Hiện giờ Chu Báo nắm giữ vài kiện tiên khí trong tay, nhưng hiện giờ hắn chỉ nhận ra được có một món là Thất Khiếu Thăng Tiên Lô, chính là chữ
"Luyện" trong Thượng Cổ tiên văn, luyện hóa tất cả, đương nhiên, chỉ là nhận ra mà thôi, muốn vận dụng tự nhiên vẫn cần một thời gian dài, về phần Thanh Trúc Trượng trong tay của hắn, có trời mới biết đạo tiên văn kia có ý nghĩa gì, nếu như không phải ở bên cạnh di hài Tiên Thiên Thần, hắn biết được nội dung cơ bản về vận dụng Thanh Trúc Trượng, thì hắn có thể uy phong như hiện giờ sao?
Mà ngọn sơn nhạc màu đen này, phía trên ẩn chứa một đạo tiên văn, lúc xuất hiện trước mặt Chu Báo, Chu Báo liền cảm thấy một loại kinh ngạc, cùng nhịp đập ở sâu trong tâm tình.
Đạo tiên văn này, giống như đang dẫn động một lực lượng nào đó nằm ở sâu trong thần hồn của mình, khiến cho nó cộng minh.
- Rốt cuộc là lực lượng gì, vì sao có thể đụng chạm tới quyền ý của ta, ta cũng không có xuất quyền a, đạo tiên văn này rốt cuộc là thứ gì?
Ngọn sơn nhạc màu đen lơ lửng trước mặt Chu Báo, ánh mắt Chu Báo chớp động, từng đạo hồng quang quỷ dị xuất hiện trong đôi mắt của hắn, trong đôi mắt, hiện ra một vòng bụi gai, sau đó, hào quang màu đỏ nhạt che kín hư không, đem cả ngọn núi bao phủ vào trong.
Đây là bên trong Thần Uy Hải, cho nên Chu Báo không cần cố kỵ, phát động lực lượng của Hỏa Hồng Tình.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
- Người nào, thật lớn mật, dám lấy tiên khí Thiên Ngoại Thần Sơn của ta!
Lĩnh vực của Hỏa Hồng Tình một khi triển khai, mi tâm của Chu Báo chớp lóe liên tục, một ý niệm trong đầu của hắn lóe lên, dung nhập vào bên trong ngọn sơn nhạc màu đen.
- Hừ!
Cảm ứng được một cổ thần hồn chấn động cường đại, Chu Báo hừ lạnh một tiếng, một ý niệm trong đầu hóa thành hư ảnh của Chu Báo.
- Cái gì chứ, cũng dám ở trước mặt ta giả thần giả quỷ, đi ra cho ta!
Khoát tay, một đạo hào quang hình thành lốc xoáy trống rỗng xuất hiện.
Linh Hồn Tuyền Qua!
- Ồ? Ngươi là ai?
Đạo thần niệm này đương nhiên không ngờ Chu Báo lại ra tay hung ác như vậy, lại vận dụng một thần thông chuyên nhắm vào thần hồn, còn chưa kịp có phản ứng, đã bị cuốn vào trong đó, bóng người cũng chớp động một cái, liền hóa thành một đoàn ý niệm óng áng trong đầu, bị tuyền qua nghiền nát.
- Giả thần giả quỷ!
Dễ dàng chế phục được đối phương, Chu Báo cũng không ngờ, nhưng mà, cho dù thuận lợi hay không thuận lợi, ngoài ý muốn hay không ngoài ý muốn, ý niệm ẩn sâu trong tiên văn của sơn nhạc này đã bị hắn cắn nuốt, hiện ra.
Vạn Tinh Hải, Trầm Linh Cổ Tinh.
Khỏa tinh cầu cổ xưa này được kịch độc bao phủ, nhưng hình như lúc này không còn yên tĩnh như trước kia nữa.
Sau khi nam tử lười biếng thần bí cướp Thái Nguyên thượng nhân từ trong tay của Chu Báo đi, lúc này, hắn mang theo Thái Nguyên thượng nhân giống như chó chết đi tới đây, đứng ở hư không chung quanh Trầm Linh Cổ Tinh.
- Lão độc vật, có chuyện tới tìm ngươi...
- Lão độc vật, đừng giả bộ, ta biết rõ ngươi có thể nghe thấy! Lão độc vật, ngươi đi ra ngay cho ta, nếu không đi ra, ta sẽ hủy diệt Trầm Linh Cổ Tinh này, ta muốn nhìn xem ngươi tu luyện như thế nào.
Liên tiếp gọi vài tiếng, rốt cuộc bên trên Trầm Linh Cổ Tinh cũng có động tĩnh, mang theo một cổ nguyên khí màu xanh lá, một gã nam tử mặc áo bào đạo sĩ màu xanh sẫm xuất hiện trước mặt tên nam tử này, có chút quỷ dị liếc nhìn Thái Nguyên thượng nhân trong tay của hắn, nói:
- Vạn Thiên Thành, ngươi muốn làm cái gì?
- Không phải ta làm cái gì, mà là tới tìm ngươi đòi nợ.
Vạn Thiên Thành cầm Thái Nguyên thượng nhân trong tay xách lên trước mặt của hắn.
- Ngươi còn nhớ gia hỏa lần trước tới Trầm Linh Cổ Tinh của ngươi luyện chế Vạn Hồn Phiên hay không?
- Hắn? Có liên quan gì tới chuyện này?
- Hắn ở trên Trầm Linh Cổ Tinh bên của ngươi tế luyện pháp khí không liên gì tới ta, nhưng hắn dùng Vạn Độc Phiên được luyện chế trên Trầm Linh Cổ Tinh này ra tay hạ thủ với thuộc hạ của ta thành thế này, ngươi phải chịu trách nhiệm.
- Thủ hạ của ngươi?
Lão độc vật cau mày liếc nhìn Thái Nguyên thượng nhân, nói:
- Hình như hắn là phó minh chủ trong thập tam giới liên minh a, tại sao lại biến thành thủ hạ dưới tay ngươi?
- Trên tay hắn có một khối Trấn Ngục Thạch Bi, cho dù không phải thủ hạ dưới tay ta, cũng được coi là một con cờ, cũng không phải ai cũng có thể ra tay với hắn.
- Vậy thì hắn liên quan gì tới ta?
- Ngươi cứ nói đi, Vạn Độc Phiên của hắn lợi hại như vậy, hắn cũng đã dung luyện Hư Không Đại Thủ vào bên trong, nếu không hắn tế luyện trên Trầm Linh Cổ Tinh, sẽ có uy lực lớn như vậy hay sao?
- Vạn Thiên Thành, ngươi không nên ở chỗ này càn quấy với ta, cái Trầm Linh Cổ Tinh này cũng không phải là của ta, ta cũng chỉ ở chỗ này tu luyện thì bỏ đi, tiểu tử kia ở chỗ này đạt được chỗ tốt thì có liên quan gì tới ta, về phần hắn và quân cờ của ngươi có ân oán, ta càng không xen vào...
- Lão độc vật, ngươi không nên quá mức a, chuyện này, ngươi phải làm cho rõ ràng!
- Chuyện này ta cũng không muốn làm rõ ràng, bởi vì tiểu tử này là người của Tạo Hóa Đồng Tử, bằng không thì ngươi sẽ cho rằng ta an tâm cho hắn tu luyện trên Trầm Linh Cổ Tinh sao?
Mí mắt nam tử mặc đạo bào nhảy lên, nói ra:
- Ta lại cảm thấy, ngươi tới đây lần này là có ý khác, bằng không thì trực tiếp đi tìm tên kia đi!
- Tạo Hóa Đồng Tử, hắn là người của Tạo Hóa Đồng Tử?
- Cùng một lời thì ta sẽ không nói lần thứ hai, ngươi cũng đừng bày chuyện quân cờ ở trước mặt của ta, đúng là quá mất mặt!
Lão độc vật mở hí đôi mắt ra, liếc nhìn Thái Nguyên thượng nhân.
- Còn nữa, hiện tại thập tam giới liên minh và Thiên Hà giới đang đi tìm Thiên Giới, chuyện này chỉ sợ sẽ rất phiền toái, cho nên ta thấy ngươi nên kiềm chế một chút, đừng phá tan con đường của mình.
Vạn Thiên Thành ngẫm lại nói ra.
- Ngươi nói cũng đúng, ta có thể nhân cơ hội này kiếm được một chút chỗ tốt hay không?
- Ngươi có nhiều thời gian và tinh lực như vậy, còn không bằng ngẫm lại nên ứng phó chuyện Thái Cổ ma đầu sắp xuất thế như thế nào thì hơn, đã bao nhiêu năm nay, ma thai đã mang ý tứ của Thái Cổ ma đầu truyền ra, hiện tại Ma Môn đang nháo nhào lên, chủ quan là không được a.
- Cũng vì không được chủ quan, cho nên ta mới nghĩ cách bố trí nhiều quân cờ như vậy, ai biết các ngươi lại không lĩnh tình chứ.
Vạn Thiên Thành mở mí mắt ra.
- Tốt rồi, hắn đã là người của Tạo Hóa Đồng Tử, ta cũng không ở chỗ này quấy rầy ngươi, có thời gian, ta sẽ trực tiếp đi gặp Tạo Hóa Đồng Tử, cứ như vậy đi.
Sau khi nói xong, cũng không lên tiếng nữa, thân hình hóa thành một đạo lưu quang mà đi, biến mất trước hư không Trầm Linh Cổ Tinh.
- Ai, tên Vạn Thiên Thành này, quan tâm đúng là quá nhiều, cần gì chứ, tội gì khổ như thế chứ...
Lão độc vật kia cảm thán một tiếng, thân hình lóe lên, lại tiến vào sâu trong Trầm Linh Cổ Tinh, tất cả, đều quy về bình tĩnh, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Bên trong Thần Uy Hải, Chu Báo giết chết ý niệm của tên Thái Thượng trưỡng lão trong Thiên Ngoại Thần Sơn, nhìn thấy tiên văn hiện ra trên sơn nhạc màu đen, trên đó có một đạo phù trận, khuôn mặt biến ảo.
Rất rõ ràng, ngọn sơn phong này này không chỉ có một đạo pháp tắc nguyên vẹn, nhưng trên bề mặt lại có một đạo phù văn pháp tắc không được nguyên vẹn, mà thứ này chỉ có trên Thượng phẩm Thuần Dương pháp khí mới có thể có.
Trừ đạo tiên văn này ra, có một cái phù trận khác do ba đạo phù văn cấu thành, đạo phù trận này nằm dưới tiên văn, phù văn đủ khả năng cấu thành một cái phù văn cao cấp nhất.
Nói cách khác, trên tiên khí này có hai chủng pháp tắc cấu thành, một loại nguyên vẹn, một loại là không trọn vẹn.
Mà làm cho hắn có cảm giác cổ quái chính là đạo tiên văn nguyên vẹn kia.
Nhìn chằm chằm vào đạo tiên văn kia, con mắt Chu Báo từ từ híp lại, hắn cảm giác được, Động Huyền Thần Quang trong cơ thể của mình đang tự hành chuyển động, nó đang lưu động trong kịch mạch, mà chuyển động của nó, chính là lộ tuyến của Huyền Công.
Huyền Công, là một môn công pháp cổ quái, căn bản là không phân biệt được cấp độ, cũng chẳng phân biệt được tiến độ tu luyện là gì, phân chia duy nhất, chỉ là cao thấp, chỉ là ngươi hấp thu thiên đại nguyên khí, luyện hóa thiên địa nguyên khí có bao nhiêu, lực lượng hùng hậu đến cỡ nào, cường hóa đối với cơ thể là bao nhiêu, chính là thứ này mới được Huyền Công quan tâm nhất.
Đây chính là đặc tính mà tất cả công pháp truyền thừa từ Thái Cổ xuống tới bây giờ, khi đó tu luyện những công pháp này đều là đại sinh linh mạnh mẽ như Tiên Thiên Thần, Thái Cổ ma đầu, Thái Cổ hung thú, nào gióng như nhân loại hiện giờ, tu luyện từng điểm từng điểm, sau khi tu luyện thì tổng kết tất cả ra, phân chia thành từng cái giai đoạn chứ? Đầu óc có bệnh à, thời điểm này, còn không bằng ăn nhiều một chút, nhiều uống một chút.
- Đạo tiên văn này rốt cuộc là có ý gì? Vì cái gì mà Huyền Công của ta tự chủ chuyển động thế này, ta...
Đang nghĩ ngợi, một loại cổ quái, một cổ xúc động từ sâu bên trong huyết mạch của hắn truyền ra, thân thể của hắn rung lên một cái thật mạnh, hai tay nắm lại, bắt đầu luyện quyền, mà nắm đấm của hắn nhanh chóng tăng tốc, sau đó chậm lại, Động Huyền Thần Quang lưu chuyển cũng biến thành quỷ dị.
- Ngọc Hư Thông Thiên Kính, là Ngọc Hư Thông Thiên Kính...
Chu Báo đi theo cảm giác này, sau khi đáng ra một quyền cuối cùng, lập tức hiểu được, đạo tiên văn này đã hấp dẫn Ngọc Hư Thông Thiên Kính.
Lục lượng của Ngọc Hư Thông Thiên Kính luân chuyển, dần dần, tâm thần Chu Báo chìm đắm vào, đạo tiên văn kia khắc sâu vào trong óc của hắn, thân thể của hắn, động tác bắt đầu chuyển động vô thức, một cái mặt trời màu đen xuất hiện sau lưng hắn bay lên, quyền ý hiện ra.
Vù vù vù vù vù bành bành bành bành bành...
Mỗi quyền của hắn đánh ra đều rất có lực, mỗi một quyền đều chấn vỡ hư không chung quanh, mỗi một quyền đều mang theo một loại hàm súc huyền diệu, mà quyền pháp của hắn bắt đầu diễn hóa quyền ý.
Lưu tinh, vệ tinh, hành tinh, hằng tinh, hệ thống hằng tinh, đại tinh tập, tinh vân, bính bạo, hắc động, diễn biến trạng thái của các loại tinh thể, thậm chí thời gian, không gian, tất cả đều từ từ hình thành.
Nếu là lúc bình thường, Chu Báo không có khả năng thuận lợi diễn biến quyền ý của chính mình, không nói tình huống của hắn bây giờ, cho dù hắn vận dụng chân thân Thái Cổ Yêu Viên Chu Yếm, cũng không có bổn sự lớn như vậy, nhưng mà, đạo tiên văn trên sơn nhạc cũng từ từ rõ ràng hơn, mà đạo pháp tắc nguyên vẹn kia như đang ủng hộ lực lượng cho Chu Báo, cho hắn lực lượng vô cùng vô tận, đặc biệt là bên trong quyền ý tràn ngập một cổ lực lượng khó lường, mà đạo pháp tắc như hỗn loạn rậm rạp kia, ẩn chứa lộ tuyến đại đạo pháp tắc, quy tắc, nó từ từ rõ ràng bên trong quyền ý của Chu Báo.
Đột nhiên lúc này, Chu Báo cảm thấy lực lượng của mình như tập trung vào cùng một chỗ, giống như nước biển cuồn cuộn, tìm được một lỗ hổng trên đường nước chảy, sau đó bắn thật mạnh ra bên ngoài, mà nắm đấm của Chu Báo cũng chuyển động tùy ý, sở hữu tất cả quyền ý, lực lượng, Động Huyền Thần Quang cùng ngưng tụ vào cùng một chỗ, nện thật mạnh về hướng trước mặt.
Ầm ầm!
Một quyền đánh ra, đánh thẳng vào ngọn sơn nhạc màu đen, đánh vào bên trong dạo tiên văn như ẩn như hiện.
Cách cách!
Bất khả tư nghị nhất, đồng thời cũng là chuyện quỷ dị nhất xảy ra, đạo tiên văn kia không ngờ lại vỡ vụn, không chỉ tiên văn vỡ vụn, cho dù là ngọn sơn nhạc màu đen kia cũng vỡ vụn.
Một cổ đau nhức kịch liệt từ bên trong quyền pháp truyền ra làm cho Chu Báo giật mình tỉnh lại.
Trong một sát na này, lực lượng, quyền ý hoàn toàn tiêu tán sạch sẽ, sau khi thanh tỉnh chuyện đầu tiên Chu Báo nhìn thấy, đó chính là tiên văn vỡ vụn, hóa thành vô số phù văn thật nhỏ, tiêu tán không thấy, mà ngọn sơn nhạc màu đen kia, đang bắt đầu vỡ vụn.
- Không thể nào, điều này sao có thể, ta có được lực lượng mạnh như vậy sao? Một quyền có thể đánh nát tiên khí?
Nhìn thấy tình hình này, Chu Báo sững sờ trong chốc lát, có chút không tin vào những gì trong mắt, còn tưởng rằng mình đang nằm mơ.
Nhưng mà rất nhanh, ngọn sơn nhạc màu đen vỡ thành hai mảnh đã nói với Chu Báo, đây không phải là hắn đang nằm mơ, mà là tồn tại chân thật, mà tiên khí, dưới một quyền của hắn, bị đánh thành hai nửa, mà đạo tiên văn bị hắn đánh nát, hóa thành vô số phù văn thật nhỏ, bắt đầu tổ hợp, cuối cùng, hai nửa của ngọn sơn nhạc, một lần nữa tổ hợp, phân giải, lại tổ hợp, lại phân giải, cuối cùng, hình thành hai đạo pháp trận, mà hai đạo pháp trận này, mà lần tổ hợp này lại giống như đúc phù trận do ba đạo phù văn tạo thành a.
Mà cùng lúc đó, mà ba đạo phù văn vốn có trên ngọn sơn nhạc đã tạo thành một cái pháp trận, phân biệt xuất hiện trên hai nửa của ngọn sơn nhạc, một chút biến hóa đều không có, giống như là đồ phục chế ra.
Trọng!
Trong chốc lát, một đạo giải thích tối huyền diệu xẹt qua trong cảm giác thần hồn của hắn, Chu Báo đã lý giải được hàm nghĩa của đạo tiên văn kia.
Chỉ có một chữ mà thôi!
Mà đổi thành hàm nghĩ đại biểu cho đạo pháp trận kia, Chu Báo cũng hiểu được, nếu như là đạo pháp trận kia, tiến hóa thành một đạo tiên văn nguyên vẹn, như vậy, ý tứ của tiên văn là: cố trọng dữ cố!