Nhận thấy Liễu Thiên Hoa không chút ngu dại, khí thế thanh niên anh tuấn chợt đổi, nghiêm mặt nói:
- Nếu đã như thế ta phải lĩnh giáo ngươi một phen.
Phi thân bay đến, ngọn lửa tung bay trên hai tay người thanh niên hệt như hai con rồng lửa, hung bạo cắn lấy Liễu Thiên Hoa không buông.
Đồng thời, người thanh niên thi triển ảo thuật, những hình bóng mê hoặc hỗn loạn từ ít hoá nhiều, trong chớp mắt, trong phạm vi mười trượng đã có hàng trăm bóng người, gây nên nhiễu loạn không ít cho Liễu Thiên Hoa.
Gầm lên một tiếng giận dữ, Liễu Thiên Hoa xoay người ngay tại chỗ, luồng không khí xoay tròn hút lấy mọi thứ xung quanh, trong chốc lát đã xé toang vô số ảo ảnh, lộ ra chân thân của người thanh niên anh tuấn.
Điểm nhẹ mũi chân, Liễu Thiên Hoa xoay tròn di chuyển, xuất hiện ngay bên cạnh thanh niên anh tuấn, sức hút mãnh liệt của lốc xoáy trói chặt lấy người thanh niên, rồi hút hắn vào giữa.
Vào bên trong rồi, thanh niên anh tuấn không chút hoảng loạn, không những không phản kháng mà ngược lại còn cố hết sức tiếp cận Liễu Thiên Hoa, điều này khiến đối phương hết sức kinh ngạc.
Chẳng mấy chốc, Liễu Thiên Hoa đột nhiên hiểu ra, vội mở rộng khoảng cách với thanh niên anh tuấn, nào ngờ thanh niên anh tuấn đã phát động tấn công, tay trái liên tục múa lên, chín ngọn lửa màu xanh thẫm kết thành vòng tròn, phân bố xung quanh Liễu Thiên Hoa.
Chớp thân người, thanh niên anh tuấn xuất hiện bên cạnh Lục Doanh, vươn tay nắm lấy tay nàng, không nói tiếng nào bay thẳng lên mây.
Trên mặt đất, Liễu Thiên Hoa phát hiện những ngọn lửa xung quanh mình chính là thứ lửa vừa hủy diệt cánh tay, vì thế trong lòng chấn động, vội vàng tránh né. Ngẩng đầu lên, Liễu Thiên Hoa bay thẳng lên mây, người thanh niên anh tuấn chỉ nhanh hơn hắn một bước, hắn tin rằng hắn nhất định có thể bắt người đó quay trở lại.
Nhưng khi tiến vào biển mây, ý thức Liễu Thiên Hoa khuếch tán rộng ra, trong thoáng chốc liền nắm hết mọi động tĩnh trong phạm vi vài trăm dặm, nhưng không hề phát hiện ra khí tức của thanh niên anh tuấn và Lục Doanh, điều này khiến hắn vô cùng kinh hãi.
Truy xét chung quanh, Liễu Thiên Hoa không cam tâm tiếp tục tìm kiếm hết phạm vi trăm dặm gần đó, nhưng cuối cùng cũng không có thu hoạch gì, đến lúc này hắn mới gầm lên một tiếng bất cam, xoay người quay về Tây Hải. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Trên mặt đất, trong một khu rừng rậm vắng vẻ, thanh niên anh tuấn nắm lấy Lục Doanh đến lúc này mới bước ra. Nhìn lên bầu trời, thanh niên xúc động nói:
- Cũng coi như được an toàn rồi.
Lục Doanh rút tay lại, hơi đỏ mặt lên nói:
- Cảm ơn huynh cứu giúp.
Thanh niên anh tuấn nhìn nàng, điềm nhiên cười nói:
- Không cần cảm ơn ta, đi thôi, rời khỏi đây trước đã.
Lục Doanh vẫn đứng yên, tránh né ánh mắt hắn, nhẹ giọng hỏi:
- Huynh là ai? Vì sao lại cứu ta?
Thanh niên anh tuấn ngắm nhìn dung nhan xinh đẹp của nàng, cười thần bí đáp:
- Có hai đáp án, tùy nàng chọn. Thứ nhất, ta vô tình đi ngang qua, không nỡ nhìn thấy nàng chết trong tay Liễu Thiên Hoa cho nên mới xuất hiện. Thứ hai, ta đặc biệt đến đây chính là vì để cứu nguy cho nàng.
Lục Doanh nghe thế, ngẩng đầu lên nhìn hắn, mãi một lúc sau mới nói:
- Có khác biệt sao?
Thanh niên anh tuấn hỏi ngược lại:
- Nàng thấy thế nào?
Lục Doanh quay chỗ khác nhìn xa xăm, u oán lên tiếng:
- Huynh và ta chưa từng quen biết, sao vì ta mà đến?
Thanh niên ngưng cười, hờ hững đáp:
- Bởi vì nàng có một cố nhân biết nàng đang gặp nạn, nên đặc biệt nhờ ta mau chóng đến đây.
Lục Doanh biến sắc mặt, run giọng hỏi:
- Cố nhân? Người đó sao lại không đến?
Thanh niên anh tuấn trả lời:
- Người đó có việc gấp, không thể phân thân nên nhờ ta đến đây.
- Người đó giờ ở đâu, ta muốn gặp mặt.
Giọng nói tuy không lớn nhưng hàm chứa nhiều kỳ vọng nhẹ nhàng thoát ra từ miệng Lục Doanh.
Trong mắt thanh niên lóe lên chút sắc thái nào đó, nhẹ cười nói:
- Đi theo ta, nàng sẽ mau chóng gặp được người đó.
Lục Doanh nhìn vào ánh mắt hắn, nhẹ giọng nói:
- Thật không, huynh không gạt ta chứ?
Nam tử nghiêm mặt nói:
- Hãy nhìn vào mắt ta, trong đó có đáp án mà nàng cần.
Lục Doanh cười cười rồi cúi đầu nhìn xuống mũi chân mình.
- Cảm ơn huynh, chúng ta đi thôi.
Nghe thế, thanh niên mỉm cười rồi xoay người dẫn Lục Doanh rời đi.
Nhìn theo bóng hắn, trong mắt Lục Doanh thoáng lộ ra chút biểu cảm, là cảm kích, hay là vui mừng, hay đó là một mối duyên tình không rõ ràng, mà cũng không nói rõ được?
---------------------------------
Trên tầng mây, Hư Vô Giới Thiên, mây khói mờ ảo, cầu vồng ẩn hiện. Trước một vách sáng trong suốt, một bóng hình màu tím đang lặng lẽ chờ đợi, ánh mắt lưu ý từng biến hóa trên vách sáng, chỉ nhìn thấy được một số hình ảnh nhạt nhoà thoáng hiện trên vách sáng.
Tình trạng này kéo dài trong chốc lát, khi mọi thứ tĩnh lặng trở lại, hình bóng màu tím thở một hơi dài u oán, xoay người định bỏ đi bỗng nhiên dừng lại.
- Tôn chủ, người đến rồi.
Hơi bất ngờ, nhưng biểu hiện của Tử Chuyết vẫn hết sức bình thản.
- Đúng vậy, ta đến xem thử ngươi có thu hoạch gì không?
Mây khói vờn quanh, như ẩn như hiện, Hư Vô tôn chủ giọng hờ hững.
- Không có gì, chỉ có một số thứ mờ nhạt, thoáng có chút cảm giác bất tường.
Liếc nhìn Hư Vô tôn chủ, trong mắt Tử Chuyết toát ra vẻ bi ai.
- Tử Chuyết, ngươi nói xem Hư Vô Giới Thiên cuối cùng sẽ thế nào?
Giọng nói nhẹ nhàng, không chút dao động, khiến người khác không thể nhìn thấu được dụng ý câu hỏi này thế nào.
Tử Chuyết chợt biến sắc, đưa mắt nhìn ra xa xa, mãi một lúc sau mới nhẹ giọng lẩm bẩm:
- Tử Chuyết không dám nói bừa!
Hư Vô tôn chủ chận lại:
- Ngươi có cảm nhận gì cứ nói, đừng ngại.
Tử Chuyết nghe vậy, trầm ngâm một chút rồi mới cất lời:
- Theo tình hình trước mắt, Hư Vô Giới Thiên chỉ e khó thoát kiếp nạn.
Hư Vô tôn chủ hỏi:
- Làm sao thấy được?
Tử Chuyết trả lời:
- Phải bắt đầu nói từ lúc Hư Vô Giới Thiên hưng thịnh nhất. Năm đó, tính luôn cả tôn chủ thì tổng cộng nơi đây có mười người. Nhưng sau khi Duyên Diệt bỏ đi, Hỏa Vân mất tích, Tinh Huy lìa đời, Hư Vô Giới Thiên bắt đầu vào giai đoạn suy thoái, tiếp tục mấy trăm sau, ngoại trừ một mình Thiên Kiếm Khách ra, chẳng còn ai có thể phi thăng lên Cửu Thiên nữa.
- Chuyện nhất thời không đủ để nhận định tương lai.
Lời nói điềm nhiên, Hư Vô tôn chủ lên tiếng phủ định.
Tử Chuyết cũng không phản bác, tiếp tục nói:
- Qua cơn chìm nổi thì bình lặng trở lại. Cho đến khi Lục Vân xuất hiện, tất cả lại có sự thay đổi lần nữa. Đồ đệ này của Duyên Diệt cũng giống hệt Duyên Diệt năm đó, ngay từ đầu đã thể hiện tài hoa tuyệt vời, chỉ trong ba tháng ngắn ngủi đã uy chấn thất giới, nổi danh tứ hải. Sự xuất hiện của Lục Vân khiến thất giới biến đổi. Đầu tiên là Vực chi tam giới xâm nhập nhân gian, tiếp sau đó là Thiên chi tam giới nhúng tay vào. Như thế, tam gian thất giới cùng hội tụ vào nhân gian, thúc đẩy sự vận chuyển của vòng quay số mệnh, cuối cùng tạo nên Thái Âm Tế Nhật, thất giới suy tàn từ đây.
Hư Vô tôn chủ nói:
- Thái Âm Tế Nhật không thể tránh khỏi, đó có lẽ là khởi đầu của sự suy tàn, cũng có thể là sự xuất hiện của một cục diện mới.
Tử Chuyết cũng không tranh cãi, tiếp tục:
- Giao chiến với Lục Vân, Vân Chi Pháp giới cùng Hư Vô Giới Thiên bắt đầu bước vào giai đoạn đếm ngược. Trong đó, toàn bộ cao thủ của Vân Chi Pháp giới đã chết trong tay của Lục Vân, ngay cả Vân giới Thiên Tôn cũng không ngoại lệ. Hiện nay, Vân Chi Pháp giới bị Lục Vân hủy diệt, Thiên Chi đô bị hủy trong tay Địa Âm Tà Linh. Chỉ còn lại Hư Vô Giới Thiên, Vân Hư thượng nhân chết dưới kiếm Trương Ngạo Tuyết, Thiên Kiếm Khách bị Kiếm Vô Trần giết. Số người mà chúng ta có thể dùng đến còn được bao nhiêu? Yêu Hoàng sống lại, Vu Thần xuất hiện, và Địa Âm Thiên Sát cùng nhau tung hoành thất giới. Với cục diện như thế, chúng ta còn có thể chống đỡ được bao lâu chứ?
Hư Vô tôn chủ trầm mặc, lời của Tử Chuyết câu nào cũng là sự thật, làm sao ông ta có thể phản bác được?
Hồi lâu, Hư Vô tôn chủ hỏi:
- Tử Chuyết, nếu cho ngươi quyết định, ngươi sẽ làm thế nào? Tiếp tục kiên trì hay đầu hàng?
Tử Chuyết chần chừ, chậm rãi trả lời:
- Ta không biết, có lẽ ta sẽ lựa chọn từ bỏ, nhưng có ích không?
Một câu hỏi hết sức nhẹ nhàng vang vọng giữa hai người, đến khi âm thanh mất đi cũng không có ai trả lời.
- Tử Chuyết, nếu ta cho ngươi rời khỏi đây, ngươi có rời đi không?
Nhìn Tử Chuyết, Hư Vô tôn chủ đột nhiên hỏi.
Tử Chuyết trầm mặc, một hồi lâu sau, bước chầm chậm đi ra ngoài, lên tiếng hỏi ngược lại:
- Tôn chủ sẽ cho ta rời khỏi đây sao?
Hư Vô Tôn Chủ đáp trả:
- Ngươi cho rằng thế nào?
Tử Chuyết dừng lại, quay lưng về phía Hư Vô tôn chủ, nghi ngờ hỏi:
- Tôn chủ vì sao làm thế?
Hư Vô Tôn Chủ lên tiếng:
- Có những chuyện không cần có lý do.
Tử Chuyết cười cười, nhỏ giọng nói:
- Lời này của tôn chủ có chút miễn cưỡng.
Hư Vô tôn chủ hỏi lại:
- Thế à? Ngươi cảm thấy biết được lý do quan trọng đến thế sao?
Tử Chuyết lắc đầu, khẽ lên tiếng:
- Tôn chủ nói đúng, lý do này đối với ta thực ra không quan trọng. Mấy trăm rồi, ta cuối cùng cũng có thể quay về rồi. Tôn chủ bảo trọng.
Chầm chậm bước đi, bước chân của Tử Chuyết có chút nặng nề, có lẽ giấc mộng mấy trăm năm, đến lúc này tỉnh lại, trong lòng không khỏi có chút tang thương.
Hư Vô tôn chủ nhìn hắn, mãi đến khi Tử Chuyết hoàn toàn khuất bóng mới điềm nhiên lên tiếng:
- Ra đây đi, hắn đã đi rồi.
Ánh hào quang lóe lên, ngũ sắc xuất hiện, Lăng Thiên anh tuấn xuất hiện bên cạnh Hư Vô tôn chủ.
Nhìn theo hướng Tử Chuyết biến mất, Lăng Thiên hỏi:
- Tôn chủ, sao ông lại để cho hắn ra đi?
Hư Vô tôn chủ khẽ cười đáp:
- Hắn ở lại đây cũng chỉ biết than vắn thở dài, không giúp ích được gì, chi bằng để cho hắn rời khỏi đây sẽ hay hơn.
Lăng Thiên lại nói:
- Nói thế cũng phải, với tính cách của hắn, bảo hắn đi làm việc cũng rất miễn cưỡng, tính thế này cũng tốt.
Hư Vô tôn chủ cười nói:
- Được rồi, không nói đến hắn nữa, nói về ngươi đi, tâm trạng thế nào rồi?
Lăng Thiên khổ sở trả lời:
- Không ra sao cả, rất buồn phiền. Thiên Kiếm Viện một tay ta sáng lập năm nào đến nay lại biến thành như thế, thật không thể tưởng tượng được.
Hư Vô tôn chủ an ủi:
- Chuyện đời vô thường, sẽ luôn có một số kết quả ngoài ý muốn. Trước mắt, Kiếm Vô Trần có Hậu Nghệ thần cung trong tay, tạm thời không dễ đối phó, cũng may là có Lục vân thu thập hắn. Chúng ta lúc này phải tập trung sự chú ý vào Vu Thần, Yêu Hoàng, Địa Âm và Thiên Sát, đây chính là mối họa trong lòng, trực tiếp nguy hại đến thiên hạ.
Lăng Thiên lên tiếng:
- Vu Thần năm đó do ta phong ấn, bây giờ chuyện đó đã qua nhiều năm, hắn nhất định vẫn ôm hận ta trong lòng, ta nghĩ phải đi kết liễu mọi chuyện với hắn thôi.
Hư Vô tôn chủ nói:
- Chỉ luận về thực lực, ngươi có thể cùng hắn phân cao thấp, nhưng về tổng thể mà nói thì ngươi không bằng hắn. Việc này tạm thời hoãn lại, chờ sau khi ta hỏi qua Đạo Nhất rồi quyết định.
Lăng Thiên nghe vậy, cau mày nói:
- Ba người họ đã tính toán rất lâu rồi, chẳng lẽ vẫn chưa tính ra hay sao?
- Kết quả sẽ có ngay thôi, chúng ta cùng đi hỏi nào.
Bồng bềnh bay lên, Hư Vô tôn chủ dẫn theo Lăng Thiên bay vào trong mây khói mịt mờ.