Thần Mộ 2 Chương 182: Đệ Nhất Ma Thư

Phương viên trăm dặm đều thuộc Vô tình giới, tại khu vực này, tiên nhân dừng bước, thần ma không dám tiến, thật làm cho người ta khó mà tưởng tượng được. Một nơi cảnh vật như thơ, như họa này không ngờ lại là một trong cấm địa rất là nổi danh của thiên giới, cho dù là thiên giới tiên tôn hay thần chủ củng không dám khinh thường tiến vào.

Thần Nam nhìn ngọn núi cao trước mắt, trong lòng cảm thấy buồn bã, không ngờ Vũ Hinh lại ở trên đó độc cư vạn năm, vì tu luyện Thái Thượng Vong Tình Lục để cuối cùng đi đến tuyệt lộ.

Hắn từ từ bay lên, tiên khí dũng động, nhìn chằm chằm vào vách núi trước mắt, muốn tìm kiếm từng dấu tích của Vũ Hinh lưu lại nơi này

Mây lành nhẹ nhàng bao phủ, một tòa quỳnh lâu ngọc vũ tọa lạc trên đỉnh núi, những khoảng trúc xanh điểm xuyết, một dòng suối chảy tĩnh mịch, hai dòng thác từ trên núi tuôn xuống dưới.


Nhẹ nhàng đẩy cửa, bước vào tầng tầng lớp lớp điện, Thần Nam dùng tâm để cảm thụ hết thảy nơi này, muốn cảm nhận từng tia khí tức Vũ Hinh lưu lại nơi này, muốn tìm hiểu xem nàng đã trải qua vạn năm ở đây như thế nào.

Bên cạnh đại điện, có một tiểu lộ hai bên nở đầy các sắc hoa ưu nhã, những dòng nước nhỏ lặng lờ, đình đài lâu các, thật là một bức tranh lâm viên tiên cảnh tuyệt mỹ.

Xuyên qua các phòng ốc, tiến vào các gian tịnh xá, Thần Nam rốt cuộc cũng tìm được phòng ngủ của Vũ Hinh. Trong phòng đơn giản, thanh khiết, có chiếc giường ngọc êm ái, một chiếc bàn ngọc, một bộ áo màu xanh, vô cùng đơn giản.

Tu vi đạt đến cảnh giới của nàng, có lẽ hết thảy những lụa là gấm vóc phồn hoa đều là thứ yếu, chỉ có sự đơn giản mới là vẻ đẹp cao nhất.

Trong lòng Thần Nam run rẩy bồi hồi, Vũ Hinh đã sống ở đây cả vạn năm! Nơi này tràn ngập khí tức của nàng, hắn muốn đem tất cả gìn giữ chờ cho đến ngày Vũ Hinh sống lại.

Trên giá ngộc, một quyển sách sờn rách phát ra một cỗ khí tức vô cùng tang thương. Bìa sách có mấy đại tự: Thái thượng vong tình lục!

Quyển sách này có ma lực thần kỳ, chỉ đơn giản là mấy chữ cổ lão hữu lực, mà có thể triệt để hấp dẫn tâm thần của Thần Nam, làm cho hắn không thể nhìn đi chỗ khác được.

Phía trước phảng phất như có một hang động hắc ám vô biên chậm rãi mở ra, từng chút từng chút thôn phệ hắn, còn hắn biết rõ đây là một nguy cơ, nhưng lại không thể cử động được, không nói lên lời, chỉ trơ mắt nhìn cái động khẩu đen ngòm đang từ từ nuốt chửng hắn.

Tử Kim Thần Long vốn theo sau hắn, rõ ràng phát giác hắn có điều gì không ổn, không nhịn được la lên hỏi: "Grào… tiểu tử, ngươi làm sao vậy?"

Long bảo bảo bay lên vai hắn nhỏ giọng an ủi: "Không nên thương tâm, kiểu gì cũng sẽ có biện pháp làm cho Vũ Hinh sống lại mà."

Được Long Bảo Bảo động vào, Thần Nam giống như được một bàn tay thánh khiết kéo từ trong địa ngục ra, trong nháy mắt phá khai hắc động ám đạm vô quang đó, ánh sáng lại xuất hiện trước mắt hắn, cảnh vật dần dần rõ ràng.

Thần Nam há miệng thổ ra một khẩu tiên huyết, hét lớn: "Ma thư, thật là một cuốn ma thư đáng sợ! Các ngươi ngàn vạn lần không nên nhìn mấy chữ trên ngoài bìa." dứt lời, hắn quay mặt đi chỗ khác.

Mấy đại tự như đúc bằng sắt, trên mặt có những hoa văn bằng bạc, phát ra ma lực vô tận, Bọn Tử kim thần long không tin có tà, không nghe thì còn đỡ, vừa nghe Thần Nam nói như thế, đều quay lại nhìn ma thư.

Rất nhanh Tử kim thần long như thất hồn lạc phách. Long Bảo Bảo mắt mở to mê mang, Tiểu phượng hoàng canh giống như mất đi hồn phách.

Thần Nam vội vàng lật ngược cuốn ma thư, hung hăng đập nó xuống mặt bàn ngọc.

"Bộp"

Một tiếng kêu trong trẻo vang lên, rốt cục đã làm cho ba con thần thú tỉnh lại.

"Grào…mẹ ơi, đây là cuốn sách tà dị nhất mà ta từng nhìn thấy. Thiếu chút nữa thôn phệ hết hồn phách của ta. Thật là đáng sợ."

"Đại thần côn tại thượng, ta thiếu chút nữa đã bay vào miệng của ác ma, đúng là một quái thư hiếm có."

Tiểu phượng hoàng trong lòng còn sợ hãi thốt lên: "Thật là đáng sợ, vừa rồi ta thấy bốn bề tối mịt, linh hồn của ta giống như bị tống đến một không gian khác vậy."

Thần Nam tâm tình rất phức tạp, quay ngược cuốn sách lại, tuy nhiên không dám chủ quan nhìn vào bìa sách. Hắn quay lại nói với ba con thần thú: "Người viết ra sách này có đại pháp lực khó mà tưởng tượng được, chỉ đơn giản vài chữ mà tạo lên được ý cảnh nguy hiểm như vậy. Đại thần thông như thế chúng ta không thể đo lường được, giống như là dùng tinh thần của chúng ta khám phá một thế giới rộng như địa ngục vậy."

Mặc dù như thế, nhưng Thần Nam vẫn cần phải mở cuốn sách này ra. Nếu như muốn cứu Vũ Hinh, thì phải tìm hiểu cho được kì công này.

Chỉ là chương mở đầu, Thần Nam cảm thấy chấn động.

Nếu muốn nghiên cứu pháp môn này, phải lấy thân thể tiên nhân làm cơ sở.

Không ngờ lại có loại yêu cầu như vậy, không hổ là thiên giới đệ nhất kỳ công, thật là bảo lục chuẩn bị riêng cho tiên thần.

Ma thư này được viết theo cổ tự của ngàn năm trước, tuy nhiên cũng không làm khó được Thần Nam. Những chữ trước mặt đích xác rất lâu đời rồi, thậm chí còn phức tạp hơn cả văn tự thông dụng của thời đại của hắn vạn năm trước, bất quá hắn vẫn còn có thể phân biệt được rõ ràng, dù sao cũng là phương đông văn tự một mạch tương truyền.

Chỉ là chương giới thiệu đầu tiên đã làm Thần Nam vô cùng chấn động. Những điều viết trong sách đều là châu ngọc, đối với một kẻ vừa mới bước vào thất giai tiên cảnh như Thần Nam mà nói, đều là tiên ngôn diệu ngữ.

Đọc xong chương đầu tiên, Thần Nam liền biết nếu không phải ác ma Vũ Hinh bị Vũ Hinh chân chính chiếm quyền chủ động, thì hắn tuyệt đối khó có thể sống đến bây giờ.

Chương đầu tiên không phải là Thái thượng vong tình lục tâm pháp, chỉ là bàn một chút về những sát kỹ mà tu luyện giả phải nắm được. Trong đó không ngờ có các loại tâm pháp như Nghịch thiên thất ma đao, Khốn thần chỉ, Thông thiên động địa ma công.

Đó đều là cấm kỵ tuyệt học trong huyền công gia truyền của Thần gia, vậy mà thái thương vọng tình lục cũng có ghi chép, không khó để đoán được tâm pháp chính thức phía sau tất nhiên là cao thâm tuyệt bí.

Thần Nam tiện tay lật về phần sau, đương nhiên hắn không có nhìn kỹ phương pháp tu luyện, hắn chỉ lưu ý đến những cảnh giớ mà người tu luyện có thể đạt tới. Mới đọc được một nửa hắn đã lập tức biến sắc, mặc dù chưa xem hết nội dung phía sau, nhưng chỉ cần xem ba cảnh giới mà nửa đầu quyển Thái thượng vong tình lục miêu tả, có thể tưởng tượng được sự thần kì của quyển sách này.

Ba cảnh giới tu luyện, giúp con đường tu luyện như trời cao biển rộng, cho người ta một niềm hứng khởi vô biên.

Nhân cảnh, lấy tu luyện giả làm binh khí, kể cả đao khí, kiếm cương lúc đầu, lấy thân hóa kiếm, sánh ngang thần binh.

Địa cảnh, phạm vi bao quát càng rộng, cây cỏ thế gian, thiên địa vạn vật, đều là vũ khí của người luyện, lớn như sông núi, nhỏ như loài sâu kiến cát bụi, thậm chí bao gồm cả thân thể, ý niệm của địch nhân, phàm là vật chất đều tuân theo lệnh của ta.

Thiên cảnh, thay trời hành đạo, ta tức là trời, trời tức là ta, lời nói, hành động của ta là pháp tắc, thiên địa pháp tắc do ta quy định.

Mặc dù chỉ là nửa đầu của cuốn kỳ thư, nhung mà đã làm cho Thần Nam vô cùng chấn động, nếu như những cảnh giới tu luyện trong sách nói là đúng, thật là có sức mạnh quỷ thần cũng khó dò, tuyệt đối là thông thiên ma thư!

Thần Nam lật nhanh về phía sau, bây giờ hắn đã dám chắc nếu bộ kỳ thư này lưu truyền ra ngoài tuyệt đối sẽ làm cho thiên giới náo loạn.

Hắn không dám đọc nội dung phía sau, vì hắn rất sợ chính bản thân mình cũng nhịn được dụ hoặc, chuyển sang tu luyện Thái thượng vong tình lục. Nhưng dù sao đây cũng là một bộ ma thư, tu luyện đến cùng sẽ phải giết chết bản thân mình. Trước khi chưa thực sự hiểu hết, hắn không dám đọc kỹ.

Thần Nam trực tiếp lật đến tờ cuối cùng, trên mặt chỉ thấy một câu vô cùng đơn giản:

Lấy thế chuyển động của trời đất làm…

Phía sau lẽ ra có một câu nữa, nhưng đã bị người nào đó xóa đi.

Cuối cùng là tên tác giả: Thiên nhân tuyệt bút

Thần Nam hít một hơi lạnh, bộ kỳ thư này thật là đáng sợ! Ta tức là trời, trời tức là ta, lời nói hành động của ta là pháp tắc, thiên địa pháp tắc do ta định, tu hành đến tận cùng, không ngờ lại cần lấy trời đất làm thế cuộc, thực sự quá điên cuồng.

Công pháp này do người tên Thiên nhân sáng tác, nếu những gì trong sách viết là đúng, thì hắn thực sự có tư cách mang tên Thiên nhân. Nhưng người viết sách lại đã chết, điều này thật sự này vượt quá ý liệu của Thần Nam, hắn thật sự cảm thấy vô cùng kinh dị.

Không nghi ngờ gì nữa, quyển ma thư này, sẽ làm vô số thần linh phát điên.

Nếu Thần Nam muốn thiên giới đại loạn, bây giờ chỉ cần đem cuốn sách này tung ra ngoài, sợ rằng chỉ trong vòng vài ngày, thiên giới máu sẽ chảy thành sông…

"Thật đáng sợ…." Thần Nam đóng cuốn sách lại thở dài…

Ba con thần thú bên cạnh thần Nam, Tiểu long chớp chớp mắt nói: "Bên trên viết loằng ngoằng gì đấy, sao ta không nhận ra 1 chữ nào cả."

Tử kim thần long đả kích: "Ây da, từ đầu ngươi đã là một tên tiểu quỷ mù chữ, nhưng nói thật, cũng có nhiều chữ ta không nhận ra. Lão long ta cũng đã sống vài ngàn năm, không ngờ cũng không đọc được hết cổ tự trên đó.""

Tiểu phượng hoàng càng mơ hồ, đến một chữ nó cũng không biết, nó bị ảnh hưởng từ tiểu long rất lớn, cũng ngọng ngịu hỏi: "
Trên đó viết loằng ngoằng gì thế?"

Thần Nam vô cùng trịnh trọng nói: "
Đây là một quyển ma thư, tên là Thái thượng vong tình lục, chính là thiên giới đệ nhất kỳ công, nhưng nếu muốn tu luyện đến đại thành, trước tiên phải giết chết bản thân, rồi sinh ra một "bản thân" mới, Vũ Hinh cũng là bị bản thể mới giết chết.

Nói đến đây… Thần Nam ngữ khí trầm trọng, trong lòng vô cùng khó chịu.

"Grào… Thái thượng vong tình lục, mẹ ơi! Không ngờ là tà công trong truyền thuyết, tại nhân gian giới ta cũng có nghe qua, đúng là thiên giới đệ nhất kỳ công, theo truyền thuyết, chỉ cần tu thành kỳ công, liền trở thành thiên giới nhất đại chí tôn, bất quá cũng có lời đồn là phàm những người từng luyện, cuối cùng đều không thảm tử thì thất tung".

Thần Nam buồn bã, cuối cùng hắn bước ra khỏi khu cung điện lâu đài đó, đứng trên đỉnh núi, ngắm nhìn cảnh đẹp vô tận trước mắt, lẩm bẩm: "Vô tình tiên tử tối vô tình, nhưng đâu ai biết được, trong lòng nàng ẩn chứa một linh hồn đang than khóc? Hôm nay, để cho Vô tình giới biến mất vĩnh viễn?"

Vô tình tiên tử biến mất, tất nhiên sẽ dẫn đến các phương thế lực tại thiên giới thăm dò, Thầnn Nam không muốn chỗ ở của Vũ Hinh bị họ chà đạp, cuối cùng khai mở nội thiên địa, thu toàn bộ tiểu phiến quỳnh lâu ngọc vũ trên đỉnh núi vào trong. Kể cả những khóm trúc bên cạnh, cũng bị Thần Nam vận dụng đại pháp lực đưa cả đất đai vào. Tất cả đều được sắp xếp theo nguyên bản bên cạnh thần thụ. Hắn hy vọng một ngày nào đó Vũ Hinh tỉnh lại, có thể nhìn thấy tất cả những thứ quen thuộc của nàng.
 
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/than-mo-2/chuong-182/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận