Long Hồn phản đối nói:
- Ngươi nếu phải tìm lối vào Vân Chi Pháp giới, hoàn toàn không nhất thiết phải giải khai phong ấn của Hắc Long đàm. Ngươi tính xem việc giải khai phong ấn, và việc tìm kiếm lối vào có quan hệ trực tiếp chăng?
Lục Vân lắc đầu nói:
- Có nhiều vấn đề tuyệt đối không thuận lợi như ngươi hình dung đâu, đây là Phiếu Miễu phong, là một nơi cực kỳ thần bí tại nhân gian. Nếu lối vào Vân Chi Pháp giới có thể tìm được một cách dễ dàng, bọn họ cũng không thể tồn tại đến ngày hôm nay. Còn về chuyện phong ấn, nói thật là ta cũng không tự tin hoàn toàn. Nhưng theo ta biết, Hắc Long đàm này nếu đã bị phong ấn mấy ngàn năm, lại chỉ bằng sức mạnh năm đó, chắc chắn không thể duy trì mãi cho đến nay. Từ điểm này có thể phán đoán, phương pháp Vân Chi Pháp giới phong ấn Hắc Long đàm hiển nhiên có liên quan rất lớn với chính nó, chỉ cần giải khai phong ấn này, ta có thể từ những vết tích trong đó tìm ra lối vào Vân Chi Pháp giới.
Long Hồn không tán đồng quan điểm của chàng, khăng khăng nói:
- Lục Vân, cho là suy đoán của ngươi có mấy phần đúng đắn đi nữa, nhưng ngươi có từng nghĩ làm như vậy sẽ có hậu quả gì không. Nói thật, ngay như ta lúc này đang ở đây, thậm chí cách qua một tầng phong ấn, cũng phần nào cảm nhận được khí tức đáng sợ của U Minh Ma Long. Một khi phong ấn được giải khai, với thực lực của nó, ta ngay cả một chút cơ hội chạy thoát cũng không có, ngươi thật sự tin rằng ngươi có khả năng chống lại công kích của nó chứ. Hơn nữa, ta thừa nhận thực lực Tứ Linh thần thú của ngươi rất kinh khủng, nhưng hiện tại nó không có ở đây, vạn nhất nếu ngươi đối phó không nổi với U Minh Ma Long, để nó thoát đi hoành hành nhân gian, khi đó ngươi chính là tội nhân của thế gian.
Lục Vân khẽ nhíu mày, trầm giọng nói:
- Long Hồn, ngươi đã theo ta được một thời gian, chẳng lẽ ngươi chưa biết sức mạnh thực sự của ta sao?
Long Hồn do dự một lát, lắc đầu nói:
- Điều này không nói rõ được, thực lực của ngươi mười phần ta chỉ mới biết được có tám chín phần thôi.
Lục Vân cười ngạo nghễ một tiếng, tự phụ nói:
- Đúng vậy, mười phần ngươi chỉ biết tám chín phần thôi, nhưng ngươi đã quên một điều, thật sự quyết định mọi chuyện thông thường là ở hai phần còn lại đó thôi.
Long Hồn hỏi:
- Ngươi nói như vậy, ý là ngươi có khả năng đối phó với U Minh Ma Long?
Lục Vân điềm nhiên đáp:
- Ta nếu đã có khả năng giải khai phong ấn của nó, tự nhiên ta cũng có thể phong ấn nó lại.
Long Hồn lẳng lặng trợn mắt nhìn Lục Vân, cuối cùng thở dài nói:
- Nếu ngươi đã cố chấp như vậy, thì ta cũng không nhiều lời làm gì nữa. Kỳ thật ta đã đoán rồi sẽ có kết quả này, nhưng ta chỉ muốn thử qua một lần, nhưng ngươi chính là Lục Vân, một người phi thường.
Bình thản cười, Lục Vân nói:
- Những lời này, tuy ngươi khéo nói, bất quá ý tứ tán thưởng cũng đã rõ ràng rồi. Tốt, lúc này cũng không còn sớm nữa, ngươi hãy đứng qua một bên xem ta giải khai phong ấn này như thế nào.
Nói rồi tay phải múa lên, một kiếm kinh thiên với khí thế thôn tính núi sông, trực tiếp chém thẳng vào tuyết cốc, khiến cho mặt đất chấn động dữ dội, vô số bông tuyết ào ào rơi xuống, mặt đất nhanh chóng bị chém một vết rất sâu.
Ầm một tiếng to lớn, lan truyền rất xa. Khi Lục Vân đánh ra một kiếm chí dương chí cương, đụng vào mặt đất vô cùng băng lạnh tích đầy tuyết, liền tạo nên một lớp sương mù trắng xóa, lại có rất nhiều mảnh hoa tuyết, hình thành nên một vùng sương tuyết rộng lớn, che mờ hết thị tuyến. Đồng thời, khi cột kiếm chói mắt đó chém xuống rồi thì nhanh chóng bật ngược trở lại, một luồng hào quang ngũ sắc bừng sáng chiếu thẳng lên trời giữa vùng sương mù làm cho cảnh tượng càng thêm kỳ bí.
Giữa không trung, Long Hồn thất thanh la lên một tiếng, nhanh chóng tránh né. Lục Vân vẻ mặt trầm xuống, toàn thân hào quang chuyển động, một luồng ánh sáng bảy màu hình thành nên một lớp lưới sáng phòng ngự, cách ly hoàn toàn khí lưu xanh thẫm từ mặt đất xông lên.
Thu lại Như Ý Tâm Hồn kiếm, Lục Vân tay trái vuốt nhẹ thân kiếm, một luồng sức mạnh vô hình điên cuồng cuốn đến, thổi bay đám sương mù xung quanh. Sương tuyết nhanh chóng tan ra, mặt đất bị tàn phá khủng khiếp, những khối băng lớn nhỏ tung tóe khắp nơi, một tầng kết giới ánh sáng xanh đỏ giao nhau ẩn tàng dưới tầng băng, tán phát khí tức thần bí.
Kết giới ánh sáng này trông như một tấm kính sáng rực, bề mặt màu sắc không ngừng biến đổi, lúc thì có màu xanh tía, lúc thì màu vàng kim, tựa như một khối thủy tinh trong suốt, lộ ra vẻ đẹp mĩ lệ kinh người.
Chăm chú nhìn tầng kết giới ánh sáng này, Lục Vân vẻ mặt đầy ngưng trọng, chỉ trong chớp mắt, Ý Niệm Thần Ba của chàng đã tìm hiểu ra, tầng kết giới ánh sáng này ẩn chứa bên trong bốn loại pháp quyết khác nhau, cực kỳ cứng rắn và phức tạp. Đồng thời, tầng kết giới ánh sáng này còn có khả năng hấp thu linh khí hiệu quả, mỗi khi bề mặt của nó chuyển biến, linh khí khắp nơi hội tụ đến với tốc độ và lưu lượng khác nhau.
Tại đây, Lục Vân thăm dò được linh khí, gần như không chỉ người tu luyện có thể hấp thu linh khí trời đất, mà nói chung còn có thể chuyển hóa thành khí thể năng lượng, bao gồm địa khí, hàn khí, phong khí và vô số loại khác.
Theo hiểu biết Lục Vân dò được, kết giới ánh sáng bên dưới lại có khả năng hấp thu địa khí thuần hậu của mặt đất và khí hàn băng của tuyết. Thêm vào đó có một loại khí tức cực kỳ đặc dị, Lục Vân vẫn chưa thể xác định được từ đâu ra. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Theo phân tích của Lục Vân, tầng kết giới ánh sáng này chính là phong ấn của Hắc Long đàm, chỉ có điều bề mặt của nó tổng cộng có năm loại màu sắc, trừ hai khí âm dương hấp thu ít nhiều trong không khí ra, còn có ba loại khí tức đó là địa khí, hàn khí, và một loại khí tức cổ quái quỷ dị khó dò. Hiện tại, bốn loại khí tức đầu tiên đã nhận ra lai lịch, cũng rất dễ giải thích, quan trọng nhất là cần phải xác định được luồng khí tức cuối cùng, nó thật sự là cái gì đây?
Vừa khẩn trương tìm hiểu, Lục Vân vừa suy tư về vấn đề này, đồng thời mục quang như nhìn thấu qua tầng kết giới ánh sáng, phát hiện ở phía dưới quả nhiên là một cái hồ, đoán chắc rằng nó chính là Hắc Long đàm. Vân Chi Pháp Giới tại sao ngày đó lại phải phong ấn toàn bộ Hắc Long đàm? Giống như trong truyền thuyết chăng, bởi không có cách nào tiêu diệt U Minh Ma Long, hay là còn có lý do khác nữa?
Trên không, Long Hồn thỉnh thoảng nhìn xuống tầng kết giới ánh sáng này, rồi lại nhìn Lục Vân, lo lắng hỏi:
- Lục Vân, đây hẳn chính là phong ấn của Hắc Long đàm, ngươi thật sự biết cách giải khai nó chứ?
Lục Vân nhéch mép, cất giọng cười cổ quái:
- Không hẳn là vậy, nếu ta có thể nghĩ ra biện pháp khác, thì không cần phải phá giải cái phong ấn này. Nhưng hiện tại, ta trước tiên phải hiểu rõ một vài tình huống đã, sau đó mới có thể quyết định được?
- Tình huống? Ngươi muốn hiểu rõ tình huống gì, không phải tất cả đều ở trước mặt sao?
Kinh dị nhìn Lục Vân, Long Hồn cảm thấy rất hồ nghi không hiểu.
Lục Vân lắc nhẹ đầu, giọng trầm ngâm nhẹ nhàng:
- Có vài chuyện mà ngươi không bao giờ có thể hiểu được, vì ngươi từ trước đến giờ chưa từng quan tâm đến việc đó.
Long Hồn không phục nói:
- Không phải không biết, mà chính ngươi đã cố tình làm ra vẻ thần bí. Nhiều lần, ngươi luôn ấn giấu sự tình ở trong lòng, không hề có ý định chia sẻ với bất cứ ai, vẻ mặt lãnh đạm đối mặt với tất cả. Nhưng trong tâm ngươi có cảm thấy thoái mái, bình yên hay không?
Lục Vân gương mặt giấu đi nụ cười, ánh mắt phức tạp nhìn Long Hồn trên không trung, cảm xúc nói:
- Có lẽ ngươi nói đúng, chỉ có điều ngươi không phải là ta, nên nhiều cái ngươi thấy rất đơn giản dễ hiểu, còn với ta, mọi việc phải luôn suy tính cẩn thận. Cuộc đời này ta có đường đi khác với những người bình thường, có thể đi đến tận cùng hay không, ta tự mình cũng không rõ nữa. Mặc dù ta không cảm thấy sợ hãi, nhưng để thành công, ta phải làm như vậy.
- Nếu bởi vì những điều này, ngươi đã ép mình phải vô tình, ép mình phải lãnh khốc, không chừa cho mình một con đường nào để thoái lui?
Trừng mắt nhìn Lục Vân, Long Hồn phẫn nộ nói.
Lục Vân cười cười, thản nhiên nói:
- Vô tình thì phải như vậy, bởi vì ta có rất nhiều kẻ thù, còn lãnh khốc là chuyện đương nhiên, vì ta đang sống trong nghịch cảnh mà. Còn đường thối lui, không phải ta có thể chọn, ông trời chưa từng cho ta con đường rút lui, do đó ta chỉ còn cách tiến lên phía trước mà thôi!
Long Hồn trầm mặc không nói, Lục Vân cười rất lãnh đạm, nhưng ẩn chứa bên trong nụ cười, lại là sự cô đơn tịch mịch. Mặc dù Long Hồn chỉ là một con rồng, nhưng nó thật ra là một thần vật thế gian khó thấy, ngoài ra nó đã theo Lục Vân được một thời gian, nên nó cũng cảm nhận được nổi lòng sâu kín của Lục Vân. Ban đầu nó rất căm thù Lục Vân, nhưng rồi lòng cừu hận đã phai nhạt dần, chuyển qua kính phục ngưỡng mộ, ngay lúc này đây nó nhận ra Lục Vân còn có những bí mật bên trong, nỗi sợ hãi ẩn sâu trong tim, đã nhất thời chuyển thành một loại cảm xúc.
Sự cô đơn của Lục Vân, trước giờ chưa từng có ai quan tâm đến. Tất cả những người chàng quen biết, bất kể bạn hay kẻ thù, mọi người đều nhận ra vẻ kiêu ngạo chống lại trời đất, sự kiên nhẫn chịu đựng cùng với quyết tâm không gì lay chuyển nổi.
Trong mắt mọi người, Lục Vân là một người phóng đãng không tuân theo một quy tắc nào, thanh niên ngạo khí ngút trời, tu vi chàng kinh thiên, chưa bao giờ thất bại trong truyền thuyết. Chỉ có điều có được mấy lúc, lại có được mấy ai thực sự quan tâm đến cảm giác đau khổ trong tâm của chàng?
Lục Vân đứng yên lặng một lúc rất lâu, vì câu nói của Long Hồn, trong tâm mơ hồ cảm thấy trống rỗng mất mát. Một người cô đơn, đôi lúc không thể nào che giấu được cảm xúc của mình. Thời gian quá lâu, người đó biến thành trầm mặc, lúc đó, chỉ nhớ đến những ngày tháng trước đó, nhưng không thể nào trở lại được.
Đối mặt với sự cô đơn, Lục Vân ngước mặt lên nhìn trời, chất vấn ông trời, đây phải chăng cũng là một lời nguyền? Ông trời không đáp, chỉ có những làn gió nhẹ trôi, cùng với cái lạnh se se, mô tả lại khí hậu có một không hai vùng tuyết sơn.
Một lúc lâu sau, Lục Vân thu hồi lại mục quang, vẻ mặt lãnh đạm xuất hiện một nụ cười nhẹ, cả người khôi phục lại thần sắc trước đây, toàn thân tràn đầy khí thế mê hoặc lòng người, nói với Long Hồn:
- Có vài việc không biết lại tốt hơn là biết, vì bản thân khó mà chịu đựng được.
Long Hồn nhìn chàng, gật đầu đáp lời:
- Ngươi nói rất đúng, đúng là không biết trong lòng lại tốt hơn rất nhiều. Chỉ có điều nói thật, ta rất bội phục ngươi, không phải bởi vì những điều khác, mà bởi tính cách vĩnh viễn không chấp nhận thua của ngươi.
Lục Vân cười nhàn nhạt, có vẻ cao thâm khó lường:
- Thật ra ngươi không biết rằng, người càng kiên cường bao nhiêu, thì ẩn sâu phía sau càng chứa nhiều nổi đau người khác nhìn không thấy được. Con người sinh sống, truy tìm mong ước không phải là quyền lực tối thượng, mà chính là sự tự do phóng túng của tinh thần. Một khi lòng không còn gì lo lắng ưu sầu, phiền não cũng sẽ biến mất.
Long Hồn nghiêng đầu, đưa mắt nhìn Lục Vân một lúc, cuối cùng nói:
- Đáng tiếc ta lại không phải là một con người, ta chỉ là một con rồng.
Lục Vân lặng người đi, sau đó hiểu ra ý tứ bên trong, nhịn không được bật cười nói:
- Nói rất hay, ngươi là một con rồng, làm sao có thể có cảm xúc như con người? Tốt, không nói tới chuyện này nữa, ngươi hãy đứng qua một bên xem ta tìm lối vào Vân Chi Pháp giới.
Nhẹ nhàng hạ xuống, Lục Vân giống như bức tượng, âm thầm lặng lẽ xuất hiện trên mặt kết giới ánh sáng.
Xung quanh, những tia sáng le lói, lớp băng trên bề mặt kết giới ánh sáng chớp mắt đã tan đi, lộ ra một khối vách sáng hình tròn, đường kính to hơn hai trăm trượng, bên dưới ẩn ước thấy đuợc một hồ nước màu xanh thẫm, phản xạ ánh sáng rực rỡ khi ánh sáng ngũ sắc chiếu rọi.