hoàng đế như trẫm đây mới có tư cách tự xưng là trẫm, mà ngươi, bất quá chỉ là một Sở quốc hoàng đế, trong lãnh thổ của trẫm, ngươi chỉ có thể xưng chính mình là Vương, quy củ như vậy, trẫm tin tưởng, Sở Hoàng chắc có lẽ chưa quên?”

-”Ngươi!”

Sở Hoàng nghe xong lời của Tử Dạ, không khỏi tức giận đến trên mặt lúc đỏ lúc trắng, nhưng là, đây đúng là quy củ của mỗi quốc gia, hắn có muốn phản bác cũng không thể, chỉ là thái độ của Tử Dạ, khiến hắn tức giận vô cùng!

Hắn sở dĩ vô lễ với Tử Dạ như thế, là bởi vì hắn cảm thấy Tử Dạ trước mắt phải cầu cạnh hắn, nhưng hắn không nghĩ đến, thái độ của Tử Dạ có thể chuyển biến nhanh như thế, thật sự là làm hắn quá mức tức giận, lập tức, hắn nhanh chóng giận tái mặt, nhìn Tử Dạ cả giận nói :

-”Dạ Hoàng, ngươi không cần quá mức rạch ròi như thế! Nếu như ngươi muốn mượn binh của Sở quốc, hương linh phải là nhất quốc hoàng hậu, nếu không, trẫm. . . . Bổn vương tuyệt đối sẽ không đồng ý!”

Mà Tử Dạ cũng không vì thế mà thay đổi, hắn chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn Sở Hoàng, nói :

-”Sở Hoàng, ngươi nếu không đồng ý, hôn sự của trẫm cùng Hương Linh công chúa, cứ như vậy hủy bỏ thôi, trẫm cũng không muốn ủy khuất Hương Linh công chúa, về phần, hoàng hậu của trẫm, vĩnh viễn chỉ có một, chỉ có nàng, mới là hoàng hậu của trẫm!”

Nói xong, Tử Dạ ôm Diệp Lạc cái ôm càng thêm siết chặt.

Diệp Lạc chỉ cảm thấy trong lòng khẽ run lên, không khỏi ngẩng đầu, ngước lên nhìn Tử Dạ, chỉ thấy hắn tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng! Ánh mắt của hắn, làm nội tâm của nàng thêm bất an, đồng thời, một cỗ phẫn nộ theo nội tâm của nàng dâng lên, nàng cơ hồ xúc động hung hăng cho hắn một cái tát, đem nụ cười trên mặt hắn xóa sạch.

Nam nhân đáng giận này, sau khi tàn nhẫn thương tổn nàng, sau khi lừa gạt nàng, vẫn có thể nhìn nàng nở một nụ cười vô tội như thế?

Hành động của Tử Dạ và Diệp Lạc, ở trong mắt Sở hoàng lại biến thành liếc mắt đưa tình, một cỗ hỏa khí, rừng rực thiêu đốt trong lòng, khiến khuôn mặt hắn trở nên vặn vẹo, hắn phẫn nộ nhìn Tử Dạ, tức giận nói :

-”Dạ Hoàng, lời này của ngươi là có ý gì?”

Tím mị đêm mặt không thay đổi nhìn Sở Hoàng, lạnh lùng thốt :

-”Sở Hoàng, chẳng lẽ ngươi nghe không hiểu, ý tứ của trẫm chính là! Hôn sự của trẫm cùng Hương Linh công chúa, như vậy hủy bỏ!”

-”Ngươi!”

Sở Hoàng giận dữ, hắn hung hăng trừng mắt nhìn Tử Dạ, cắn răng nói :

-”Dạ Hoàng, ngươi không nên đắc ý quá sớm! Hôm nay ngươi làm nhục ta, hừ! Ngày khác, Đại Sở ta cùng Tây Lương thề không lưỡng lập!”

Nghe Sở Hoàng uy hiếp, Diệp Lạc không khỏi biến sắc, nàng biết rõ tình cảnh hiện tại của Tây Lương quốc, hiện tại trong nước phản quân chưa bình ổn, nếu như lúc này phá vỡ quan hệ với Sở quốc, Tây Lương quốc sẽ lâm vào hoàn cảnh vạn kiếp không che. Cho nên, hiện tại Tử Dạ đắc tội Sở Hoàng, đúng là một hành động không sáng suốt.

Tuy rằng trong lòng nàng hận hắn, thế nhưng, nàng lại lo lắng cho hắn, nàng lặng yên nhìn Tử Dạ, trong lòng lại nổi đầy phong ba, hắn luôn thông minh tuyệt đỉnh, hiện tại sao có thể làm ra việc hồ đồ như thế?

Tử Dạ đem biểu tình quan tâm lo lắng trên mặt Diệp Lạc thu vào trong mắt, trong lòng hắn không khỏi vui vẻ, xem ra, trong lòng nàng, cũng không phải không có hắn.

Hắn nghĩ đến đây, không khỏi hướng nàng nở một nụ cười, sau đó ngẩng đầu đối Sở Hoàng lạnh lùng hỏi :

-”Sở Hoàng, ngươi đây là đang uy hiếp trẫm sao?”

Sở Hoàng cũng không phủ nhận, hắn lạnh lùng hừ một tiếng, nói :

-”Dạ Hoàng, ngươi hiểu được ý tứ của bổn vương là tốt rồi, cái khác, cũng không cần bổn vương nhiều lời phải không?”

Nói xong, hắn đắc ý nhìn Tử Dạ, trong lòng cho rằng Tử Dạ sẽ không dại già mà đắc tội đến hắn!

Tử Dạ thản nhiên nhìn Sở Hoàng, trong mắt có nồng đậm đùa cợt, hắn giống như không chút để ý nói :

-”Đa tạ Sở Hoàng đã nhắc nhở, bất quá, khó được Sở Hoàng đại giá quang lâm đến Tây Lương quốc của ta, là hoàng đế Tây Lương quốc, trẫm tự nhiên là muốn Sở Hoàng lưu lại đây mấy ngày rồi, trẫm sẽ hảo hảo khoản đãi Sở hoàng, không biết Sở Hoàng bệ hạ cảm thấy như thế nào?”

Lời Tử Dạ vừa nói ra, Diệp Lạc trên mặt xẹt qua vẻ kinh ngạc, mà Sở Hoàng sắc mặt đại biến, chỉ thấy hắn xanh mặt, hai mắt gắt gao nhìn thẳng Tử Dạ, tức giận nói :

-”Dạ Hoàng, ý ngươi là gì? Chẳng lẽ ngươi là muốn giam lỏng bổn vương sao?”
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/thai-tu-phi-sung/chuong-210/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận