Thông Thiên Đại Thánh Chương 74: Ngày mưa dông, Vô Căn Thảo, cá chạch. (Hạ)


Nhìn thấy mặt đất ẩm ướt biến thành màu đen, một cước liền đạp lên bùn đất, lại ngẩng đầu nhìn lên tàng cây thấy được một chút áng sáng le lói, lông mày Tiểu Báo Tử nhíu lại.

- Mật độ cây ở khu rừng này quá dày đặc, đã đi vào bên trong, căn bản khó nhìn thấy ánh mặt trời, mà ở đây lại rất ẩm ướt, còn có lá cây mục không biết bao nhiêu năm tháng, vùi xuống không biết bao nhiêu sinh vật, nói không chừng sẽ sinh ra chướng khí, chỉ có một ít rêu xanh và cỏ xỉ mới có thể sinh sống, ta muốn tìm là dược thảo, có lẽ bên trong không có, cho dù là có, cũng không thể nào sống ở quá sâu.

Hắn đứng trên mặt đất, thời điểm nhìn chuẩn phương hướng, đột nhiên bên tai của hắn vang lên tiếng sấm, lúc đầu còn nhỏ, nhưng dần dần, tiếng sấm càng lúc càng lớn, trên tán cây vốn còn một ít áng sáng mặt trời yếu ót đến đáng thương đã biến mất, trong nội tâm của Tiểu Báo Tử đã xuất hiện một dự cảm xấu, quả nhiên, một lúc sau, tiếng sấm càng lớn, tiếng sét đánh liên hồi, tiếng sấm nổ liên miên không dứt, vang vọng trong rừng cây, giống như trời đất sụp đổ, làm cho lỗ tai ù đặc, về sau, mưa to như trút nước, sấm sét hợp với mưa to, trong lòng Tiểu Báo Tử kinh hãi.


Nhưng hắn là người hiểu thường thức, vào những lúc mưa dông như thế này không thể tránh mưa dưới tán cây, đặc biệt là những cây đại thụ che trời, chúng là những nơi sét đánh đầu tiên, Tiểu Báo Tử không dám lãnh đạm, triển khai thân pháp, phóng ra ngoài rừng.

- Ầm ầm, ầm ầm...

Lúc hắn tháo chạy ra khỏi rừng, vài tiếng sấm bổ xuống thân cây, trong thời gian ngắn, điện quang đại sát tứ phương, dù Tiểu Báo Tử phản ứng cực nhanh, không thể không nói, bị sấm sét đánh hai cái, cả người bị đẩy lui về sâu, may mắn là đại bộ phận uy lực của sấm sét bị mặt đất hấp thu, nếu không, chỉ sợ Tiểu Báo Tử hiện giờ đã cháy thành than.

Nhưng mà, thời điểm hắn đứng lên, chung quanh mưa to gió lớn, tiếng sẩm nổ vang, hắn không thể phân biệt phương hướng.

- Ta kháo, không xui xẻo như vậy chứ, đoạn đường này đúng là oan uổng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Nhưng trong lòng Tiểu Báo Tử không vội, dù sao hắn chỉ cần đi vào những nơi cây cối thưa thớt là xong, nhất định sẽ có thể đi ra ngoài, sau đó đi dọc theo dòng sông, nhất định sẽ trở về được, cho nên, hắn không nghĩ nhiều, nhìn chuẩn một hướng, triển khai thân pháp, lao ra ngoài, cũng không để ý gió mưa, đường đi hiện giờ rất trơn trượt.

Cơn mưa càng ngày càng lớn, đoạn đường đi tới, không có nơi nào để tránh mưa, thẳng cho đến khi trời tối, tiếng sấm mới dần dần tiêu tán, địa thế dần lên cao, Tiểu Báo Tử cảm giác cánh rừng này càng ngày càng thưa thớt, địa hình chung quanh càng ngày càng rõ, dưới chân, thỉnh thoảng nghe được tiếng nước chảy, khó khăn lắm mới vượt qua ngọn núi phía tây, đột nhiên mưa gió dừng lại, mây đen tan hết, sương mù dày đặc cũng biến mất, ánh trăng hiện ra, bầu trời quang đãng, tầm nhìn thông thoáng. Sau cơn mưa, khắp nơi đều có nước chảy, tiếng nước chảy róc rách qua kẽ đá, tiếng côn trùng kêu rả rích, lộ ra cảnh vật ban đêm đẹp đẽ.

- Nơi này rất tối a.

Dù hiện giờ Tiểu Báo Tử ướt sũng nước mua, tâm tình cũng không được khá lắm, nhưng khi nhìn thấy cảnh vật sau cơn mưa, nhịn không được dừng bước sợ hãi thán phục.

Bỗng nhiên, ánh mắt của hắn vô tình nhìn thoáng qua, thấy trong một khe hỡ nham thạch, nhìn thấy một gốc cỏ non màu tím trong ánh trăng chập chờn.

- Vô Căn Thảo?

Nhìn thấy hình dáng quen thuộc, trong nội tâm Tiểu Báo Tử vui vẻ, đúng là đạp phá thiết hài vô mịch xử, ngày hôm nay không có uổng công, hắn tìm Vô Căn Thảo suốt một ngày, một cọng cũng không tìm thấy, không thể tưởng ngờ rằng lại tìm được, ngu sao không cầm, thân hình khẽ động, liền bước về phía khe hở, ở ngay chỗ này, hắn nghe thấy một tiếng xèo xèo, dù Tiểu Báo Tử cảnh giác, nhưng đây là nơi thâm sơn cùng cốc, nghe được âm thanh này cũng nổi da gà, hắn vội vàng nhìn khắp nơi.

Nhìn thấy phong cảnh xung quanh không có gì, chỉ thấy núi non, nghe tiếng nước chảy róc rách, giống như tiếng nhạc giao hưởng. Hắn nghe âm thanh quái dị như thế ở sau khe nước, ở gần Vô Căn Thảo phát ra, trong nội tâm khẽ động, hắn nhớ ở gần những kỳ hoa dị thảo đều có yêu thú, hắn không biết có phải là độc xà quái thú hay không, cũng không biết mình có thể đối phó hay không, nghĩ tới đây, hắn không dám do dư, trong con ngươi màu đen lúc này biến thành màu đỏ, trong ánh sáng đỏ, hoa văn như ẩn hiện, trong thời gian ngắn, liền tiến vào trạng thái kỳ dị.

Ở chung quanh, tất cả đều biến thành chậm lại, trong phương viên trăm trượng, tất cả chi tiết không có cái nào thoát khỏi ánh mắt của hắn, tiếng gió, tiếng nước, âm thanh côn trùng rả rích, âm thanh của chim bay, tiếng hít thở của dã thú, tất cả đều lọt vào tai Tiểu Báo Tử rất rõ ràng, trong nháy mắt này, Tiểu Báo Tử sinh ra một loại cảm giác thiên hạ vạn vật, đều nằm trong tay của hắn.

- Có gì đó kỳ quái!

Rốt cục, dưới nhãn lực biến thái của Tiểu Báo Tử, nơi phát ra âm thanh quái dị kia, đã xuất hiện trong tầm mắt của hắn.

- Là cá chạch?

Lần đầu tiên hắn nhìn thấy sinh vật giấu sau khe hỡ, Tiểu Báo Tử còn tưởng rằng là cá chạch hoặc rắn nước, nhưng nhìn kỹ thì không phải.

sinh vật này cũng không dài, chỉ khoảng ba mươi cm, đường kính của nó khoảng hai ba cm, giống như cá chạch, nhưng đó chỉ là hình thể mà thôi, đây là sinh vật kỳ quái, toàn thân được lân phiến màu đen bao phủ, lân phiến dày đặc rậm rạp, ở dưới ánh trăng, ẩn ẩn tản ra sáng bóng của kim loại, hắn nhìn thấy ở cổ sinh vật này có mang cá, thời điểm nó phát ra âm thanh, phần cổ vây cá cũng giãn ra, cái mang cá của nó mở ra, tạo thành hình dạng cái dù.

- Thì ra là tiểu quái vật, làm ta sợ nhảy dựng lên!

Nhìn thấy hình dáng của sinh vật này, tính cảnh giác của Tiểu Báo Tử hạ xuống rất nhiều, hắn quan sát, dù thứ này không phải cá chạch, nhưng cũng là một dạng giống cá chạch, thế giới này kỳ quái như thế, cá chạch ở đây không giống với cá chạch ở kiếp trước cũng không phải là chuyện gì kỳ quái, tối đa là nó có chút độc tính, loại sinh vật ở trong nước này, chỉ cần mình không xuống nước, dù độc tính có lớn hơn nữa, cũng không liên quan đến mình.

Nghĩ tới đây, hắn cũng yên lòng, lại nhìn xung quanh, quanh đây cũng không có sinh vật nào ngoài con cá này, quan sát một lúc không thấy có điều gì dị thường, hắn cũng yên lòng, nhảy xuống, đi về phía Vô Căn Thảo.

Ở đây có đến vài gốc Vô Căn Thảo, như vậy, bốn ngày còn lại, chỉ cần tìm được Lưu Ly Hoa, là hoàn thành nhiệm vụ.

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/thong-thien-dai-thanh/chuong-74/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận