Thần Hoàng Chương 28: Thiên Phù chữ "Vận"

 Chương 28: Thiên Phù chữ "Vận". (Thượng)

Nguồn: Vipvanda
Sưu tầm: tunghoanh.com


»-(¯`v´¯)-» Nhóm dịch: Sói Già »-(¯`v´¯)-»




Thiên Phù Thông Thần, Thần Sư Thủ Hội. Bất luận tạp niệm không nên có nào xuất hiện, đều đều như tìm chết vậy, cũng là nhục nhã đối với chủ nhân tấm bia đá này.

Hắn cắn ngón tay, điểm lên chỗ bắt đầu ký tự chữ ‘ càn ’, bên tai Tông Thủ lập tức nổ mạnh một tiếng.

Một lớp ý niệm mãnh liệt, nhảy vào hắn trong óc. Chính là người vẽ phù lưu lại, lịch sử vạn năm, cũng chưa từng biến mất nửa phần.

Cùng thần hồn của hắn cộng hưởng, mang theo ý thức của hắn, tiến vào đến một mảnh Thiên Địa vô cùng rộng lớn. Đó là một mảnh bầu trờ bao la bát ngát bát ngát, có thể tự tại ngao du. Trong đó có thủy, có phong, có hỏa, có lôi. Có tro bụi hạt cát, cũng có được đủ loại sinh vật đang phiêu phù ở không trung.



Tông Thủ ánh mắt chớp lên, mười hai thiên phù này khi hắn ở kiếp trước cũng tốn thời gian một năm. Trong 365 ngày, tổng cộng vẽ 3227 lần.

Chỉ là kinh nghiệm bực này hắn lại chưa từng trải qua, chỉ trong chớp mắt như vậy, hắn đối với lý giải ký tự chữ ‘càn’ cũng đã đến một cái cực hạn.

Ngón trỏ dời sang phải, theo những khắc ngấn kia di động. Tiếp theo liền chỉ cảm thấy vô số vòng xoáy Linh Nănh sinh ra ở chung quanh. Một cổ dị lực, hoặc lôi kéo hoặc bài xích, muốn khiến ngón tay của hắn phải dời sang bên cạnh.

Mỉm cười, Tông Thủ không hề có nửa phần bối rối, hoặc thuận theo tự nhiên, hoặc cưỡng ép lướt qua, hoặc mượn lực mà đi. Ở trên tấm bia đá, hoạch xuất ra một đầu vết máu quanh co khúc khuỷu, như con giun, nhưng từ đầu đến cuối lại chưa từng chếch ra khỏi những khắc ngấn kia.

Mỗi khi vẽ một nét đều rất chăm chú, cũng không hề bị trì trệ. Thẳng đến cuối, nét cuối cùng mới bị một cổ lực lượng mạnh mẽ tuyệt đối không hiểu ngăn cản đường đi.

Lúc này mọi người dưới Thiên Phù Đài đều nhao nhao ngừng hô hấp. Biết được lần này đã đến thời khắc mấu chốt nhất, một nét này thành tắc thì sinh, bại liền chết.

Lâm Phi cũng nhìn không chuyển mắt, không dám đều rời đi một lát. Muốn thành công vẽ thiên phù, cần phải lý giải chân ý trong phù.

Thiên hạ văn tự, đều có thể thuyết minh thế gian đại đạo, mà tất cả phù lục, lại là đạo chi thống hợp.

Thiếu niên gọi là Tông Thủ, thế tử của Càn Thiên Sơn này đến cùng có thể làm được hay không?

Sau một khắc, đã thấy trên mặt Tông Thủ lộ ra mỉm cười.

Đó là vui mừng tràn ngập sau khi hiểu đạo, dáng cười không hề có nửa phần tạp chất. Mà đồng từ Lâm Phi cũng trong tức khắc này rút thành châm.

- Càn vi thiên, thiên người thanh đấy! Chính Dương chi Vô Thượng đằng vi thiên!

Một nét nghiêng qua, một nét này vẫn như cũ quanh co khúc khuỷu, lại đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi, phá tan sạch lực cản không hiểu kia.

Khi huyết phù vừa thành, trong thiên địa lập tức có một cổ thanh khí, hợp thành cuốn tới. Linh Năng chỗ này cũng tức thì kéo lên gấp trăm lần.

Mà dưới Thiên Phù Đài cũng đồng thời vang lên một tiếng ‘híz-khà-zzz’, tất cả đều vang lên một hơi hít khí lạnh.

Tông Thủ chỉ cảm thấy thân hình mình phảng phất đã không có sức nặng. Càng có một cổ dòng nước ấm nhập vào cơ thể, lại không phóng tới đan điền, mà tiến vào trong hồn hải của hắn.

Vẫn không có tâm tình đi để ý tới, ánh mắt Tông Thủ trực tiếp nhìn sang hướng khác, tấm bia đá thứ hai - Thiên phù chữ ‘khôn’

- Khôn vi địa! Mà người trọc vậy. Chính âm chi không hạ kết làm địa! (Câu này mình để nguyên văn)

Dưới Đan Linh Sơn, vẫn như cũ là mưa to như trút nước. Mây đen giăng khắp khiến toàn bộ Tô Điện sơn mạch đều tối đen như mực, Lôi Đình lập loè, thỉnh thoảng lại chiếu sáng toàn bộ bầu trời.

Ngay ở sơn môn cách Đan Linh Sơn không xa, trên một cỗ Phiên Vân Xa có hai bóng người, đang nhìn lên đỉnh núi xa xa.

- Đã hơn nửa canh giờ, sao đến giờ vẫn còn chưa xuống? Hiểu thúc, trên núi có đáp ứng không? Sẽ không có chuyện xấu gì chứ?

Người nói chuyện, là một vị thiếu niên, diện mạo tuấn tú, có vài phần tương tự với Tông Thủ. Giờ phút này sắc mặt đang mang theo vài phần nghi hoặc.

Còn vị bên cạnh lại là một vị trung niên ba mươi tuổi, da mặt ố vàng, sau khi nghe vậy lập tức cười khẽ một tiếng:

- Tông Linh công tử không cần lo lắng, vị Lương Diệu Tử tiền bối kia chính là điện chủ Tập Anh Đông Điện, cùng sư trưởng của Tông Thế thiếu chủ tương giao tâm đầu ý hợp, đã đáp ứng tất nhiên sẽ có chín thành nắm chắc ngăn lại được. Một quả Cửu Âm Tuyết Liên, cũng đủ để khiến hắn tận lực rồi!

Giờ phút này nếu Tông Thủ ở đây nhất định có thể từ thanh âm nghe ra người này, đây chính là vị Phùng Hiểu mấy tháng trước đã nói chuyện với Doãn Dương kia.

Tông Linh cũng không yên tâm lắm, mi tâm ngược lại hơi nhăn lại:

- Cái này ta tự nhiên biết rõ, bất quá vị đường đệ kia của ta mặc dù không cách nào tu tập Luyện Khí Thuật nhưng mấy vị sư trưởng trong tộc cũng đều từng nói qua, không nói đến thể chất, thiên tư tập võ của hắn kỳ thật chính là tuyệt hảo. Khảo hạch nhập môn của Lăng Vân Tông chỉ sợ hơn phân nửa không làm khó được hắn. Bất quá Lăng Vân Chu Lệnh kia.

- Linh Thiếu chủ đây là không biết cách xử thể của các đại tông môn nội kia!

Phùng Hiểu trực tiếp cười lạnh một tiếng, tràn đầy ý khinh thường:

- Càng là đại môn đại phái như Đan Linh Tông thì bên trong lại càng xấu xa. Mặc dù thông qua khảo hạch thì đã sao? Chỉ là một cái song mạch thân thể đã đủ để khiến bất cứ vị nào trên núi có đầy đủ cớ để từ chối hắn ngoài cửa rồi. Trừ phi kẻ này có thể phá vỡ Tiểu La Thiên kiếm trận trên Minh Kiếm Đài hoặc là vẽ ra mười hai Thiên Phù mà Lăng Vân tổ sư lưu lại!

Tông Linh thần tình khẽ giật mình, tiếp theo lại bật cười lắc đầu:

- Tiểu La Thiên kiếm trận không người nào có thể phá, về phần mười hai ‘Thiên Phù’ kia, đến nay cũng không phải dưới cảnh giới Viết Du có thể vẽ thành công. Đừng nói là hắn, mặc dù là những thiên tài hôm nay được thu vào nội môn Lăng Vân Tông cũng không cách nào làm được. Đường đệ kia của ta lại càng không phải nói. Chỉ là hôm nay chính là chuyện đầu tiên Tông Thế huynh trưởng giao cho ta xử lý, Tông Linh thật sự không muốn xảy ra sai lầm gì.

Lúc nói chuyện, Tông Linh lần nữa ngẩng đầu lên, nhìn về phía sườn núi kia, lẩm bẩm nói:

- Trước kia thúc phụ còn, vị đường đệ kia của ta luôn cao cao tại thượng, cần ngưỡng mộ mới được. Những năm qua ta luôn thấy rõ ràng Tông Thủ này chỉ là một tên tạp chủng, phế nhân không cách nào tu hành mà thôi, dựa vào gì có thể áp đảo trên chúng ta? Có thể kéo hắn xuống khỏi mây, kéo xuống mặt đất lại hung hăng giẫm lên mấy cước, coi như chấm dứt một khúc mắc của ta!

Phùng Hiểu không khỏi một hồi xấu hổ, cố tình đón ý nói hùa vài câu. Nhưng mình dù sao cũng từng hạ thuộc hạ của vị Yêu Vương tiền nhiệm kia, nói những lời này, đến cùng vẫn có chút không ổn, cũng khiến cho người xem thường. Chần chờ một chút, cuối cùng khẽ lắc đầu:

- Tông Thủ thế tử vô luận tài đức, đều không đủ dùng đảm đương đại vị, thật sự không tự mình hiểu lấy. Chuyện hôm nay kỳ thật cũng trách không được người khác.



 Chương 28: Thiên Phù chữ "Vận". (Hạ)

Nguồn: Vipvanda
Sưu tầm: tunghoanh.com


»-(¯`v´¯)-» Nhóm dịch: Sói Già »-(¯`v´¯)-»




Lại theo ánh mắt Tông Linh nhìn lại, trên mặt Phùng Hiểu cũng hiện lên vài phần kinh ngạc.

Cũng không biết ở trên đến cùng xảy ra chuyện gì, thời gian thực sự cũng đủ lâu rồi.



Trong Đạo Cung ở giữa sườn núi đã sớm không có một bóng người. Tất cả đệ tử, thậm chí kể cả những hỏa công đạo đồng kia cũng đều nhao nhao tụ tập ở dưới Thiên Phù Đài.

Thần sắc đa số đều là âm tình bất định, hoặc khiếp sợ, hoặc không tin, hoặc tức giận. Ánh mắt lại đều không ngoại lệ, nhìn về phía bóng người kia, không dám thở mạnh.

- Đã là phù thứ chín, chữ "Địa". Thiên Phù còn lại hơn phân nửa cũng không làm khó được hắn.

- Mười hai Thiên Phù, Càn – Khôn – Âm – Dương – Kim - Mộc - Thủy - Hỏa - Thổ - Tốn – Lôi - Vận, trong đó dùng bốn chữ Càn - Khôn - Âm - Dương là khó vẽ nhất. Kẻ này không bắt đầu từ chữ dễ, ngược lại chọn lấy hai phù Càn Khôn khó nhất, đằng sau tự nhiên là thế như chẻ tre rồi.

- Xác thực không nghĩ tới, thế gian này rõ ràng còn có người có thể không cần bất luận hồn niệm gì liền có thể vẽ những Thiên Phù này! Thật sự hổ thẹn!

- Lời nói còn sớm đấy! Hai chữ Càn Khôn mặc dù khó vẽ nhất, nhưng chữ "Vận" cuối cùng lại càng khó hơn. Chân nghĩa phù này phiêu miểu khó lường, người này có thể vẽ mười Thiên Phù trước chưa hẳn có thể vẽ ra Vận phù!

Trong đám người, Ca Hàm Vận đang nhìn chằm chằm Tông Thủ trên đài, trong miệng cũng đang thở dài:

- Mười hai Thiên Phù, đã vẽ gần xong cái thứ chín. Phi Bạch, ngươi nói ta nên làm thế nào mới tốt? Tông Thủ này ta càng xem càng ưa thích, có chút không bỏ xuống được.

Thiếu niên bên cạnh trên mặt có chút run rẩy một hồi, bất quá lập tức lại khôi phục bình tĩnh:

- Trước đó quả nhiên vẫn xem thường hắn, kiếm đạo rất cao minh, phù pháp cũng là tuyệt đỉnh. Hàm Vận, mười hai Thiên Phù ngươi hôm nay nắm chắc vẽ được bao nhiêu?

- Kể cả hai chữ Càn Khôn, tổng cộng mười một.

Ca Hàm Vận ngửa cằm, trên mặt có chút ngạo sắc. Tiếp theo thần sắc lại chán nản, thất vọng, nhìn nhìn tòa bia đá cuối cùng.

Duy chỉ có tấm bia này là nhan sắc khác với cái bia khác. Chính là màu bạc, lòe lòe sáng lên, chất liệu cũng đổi thành quang vân thạch. Cũng không trân quý như túy kim, nhưng lại khác biệt.

- Duy chỉ có chữ "Vận" là vẽ không ra. Cái gọi là số phận, thật sự rất khó khăn nắm chắc. Nếu không có phù này, thực hoài nghi thế gian này, rốt cuộc có quy tắc này tồn tại hay không nữa. Ta muốn nắm giữ, còn cần hai năm. Nghe nói trên "Vận" còn có "Mệnh", càng thêm cao thâm mạt trắc. Nói đến thì thành tựu của tổ sư chúng ta cũng không gì hơn cái này. Chỉ để lại mười hai Thiên Phù này, hai chữ "Vũ Trụ" cao siêu hơn căn bản không đạt đến được.

Vừa nhắc tới phù lục chi đạo, thiếu nữ này liền nổi hứng thú dạt dào, thao thao bất tuyệt, không khép miệng lại được.

Thiếu niên cũng đã thoả mãn đáp án lúc trước, trực tiếp chuyển đề tại nói:

- Ta đoán bản thân muốn phá Tiểu La Thiên kiếm trận kia cũng còn cần hai năm, nguyên lai Hàm Vận cũng giống ta, bất quá những phù này, thật sự rất xấu.

Huyết phù của Tông Thủ trên những tấm bia đá kia mặc dù nói là giùn bò cũng là quá khen, xem kĩ thì quả thực chính là một mảnh dây leo dài hẹp đáng ghê tởm vặn vẹo khó coi.

- Ngươi chỉ là một vũ phu thôi, có thể biết cái gì!

Ca Hàm Vận hừ lạnh một tiếng, sau đó ánh mắt như đang nhìn thư pháp tuyệt thế nhìn những huyết phù kia:

- Không cần bất luận Linh Năng gì, dù người vẽ phù có cao minh thế nào cũng khó làm được. Những phù này dù khó coi nhưng cũng đã là Thiên Phù bao hàm đại đạo, nên có sẽ không thiếu, không nên có cũng sẽ không có. Người này, đối với việc nắm giữ Thiên Địa Linh Năng rõ ràng đã đến mức tận cùng. Ta không biết tình hình trong Trung Ương Vân Giới như thế nào, bất quá ở Đông Lâm Vân Giới, trong cùng lứa có thể đạt đến bước này tuyệt sẽ không vượt qua năm người.

Thanh âm dừng lại một chút, ánh mắt Ca Hàm Vận lại nhìn về phía Tông Thủ trên đài, tin tưởng tràn đầy:

- Quyết định rồi, nếu hắn có thể vẽ ra một phù cuối cùng, Ca Hàm Vận ta dù có phải theo đuổi cũng phải đoạt hắn tới tay.

Thiếu niên ‘PHỐC’ cười, lập tức lại dừng lại, không hề nửa phần phản đối, sắc mặt nghiêm túc tiếp tục nhìn trên đài.

Mà Tông Thủ lúc này đã đứng ở trước bia chữ ‘Lôi’, ngón trỏ nhỏ máu chạm vào nơi bắt đầu phù kia.

Thiếu niên không chút để ý, gian nan vẽ chữ ‘Lôi’, gần với Càn Khôn Âm Dương, nhưng bốn chữ sau đã vẽ ra được, nghĩ đến chữ lôi này cũng là không làm khó được người này.

Chỉ là trong lòng có chút hiếu kỳ, người này, đến cùng có thể không vẽ ra chữ "Vận" khó nhất trong miệng Ca Hàm Vận hay không thôi.

- Tốn vi phong! Phong tắc thì khí chi động. Nóng lạnh đối với xông, lưỡng phong tương trọng, Trường Phong không dứt, vô khổng bất nhập!

- Chấn vi lôi! Lôi Giả cự âm vậy. Âm chấn lên tiếng cự, cố nghe thấy tại trăm dặm. Phương đông vi mộc, không có Âm Dương, kết mà làm chấn! nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m

Ngón trỏ vẽ ra trên bia đá một vết máu cuối cùng, khiến cho trên Thiên Phù Đài vang lên từng tiếng thanh minh lúc lớn lúc nhỏ. Giai điệu, nhịp điệu quỷ dị, bỗng nhiên khiến người ý nghĩ thanh minh, bỗng nhiên khiến người bị chấn đế tâm thần hoảng hốt.

Tông Thủ mút mút miệng vết thương trên tay, trong nội tâm chung quy có chút bất đắc dĩ, chờ đợi những Lôi Âm này tiêu tán.

Cho dù là không dùng bất luận Linh Năng hồn niệm gì những lúc vẽ ra những phù văn bên trong bao hàm tự nhiên đại đạo này cũng tựu tự nhiên có được tự nhiên chi uy nhất định.

Chữ "Lôi" đã thành, kế tiếp chính là chữ "Vận"

Lông mày Tông Thủ không khỏi nhếch lên, mười hai Thiên Phù, hắn không nắm chắc nhất chính là Thiên Phù cuối cùng này!

Số mệnh và vận thế, là phiêu miểu khó dò nhất. Nhỏ đến con sâu cái kiến cát bụi, lớn đến gia quốc thế giới, đều có được "Vận" của mình.

Hắn ở tiền thế cũng không thể chính thức nắm giữ đại đạo chân nghĩa của nó. Sở dĩ có thể vẽ thành công, đó là do tập luyện vô số lần. Dùng phương pháp ngốc nhất nắm giữ phù lục này.

Vẫn như cũ là dùng ngón trỏ, chạm vào khởi điểm của phù khiến cho toàn bộ võ đài đều nín thở một hồi

Chỉ một lát sau, nguyên thần của Tông Thủ liền đã bắt đầu cộng hưởng với phù, sau đó ý thức của hắn, lần nữa bị cưỡng ép rút ra.

Bất quá lúc này cũng không bị tấm bia đá kéo vào trong những thiên địa hiện tượng tự nhiên mà là một cái cảnh trong mở giống như chân thật khiến cho ý thức của hắn, triệt để sa vào

Cũng không biết qua bao lâu, lúc Tông Thủ lại lấy lại tinh thần, trong mắt lại nhỏ ra hai hàng nước mắt.

Trong thoáng chốc, Tông Thủ phảng phất Phật đã trải qua một kiếp, hưng suy bại vong quốc gia, trong nhân sinh vài chục năm ngắn ngủn lên lên xuống xuống.

- Nguyên lai chân nghĩa chữ "Vận" này lại đơn giản như thế!

Nhịn không được cười lên, Tông Thủ cũng nói không nên lời mình lúc này rốt cuộc có tâm tình gì. Địch ý đối với Lăng Vân Tông bỗng nhiên liền biến mất không ít.

Hắn không biết vị Lăng Vân tổ sư kia bày xuống Tiểu La Thiên kiếm trận, lập ra mười hai toà Thiên Phủ thần bi, rốt cuộc là xuất phát từ ý gì.

Nguồn: tunghoanh.com/than-hoang/chuong-28-xxcbaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận