Thông Thiên Đại Thánh Chương 680: Ninh Vương không an phận. (3)


- Chính vì như thế, chúng ta mới không thể xung đột cùng hắn, bởi vì như vậy, không chỉ lãng phí thời gian, hơn nữa đối với đại kế của Vương gia cũng rất bất lợi, không bằng đẩy hắn qua cho người khác!

- Người khác, ai, ai có thể đối phó được hắn? !

- Vương gia, ngài nói đúng không? !

Văn sĩ trẻ tuổi cũng không trực tiếp trả lời Ninh Vương, mà lộ ra vẻ tươi cười thần bí.

- Trong đại kế của Vương gia, có một khâu trọng yếu là gì? !

- Ngươi nói là!

Trong chốc lát, sắc mặt Ninh Vương khẽ giật mình, thanh âm thoáng cái đề cao rất nhiều, nhưng nói được một nữa, hắn lại đè ép thanh âm của mình xuống.

- Ngươi nói là để người của Côn Lôn Sơn đi? !

- Thuần Dương pháp khí, ai không đỏ mắt ah, Côn Luân Sơn, năm đó ở Bắc Nguyên cũng coi như là đại phái có tiếng tăm lừng lẫy, tuy rằng so ra kém Tịch Diệt Ma Cung, nhưng cũng coi như cao thủ nhiều như mây, hơn nữa sự tồn tại của Côn Luân thượng sư, ai cũng không thể khinh thường. Chỉ là hiện giờ bởi vì Bắc Nguyên bị diệt, hay vì tận mắt thấy Kim Thân Hoạt Phật Bát Tư Ba bị Mã Thiên Trường diệt sát cho nên mới phải hành quân lặng lẽ, bất quá, cũng chính vì thế, thực lực của Côn Lôn Sơn cũng không bị tổn hại quá lớn, đại nhân không phải cũng bởi vì thế nên mới muốn hợp tác với bọn họ sao?


- Đúng vậy a, ta muốn hợp tác với Côn Lôn Sơn, bất quá coi như ta đã hợp tác với Côn Lôn Sơn rồi thì chuyện này cũng chỉ là nói miệng thôi!

Ninh Vương cười lạnh nói:

- Ta sao có thể bảo người của Côn Lôn Sơn ra mặt được?!

Kế hoạch lớn của Vương gia đại kế kinh người, bất quá cũng khó khăn trùng trùng điệp điệp, hành động của Vương gia không thể nào dấu diếm được những người có ý, hiện giờ việc ngài phải làm chính là khuấy vũng nước phương bắc này lên, khiến người khác không rõ mục đích cuối cùng nhất của Vương gia ngài, mà hợp tác với Côn Lôn Sơn, chính là bước đầu tiên để khuấy nước. Chuyện này trải qua hẳn là như vậy, Côn Lôn Sơn đi tìm Chu Báo, cũng không phải xuất đầu vì Vương gia ngài mà là vì Thuần Dương pháp khí của Chu Báo, về phần Vương gia ngài là chuẩn bị hướng Chu Báo hỏi tội, bất quá còn chưa đợi đến khi ngài hỏi tội, Chu Báo liền thua trên tay Côn Lôn Sơn, mất đi Thuần Dương pháp khí, đến lúc đó nếu Chu Báo may mắn không chết thì ngài muốn đối phó hắn, còn không phải dễ dàng như trở bàn tay sao?

- Ân, có lý, ngươi nói có lý!

Buổi nói chuyện, nghe được Ninh Vương liên tục gật đầu.

- Bất quá, nếu như người của Côn Lôn Sơn cũng không thu thập được Chu Báo thì sao? Đừng quên, ngươi vừa rồi cũng đã phân tích qua, sau lưng Chu Báo là một cổ thế lực cường đại!

- Nếu như người của Côn Lôn Sơn không đối phó được Chu Báo, như vậy, Vương gia cũng không cần đối phó hắn nữa. Nghĩ biện pháp giao hảo với hắn a!

Văn sĩ trẻ tuổi cười khổ nói:

- Ở trước mặt thực lực cường đại như vậy, tất cả đều là hư ảo, hoặc là âm thầm xúi giục châm ngòi thế lực của hắn và hắn mâu thuẫn với nhau, tóm lại, không nên chính diện làm địch với hắn là được!

- Hừ!

Tuy rằng biết rõ lời của văn sĩ trẻ tuổi nói có lý, nhưng Ninh Vương nghe vẫn cảm thấy rất chói tai.

- Chẳng lẽ ta đường đường là Ninh Vương, Thiên Hoàng hậu duệ quý tộc, thật sự phải cúi đầu trước tên nhà quê kia sao? !

Văn sĩ trẻ tuổi không nói gì, chỉ nhẹ nhàng cúi đầu, phảng phất như một con dê vô hại, trên mặt mang theo dáng tươi cười nhàn nhạt.

- Tốt, đã như vậy thì giờ ngươi đi liên hệ với Côn Lôn Sơn đi, Bạch Thanh Hổ, ngươi đi với hắn!

- Vâng, Vương gia!

Ở bên hàng bên phải, một người mãnh liệt đứng lên, thi lễ đối với Ninh Vương, thanh âm cung kính đáp.

- Vương Mưu, tuy rằng lúc này phải lợi dụng Côn Lôn Sơn, nhưng chúng ta đâu phải không có ở đây? Trước tiên phải tỏ chút tư thái chứ!

- Ngươi nói gì vậy?

Một người ăn mặc kiểu văn sĩ đứng lên. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

- Nói cách khác, ngươi cho rằng chúng ta thật sự sợ tiểu tử kia sao!

- Ân, có lý, Dục Tài, ngươi bây giờ cứ an bài người đi tìm Chu Báo, hướng hắn đòi công đạo, đúng rồi, tu vị của tuy tùng cũng đừng cao quá, tam tứ phẩm là được rồi, ta nghĩa Chu Báo kia chắc có lẽ sẽ không vứt bỏ thể diện, ra tay đối phó với người có tu vị thấp như vậy đâu!

- Vâng, ta biết rồi!

- Aizz, Ninh Vương tên vương bát đản này đến tột cùng là có ý gì, đầu óc hư mất sao? Chỉ phái mấy người như vậy tới, thực lực còn chẳng ra làm sao nữa, nhưng thái độ lại cứng rắn như vậy, tên này đến cùng là có chủ ý gì đây!

Từ khi đại triển bạo lực, khu trục toàn bộ võ lâm cao thủ trong lãnh địa mình ra thì toàn bộ lãnh địa thoáng cái trở nên an tĩnh.

Việc này cũng khiến Chu Báo vốn nhàm chán càng thêm không biết làm gì, theo sự thành lập của trạm canh gác, tuy rằng thỉnh thoảng cũng có người trong võ lâm tiến vào trong lĩnh của hắn, bất quá đều dựa theo quy củ, không người nào dám như trước kia nữa, ỷ vào khinh công của mình, võ công, lẻn vào trong trấn, ở trong một cái trấn nhỏ như vậy, muốn giấu diếm được Linh Giác của một gã thất phẩm cường giả, đó quả thật là một trò chê cười.

Hơn nữa những người này tiến vào trấn, thập phần quy củ, nhiều nhất chỉ lắm miệng nghe ngóng hai câu thôi, không có chỗ nào vượt khuôn phép cả, cho nên Chu Báo liền lộ ra có chút buồn bực, về phần biệt viện bên kia, người đi ngày càng ít, nguyên nhân rất đơn giản, thám tử trước đó đã rất rõ tình huống chỗ kia rồi.

Đó chỉ là một biệt viện Chu Báo dùng để luyện công thôi, gia hỏa có thể lẻn vào, cũng có thể chui ra, tu vị cũng không tệ, cho nên đều có thể cảm giác được sát khí dưới mạch khoáng kia, xem ra đồn đãi là thật, bởi vì nơi đó có một địa mạch sát khí, Chu Báo giữ lại để tu luyện dị thuật nào đó. Cho nên, dứt khoát xây biệt viện của mình ở đó, về phần mỏ tinh thiết, ha ha, đối với một tu luyện giả mà nói, coi như là mười mỏ tinh thiết thì so ra cũng kém một môn dị thuật cường đại a!

Cho nên, Chu Báo lộ ra rất nhàm chán, ngay hôm qua, phía Ninh Vương bị hắn tiêu diệt một thất phẩm cường giả rốt cục đã có đáp lại, phái thủ hạ văn sĩ, mang theo mấy gia hỏa chỉ có tu vị bốn năm phẩm, hùng hổ lao đến, yêu cầu trả lại đầu lâu của gã cường giả kia, hơn nữa còn yêu cầu Chu Báo giải thích đối với hành vi tự tiện giết thủ hạ của Ninh Vương, đối với chuyện này, Chu Báo đương nhiên là chẳng thèm ngó tới, đuổi bọn hắn ra ngoài, nhưng trong lòng lại rất kỳ quái, đây không giống với tác phong của Ninh Vương a!

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/thong-thien-dai-thanh/chuong-680/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận