- Xem ra chư vị đích thực không muốn xuất thủ.
Trông thấy bọn người Lôi Tráo Thiên cùng Quan Trọng Nghĩa đồng thời thối lui sang một bên, Thiên Tiệm âm thầm thở ra một hơi.
Nói thật ra, ngay từ đầu hắn không hy vọng bọn người Quan Trọng Nghĩa sẽ cho mình mặt mũi, điều hắn lo lắng chân chính là đối phương sẽ nhân cơ hội này thừa nước đục thả câu. Dù sao mọi người đều là đồng môn, nếu thật sự xé rách da mặt, thì không có gì tốt đẹp cả. Chỉ cần những người này không nhúng tay vào việc này, hắn có thể nắm chắc đại cục trong tay, không để cá lọt lưới.
- Đám người kia tâm cơ quả thực không tồi! Môn đồ của Đại tôn quả thực không phải là hạng người dễ đối phó.
Trong nháy mắt Thiết Huyết đã hiểu rõ tất cả.
Vô luận là Thiêm Tiệm trước mắt hay là bọn người Quan Trọng Nghĩa phía xa xa, mỗi một người tâm cơ đều thâm trầm, đối với thiên hạ quả thực có mưu đồ rõ ràng.
Tranh đấu giữa triều đình cùng giang hồ, mâu thuẫn không chỉ biểu hiện đơn giản như vậy, lại thêm thế lực của các Đại Tôn giả vào nữa, bọn họ bất quá cũng chỉ là những quân cờ nho nhỏ mà thôi.
Cái gì mà người trong Thiên đạo không được phép can thiệp tranh đấu của thế tục, tất cả đều là chó má. Vả lại triều đình dám cả gan như vậy, sau lưng bọn họ chẳng lẽ lại không có cái bóng của Ma môn? Còn có cái đại ẩn tông của Thánh Vực thường xuyên ra vào thế tục, chẳng lẽ bọn hắn đi chơi sao?
Cho dù những Đại Tôn giả này cao cao tại thượng, nhưng môn đồ bọn họ liệu có không âm thầm làm chuyện xấu trong bóng tối không?
Sự thật đã chứng minh, lực lượng mới là tiêu chuẩn để quyết định tất cả.
Thiết Huyết thân tại giang hồ nhiều năm, hắn hiểu sâu sự tình trong đó.
Thiên Tiệm cân nhắc suy nghĩ, sau đó nhìn về phía mấy trăm cao thủ Thiên Đạo trên "Tụ võ thai", tiếp theo nói với Thiết Huyết:
- Thiết Huyết, chỉ cần các ngươi không nhúng tay vào phân tranh giữa giang hồ cùng triều đình, ta bảo đảm tuyệt đối sẽ không làm khó dễ các ngươi.
Giờ phút này tâm trạng Thiết Huyết đã bình ổn trở lại, bộ mặt lạnh nhạt nói:
- Thiết mỗ đã từng nói, đây không chỉ là ân oán cá nhân, Thiết Huyết chính là Minh chủ giang hồ, há có thể trơ mắt nhìn bọn họ bị đàn áp?
- Ài!
Thiên Tiệm lắc lắc đầu thở dài nói:
- Thánh dụ của Tôn giả nên Thiên Tiệm không thể làm trái, nếu các ngươi đã cố ý muốn nhúng tay vào phân tranh của thế tục, ta đây sẽ không khách khí.
Lời còn chưa nói xong, hơn mười thân ảnh đột nhiên xuất hiện trên "Tụ võ thai".
Đám người kia hiển nhiên là có chuẩn bị mà đến, cả một đám đều mặc hắc y, khắp thân che kín, chỉ để lộ hai mắt ra bên ngoài, ánh mắt trống rỗng vô thần, thỉnh thoảng bắn ra hàn quang sắc bén.
Mà sau lưng mỗi người có thể nhìn thấy là một thanh cự kiếm hình thức giống nhau, hàn tinh lóe ra.
- Kiếm thi?
Thiết Huyết hai mắt nhìn lại, ai cũng thấy được trong mắt hắn sự kiêng kị.
Đối với hơi thở của đám người kia, Thiết Huyết đã sớm có thể phát hiện, chỉ có điều hắn không nghĩ tới, đám người Ma môn không ngờ vì lần giao phong này mà lại bỏ ra tiền vốn lớn như vậy, mời Kiếm thi xuất thủ.
Theo hắn biết, Ma môn chia thành nội ngoại hai tông, nội tôn lấy Ma tôn làm chủ, ngoại tôn lấy Kiếm Ma cầm đầu, có bảy mươi hai Kiếm thi là lực lượng trọng tâm của ngoại tông Ma môn, đều do tự tay Kiếm ma luyện chế ra, mỗi một Kiếm thi so với một gã Thiên đạo tu sĩ bình thường không hề kém, bình thường dùng để trấn thủ tông môn, không hề dễ dàng xuất động.
- Hắc hắc! Ma môn đích thực là bỏ tiền vốn lớn a, ngay cả Kiếm thi cũng dùng tới.
Quan Trọng Nghĩa khóe miệng khẽ nhếch lên, thở ra một chút, Quách Tường Phong bên cạnh nâng cằm thì thào tự nói:
- Xem ra, chúng ta quả thực đã xem thường quyết tâm của Ma môn.
Cách đó không xa, Lôi Tráo Thiên khẽ run lên một cái giật mình, khinh thường nói:
- Người không ra người, quỷ không ra quỷ, chỉ là đám tà đạo mà thôi.
Hạ Khinh Trần cùng Nguyên Thác há miệng thở dốc muốn phản bác, nhưng lời vừa tới miệng liền nuốt ngược trở lại.
Bằng với bảy mươi hai Kiếm thi phi thường cường đại, cho dù bọn họ có chỗ thiếu sót, nhưng công bằng mà nói, bảy mươi hai Kiếm thi này tuy là không có tư duy kiếm khí, không có một thân lực lượng, không thể cảm ngộ cảnh giới, bọn họ ngoại trừ chiến đấu thì cái gì cũng không biết.
Người như thế không khác gì một thanh binh khí, đã không thể được xưng là người.
Bảy mươi hai Kiếm thi đứng trên bầu trời giống như đang đem thiên địa chung quanh vây lại, áp lực tạo lên mỗi người đều không hề nhỏ.
Mọi người thấy biểu tình trên mặt Thiết Huyết có chút biến hóa, trong lòng thầm suy đoán.
Chẳng lẽ những người mới tới này vô cùng lợi hại, ngay cả một cao thủ như Thiết Huyết cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Không kịp cho mọi người phản ứng, tiếp theo lại có hai nam ba nữ từ trên trời hạ xuống.
Nhạc Phàm nhìn thấy bộ dạng năm người này, tâm trạng không nhịn được khẽ nhảy lên một cái, trong mắt hiện lên chút tiếu ý.
Nếu hắn nhớ không nhầm, năm người này chắc hẳn là đệ tử đích truyền của Kiếm Ma Độc Cô Vô Phong – Nhất Phong Dã, Ba Hùng, Sư Nhược Tình, Thủ Anh Hòa, Cận Quỳnh Vân.
Mười năm trôi qua, khuôn mặt mọi người không có bao nhiêu thay đổi, chỉ có khí chất nội liễm hơn mà thôi.
Nếu nói trước kia mấy người bọn hắn là một thanh bảo kiếm ra khỏi vỏ, hiện tại bọn chính là một thanh thần binh đang nấp trong vỏ kiếm.
Năm đó Nhạc Phàm cùng mấy người này kết thù, chẳng những phế bỏ hai người, còn chặt đứt một cánh tay của Sư Nhược Tình.
Hiện giờ, nhìn thấy dáng vẻ hoàn hảo của Sư Nhược Tình, sư môn của nàng vì nàng mà tốn không ít công sức.
Nhạc Phàm đánh giá bọn người Phong Dã, đối phương đồng dạng cũng chú ý tới hắn, sát khí trong mắt lóe ra.
Mấy sư huynh muội Phong Dã liên tục chịu thiệt trong tay Nhạc Phàm, thù này có thể nói là khắc cốt ghi tâm.
Nhất là Sư Nhược Tình, mối thù cụt tay này cả đời nàng không thể quên, hiện tại cánh tay không bị cụt, nhưng không thể linh hoạt như ban đầu. Mà hết thảy những việc này đều là do Lý Nhạc Phàm ban tặng, nàng sao có thể không hận hắn?
Bất quá mục đích lần này của bọn hắn tới đây không phải là vì trả thù, cho nên chỉ có thể đem sự hận thù áp chế.
- Các hạ chỉ bằng ngần này người mà muốn ngắn chúng ta?
Giọng nói Thiết Huyết có chút âm trầm, vô hình chung có chút phẫn nộ.
Thiên Tiệm lắc lắc đầu, khuân mặt bất đắc dĩ nói:
- Kỳ thật mà nói, con người ta không thích dùng bạo lực để giải quyết mọi việc. Đáng tiếc có đôi khi nói đạo lý lại không thể giải quyết được vấn đề. Nếu các người muốn động thủ, ta đây cũng chỉ có thể hảo hảo phụng bồi mà thôi.
- Nhiều lời vô ích, muốn chiến thì chiến, Thiết Mỗ không sợ các ngươi.
Đôi mày kiếm của Thiết Huyết run lên, ánh mắt khiêu khích nhìn thăng vào đối phương.
- Tên cuồng vọng.
Cửu Huyền hừ lạnh một tiếng, chân nguyên ngưng tụ tại đầu ngón tay, trong nháy mắt bắn ra một chỉ.
Hàn mang hiện lên mang theo hơi thở tử vong tiến về phía Thiết Huyết.
- Tới tốt.
Quát nhẹ một tiếng, Thiết Huyết chém ra một kiếm, không nhanh không chậm nhẹ nhàng đối đầu với một chỉ của Cửu Huyền, uy áp tự nhiên biến mất.
Vù!
Cửu Huyền tùy ý ra chiêu, Thiết Huyết thoải mái hóa giải.
Dường như càng là cao thủ, chiêu thức bình thường càng là chiêu thức vô cùng cường đại, không có chút kỹ xảo.
Hai người nhìn như đang đơn giản đọ sức, nhưng lại khiến người ta cảm nhận được sát khí trong đó, nhân sĩ giang hồ phía dưới kinh ngạc.
- Ngươi chỉ có chút bổn sự đó thôi?
Thiết Huyết khinh miệt cười, hiển nhiên muốn chọc giận đối phương.
Cửu Huyền đang muốn phát tác, Thiên Tiệm ở bên ngăn nàng lại:
- Không nên làm việc vô vị, thể trận đã bắt đầu vận chuyển, cái chúng ta nên làm là đứng nhìn mà thôi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Hai người vừa nói chuyện, bầu trời đột nhiên nổi gió, mây ùn ùn kéo tới, tựa như màn đêm buông xuống!
Trong lúc mọi người đang kinh hãi, bảy mươi hai Kiếm thi đồng thời bộc phát ra bảy mươi hai đạo kiếm quang, khí thế ngập trời bắn thẳng về phía năm người Phong Dã, tức thì bọn hắn thu tay lại lẩm nhẩm, từng đạo kiếm quang từ bốn phương tám hướng tỏa ra.
- Vạn hóa kiếm trận, biến!
Một tiếng kêu lớn vang lên.
Dưới chân hai người, bảy mươi hai đạo kiếm quang ngưng tụ thành thành một kiếm khi vô cùng cường đại, không ngừng bơm vào cơ thể bọn hắn.
Kiếm quang hóa thành từng sợi tơ vô hình, đan xen lẫn nhau tạo thành võng, đem cả "Tụ võ thai" bao phủ trong đó.