THƯƠNG THIÊN PHÁCH HUYẾT
NGUYÊN TÁC: THƯƠNG THIÊN BẠCH HẠC
TẬP 3 : HUNG NÔ PHONG VÂN
CHƯƠNG 133: LINH GIÁC
NGƯỜI DỊCH : DUNG NHI
DỊCH THUẬT: VD
Đem chuyện của Y Đằng Do Na tạm thời ném ra sau não, nàng có năng lực đặc thù gì thì đợi sau này tự nhiên sẽ hiểu, thật cũng không nóng lòng nhất thời.
Đường Nhu Nhi cùng Phương Doanh Anh hai nàng sáng sớm đã tìm tới quân doanh, nhưng Triết Biệt phụ trách phòng vệ như thế nào cũng không chịu cho hai nàng đi kinh nhiễu Hứa Hải Phong. Bởi vì lúc này Hứa Hải Phong đang ngủ rất say, đây là lần đầu tiên từ sau khi hắn tu luyện nội lực thành công mà ngủ thẳng đến lúc mặt trời lên cao ba sào.
Thẳng đến khi kinh động Tương Khổng Minh, con mắt hắn vừa chuyển, kế nảy trong lòng, nói Hứa Hải Phong đêm qua luyện công, phạm chút sai lầm, cần phải tận tâm điều dưỡng, tạm thời không thể gặp người.
Hai nàng bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là đi gặp Hạ Nhã Quân.
Nhắc tới tối hôm qua, Hạ Nhã Quân lập tức liên tưởng tới luồng áp lực thần bí kỳ quái đêm qua, quả nhiên là đến vô tung, đi vô ảnh, mà thời gian lại trùng hợp với lời nói của Tương Khổng Minh, lập tức tin chín phần.
Tinh thần thế giới là một bầu trời tồn tại độc lập lẻ loi, trong mắt những người chưa từng tiếp xúc qua, thủy chung vẫn là thần bí khó lường. Đặc biệt là người có võ công hữu thành như nàng, lại còn chưa đặt chân lên tinh thần lĩnh vực, càng thêm sùng bái không kể xiết.
Biết sau khi Hứa Hải Phong tu luyện tinh thần lực lượng mà sinh bệnh, các nàng lòng như lửa đốt, nhưng không hề biện pháp.
Đường Nhu Nhi suy nghĩ chốc lát, dặn dò một tiếng, liền đi tìm sư phụ Lê Ngạn Ba của nàng, đợi khi Tương Khổng Minh nghe được tin tức, còn muốn ngăn trở thì đã muộn.
Nếu thật sự để cho nàng tìm tới Lê đại tông sư, vậy Hứa Hải Phong làm sao giải thích chuyện đã phát sinh tối hôm qua.
Tương Khổng Minh trịnh trọng dặn dò, trước khi Hứa Hải Phong bế quan đã từng nói qua, một cửa này chỉ có thể do chính bản thân hắn vượt qua, không thể nhờ vào lực lượng bên ngoài. Cho nên trước khi hắn xuất quan, bất cứ kẻ nào cũng không được kinh động.
Do hắn ra lệnh một tiếng, cả quân doanh bắt đầu liền nghiêm túc đề phòng. Mấy ngàn huyết tửu chiến sĩ hợp thành tường đồng vách sắt. Cho dù là Lê Ngạn Ba thật sự có tới, cũng chỉ đứng bên ngoài mà nhìn, không dám xông vào.
Hạ Nhã Quân tuy cảm giác Tương đại quân sư có vẻ chuyện bé xé ra to, nhưng bởi vậy có thể thấy được hắn đối với Hứa Hải Phong trung tâm cảnh cảnh, quả thật không lời để nói.
May là, thẳng đến khi Hứa Hải Phong tỉnh dậy, Đường Nhu Nhi còn chưa tìm được Lê đại tông sư.
Vừa nghe Tương Khổng Minh nhắc tới, Hứa Hải Phong lập tức nhớ tới tối qua lúc rời đi Phương phủ, từng đáp ứng hai nàng, sáng sớm hôm nay phải đi gặp các nàng, chỉ là tối hôm qua hắn phí lực quá lớn, ngủ mê man bất tỉnh, đã sớm đem việc ước hẹn ném ra sau đầu.
Hai nàng không đợi được Hứa Hải Phong, tự nhiên sẽ đến quân doanh tìm kiếm, chỉ là cuối cùng biến thành cảnh tượng này, quả thật là làm cho người ta bật cười.
Vội vã rửa mặt, Hứa Hải Phong hạ lệnh giải trừ giới nghiêm, hắn đi tới chỗ chúng nữ tụ tập.
Chúng nữ nhìn thấy hắn bình an đi ra, vừa vui vừa sợ, vội vàng hỏi han.
Hứa Hải Phong than dài thở vắn một trận, mới đem thương thế của mình cố gắng thêm mắm dặm muối mà kể ra.
Đương nhiên, về phần thương thế kia từ đâu mà đến, đó chính là bí mật lớn nhất của Hắc Kỳ quân, hắn tự nhiên chỉ nói lướt qua, không làm cho người ta nhìn ra chỗ không ổn.
Nghe được hắn trong khoảng mười ngày nửa tháng không cách nào sử dụng tinh thần lực lượng, mà hai ngày sau còn phải giao chiến cùng Trình Anh Đào, dù là Hạ Nhã Quân cũng vì hắn mà lo lắng.
Chỉ là nhìn thấy bộ dáng không thèm để ý của Hứa Hải Phong, đối với tâm chí cùng sự hào hiệp của hắn càng thêm bội phục vạn phần.
Đối với một người đã có thói quen có được nội lực tồn tại, đột nhiên mất đi loại lực lượng làm cho hắn cao nhân một bậc này, vậy hắn sẽ cảm thấy thống khổ cùng bi ai thật lớn, người xem việc nghiêm trọng thậm chí từ nay về sau sẽ không gượng dậy nổi. Mà tinh thần lực lượng so với võ công càng thêm huyền diệu, cũng càng thêm thần bí, một khi đánh mất, ảnh hưởng tạo thành tự nhiên còn muốn lớn hơn rất nhiều.
May là Hứa Hải Phong chỉ là dùng sức quá độ, không cần bao nhiêu ngày thì có thể khôi phục, cho nên mới có thể tâm bình khí hòa mà đối mặt hết thảy.
Chỉ là khi thói quen có lực lượng đột nhiên lại biến mất, khó tránh khỏi sẽ làm cho người ta sinh ra một loại tâm tình trầm thấp cùng cảm thụ không hề thích ứng.
Tương Khổng Minh hiểu rõ đạo lý này, cho nên không để ý đến tinh thần Hứa Hải Phong bị tổn thương, đêm qua còn cố ý nói chuyện với hắn suốt đêm, hơn nữa còn dẫn động một tia phản nghịch ẩn sâu trong đáy lòng của hắn, cũng chỉ có như thế, mới có thể kích khởi lên đấu chí của hắn, mới có thể khiến cho hắn có thể thản nhiên tự nhiên, tin tưởng mười phần.
Quả nhiên, một phen tâm huyết của Tương đại quân sư quả nhiên không có uổng phí.
Tuy thân thể Hứa Hải Phong tương đối uể oải, nhưng tinh thần đã khá hơn rất nhiều, cùng người nói chuyện, cũng không kiêng kỵ đề tài này, biểu hiện ra phong độ cùng trí tuệ rộng lớn.
“ Nhu nhi tỷ tỷ vì sao còn chưa trở về?” Phương Doanh Anh gấp gáp không nhịn nổi mà dậm chân, hỏi.
Lưu Đình tiến lên kéo tay nàng nói: “ Tỷ tỷ chớ gấp, Lê đại tông sư hành tung vô định, chỗ ở mờ mịt, làm sao dễ dàng tìm được như vậy chứ.”
Từ khi trở lại cảnh nội Đại Hán, tiểu công chúa Lưu Đình vẫn ẩn núp bên trong xe ngựa, không dám đi ra gặp người. Càng gần kinh sư, lại càng vô cùng cẩn thận. Hôm nay nếu không phải Hứa Hải Phong sinh ra điểm ngoài ý muốn, với tính cách cẩn thận của nàng cũng sẽ không ra mặt.
Cũng may nơi này được huyết tửu chiến sĩ canh gác ngay cả một giọt nước cũng không lọt, thật cũng không cần lo lắng sẽ bị tiết lộ ra ngoài nguy hiểm.
Hứa Hải Phong vừa cùng Tương Khổng Minh bàn bạc cách ứng phó, lúc này mỉm cười nói: “ Các nàng cũng không cần lo lắng, Nhu nhi không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn đâu.”
Phương Doanh Anh trợn mắt, sẵng giọng: “ Muội không phải lo lắng cho Nhu nhi tỷ tỷ, mà là lo lắng cho huynh a.”
Trong lòng Hứa Hải Phong nóng lên, nhìn nàng cảm kích cười nói: “ Ta thì càng không cần lo lắng, đừng nói thời khắc này công phu của ta không thấp hơn Trình Anh Đào, cho dù là không bằng, nhưng bằng vào hai đại kỳ công trong người, ít nhất sẽ không bị bại.”
Phương Doanh Anh tuy cũng biết đạo lý này, nhưng quan tâm sẽ bị loạn, luôn bất an trong lòng.
“ Đại ca không thể khinh địch, nếu Lê đại tông sư có thể giúp huynh khôi phục đến trạng thái tốt nhất, điều này há không có thêm vài phần nắm chắc.” Lưu Đình nhẹ giọng nói.
Lời của nàng lập tức được chúng nữ nhất trí đồng ý.
Hạ Nhã Quân thở dài nói: “ Đáng tiếc Lê lão tiền bối như thần long thấy đầu không thấy đuôi, không biết khi nào mới có thể tìm được.”
Hứa Hải Phong thấy chúng nữ vô cùng quan tâm cho hắn, trong lòng thư thản, tựa như được ăn nhân sâm quả, mười vạn tám ngàn lỗ chân lông đều lộ ra sự thoải mái.
“ Tuy Lê đại tông sư không có ở đây, nhưng còn có thể tìm được một người.” Hứa Hải Phong nhàn nhạt cười nói.
“ Ai…” Lâm Uyển Nhàn bật thốt.
Hạ Nhã Quân đột nhiên nhướng mày, vừa vui vừa sợ nói: “ Thái Ất chân nhân…”
Thái Ất chân nhân là người đứng đầu Trung Nguyên tam đại tông sư, nếu ngay cả hắn cũng không có biện pháp, vây cho dù Lê Ngạn Ba có tới cũng chỉ sợ đành bất lực.
Dưới ánh mắt lo lắng của chúng nữ, Hứa Hải Phong rời đi quân doanh. Lúc này không thể so với tầm thường, hắn không đi một mình, bên người ngoại trừ Tần Dũng, còn có ba huynh đệ An Đức Lỗ cùng Lâm Trường Không bốn vị nhất phẩm cao thủ thiếp thân hộ vệ. Dù là Áo Bổn tông sư đích thân đến, cũng có thể ngăn cản được chốc lát.
Đi tới con đường nhỏ trong thành nội, Hứa Hải Phong gõ cửa vào.
Vị tiểu đạo sĩ đón khách chính là vị tiểu đồng lần trước Hứa Hải Phong đã gặp, đối với vị tướng quân trẻ tuổi được tổ sư gia thật yêu thích vẫn còn nhớ rõ. Đưa hắn đến phòng khách, lại đi bẩm báo Thái Ất chân nhân.
Chỉ chốc lát, tiểu đồng lại chạy tới, nói là chân nhân cho gọi.
Hứa Hải Phong lệnh cho đám người Tần Dũng ở lại chờ đợi, không được gây chuyện, lúc này mới theo tiểu đồng đi gặp Thái Ất chân nhân.
Vẫn là gian phòng nhỏ lần trước, vẫn là mái tóc bạc với gương mặt hồng nhuận.
Hứa Hải Phong lòng mang cảm kích, quay đầu liền bái: “ Vãn bối ra mắt chân nhân.”
Nếu không có Thái Ất chân nhân truyền Tĩnh Tâm Quyết cho hắn, hắn làm sao có được thành tựu ngày hôm nay, đối với vị lão nhân hơn trăm tuổi này, hắn thật tình cảm kích vạn phần.
Thái Ất chân nhân cười a a nâng hắn dậy, một đôi mắt thần cẩn thận đánh giá một phen. Thở dài nói: “ Lão đạo bình sinh duyệt vô số người, đối với tiểu tử ngươi vốn đã phỏng chừng rất cao, nhưng tiểu tử lại thật sự làm cho lão đạo ta thất kinh a.”
“ Nếu không có chân nhân truyền thụ thần công cho tiểu tử, tiểu tử hôm nay còn là một vô danh tiểu tốt không biết võ công.” Hứa Hải Phong cung kính đáp.
Thái Ất chân nhân khoát tay, cười nói: “ Ngươi không cần cảm ơn ta, mọi việc đều có định số, ngươi được truyền công phu của ta, chính là người hữu duyên, đây còn là thiên ý. Chỉ là, ta xem tiểu tử ngươi tựa hồ tinh thần không đầy đủ, là cớ vì sao?”
Hứa Hải Phong vội vàng đem mọi chuyện xảy ra từ sau khi từ biệt hướng lão nhân này nói rõ chi tiết, khi hắn nói lúc bị tinh thần áp bách của Thác Hà Đế nên lĩnh ngộ được tinh thần lực lượng, mà dù là Thái Ất chân nhân cũng phải chấn động.
Khi nói xong hết thảy, với định lực tu vi hơn trăm năm của Thái Ất chân nhân, còn thở ra một hơi, nói: “ Kỳ tài ngút trời a, cho tới hôm nay lão đạo mới hiểu được ý tứ của bốn chữ ngút trời kỳ tài.”
Hứa Hải Phong vội vàng khiêm tốn nói: “ Nếu không có ngài cùng Lê lão tiền bối một lòng tài bồi, tiểu tử cũng không có khả năng có đột phá này.”
Lão đạo nhìn hắn, hỏi: “ Nếu ngươi hiểu ra lực lượng tinh thần, vậy vì sao lão đạo lại không cảm giác được từ trên người của ngươi vậy?”
Hứa Hải Phong cười khổ nói: “ Đêm qua lúc tu luyện, linh giác của vãn bối phát sinh dị biến, trí lực cạn kiệt quá độ, ít nhất phải mười ngày nửa tháng tu dưỡng mới có thể khôi phục.”
“ Đêm qua? Chẳng lẽ luồng tinh thần ba động đêm qua dĩ nhiên là ngươi truyền tới?” Thái Ất chân nhân rất giật mình.
Luồng tinh thần ba động đêm qua vô cùng cường đại, đã tới một bước không thể tưởng tượng, hắn tự so sánh, chỉ sợ cũng kém khá xa, không chịu nổi một kích.
Nếu luồng tinh thần ba động này thật sự do Hứa Hải Phong phát ra, vậy điều này cũng không tránh khỏi quá mức hoang đường.
Trên sự thật, cho dù trí lực của lão có thông thiên, cũng vạn vạn không nghĩ ra sẽ có hơn năm mươi người đều luyện ra tinh thần lực lượng, khi tinh thần lực của những người này hợp lại thành một, thì năng lực bộc phát ra đương nhiên là chưa từng có.
Hứa Hải Phong vội vàng giải thích, đương nhiên không đem chuyện bí mật của mình lộ ra, chỉ là nói mình ngoài ý muốn gặp phải một cỗ lực lượng thần kỳ, khiến cho linh giác tăng cường gấp trăm lần, tạo thành trạng thái cạn kiệt.
Lời nửa thật nửa giả này khiến cho lão đạo nhân hao tổn đầu óc, cuối cùng đành xòe hai tay, tỏ vẻ chính mình lực bất tòng tâm.
Cũng may Hứa Hải Phong cũng không ôm hi vọng quá lớn, nếu lão nhân gia không có cách nào, cũng không hề bỏ vào trong lòng.
Lập tức Hứa Hải Phong thi lễ nói: “ Gần đây tiểu tử học được một bộ công phu, tên là Thái Cực thần công, còn thỉnh chân nhân chỉ điểm một chút.”
Nói xong, hắn thủ thế, từng chiêu từng thức chậm rãi diễn luyện.
Lúc đầu Thái Ất chân nhân còn e ngại lễ phép mà khinh thường liếc nhìn, nhưng vẫn miễn cưỡng quan sát một phen.
truyện copy từ tunghoanh.com
Ai ngờ sau mấy chiêu, tinh thần của lão đạo nhân đã bị bộ kiếm thuật thần kì chưa từng có ai sử dụng này hấp dẫn, thẳng đến khi Hứa Hải Phong múa xong bộ kiếm pháp, lão đạo nhân đã đắm chìm bên trong, không còn lên tiếng.