Biên ải thất thủ! Điều này sao có thể được?
Không nói tới biên quan đều có vạn tinh binh, còn có đại pháo lôi hỏa vang trời và mười hai thiên môn trận thủ hộ, đừng nói là Thát Đát mọi rợ, cho dù là cao thủ Thiên đạo cũng không thể phá tan bích chướng
Mọi người trong đầu đều có ý nghĩ riêng, trong lòng ai cũng không dám tin!
-Thuộc hạ không dám bàn chuyện quân sự
Tề Chấn thấy mọi người hoài nghi, vội vàng từ bên trong lây ra một tấm da mềm tiến lên.
Chu Tĩnh Nguyệt vừa thấy tiếp nhận, mặt trên có một dòng chữ huyết sắc ghê người:
-Biên cương thất thủ, cường man xâm phạm, lập tức tiếp viện cấp tốc, Trương Phong Nghị.
Thấy dấu gốc của án triệu của đại soái Trương Phong Nghị, mọi người lúc này mới không tin rằng việc này là giả.
Chỉ nghe Tề Chấn tiếp tục nói:
-Sau khi thống nhất phá thành, đại soái liền giao cho tôi ba mươi sáu người, hướng ba đường mà chạy tới Thiên Huyệt cốc, không ngời bị mật thám của Thát Đát phát hiện, phái truy binh đuổi theo…Đội của ta gồm 12 huynh đệ trừ ta ra thì những người khác…đã hy sinh mất rồi.
Nói tới đây, Tề Chấn dù là nam nhi đại trượng phu, cũng không kìm được nước mắt. Làm một quân nhân, hi sinh trên sa trường cũng còn vinh quang hơn chết trong tay của một gã gian thần, huống chi chứng kiến những huynh đệ vì bảo vệ hắn mà hi sinh tánh mạng, hắn phải kìm lòng lắm mới nhịn được
Một lát sau, mọi người đều quay lại vấn đề chính
Chu Tĩnh Nguyệt sắc mặt âm trầm nói
-Nói, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Có binh lính phòng nhuệ cùng với phàm môn hiệp trợ, bọn Thát Đát man di sao có thể công phá Đại Đồng?
Tề Chấn phẫn nộ lớn tiếng:
-Nếu chỉ có bọn Thát Đát mọi rợ, thì trăm vạn đại quân cũng không sợ bọn chúng, đáng giận là lúc bọn chúng công thành, không biết ở đâu ra mười cao thủ Thiên đạo, lấy lôi đình chi thế đem tường thành Đại Đồng đánh vỡ, làm cho quân ta trở tay không kịp, kết quả là thương vong trầm trọng, nếu không có mười hai thiên môn ngăn địch chỉ sợ toàn quân đã bị diệt!
-Cao thủ Thiên đạo! như thế nào lại có cao thủ Thiên Đạo
Không chỉ Chu Tĩnh Nguyệt, mà tất cả những người khác đều chấn động. Đại tôn đã sớm truyển thánh dụ trong đại hội ẩn lâm, là cấm các thế lực nổi lên can thiệp, không nghĩ tới đại hội vừa mới kết thúc, Thát Đát lại liên công xâm lấn, lại còn mời các cao thủ Thiên đạo tham gia tranh đấu của thể tục
Trầm ngâm một lát, Chu Tĩnh Nguyệt lại hỏi:
-Hiện tại chiến sự thế nào
-Bẩm Tam công chúa, nhờ có phàm môn yểm trợ chúng ta đã thuận lợi đến thành Thái Nguyên, nhưng cũng không có cao thủ tọa trấn, Thát Đát mọi rợ tùy thời có thể phá thành mà vào, đại soái lúc này mới kêu ta đi cầu viện.
Nghe Tề Chấn nói vậy, mọi người đều biết chuyện này quá khẩn cấp. Tình hình hiện tại có thể gọi là tứ cố vô thân, nếu không có cứu trợ đúng lúc, hậu quả thiệt không thể tưởng tượng
-Không thể trì hoãn lâu nữa, chúng ta phải nhanh chóng tiếp ứng
Khấu Phỉ tính nóng vội, một khắc cũng không chờ được. Vốn bọn họ định đi Ẩn Tiên cốc nghỉ ngơi, và hồi phục, sau đó mới vạch kế hoạch nhưng mà tình hình nguy cấp, đành thay đổi kế hoạch ban đầu
-Khẩu tiền bối từ từ đã…
Phó suất vội vàng mở miệng nói:
-Việc này hung hiểm vạn phần, mà Vương Sung cùng Long Tuấn bọn họ còn đang bị trọng thương hôn mê bất tỉnh, còn có tiểu Băng Nhi cần được chiếu cố, nếu mà mang họ theo, sợ là không tiện.
-Vậy nên làm thế nào bây giờ ?
Khẩu Phỉ đau đầu, thiếu chút nữa làm cho Vương Sung bọn họ quên luôn, là bọn họ còn phải đem mấy người bệnh cùng một tiểu nha đầu theo nữa, nếu như vậy thì trên đường đi rất bất tiện, hơn nữa, phó suất nói rất đúng, chuyện này rất nguy hiểm phải an bài cho thật tốt.
Mọi người còn đang lo, không biết phải làm thế nào, an trí cho Vương Sung bọn họ, lúc này hắc y nhân khàn khàn lên tiếng.
-Vương Sung cùng tiểu Băng Nhi ba người giao cho ta, các người mau đi đi!
Đói với vị lão nhân tự xưng là phụ thân Lý Nhạc Phàm, trong lòng mọi người còn nhiều nghi ngờ, chỉ tiếc là không còn thời gian để hỏi nữa.
Khẩu Phỉ gật đầu nói:
-Một khi đã như vậy, bọn họ giao cho lão đệ chiếu cố, nhưng mà người bây giờ cũng bị nội thương, ta nghĩ tốt nhật là mời hai vợ chồng Thiết Nam cùng ngươi lên đường, chờ an bào thoải đáng rồi lại hội họp cùng chúng ta.
Nghe xong Khẩu Phỉ nói như vậy, mọi người cũng không phản đối
-Chư vị anh hùng, tên gia hỏa này chúng ta giải quyết như thế nào?
Tề Chấn chỉ vào tên Thác Nhĩ An Thạch còn đang bất tỉnh, Chu Tĩnh Nguyệt gật đầu nói:
-Người này xem ra thân phận rất lớn, chắc cũng biết một chút sự tình, hay là cứ mang hắn đi thẩm vấn.
-Dạ!
Tề Chấn thủ đoạn nhanh nhẹn, từ trên người tên Thác Nhĩ An Thạch điểm huyệt chế trụ
Sau khi an bài tất cả mọi chuyện, đám người Khẩu Phỉ lên đường hướng phía bắc mà đi
Vùng duyên hải phía đông Hoài An, gió thổi nghìn trượng, thẳng chấn cửu tiêu, bốn phía mây mù lượn lờ có thể nói là "Chân trời góc biển".
Dưới Kiếm Ngưng Phong, là thôn trang màu xanh cỏ, khói bếp lượn lờ, yên tĩnh vô cùng
So sánh với loạn thế tranh giành, địa phương này như một chốn thế ngoại đào viên, nhân gian tiên cảnh
Lúc này, Thiết Nam đang đứng ở lối vào thôn tranh, hít một hơi thật sâu, trên mặt lộ ra một bộ mặt thật thà chất phát
-Tiền bối, chỗ này chính là Ẩn Tiên Cốc chúng ta mau vào thôi!
Thiết Nam dẫn theo Long Tuấn đi phía trước tiến vào thôn , mà Tư Đồ Yến ôm tiểu Băng Nhi theo sau
Hắc y nhân nghỉ chân, xem xét lại hoàn cảnh chung quanh, trong mắt có chút sầu não, lập tức thu liễm nỗi lòng, đi vào thôn trang.
-A! Thiết Nam đã trở về
Xa xa một tiếng chào đón, nam nữ già trẻ trong thôn đều đi ra đón chào
Một hồi chào hỏi, đám người tách ra hai bên, chỉ thấy một vị lão giả tóc bac cùng với một đôi vợ chồng trung niên bước tới, bọn họ là thiết cường Tô Phóng Hào và phu thê Miêu Lam Phượng
-Thiết Nam bái kiến gia gia, phụ thân, phụ mẫu.
-Yến Nhi bái kiến gia gia, phụ thân đại nhân, mẫu thân đại nhân
Thiết Nam cùng Tư Đồ Yến nhất tề quỳ lạy, lão nhân gia lập tức đỡ cả hai lên, buồn cươi nói
-Đứa nhỏ này, là người một nhà thì cần gì nhiêu lễ nghĩa như vậy
-Xảy ra chuyện gì? Sao lại có người bị thương?
Tô Phóng Hào nhìn bọn người Thiết Nam, trong mắt nổi lên một cảm giác không ổn:
-Các người không phải đi tham gia đại hội ẩn lâm sao? Như thế nào khi trở về chỉ còn mấy người các ngươi, những người khác đâu? Nhạc Phàm đâu? A! Các hạ là
Không biết có phải là ảo giác, Tô Phóng Hào thấy trên người Hắc Y Nhân có hơi thở quen thuộc.
-Tô lão, nhiều năm không gặp, vẫn khỏe chứ.
Hắc y nhân mở miệng hỏi làm cho Tô Phóng Hào không khỏi giật mình:
-Các hạ biết lão già này sao?
-Tuy hơn mười năm không gặp, nhưng Lý Đàm không hề quên ân tình của Tô lão !
Hắc y nhân có chút nghẹn ngào, chuyện cũ năm xưa liền nhớ lại. Chuyện của năm đó hắn vãn còn nhớ như in.
-Lý Đàm
Tô lão đầu tiên là sửng sốt, lập tức trừng lớn hai mắt, nhìn chằm chằm đối phương:
-Ngươi…Người nói cái gì? Ngươi là…Người là Lý Đàm!? Là Lý Đàm của Lưu Thủy thôn!? Là phụ thân của Lý Nhạc Phàm
Lão nhân kích động nắm tay không ngừng, Cho dù đối phương có đeo mặt nạ, thanh âm biển đổi thành khàn khàn, nhưng mà cảm giác của ông về đối phương vẫn như cũ, ngay thăng và kiên nghị.
Thấy lão nhân cảm xúc dao động dị thường, Miêu Lam Phượng đứng bên cạnh nhẹ nhàng khuyên bảo
-Lão nhân gia, người xem, người tới là khách, sao có thể bắt người ta đứng nói chuyện ngoài này, có chuyện gì thì chúng ta về nhà nói tiếp.
-Được! Được được được…
Tô Phóng Hảo cầm lấy tay của hắc y nhân lôi kéo đôi phương rời đi
Thiết Cường cùng Miêu Lam Phượng chỉ còn biết cười khổi lắc đầu