Nhưng nếu như đã gặp rồi, hai người cũng không từ chối, Lâm Vân Phong hỏi:
- Những điều bà nói chúng ta cơ bản đã hiểu, tuy sự tình quá sức xảo hợp, nhưng nếu như đã gặp cũng là duyên phận, bà hãy cho chúng ta biết, vị cao thủ tu đạo ngày đó để lại vật gì, người đó còn có tâm nguyện gì cần chúng ta hoàn thành hay không?
Thấy hai người đã tin, người phụ nữ hơi cao hứng cười đáp:
- Hai vị chờ đợi giây lát, ta sẽ về nhà lấy vật đó đến, hai vị tự mình tìm hiểu.
Người phụ nữ đi rồi, thiếu nữ Thanh Tuyết hiếu kỳ nhìn hai người, cất tiếng nhẹ nhàng hỏi:
- Hai vị vừa rồi đi qua cửa thời không thế nào, nói cho ta nghe có được không vậy?
Hứa Khiết nhìn nàng, thấy dung mạo xinh đẹp, vẻ mặt ngây thơ, không khỏi nắm lấy tay nàng ôn nhu đáp lời:
- Đừng gấp, muội tu vi hiện tại còn sơ lược, có một số điều nói muội cũng không cách nào hiểu được, đợi sau khi tu vi của muội đã thăng tiến, chúng ta mới nói cho muội biết. Bây giờ, muội hãy cho ta biết muội tên là gì đã.
Thanh Tuyết nhìn nàng, hơi xấu hổ nói:
- Muội tên là Giang Thanh Tuyết, tỷ tỷ nhớ là sau này nhất định phải cho muội biết những chuyện có liên quan đến cửa thời không.
Hứa Khiết cười đáp:
- Được, tỷ tỷ hứa với muội, sau này nếu muội thích đi theo bọn ta, tỷ sẽ chỉ cho muội một số chuyện.
Thiếu nữ Giang Thanh Tuyết nghe thế rất mừng, nắm chặt tay của Hứa Khiết hỏi:
- Thật vậy không? Thế quá tốt rồi, muội cũng đã sớm muốn ra ngoài tìm hiểu nhân tình thế thái, nhân tiện học thêm một ít bản lĩnh.
Lúc này, người phụ nữ đã quay lại, trong tay của bà là một cái hộp ngọc, nhẹ nhàng giao lại cho Lâm Vân Phong. Mở hộp ngọc ra, Lâm Vân Phong phát hiện, trong hộp có một cây thước ngọc dài khoảng ba thốn, toàn thân trong suốt. Ngoài ra, trong hộp không còn vật khác, điều này khiến cho Lâm Vân Phong hơi mê hoặc, người cao nhân tu đạo năm đó thật ra ẩn chứa huyền cơ thế nào đây?
Hứa Khiết để ý thấy vẻ mặt của gã ngạc nhiên, không khỏi hỏi lại:
- Vân Phong, thế nào rồi?
Lâm Vân Phong nghe thấy giật mình, vừa lấy ra cây thước ngọc, vừa nói:
- Không có gì, huynh nghĩ mãi cũng không hiểu được vị cao nhân đó lưu lại vật này cho chúng ta, thật ra có tác dụng gì?
Hứa Khiết nhìn thanh ngọc đó giây lát, lắc đầu đáp:
- Điều này không nói rõ được, có lẽ đây là một loại bảo vật, vị tiền bối đó dự tính sử dụng một loại phương thức lưu lại tặng cho người có duyên. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Lâm Vân Phong nắm chặt cây thước ngọc trong tay, toàn thân cảm ứng một sự quen thuộc không mô tả rõ được.
- Vật này đúng là một loại bảo vật, nhưng huynh nghĩ hẳn còn có nguyên nhân khác.
- Ồ, đúng vậy chăng? Huynh nghĩ thế nào?
Hứa Khiết nhẹ nhàng cất tiếng hỏi.
Lâm Vân Phong không đáp lại, hiển nhiên đang suy tư vấn đề này. Người nữ trung niên lại lên tiếng:
- Vật này chúng ta đã bảo quản được một ngàn hai trăm năm, bây giờ giao lại cho hai vị. Đồng thời, liên quan đến sự hưng thịnh của Phi Yến môn ta, kính thỉnh hai vị giúp sức cho.
Lâm Vân Phong liếc nhìn bà, điềm nhiên nói:
- Bà muốn chúng ta giúp như thế nào?
Người nữ trung niên trầm ngâm giây lát, từ từ lên tiếng:
- Môn phái Phi Yến truyền đến hôm nay đã suy tàn, muốn khiến hưng thịnh trở lại, mọi hy vọng đều đặt lên Thanh Tuyết, ta hy vọng hai vị có thể hỗ trợ nó.
Lâm Vân Phong không hề đáp lời, gã hiểu ý của người phụ nữ, nhưng hiện tại gã không có thời gian, vì thế hơi khó khăn. Hứa Khiết hiểu rõ điều gã suy nghĩ trong lòng, mở miệng nói:
- Chuyện này không thành vấn đề, bất quá có một điểm cần phải nói rõ trước, chúng ta trước mắt không có thời gian làm được gì, nên Thanh Tuyết tạm thời lưu lại ở đây, ta có thể truyền thụ cho muội ấy một số pháp quyết trước, để muội ấy tu luyện trước đã, đợi bọn ta hoàn thành công việc mới quay lại với muội ấy, bà thấy như thế có được hay không?
Người phụ nữ hơi thất vọng, nhưng lại không một lời oán trách, chỉ nói:
- Như thế cũng được, như hy vọng hai vị đừng quên.
Hứa Khiết cười đáp:
- Điều này bà yên tâm, chúng ta thề với bà chuyện này tuyệt đối không nuốt lời, phải vậy không, Vân Phong?
Lâm Vân Phong ồ một tiếng, đang suy tư giật mình tỉnh lại, vội vàng lên tiếng:
- Đúng, đúng thế. Bà yên tâm giao muội ấy cho bọn ta, không bao lâu sau, ta đảm bảo với bà muội ấy có thể dương danh Phi Yến môn với thiên hạ.
Đến lúc này, khuôn mặt người nữ trung niên lộ ra nét cười. Hứa Khiết lại kéo Giang Thanh Tuyết đến bên cạnh, nhỏ giọng truyền thụ một ít pháp quyết. Lâm Vân Phong đứng yên tại chỗ, ánh mắt cứ mãi ngắm nhìn cây thước ngọc trong tay, suy nghĩ lai lịch của vật này.
Thời gian trôi qua rất nhanh, Lâm Vân Phong đang trầm tư suy nghĩ đột nhiên vẻ mặt biến hẳn, phi thân bắn mình lên tầng mây trên cao, ánh mắt nhìn về phía Đông Bắc.
Phát hiện được sự dị thường của gã, ba người nữ trên mặt đất đều nhìn gã, Hứa Khiết mở miệng hỏi:
- Vân Phong, sao vậy, có phát hiện được điều gì vậy?
Vẻ mặt Lâm Vân Phong trầm hẳn, không hề đáp lời Hứa Khiết, mà lại quay sang hỏi người nữ trung niên đó một ít chuyện:
- Đây là nơi nào, khoảng cách đến Hoa Sơn có xa lắm không?
Người nữ trung niên đáp lại:
- Đây là ngọn Phi Yến, ở trong vùng Trường Bạch sơn, khoảng cách Hoa Sơn ước chừng hai ngàn dặm.
- Thế nào, hai ngàn dặm, xa thế à?
Hứa Khiết nghe thế thất kinh, vẻ mặt đầy nghi hoặc.
Lâm Vân Phong cũng thất kinh, nhưng lại tiếp tục hỏi:
- Hoa Sơn đó trước đây đã phát sinh chuyện lớn gì chăng?
Người phụ nữ đáp:
- Chuyện này có nhiều, ba ngày trước đó phát sinh một cuộc đại chiến, lúc đó …. Đó chính những gì ta nghe ngóng được, đại khái giống như vậy.
Hứa Khiết vẻ mặt xanh lét, toàn thân lắc lư muốn gục xuống, giọng giận dữ la lên:
- Không thể, sư tỷ không thể chết được, ta không tin!
Lâm Vân Phong thân thể hơi run lên, khi vừa biết được chuyện hôm trước, toàn thân kích động vô cùng, miệng quát lên hùng hổ:
- Kiếm Vô Trần, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Hai tay giơ cao, khí thế tăng vọt, hào quang xanh đỏ bắn lên tầng mây, hình thành một cột sáng kết nối trời đất, lập tức làm trời đất chấn động kinh hoàng.
Hai người trong Phi Yến môn thấy vậy thất kinh hồn vía, Lâm Vân Phong lúc này hệt như một thiên thần, luồng khí thế kinh trời đó ngập đầy bốn phía, khiến cho phương viên hàng chục dặm không khí ngưng tụ, cả hai sư đồ cơ hồ không cách gì thở được.
Cảm ứng được cơn giận của Lâm Vân Phong, Hứa Khiết hơi hơi tỉnh lại, khi phát hiện người phụ nữ và Giang Thanh Tuyết không ổn, vội vàng mở miệng nói:
- Vân Phong, đủ rồi, bọn họ sẽ không chịu nổi nữa đâu.
Lâm Vân Phong rống lên một tiếng giận dữ, sau khi phát tiết được rồi liền thu lại khí thế kinh trời, trầm giọng nói:
- Khiết, chuyện nơi đây tạm thời bỏ qua trước đã, chúng ta đi thôi.
Hứa Khiết nghi hoặc hỏi:
- Đi? Đi đâu?
Lâm Vân Phong nói:
- Một lát muội sẽ biết được, bây giờ không cần phải hỏi nhiều.
Hứa Khiết vâng một tiếng, quay đầu nói với Giang Thanh Tuyết:
- Tiểu muội muội, nhớ kỹ pháp quyết tỷ mới truyền cho muội, hãy ở đây an tâm tu luyện, sau này chúng ta sẽ đến giúp muội.
Nói rồi phi thân lên không, cùng với Lâm Vân Phong biến mất trong biển mây.
Giang Thanh Tuyết hơi không chịu, nhẹ hô lên:
- Tỷ tỷ nhớ đừng quên, Thanh Tuyết ở nơi đây đợi tỷ.
************************************************** ****************************
Dao Trì, trong đại điện, Bích Vân nhìn thấy hung thủ đáng ghét càng lúc càng gần, bản thân lại không còn sức né tránh, vẻ mặt phẫn nộ không khỏi lộ ra nét thê lương.
Bà không hề sợ cái chết, nhưng người nữ nhiều lúc lại quý trọng sự thanh bạch và danh dự của mình hơn cả mạng sống. Thời khắc này Bích Vân hơi lo lắng, không phải sự tà ác của Hỏa Vân, mà chính là không cách nào đối mặt với tấm lòng kiêu ngạo thánh khiết của mình.
Vài trăm năm trôi qua, sống chết đã không còn ý nghĩa với bà, tuy bà còn một điều ân hận trong lòng, nhưng nếu như có cơ hội chọn lựa, bà tình nguyện chết đi, để mãi điều ân hận vĩnh viễn trong lòng, tuyệt đối không tình nguyện khiến cho tâm linh một đời vô cùng thánh khiết nhiễm lấy bụi trần ai.
Bởi vì đó là thứ duy nhất bà có thể lưu lại cho người mình kính trọng trong lòng. Nhưng mà hiện thực vô tình, nguyện vọng nhỏ bé như thế của bà, lúc này lại trở nên rất mỏng manh.
Ánh lệ mờ hiện trong đáy mắt, không phải sự yếu ớt của bản thân nàng, mà chính là sự hối tiếc trong lòng. Đưa mắt đi, Bích Vân không muốn đưa mắt nhìn thêm người khiến bà đau khổ, cũng không muốn nghe thấy tiếng cười điên cuồng đắc ý của đó của lão ta, bà muốn quên hết mọi chuyện, khiến bản thân mình chìm vào trong hồi ức đi xa. Hỏa Vân trong lòng đầy đắc ý, thỏa tâm nguyện vài trăm năm nên khiến cho lão kích động và vui mừng.
- Cuồng đồ chết đi!
Một tiếng quát giận dữ đột nhiên truyền đến từ cửa đại điện, Thiên Hương đột nhiên xuất hiện, tay trái múa lên, một luồng áng sáng sắc xanh nhanh chóng bay đến ngay trên đầu Hỏa Vân.
Đột ngột ngửng lên, Hỏa Vân tay trái đưa ra, cập rập đối chưởng thẳng thắn với Thiên Hương, thân thể liền bị hất bắn lắc lư thối lùi ra phía sau. Thiên Hương lợi dụng cơ hội múa tay áo một vòng, phát ra một luồng sức mạnh êm dịu nâng đỡ lấy thân thể của Bích Vân, mang theo bà bay thẳng ra cửa điện.
Hỏa Vân hơi nóng nảy, vừa mới nhất thời sơ ý liền bị Thiên Hương lợi dụng, hại cho lão mất đi tiên cơ. Lần này Thiên Hương muốn cứu Bích Vân mang đi, lão tự nhiên không đồng ý, vì thế thân hình lắc lên, xuất hiện ngay cửa đồng thời với Thiên Hương, múa tay muốn tấn công một chiêu.
Lắc mình né tránh một chưởng của lão, Thiên Hương vì thế tốc độ giảm đi, bị ép phải hạ xuống, giận dữ nhìn Hỏa Vân nói:
- Kiếm Vô Trần, ngươi thật là to gan lớn mật, dám đến sinh sự ở Dao Trì của ta, ngươi thế có đúng với Tâm Nghi chăng?
Cười ha hả một tiếng, Hỏa Vân âm trầm nói:
- Chỉ cần người nơi đây đều đã chết hết rồi, thế thì không cần phải giải thích điều gì cả. Xem chiêu đi.
Hai tay múa lên lửa thành ngọn phun ra, ánh sáng đỏ rực như sông hình thành một vòng sáng, khi đến bên ngoài Thiên Hương đột nhiên kéo dãn ra hình thành một kết giới ánh sáng phong bế, nhanh chóng thu nhỏ tạo nên áp lực bên trong.
Quát lên một tiếng gay gắt, Thiên Hương tay áo múa lên, đẩy Bích Vân bay lên, bản thân lại xoay tròn nhanh chóng, tay trái xoay lật chuyển động, vô số bóng chưởng liên tục múa ra, hội tụ bên ngoài thân thể thành một luồng sáng xanh, nhanh chóng bành trướng ra bên ngoài.
Giữa không trung, Bích Vân yếu ớt nói:
- Hương con chạy mau, không cần phải lo cho sư phụ, hắn trước mắt chính là Hỏa Vân của Hư Vô Giới Thiên, không phải Kiếm Vô Trần.
Thiên Hương không đáp, toàn bộ tinh lực của nàng đều tập trung vào việc phản kích, căn bản không để ý chuyện khác được.
Ngọn lửa thu nhỏ, ánh xanh mở rộng, cả hai sức mạnh này tính chất tương phản với nhau, vừa tiếp xúc liền chấn động kịch liệt, vô số hoa lửa và âm thanh như sấm kéo dài khuếch tán, giữa cửa đại điện giằng co không ngớt.
Hỏa Vân lúc này tuy nói là sức mạnh đã khôi phục không ít, nhưng tình trạng của Kiếm Vô Trần trước đó đã không tốt, vì thế nói là lão hồi phục, cũng có mức độ nhất định, vì thế giao chiến với Thiên Hương mới giằng co không ngớt. Mà Thiên Hương cũng vậy, trước đó vì hỗ trợ cho Diệp Tâm Nghi trị thương, đã đem phần lớn chân nguyên truyền vào cơ thể sư muội, vì thế lúc này cũng chỉ có thể phát huy đến năm tầng thực lực.
Thời gian thúc động mọi thứ phát triển, khi sức mạnh hai người giảm yếu, lần giao chiến thứ nhất hai bên bất phân thắng bại. Thiên Hương phát hiện ra điểm này, nhẹ nhàng hạ xuống thi triển thế công lần nữa, ngón tay trái điểm ra liên tục, ánh sáng sắc xanh như kiếm bay ra, hình thành một vòng kiếm bao phủ Hỏa Vân.