Thần Khống Thiên Hạ Chương 717: Cầm thú, buông biểu muội!

   

    Chương 717: Cầm thú, buông biểu muội!

    Lăng Tiếu cùng Tàn Báo cũng không muốn quản tới, nhưng từ quang mang tản ra từng trận ở khu vực kia, hiển nhiên có đồ vật gì bất phàm đã xuất hiện.

    Dù sao trong thời gian ngắn cũng không thể đi ra, Lăng Tiếu cùng Tàn Báo bay xuống nhìn xem rốt cục là vật gì khiến linh thú phải tranh đoạt lẫn nhau.

    Đang chiến đấu lại là hai đầu linh thú lục giai.

    Một đầu là Độc Giác Ngưu Tê thú, chỉ thấy nó cực kỳ cao lớn uy mãnh, thân thể trôi nổi giữa không trung, sừng tê phát ra công kích trận trận.

    Đối diện nó là một đầu linh thú nhỏ xinh.

    Đây là một Hồ linh thú, dài hơn một thước, có ba đuôi, hai răng nanh sắc bén, đang trừng trừng nhìn Độc Giác Ngưu Tê thú, thân hình nhẹ nhàng né tránh, thường thường lợi dụng tốt độ bổ nhào lên thân nó cắn xé.



    Cách đó không xa có một gốc linh thảo đặc biệt.

    Linh thảo có bốn nhánh, mỗi nhánh chỉ có một mảnh lá cây, mỗi phiến lá tản ra quang mang sáng ngời.

    Đây rõ ràng là Tứ Diệp thảo lục giai trung cấp vô thuộc tính.

    Mỗi gốc Tứ Diệp thảo mỗi ngàn năm mới kết thành một lá, tổng cộng cần bốn ngàn năm mới có thể sinh trưởng được bốn lá, nhưng muốn đợi nó hoàn toàn thành thục nhất định phải thêm hai ngàn năm mới có thể chân chính thành linh thảo lục giai.

    Gốc Tứ Diệp thảo trước mắt rõ ràng vừa mới thành thục, cho nên dẫn tới hai linh thú cao giai tranh đoạt.

    Lăng Tiếu không nghĩ tới vì một lần thuyên chuyển sai lầm mà gặp được một gốc linh thảo cao giai như thế, lập tức khiến cho hắn quét sạch tâm tình buồn bực suốt hai ngày này.

    Nhưng khi Lăng Tiếu cùng Tàn Báo xuất hiện, hai linh thú đồng thời dừng tranh đoạt, mắt lộ hung quang trừng mắt nhìn hai nhân loại từ ngoài đến, hiển nhiên chỉ cần hai người dám ra tay, lập tức sẽ đem họ xé thành mảnh nhỏ.

    Linh thú lục giai có thể so với thiên tôn, thực lực đương nhiên đáng sợ.

    Nhưng Lăng Tiếu có lam sắc giao long hộ thân, hắn không hề sợ hãi.

    Hắn không có thời gian dây dưa với hai linh thú cường đại kia, trực tiếp gọi lam sắc giao long đi ra. truyện copy từ tunghoanh.com

    Long uy của lam sắc giao long kinh sợ Độc Giác Ngưu Tê thú cùng Tam Vĩ Hồ Điêu, nháy mắt chúng đã trốn chạy.

    Lăng Tiếu không tốn chút sức thu Tứ Diệp thảo lục giai tới tay.

    Đây là linh thảo vô thuộc tính, đều hữu dụng đối với bất kỳ võ giả nào, cũng là linh thảo trọng yếu luyện chế đan dược cao giai, Lăng Tiếu đương nhiên sẽ không bỏ qua.

    Trong lúc vô ý thu được linh thảo cao giai, tâm tư Lăng Tiếu chợt động.

    Hắn đột nhiên không còn khẩn cấp muốn chạy đi.

    Hắn muốn ở lại trong Hoang Man Vực thu hoạch một phen rồi tính sau.

    Dù sao đi nữa hắn sắp rời khỏi Nam Vực, nếu không lấy thêm chút đồ vật kỷ niệm có vẻ như có lỗi với chính bản thân hắn đi?

    Vì thế Lăng Tiếu ngồi trên lam sắc giao long cùng Tàn Báo bắt đầu càn quét.

    Ba ngày, Lăng Tiếu lấy được không ít linh thảo, bên trong thậm chí có cả linh thảo ngũ, lục giai cao cấp.

    Điều này làm Lăng Tiếu vô cùng vui sướng.

    Tàn Báo cũng có chút thu hoạch, tìm được hai gốc linh thảo ám hệ ngũ giai.

    Phải biết rằng linh thảo ám hệ không dễ tìm, mà trong Hoang Man Vực có thể tìm được, có thể biết tài nguyên nơi này quả thật phong phú.

    Vừa truy tìm linh thảo đồng thời Lăng Tiếu cũng không quên liệp sát linh thú cao giai.

    Có linh thảo mà không thú đan cũng không thể luyện chế đan dược, huống hồ muốn dùng truyền tống trận cũng cần tiêu hao thú đan cao giai.

    Lăng Tiếu thả Kim Sắc Lang Vương ra ngoài, khôi phục chút hung tính của nó.

    Con mắt thứ ba của nó đã hoàn toàn hoạt hóa, thiên phú thần thông “Tà Nhãn” có thể giúp nó vượt cấp giết chết đối thủ.

    Cuộc sống trong rừng rậm làm cho Lăng Tiếu cảm thấy vô tư không lo, có đôi khi hắn suy nghĩ có nên tìm một khu rừng hoang ẩn cư là tốt nhất.

    Đi suốt năm ngày trong rừng, rốt cục Lăng Tiếu cùng Tàn Báo gặp được một đầu linh thú thất giai đáng sợ.

    Đây là một đầu hổ vương đã có thể nói tiếng người.

    May mắn khi hai người còn chưa bước vào lãnh địa của nó đã bị lam sắc giao long nhận ra.

    Theo sau vang lên một thanh âm khàn khàn:


    - Nhân loại, đến gần thêm nửa bước, chết!

    Thanh âm vừa vang lên, Lăng Tiếu cùng Tàn Báo chạy trốn thật nhanh.

    Bọn hắn làm sao cũng không nghĩ tới gặp phải linh thú đáng sợ như vậy, cho dù lam sắc giao long cũng không phải đối thủ của hổ vương kia.

    Chạy suốt mười ngày đường, hai người phát hiện mình đã lạc phương hướng, chỉ có thể tuyển chọn con đường khác.

    Lần này rốt cục tuyển đúng phương hướng, bay thêm vài ngày đã nhìn thấy bóng người.

    Lăng Tiếu thu lại lam sắc giao long, chỉ sợ nó dọa hỏng người khác.

    Khi hắn cùng Tàn Báo mới rơi xuống, liền nghe được thanh âm kêu đánh kêu giết.

    Hai người không lập tức hiện thân, tránh trên một gốc cổ thụ hiểu biết tình thế rõ hơn rồi tính sau.

    - Nhanh lên đuổi theo, đừng làm cho nữ nhân kia trốn thoát, bằng không ta chặt đám phế vật các ngươi.

    Một thanh âm cực kỳ chán ghét truyền vào trong tai hai người.

    Vừa nhìn xuống, chỉ thấy một trung niên huyền sĩ cao giai đang mang theo hơn mười huyền giả cùng huyền sĩ đuổi theo ai đó.

    Nhìn về phía trước, chỉ thấy một thiếu niên dáng vẻ hào sảng cùng một thiếu nữ ăn mặc mộc mạc đang chạy như điên phía trước, sau lưng họ có một lão giả huyền sĩ cao giai đang yểm hộ họ bỏ chạy.

    - Thiếu gia, tiểu thư, hai người chạy mau, lão bộc bám trụ bọn hắn trước!

    Lão giả quát lớn với thiếu niên cùng thiếu nữ, cầm kiếm khí nhị cấp trong tay đón đánh ngăn cản đám người kia.

    - Tôn gia gia đừng đi, ngươi không phải là đối thủ của bọn hắn!

    Thiếu niên quay đầu quát to, thần sắc tràn ngập vẻ vô cùng căm giận.

    Thiếu niên ngoại trừ bề ngoài có chút chật vật, bộ dạng cực kỳ anh tuấn, mi thanh mục tú, khí khái anh hùng bừng bừng, chỉ tiếc chỉ là một người thường tay trói gà không chặt.

    Thiếu nữ ở cạnh hắn co rụt thân hình, chỉ lộ ra khuôn mặt thanh xuân động lòng người, thần sắc sợ hãi khiến người thương tiếc. Tu vi thiếu nữ lại mạnh hơn thiếu niên kia nhiều, lại là một huyền giả trung giai.

    Hai người chừng mười lăm mười sáu tuổi, đang trong năm tháng thanh xuân, nhưng bây giờ phải đối mặt hiểm cảnh bị đuổi giết.

    Lão giả giết vào đám người, rất nhanh thủ tiêu hai gã huyền giả.

    Trung niên kia hét lớn một tiếng:

    - Các ngươi tránh ra cho lão tử, ta làm thịt lão gia hỏa này.

    Trung niên kia vừa nhìn liền biết là ác bá, trong tay cầm đại đao chém về phía lão giả kia.

    Lão giả kia cũng liều mạng, đem trung niên kia đánh nhập vào nguy hiểm.

    - Không nghĩ tới lão gia hỏa này cũng cứng rắn như thế.

    Tên trung niên thầm hô một tiếng, đột nhiên nảy sinh một kế.

    - Các ngươi đi bắt lấy hai đứa kia cho ta!

    Trung niên quát thủ hạ.

    Lão giả lo lắng an nguy của thiếu niên cùng thiếu nữ, nhất thời phân thần bị chém trúng một đao.

    Tên trung niên nhân cơ hội tăng cường công kích, rất nhanh chém lão giả thương tích đầy mình.

    Thiếu niên quay đầu chứng kiến cảnh tượng này, trong mắt hiện lên lửa giận tràn đầy kêu to:

    - Tôn gia gia!

    Thiếu nữ cũng bi thiết:

    - Tôn gia gia!

    Đáng tiếc lão giả chỉ quay đầu gào thét:

    - Đi nhanh lên ah…

    Lời của hắn vừa dứt đầu đã bị chém rơi.

Nguồn: tunghoanh.com/than-khong-thien-ha/chuong-717-5Pkbaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận