Đối với các loại cử chỉ kinh người của Chu Báo, tất cả mọi người có chút chết lặng, so với việc một mình xông vào Minh Nghĩa Kinh Viện, hủy diệt Kiền Nguyên Sơn sơn môn cũng không tính là đại sự kinh người gì.
Kiền Nguyên Sơn độc lập ở ngoài Đại Tấn triều tam đại tông môn, thành nhất phái, tuy rằng thỉnh thoảng cũng có quan hệ hợp tác, thế nhưng cũng không có hậu trường gì. Thậm chí, hiện tại thực lực mở rộng còn cùng tam đại tông môn có xung đột lợi ích. Do đó, hắn bị Chu Báo tiêu diệt, tất cả mọi người còn có chút tâm lý hả hê. Duy nhất cảm thấy phiền muộn chính là Linh Tiêu Điện, chính là Ngũ Thường Viện.
Chu Báo lấy hành động thực tế của mình để biểu đạt thái độ, một thái độ thập phần kiên quyết. Dưới tình huống này, muốn đạt được Lưỡng Nghi Vi Trần Trận của Chu Báo liền chỉ có một biện pháp, đó chính là cường đoạt. Nhưng cường đoạt là không có khả năng.
Điều kiện cũng không thích hợp, Minh Nghĩa Kinh Viện nội bộ ý kiến không thống nhất, mâu thuẫn trong Ngũ Thường Viện chồng chất, hơn nữa lại đang vào thời khắc mấu chốt mưu đoạt Bích Lạc Bí Cảnh. Ai cũng không muốn vào lúc này cùng Chu Báo xé rách da mặt.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.Do đó, cho dù là nội tâm không hài lòng, cũng chỉ có thể tùy Chu Báo, cây gậy chọc *** này diễu võ dương oai thôi.
Kim Quang Động chủ bại vong, thế nhưng Kiền Nguyên Sơn Kim Quang Động lại cũng không có diệt vong, mặc kệ nói như thế nào, Kim Quang Động chủ cũng có vài đệ tử cường giả, bọn họ tại đỉnh núi phụ cận Kiền Nguyên Sơn trốn tránh, lại lập sơn môn, thề cùng Chu Báo chiến đấu tới cùng.
Đặc biệt bạch y Kiếm Thánh Lục Thiểu Du, chỉ thiên thề, cần phải đem Chu Báo bầm thây vạn đoạn, bất quá khi hắn thề, Chu Báo đã trở lại Võ Dương Lĩnh, đối với lời thề của hắn xem thường, Lục Thiểu Du là bị Vương Xà nhìn chằm chằm, còn chưa tới phiên Chu Báo hắn đến quan tâm.
Về phần Kim Quang Động, mất đi Kim Quang Động chủ và linh mạch dưới lòng đất, đã định kết cục là diệt vong. Chu Báo căn bản là không cần xuất thủ, âm thầm chèn ép là được.
Hiện tại lo lắng duy nhất của hắn là Kim Quang Động chủ nguyên linh. Thằng nhãi này đã tiến vào Thông Huyền bí cảnh, đứng hàng Tiên Tạ, tuy rằng hiện tại bị Thất Khiếu Thăng Tiên Lô của mình luyện hóa, thế nhưng một điểm nguyên linh vẫn đang ở trong Tạo Hóa Kim Sách, vẫn có thể đầu thai chuyển thế, hơn nữa còn mang theo ký ức tiền sinh đầu thai chuyển thế, đây là một uy hiếp tiềm tàng.
Bất quá hiện tại, Chu Báo không có tâm tư quản hắn, nguyên linh ký thác tại Tạo Hóa Kim Sách, tuy rằng nói là bất diệt. Thế nhưng muốn hoàn chỉnh đầu thai cũng không phải chuyện dễ. Linh Tiêu Điện đối với Tạo Hóa Kim Sách có quyền chưởng khống rất lớn. Nhưng cũng không phải nói thả ai đi đầu thai, là có thể đi đầu thai được. Hơn nữa, nội bộ Linh Tiêu Điện cũng có mâu thuẫn, so với tam viện chủ Lễ Thất, cùng Nghĩa Tứ quan hệ không tốt, hướng Chu Báo bày tỏ tốt. Nếu như hắn từ đó làm khó dễ, nguyên linh của Kim Quang Động chủ thực không chắc có thể đi ra. Do đó, Chu Báo hiện tại một điểm cũng không lo lắng vấn đề Kim Quang Động chủ.
- Thái Tử, Thái Tử, thú vị a, lúc này, Thái Tử hướng ta bày tỏ, hắn đến tột cùng đánh chủ ý gì?
Chu Báo dùng ngón trỏ nhẹ nhàng gõ lên cạnh bàn, nhìn danh mục quà tặng trong tay, trong ánh mắt lóe ra quang mang khó lường.
Hoàng kim bốn mươi vạn lượng, bạc tám trăm vạn lượng, bạch ngọc trân châu năm nghìn viên, ngọc bích ba nghìn đôi, huyết ngọc san hô cao mười trượng năm khối, còn có bảo thạch đủ màu, trân vật vô số.
Chỉ là vận tải, đã mất tròn ba ngày, đây vẫn là bởi vì rèn đúc ra có thể so với năng lực vận tải trong truyền thuyết.
Khối tài phú này, đủ để cho người giàu có hơn mười đời, lại bị Thái Tử không chút do dự vận qua. Đồng thời đưa qua còn có năm trăm mỹ nữ tôi tớ, không chút nào che giấu mượn hơi đối với mình, cũng không che giấu lấy lòng đối với mình, hắn đến tột cùng muốn làm cái gì?
Dưới Chu Báo, đang đứng có Giang Hiểu, Vương Thành, Chu Sẹo và Nhân Chân Thố bốn người. Ánh mắt bọn họ buông xuống, thường thường dùng quang khóe mắt nhìn lễ vật đầy sân, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
- Giang Hiểu, ngươi thấy thế nào?
- Đại nhân, Thái Tử đây là nói rõ muốn lôi kéo đại nhân, vì tương lai của mình làm tính toán. Bất quá, lấy uy thế hiện tại của đại nhân, những lễ vật này thu cũng đúng. Về phần cái khác, đại nhân không cần phải đi quản hắn!
- Đúng a, đại nhân, quản hắn nhiều như vậy làm cái gì, có người tặng đồ, lẽ nào chúng ta còn cự tuyệt sao?
Chu Sẹo nói lớn.
- Ai cho ngươi nói chuyện, thế nào, thành cường giả, cổ họng cũng trở nên lớn sao?
Chu Báo hung hăng trừng mắt với Chu Sẹo, quát lớn nói. Chu Sẹo nghe ra ngữ khí bất thiện của Chu Báo, run rẩy, không dám nhiều lời nữa.
- Nhân Chân Thố, ngươi thử nói ra suy nghĩ của mình xem nào!
Chu Báo thấy nét mặt Nhân Chân Thố một bộ muốn nói lại thôi, trong lòng khẽ động, lên tiếng hỏi.
- Chủ nhân, à không, đại nhân!
Nhân Chân Thố làm thị nữ quen rồi, trong khoảng thời gian ngắn rất khó đổi giọng.
- Lễ vật này tặng thật sự là quá kỳ quái, cho dù Đại Tấn triều là thiên hạ đệ nhất vương triều, Thái Tử là Thái Tử của thiên hạ đệ nhất vương triều cũng không nên có nhiều tiền như vậy a, toàn bộ vật phẩm ở đây hầu như tương đương với nửa năm thu nhập của triều đình Đại Tấn cộng lại. Cho dù hắn gia sản phong hậu, tặng lễ lúc này, hẳn sẽ không là tiền đi sao?
- Có lý!
Chu Báo nghe, một bộ dáng dấp ta cũng có cảm giác như vậy.
Đại Tấn triều tuy nói là Trung Thổ Vực đệ nhất đại vương triều. Thế nhưng tình trạng tài chính cũng có chút giật gấu vá vai, thuế thu nhập bất quá tám nghìn vạn lượng mà thôi. Mà vật phẩm ở đây tính toán tương đối giá trị tuyệt không dưới bốn nghìn vạn lượng, tương đương với nửa năm thuế thu nhập của Đại Tấn Triều. Hắn tặng nhiều tiền như vậy làm cái gì?
Đây cũng là nguyên nhân Chu Báo có chút không giải thích được, lấy địa vị của Thái Tử, khẳng định biết ngươi đừng nói là tặng bốn nghìn vạn lượng đến, coi như là tặng bốn triệu lượng bạc đến, đối với Chu Báo tác dụng cũng không lớn. Hắn một kẻ chiến lực đạt được cấp bậc Chân Tiên, đòi tiền có ích lợi gì?
Hơn nữa, để cho Chu Báo lưu ý là, Thái Tử tặng đều là tục vật. Mà vật chính là đối với tu luyện không có bang trợ gì. Cái gì bạc a, hoàng kim a, trân châu a, bảo thạch a,...phàm nhân coi tiền tài như mạng, Tu Luyện Giả lại coi chúng như cặn bã.