Thê Hiền Phu Quý Chương 31

Chương 31
Chử Vân Sơn đã có một thời gian không vào núi rồi, Sơn Tảo ban đầu cũng không để ý, nhưng hơn nửa tháng cũng không vào núi, mắt thấy tiền trong hà bao càng lúc càng ít, Sơn Tảo có chút phát sầu.

Ngày cũng không thể cứ qua như vậy, vẫn nên cất giữ ít tiền, nếu không sau này có đứa bé thì phải làm sao ? Liên tưởng đến nương tử Đại Xuyên đang có thai…Sơn Tảo xoa bụng của mình, Chử Vân Sơn cũng hạ không ít công phu lên người nàng, nhưng nàng chính là không có thai được, lúc lên trấn nàng nên đi xem đại phu một chút, thành thân cũng đã một thời gian, nàng cũng muốn có đứa bé.

Trong lòng suy nghĩ chuyện này, mỗi lần Sơn Tảo nhìn thấy Chử Vân Sơn cũng cảm thấy rất áy náy, đều là do mình, do cái bụng mình không có tiền đồ, nhìn nương tử Thạch Đầu đi, tuy nói là sinh một nữ nhi, nhưng ngày sau vẫn có cơ hội sinh con, nhìn lại nàng… thành thân hơn mấy tháng rồi, quỳ thủy mỗi tháng vẫn đúng hạn.

Sơn Tảo dần dần không thể nào vui vẻ, Chử Vân Sơn nhìn thấy như vậy trong lòng cũng rất gấp, nhưng không biết bởi chuyện gì, muốn hỏi lại không biết mở miệng thế nào, không biết làm gì khác hơn là mỗi ngày đều buồn bực im lặng làm mấy việc trong nhà, ai ngờ càng như vậy lại càng khiến vẻ u sầu giữa lông mày Sơn Tảo càng nặng.

Buổi tối, Sơn Tảo tắm rửa, tóc dài buông xõa, trên người còn tỏa ra khí nóng ấm, Chử Vân Sơn đổ nước xong đi vào liền nhìn thấy, ánh mắt sáng lên, cầm chiếc khăn sạch, êm ái lau cho nàng.

Sơn Tảo nhìn Chử Vân Sơn trong gương đồng, hắn cúi thấp đầu, chiếc cằm cương nghị, đôi môi mím thật chặt, ánh mắt nghiêm túc nhìn chiếc khăn trắng đang quấn trong tóc nàng, động tác đâu ra đấy, tựa hồ như đang làm chuyện gì rất quan trọng.

“Tướng công…” chần chừ một chút, Sơn Tảo nhẹ giọng kêu

“Ừ.” Ánh mắt cũng không động, Chử Vân Sơn hừ một tiếng.

Sơn Tảo đnag suy nghĩ nên mở miệng như thế nào, Chử Vân Sơn đợi lâu cũng không thấy nàng nói chuyện, không khỏi nhìn hai mắt của nàng, thấy Sơn Tảo nhẹ chau đôi mày thanh tú, mềm giọng hỏi, “Sao vậy?”

“À…” thân thể Sơn Tảo khẽ nghiêng, chậm rãi nói, “Đại Lang và Nhị Lang của Lý gia, nhìn thật là đáng thương…đúng không?”

Sao lại kéo đến Lý gia, đứa bé? Đứa bé?! Chẳng lẽ…

Chử Vân Sơn không biến sắc, “Ừ, có chút đáng thương.”

“chúng ta có thể giúp một chút, một chút thôi. Đứa bé luôn không có tội gì, ai!” Sơn Tảo thở dài một tiếng.

“cái kia hàng tháng của nàng đã tới?” Chử Vân Sơn đột nhiên hỏi.

Sơn Tảo gật đầu như đưa đám, “Hai ngày trước vừa mới hết.”

Chử Vân Sơn ồ một tiếng, cũng không có đoạn sau.

Sơn Tảo than thở trong lòng, nói không nóng lòng là gạt người, nghĩ tới đây, Sơn Tảo đối với Chử Vân Sơn lại càng áy náy hơn.

Nhìn tóc Sơn Tảo đã khô gần như hoàn toàn, Chử Vân Sơn đem khăn vứt qua một bên, ôm ngang eo Sơn Tảo, hai ba động tác liền lột xiêm y của nàng, không để Sơn Tảo kịp phản ứng, đã vùi đầu thưởng thức hai khỏa ngọt ngào trước ngực nàng rồi.

Sơn Tảo hít vào một ngụm khí lạnh, chỉ cảm thấy cảm giác nóng ấm tê dại tiwf ngực truyền đến, Chử Vân Sơn phả ra hơi khí nóng bỏng, nóng đến khiến cả người nàng mềm nhũn.

Chử Vân Sơn rất là vội vàng, một tay vội vàng cởi ra đồ lót của Sơn Tảo, xoa nắn một phen, một tay liền dò xét đi vào.

Sơn Tảo có nén cảm giác khó chịu khi bị dị vật xâm nhập vào, theo động tác rút ra chen vào của Chử Vân Sơn cũng dần dần có dòng suối róc rách chảy ra. Chử Vân Sơn một tay cời bỏ thắt lưng của mình, đẩy ra hai chân trắng nuột của nàng, thân thể hạ xuống liền đi vào, không lâu lắm, trong nhà liền vang lên tiếng va chạm bành bạch, cùng tiếng nước chảy nho nhỏ.

Vận động không biết bao lâu, Sơn Tảo nhắm chặt hai mắt, phát ta tiếng nức nở nghẹn ngào giống như tiếng khóc, chỉ cảm thấy trong người như có sợi dây, mà sợi dây này cũng đnag dần dần rút hết sức lực của nàng, Chử Vân Sơn thở hổn hển ngừng lại động tác.

“Ưhm…”

Sơn Tảo khẽ mở mắt, sóng nước trong mắt lòe lòe, nhìn Chử Vân Sơn như tố cáo.

Chử Vân Sơn cắn răng, một tay đem Sơn Tảo kéo lên, cùng nàng đối mặt, tách hai chân của nàng, để cho nàng ngồi lên người hắn, nhắm ngay cửa động sâu kín một lần nữa ngay ngắn đi vào, Sơn Tảo vô lực vịn cổ Chử Vân Sơn, theo động tác của hắn mà phập phồng lên xuống, lần nữa bị nhiệt tình mãnh liệt bao phủ.

Một đêm này, Sơn Tảo không biết đã cùng Chử Vân Sơn làm bao nhiêu lần, chỉ nhớ bọn họ giống như đã làm rất nhiều tư thế, cuối cùng nàng thật sự mệt mỏi vô cùng, cả người buồn ngủ, tùy Chử Vân Sơn giày vò.

Sơn Tảo bị tiếng la khóc của Vương thị đánh thức, vừa tỉnh lại đã là buổi chiều ngày hôm sau, nàng giật giật, mới phát hiện thân thể giống như bị tảng đá lớn đè nát, nặng nề, đau nhức, vén chăn lên, nàng nhìn cơ thể chật vật không chịu nổi của mình, ngang hông máu ứ đọng, dưới thân sưng đỏ đau nhói, trước ngực loang lổ vết đỏ…Sơn Tảo cười khổ.

Nhìn kỹ lại, nệm giường đã được cvd đổi lại, nàng miễn cưỡng đứng dậy, mặc quần áo tử tế, mới vừa đứng lên lại té ngã về trên giường, hai chân bủn rủn ngày cả ngồi cũng không vững.

“Khụ!”

Sơn Tảo ngẩng đầu, Chử Vân Sơn đã đứng ở cửa phòng, lại vừa nhìn thấy Sơn Tảo ngã vè trên giường như vậy, Sơn Tảo đột nhiên buồn cười, lại vừa cố gắng tỏ ra cứng rắn, chỉ liếc nhìn Chử Vân Sơn một cái.

Cái nhìn kia trong mắt Chử Vân Sơn lại phong tình vô hạn, nhưng mà hắn tự biết là mình càn rỡ, ho một tiếng che giấu cảm xúc, “Nàng đói bụng không?”

Sơn Tảo cũng không trách cứ hắn, chỉ là muốn chọc hắn thôi, cũng nên cho Chử Vân Sơn cái bậc thang leo xuống, liền nói, “Có chút.”

Chử Vân Sơn gật đầu, vội đi ra ngoài bưng thức ăn đi vào, phu thê ngồi ăn từ từ, Sơn Tảo ăn vài miếng liền nhớ tới tiếng la khóc vừa rồi, bèn hỏi, “Sát vách lại xảy ra chuyện gì?”

Thần sắc Chử Vân Sơn có chút không tốt, vẫn gật đầu nói, “Lý Thành thua tiền, đem Đại Lang đi bán.” Hắn không nói, người mua Đại Lang dáng vẻ cũng không phải là tốt lành gì, thật ra suy nghĩ một chút cũng biết, nếu chỉ là nhà giàu mua tôi tớ, thì sẽ không bán được giá tốt, chỉ có một

Vài chỗ đặc thù, sẽ mua đứa bé từ lúc nhỏ để từ từ bồi dưỡng, nhưng mà những đứa bé kia, chắc chắn sẽ không thọ, hơn nữa cả đời cũng phá hủy.

Sơn Tảo kinh ngạc, “Đem Đại Lang bán? Đây chính là con trai ruột của hắn mà!”

“Nương tử nhà hắn cách gì cũng đã dùng hết nhưng cũng đành chịu, người đã bị mang đi!” Chử Vân Sơn một câu đã tóm gọn mọi chuyện đã xảy ra, Sơn Tảo biết Vương thị sẽ rất đau lòng, tiếng kêu gào hôm nay so với tiếng la khóc ngày thường khi bị đánh cũng không giống nhau.

Trầm ngâm nửa ngày, Sơn Tảo khẽ ngẩng đầu, “Thiếp muốn sang nhà hắn xem một chút!”

“Ta đi cùng với nàng.” Chử Vân Sơn trầm giọng nói.

Cửa chính Lý gia mở rộng, Vương thị ở bên trong viện chật vật không tả nổi, trong ngực là Nhị Lang còn chưa hiểu chuyện, Sơn Tảo nhìn một chút, bỏ qua cảnh hỗn độn trong nhà cũng không nhìn thấy Lý Thành, người vây xem bên ngoài cũng thở dài, chuyện như vậy, người khác lại biết nói như thế nào?

Sơn Tảo không đành lòng, tiền lên hai bước, nhẹ giọng khuyên nhủ, “Đại tẩu, tẩu còn có Nhị Lang…”

Vương thị mờ mịt nhìn nàng, Sơn Tảo phải lặp lại mấy lần, trong mắt Vương thị mới có một chút ảnh nước, rất nhanh liền giống như cỏ dại lan tràn, môi của Vương thị nhu động, thân thể kịch liệt run rất, chợt òa khóc lên.

“Ta cái gì cũng theo hắn! Tại sao còn phải đối với ta như vậy! Đứa con số khổ của ta ơi!”

Một tiếng khóc lên, Vương thị đánh lên mặt đất, Nhị Lang sợ hãi cũng oa một tiếng khóc theo, Sơn Tảo nhìn vậy trong lòng chua xót không dứt, gấp rút vỗ lên lưng Vương thị giúp nàng ta thuận tức, vừa khuyên.

Vậy xem ở cửa, Mã đại tẩu cuối cùng cũng tỏ vẻ không đành lòng, đều đã làm mẹ, nỗi đau của Vương thị, họ có thể hiểu được. Mã đại tẩu bước lên đoạt lấy Nhị Lang trong ngực Vương thị, nhẹ nhàng dỗ dành, quay đầu mắng Vương thị, “Hắn là thứ không bằng heo chó, ngươi là đầu heo hay bị quỷ che mắt mà vẫn u mê như vậy? Sao không biết tìm nhà mẹ của mình đến, sớm cùng hắn chấm dứt không phải tốt sao, ngươi xem một chút những ngày mà ngươi trôi qua bây giờ, là của con người sao?”

Vương thị sầu thảm cười một tiếng, “Người nhà mẹ của ta? Ta chính là bị bán cho hắn! Ta nào có người nhà mẹ, thiên hạ này không ai có thể làm chủ cho ta! Báo ứng, báo ứng mà!” Vương thị hướng lên trời hô to, “Coi như là không muốn, mà ta cũng đã làm nhiều chuyện như vậy, hiện tại báo ứng cũng đã tới, ha ha ha ha, ông trời! Ông muốn báo ứng thì báo ứng ở trên người ta, Đại Lang của ta, hắn có lỗi gì!”

Vương thị vừa khóc vừa cười, giống như điên cuồng, tới lui cũng chỉ có mấy câu báo ứng, xung quanh a một tiếng, Sơn Tảo chỉ cảm thấy vô cùng đau lòng, đột nhiên, cánh tay nàng bị kéo, một cánh tay khô kén kéo bàn tay của nàng, nàng mới phát hiện mình đã rơi lệ đầy mặt.

Mọi người đều trấn an Vương thị, lại cho Nhị Lang ăn no, khuyên nàng ấy mấy câu mới rối rít tản đi.

Bắt đầu từ hôm nay, Vương thị không bình thường.

Mỗi ngày nàng đều ở nhà kêu, “Đại Lang, đi xem Nhị Lang.”

“Đại Lang, nương muốn canh cửi, con ngoan, cùng Nhị Lang cùng nhau ngủ.”

“Đại Lang…”

Cho dù làm gì, nàng đều mang theo Đại Lang, giống như Đại Lang còn chưa đi, Lão Ngưu đến xem hai lần, ra ngoài liền than thở, nói Vương thị có thể bị chứng thất tâm phong (thần kinh), nhưng Vương thị vẫn còn nhớ được ông, người cũng tốt, vẫn làm được việc, mọi việc đều biết, chỉ là nếu có ai dò hỏi Đại Lang ở đâu, nàng đều cười chỉ chỉ trong nhà, lớn tiếng nói, “Dỗ đệ đệ.”

Lý Thành thật lâu không trở lại, không biết hắn bán Đại Lang được bao nhiêu tiền, nhìn dáng vẻ có lẽ kiếm được một khoản không nhỏ.

Lúc Chử Vân Sơn và Sơn Tảo nói chuyện này, nàng đếu căn răng nghiến lợi, Chử Vân Sơn thì vẫn chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.

Buổi tối, nằm ở trong người Chử Vân Sơn, Sơn Tảo dùng ngón tay vẽ vòng tròn lên ngực hắn, Chử Vân Sơn nhắm hai mắt, một tay vuốt vẻ trên chiếc lưng trần của nàng, một tay khoát lên bụng.

“Hắn… ngày sau có thể gặp báo ứng hay không?”

Chử Vân Sơn không cần nghĩ cũng biết nàng đang nói tới ai, “Nhiều đứa nhỏ như vậy rồi!”

Đúng vậy, đứa bé như vậy ở đâu không có, bởi vì đủ loại nguyên nhân mà bị người nhà bán đi, chỉ là nới bán khác nhau mà thôi, nhưng Chử Vân Sơn lại nói với thái độ thờ ơ làm cho Sơn Tảo có chút nổi cáu.

Hừ một tiếng, Sơn Tảo quay lưng lại, cả người dồn vào góc tường, dùng hành động không tiếng động bày tỏ nàng đang mất hứng.

Chử Vân Sơn thở dài, duỗi tay kéo nàng trở về, “Nàng là đang tức cái gì?”

Đúng là khúc gỗ không hiểu phong tình, Sơn Tảo từ chối mấy lần cũng không tránh thoát, đành chôn mặt ở trong chăn, Chử Vân Sơn đành phải đào đào, dụ dỗ nửa ngày Sơn Tảo mới chịu đưa đầu ra ngoài.

Hốc mắt Sơn Tảo ửng hồng, lã chã chực khóc, đột nhiên toát ra một câu, “Làm sao chàng lại máu lạnh như vậy?”

Nguồn: truyen8.mobi/t130748-the-hien-phu-quy-chuong-31.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận