Đang bình tĩnh Lục Vân đột nhiên biến sắc chăm chú nhìn con mộc quỷ đó, Ý niệm thần ba đã phát giá ra tần suất dao động của vật đó biến đổi rất rộng thay đổi tới hàng vạn lần, chẳng trách trước đó mãi vẫn không thể tra ra nó là vật gì.
Tâm niệm chuyển động, Lục Vân thấp giọng nói:
- Mộc quỷ này không phải tầm thường, mức độ dao động khí tức của nó bình sinh ta ít thấy vì vậy mười phần khó đối phó. Không thể tưởng được trên thế gian lại tồn tại dị vật như thế này, đúng là thiên hạ rộng lớn không có gì không thể xảy ra.
Trầm trọng gật gật đầu, Bách Linh thấp giọng nói:
- Trong một quyển bí lục của Thiên Chi đô bọn thiếp có ghi chép rằng trên thế gian có vô số sinh linh, trong đó có chín loại là thần kỳ nhất, mộc quỷ này được xếp thứ năm. Tam đầu linh xà mà chàng đã gặp qua đứng thứ tám, ngũ thái đại bàng đứng thứ sáu đều xếp sau mộc quỷ này, có thể thấy vật này lai lịch bất phàm đến như thế nào. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Nghe vậy giật mình, Lục Vân đang muốn hỏi những dạng sinh linh kỳ dị còn lại thì đúng lúc ấy Ma thần Viêm Huyết cùng với Càn Khôn Ngọc Bích xuất hiện, việc này lập tức thu hút sự chú ý của Lục Vân. Đồng thời một cảm giác kỳ quái liền dấy lên trong lòng chàng, khiến chàng rơi vào trạng thái trầm tư suy nghĩ.
Trong lúc Ma Thần bỏ chạy còn ngọc bích kia bay trở lại, thân thể Lục Vân đột nhiên chấn động, trong ánh mắt lộ ra một chút thần sắc kỳ lạ khó lường. Không kịp đợi Bách Linh giải thích, Lục Vân thân thể lăng không xuất hiện cách thạch nhân khổng lồ đó mấy trượng, hai bên đối mặt nhưng vẫn giữ nguyên thái độ trầm mặc. Còn Càn Khôn Ngọc Bích lúc này dừng lại giữa hai người, tự động xoay chuyển như đang thám xét điều gì. Đằng xa, Bách Linh nhìn Lục Vân không hiểu gì, đoán không được vì lý do gì chàng lại xuất hiện vào thời điểm đó. Còn Ma thần Viêm Huyết bị ngăn cản quay lại, nhìn thấy Lục Vân lập tức biến sắc kinh hãi kêu lên:
- Là ngươi, thật không ngờ chúng ta lại gặp lại nhau ở đây.
Trong lúc giao chiến, Quỷ Vương và Kim Luyện nhìn thấy Lục Vân đều tỏ ra kinh ngạc, cùng cảm thấy có gì đó không bình thường, thầm tự tính toán nước cờ tiếp theo. Đáng tiếc mộc quỷ đó lại không cho bọn họ cơ hội, bức cho hai người liên tiếp phải lùi lại hoàn toàn rơi vào cảnh ngộ nguy hiểm.
Nhìn Càn Khôn Ngọc Bích, Lục Vân nhẹ giọng nói với thạch nhân:
- Có lẽ ngươi đang ngạc nhiên là vì sao ngọc bích đó lại ngừng ở giữa không trung, không quay về trong người ngươi. Đối với việc này, ta có thể cho ngươi biết, đó là ngọc bích đó có một đôi, một nửa còn lại đang ở trong ngực áo ta. Trước đây ta luôn không biết rằng ngọc bài ta lấy được từ Âm Thi Giản ở Quỷ Vực thì ra lại là một phần của Càn Khôn Ngọc Bích. Mãi đến lúc nãy, Càn Khôn Ngọc Bích trong người ngươi xuất hiện ta mới chợt cảm nhận được khí tức đó và phát giác ra được việc này.
Nhìn chằm chằm vào Lục Vân, thạch nhân mở miệng nói:
- Một nửa còn lại đã ở trong người của ngươi, vậy thì mời ngươi lấy nốt ra đây, một đôi ngọc bích hoàn chỉnh đó cuối cùng rơi vào tay ai thì hãy để chúng nó tự chọn lấy, ngươi thấy thế nào?
Cười thản nhiên, Lục Vân nói:
- Được lắm, cứ theo lời của ngươi, mọi việc hãy dựa vào nhân duyên. Nói xong liền lấy từ trong người ra một viên ngọc bích to khoảng ba thốn, nhẹ nhàng ném vào không trung.
Mảnh ngọc vừa thoát khỏi tay, Càn Khôn Ngọc Bích vẫn đang xoay chuyển kia lập tức phát xuất một tiếng động nhỏ, hoá thành một đạo thanh quang phóng về phía mảnh ngọc bích của Lục Vân vừa ném ra. Còn mảnh ngọc bích sau khi thoát khỏi tay Lục Vân cũng hoá thành một đạo quang hoa đỏ rực nghênh tiếp lấy đạo thanh quang, hai bên gặp nhau tại giữa không trung lập tức kết hợp, nháy mắt đã hoá thành một con Thanh Phượng và một con Xích Long, lượn vòng trên không trung.
Trong bóng đêm, khí tức thần thánh cường đại tràn ngập toàn bộ hẻm núi, rồng bay phượng múa, mây gió biến đổi khiến cho các cao thủ tại đó đều hơi chấn động. Trong lúc tiếng phượng hót rồng gầm vang lên trong không trung, con Thanh Phượng và Xích Long đó đồng thời biến mất, hai khối ngọc bích hợp vào nhau cùng phát ra một quang trụ rực rỡ rọi sáng bầu trời đêm quanh phạm vi mấy chục dặm. Tuy nhiên ánh sáng chói mắt chỉ trong chốc lát đã biến mất không tăm tích, khi ánh mắt các cao thủ tìm thấy đôi Càn Khôn Ngọc Bích đã kết hợp đó thì chúng đã hoá thành một đạo quang hoa ngũ sắc, xoay tròn bay lượn xung quanh thạch nhân, vô số linh khí xung quanh biến ảo thành các hình dạng, hợp thành tầng tầng hoa văn kỳ dị lần lượt in lên người thạch nhân, kết hợp với những phù chú huyết sắc có sẵn trên người y sinh ra những biến hoá mắt người không nhìn thấy được. Khi quang hoa dần giảm xuống, thân thể khổng lồ của thạch nhân bắt đầu rạn nứt, huyết quang loá mắt được bao bọc bởi quang hoa ngũ sắc từ từ nhỏ lại, cuối cùng hình thành một quang cầu lấp lánh huyết mang. Bên ngoài quang cầu Càn Khôn Ngọc Bích vẫn tiếp tục xoay chuyển, chỉ có điều tốc độ đã chậm lại nhiều, ngay khi ngọc bích ngừng chuyển động thì khối quang cầu đột nhiên vỡ tung, huyết quang chói mắt biến thành từng sợi huyết vụ, sau khi bắn ra hơn một trượng lại thu hồi ngược trở lại, cuối cùng bên trong xuất hiện thân thể một người, huyết vụ toàn bộ tụ lại trên mình y rồi bị y nhanh chóng hấp thụ.
Kinh hãi nhìn diễn biến đó, mọi người đều ngẩn ra. Bọn họ thế nào cũng không thể hiểu được vì sao khi Càn Khôn Ngọc Bích hợp nhất lại đem người người thiếu niên bị trời nguyền rủa này cứu sống lại. Nhìn Dương Thiên anh tuấn bất phàm, Lục Vân có chút cảm giác xa cách nhân thế. Không lâu trước đó Bách Linh đã giảng giải cho chàng cố sự đó, chàng còn cho rằng đó chỉ là một loại truyền thuyết, ai ngờ hiện giờ đã trở thành hiện thực, như vậy chẳng phải khiến người ta tưởng như đang nằm mộng?
Môi khẽ cử động, Dương Thiên có mấy phần kích động, mấy phần hụt hẫng nói:
- Tạ ơn ngươi, ân tình này ta xin ghi nhớ, đáng tiếc là người mà ta yêu thương đã không thể hồi sinh.
Lặng lẽ lắc đầu, Lục Vân vừa định mở lời thì ngọc bích trước đó vẫn bất động đột nhiên xoay vòng như bay, chớp một cái đã xuất hiện trước ngực Lục Vân rồi đứng yên bất động. Có phần ngỡ ngàng nhìn Càn Khôn Ngọc Bích, Lục Vân đưa tay phải ra ngọc bích liền tự động rơi vào lòng bàn tay, điều đó khiến Lục Vân ít nhiều minh bạch được tâm ý của nó.
Ngẩng đầu, Lục Vân nhìn Dương Thiên, nhẹ giọng nói:
- Không cần tạ ơn ta, nếu ngươi muốn cảm tạ thì hãy tạ ơn Càn Khôn Ngọc Bích này. Mấy ngàn năm rồi, giữa nó với ngươi có lẽ đã nảy sinh tình cảm, vì vậy sau khi hợp nhất việc đầu tiên nó đã làm là tận lực phục sinh cho ngươi. Nhưng giữa nó và ta cũng đã nảy sinh cảm tình, vì vậy sau khi cứu sống ngươi nó liền quay trở bên ta, lẳng lặng đi theo ta. Chúng ta vì ngọc bích này mà gặp gỡ cũng là một đoạn thiện duyên, hy vọng về sau có thể trở thành bằng hữu.
Dương Thiên nhìn chăm chú vào chàng, hồi lâu mới nói:
- Cảm ơn người bằng hữu, ta là Dương Thiên, còn ngươi?
- Ta là Lục Vân, hy vọng sau này chúng ta còn nhiều cơ hội để gặp lại nhau.
Nhân ảnh chớp động, trong lúc Lục Vân nói chuyện Ma thần Viêm Huyết đột nhiên hiện thân, chụp vào Càn Khôn Ngọc Bích định thời cơ để cướp lấy. Nhưng khi tay hắn nhanh nhẹn chụp vào ngọc bích, hắn đột nhiên phát hiện ra rằng Lục Vân đang cười với mình, nụ cười đó vô cùng kỳ quái khiến hắn trong lòng cảm thấy có điều bất diệu, lập tức dừng lại rồi toàn lực né tránh.
- Ngươi chẳng phải muốn lấy ư, vì sao lại muốn tránh né như vậy?
Trong tiếng cười thản nhiên, lòng bàn tay phải Lục Vân lấp lóe điện quang, một đạo lôi cầu hoàn toàn không có triệu chứng báo trước đã xuất hiện, một đạo kinh lôi từ chân trời đột nhiên đánh trúng vào Ma thần Viêm Huyết đang không ngừng né tránh. Chỉ nghe một tiếng gào giận dữ truyền lại, một đạo thân ảnh biến ra xa giữa bầu trời đêm, thanh âm bất phục của Ma thần Viêm Huyết cũng dần biến mất đằng xa.
- Lục Vân, ngươi nhớ đấy, lần sau ta sẽ đòi lại gấp trăm lần.
Cười ngạo nghễ, Lục Vân vừa định trả lời thì đột nhiên mộc quỷ đó kêu khẽ một tiếng, thân thể lập tức hoá thành một đạo thanh quang, biến mất vào lồng ngực Dương Thiên. Vì vậy mà Quỷ Vương và Kim Luyện liền thừa cơ đào tẩu, vô tình tránh được một kiếp nạn.
Vỗ vỗ đầu có chút ảo não, Lục Vân nói:
- Sớm biết mộc quỷ đó sợ thiên lôi thì ta đã dùng phương thức khác để đánh, bây giờ làm cho Quỷ Vương và Kim Luyện trốn thoát rồi.
Cười lãnh đạm, Dương Thiên nói:
- Cũng chẳng vấn đề gì, sự việc lần này coi như đã kết thúc, nếu như bọn chúng lần sau còn dám quay lại thì cũng sẽ không được nhẹ nhàng như lần này đâu. Hiện tại bọn chúng đã chạy hết rồi, đúng là dịp tốt để chúng ta nói chuyện, ngươi có thể gọi người bằng hữu của ngươi xuống đây được rồi, chúng ta tới thạch ốc ngồi đi.
Nhẹ nhàng gật đầu tán đồng, Lục Vân chuyển thân gọi Bách Linh hạ xuống cùng với Dương Thiên đi vào thạch ốc trong truyền thuyết đó.
Tia sáng mặt trời buổi sớm chiếu lên những hạt sương lấp lánh ánh hồng nhạt. Trong rừng không khí trong lành, mang theo một làn sương mù mỏng manh, khiến ánh mặt trời chiết xạ, tán phát quang mang bảy màu. Xuyên qua tự nhiên rộng lớn thanh tĩnh này Lục Vân cảm thấy tâm hồn rộng mở, một làn hơi trong lành thấm vào gan ruột giống như cả người như rơi vào một thế giới kỳ ảo có cảm giác mỹ diệu khó tả.
Mỉm cười nhìn Lục Vân, Bách Linh hỏi:
- Tại sao lại cự tuyệt hảo ý của Dương Thiên, huynh ấy muốn tặng mộc quỷ cho chàng, sao chàng lại không nhận?
Đầu mũi chân điểm nhẹ, Lục Vân thân pháp phiêu dật xuyên qua khu rừng, nhẹ nhàng quay đầu lại nói:
- Hảo ý của huynh ấy ta hiểu, nhưng vì hiện tại ta thấy không nên làm ảnh hưởng đến nhiều người. Huynh ấy đã là một con người bất hạnh, ta không hy vọng sau này huynh ấy vì ta mà chịu thêm bất hạnh nữa. Còn mộc quỷ kia tuy là vật thế gian khó kiếm nhưng đã bảo vệ huynh ấy cả ngàn năm, ta làm sao có thể lấy đi vật yêu quý của người ta được? Hơn nữa dù vật đó có đi theo ta thì cũng không giúp được gì nhiều, trên người ta đã có nhiều thứ lắm rồi.
- Chàng nói đúng, những thần bí trên người chàng cho đến nay vẫn còn chưa có ai biết hết, đúng là không cần thêm thứ khác nữa. Mộc đầu, thiếp có việc muốn hỏi chàng, đêm qua khi chàng đưa thiếp bay lạc vào huyết hà, làm thế nào ẩn giấu được khí tức của hai người chúng ta, điều này trước đây đã từng xuất hiện qua, chỉ là thiếp chưa có lúc nào thuận tiện để hỏi.
Đưa ánh mắt mê người nhìn Lục Vân, Bách Linh thoáng nở một nụ cười với vẻ mỹ lệ khó tả.
Quay người lại nắm lấy bàn tay bé nhỏ của nàng, Lục Vân mỉm cười nói:
- Đó kỳ thực là một điều bí mật của ta, bất quá cũng không cần phải giấu nàng. Trước đây, ta trước khi gia nhập vào Dịch viên thì đã mang trên người nhiều loại pháp quyết, sau đó lấy được Như Ý Tâm Hồn kiếm, lại phong ấn được Liệt hoả thần long vào kiếm, rồi vô ý gặp Trấn Hồn bia may mắn lấy được Trấn Hồn phù. Ở Thái Huyền sơn lại học được Dạ Nguyệt Trảm pháp, lấy được Quan Thiên Như Ý kính, huỷ diệt Huyền Thiên chi kính và Huyền Thiên thần kiếm. Sau này lại tiến nhập Quỷ vực, trước thì luyện Hoá Hồn đại pháp đến mức đại thành, tu luyện thành Quỷ Vương chiến giáp, sau lại gặp Thiên ảnh Huyết Mị trong Toả Hồn tỉnh, lấy được Càn Khôn Ngọc Bích tại Âm Thi giản, gặp Vong Linh tôn chủ ở tử hồn giản, bị vong linh trớ chú gieo vào người, lấy được Phi phong huyền bí chính là vật giúp ta ẩn tàng khí tức lúc trước. Cuối cùng tại Hoá Hồn trì không tìm được Phong Hồn phù, trái lại lại lấy được Hoá Hồn phù, có thể nói cuộc đời của ta kỳ ngộ vô số mà hung hiểm cũng vô số.
Kinh ngạc nhìn Lục Vân, Bách Linh nhẹ giọng nói:
- Không ngờ được nguyên lai chàng đã trải qua nhiều việc như vậy, thảo nào chàng có tu vi thế này, thật cũng là việc dễ hiểu. Hiện tại chuyến đi ngắm núi non đã kết thúc, chàng đã nghĩ tiếp theo chàng muốn làm gì chưa?
Thu lại nụ cười, Lục Vân nhìn về đằng xa, nhẹ giọng nói:
- Con người của ta tuy trầm tĩnh nhưng trong lòng thì vẫn còn dao động, vì vậy mấy ngày nay ta có chút rối loạn. Ta còn đang sắp xếp những suy nghĩ của mình, con đường ngày sau của ta không phải là ta muốn thế nào thì sẽ được đi như thế, mà là ông trời bắt ta đi con đường nào và ta đối mặt với điều đó như thế nào, đó mới là điều ta cần cân nhắc. Trước khi ta có đủ năng lực tranh đấu với trời thì ta không có cách nào tự chọn con đường cho mình, chỉ có thể bị động tiếp thụ. Nhưng sẽ có một ngày ta vượt qua được chín tầng trời cao kia, lúc đó ta có thể làm điều mà mình muốn. Trước mắt, ta muốn tìm một địa phương tốt đẹp để dừng lại tĩnh tâm tu luyện nâng cao tu vi của mình, nhưng tình thế hiện tại không cho phép ta làm như vậy, vì thế ta chỉ có thể tạm thời lưu lại ở thế gian này, tìm kiếm nguyên nhân mà ta vẫn còn mờ mịt.