Thần Mộ Chương 222: Nhĩ yếu giá nhân bất yếu giá cấp biệt nhân.

Dịch giả: brianeric
Biên dịch: fingtogo
Biên tập: fingtogo
Dịch bài hát: Phuong03
 
Trong một hào hoa khách sạn khác ở đế đô Sở quốc, một thanh niên nam tử dung mạo đẹp tựa Phan An, Tống Ngọc đang bồi rượu với một thanh niên tuấn tú với gương mặt lạnh lẽo dị thường.
 
Người thanh niên dung mạo như Phan An Tống Ngọc nâng ly rượu, nhấp một hớp rồi nói:
 
“Tề Đằng huynh, ngày đó huynh tới hoàng cung Sở quốc , huynh có cảm giác gì về tên thanh niên có khả năng khai mở Hậu Nghệ cung?”
 
Người thanh niên được gọi là Tề Đằng, gương mặt lạnh lẽo như hàn băng ngàn năm không đổi, lạnh lùng nói:
 
“Huynh nói về Thần Nam? Bất quá cũng chỉ thường thôi, là hư danh mà thôi.”
 
Thanh niên nam tử gương mặt tuyệt đẹp cười nói:
 
“Tề huynh đừng đánh giá thấp hắn, ngày hôm trước hắn lại có đột phá, tu vi cũng đã ngang với thập đại cao thủ của Đông đại lục, tuyệt đối không dưới huynh và ta đâu.”

 
“Ồ” Tề Đằng hai mắt sáng rực chiếu ra hai đạo hàn quang, lạnh lùng nói:
 
“Cũng vừa lúc ta đi kiếm hắn, để báo thù cho sư huynh trong Hỗn Thiên Đạo, Nam Cung Ngâm ngươi không phải cũng nghĩ tới việc xuất thủ sao?”
 
Thanh niên cực kỳ tuấn tú tên gọi Nam Cung Ngâm chính là bào huynh của Nam Cung Tiên Nhi, diện mạo có mấy phần giống nàng, cả thiên hạ thật khó mà kiếm được bao nhiêu người dung mạo đẹp đẽ như vậy.
 
“Ha ha, Tề huynh không cần phải lo kiếm Thần Nam quyết đấu, thiết tưởng Hỗn Thiên Tiểu Ma Vương đâu phải là hạng người dễ chơi, nếu như huynh đánh bại Thần Nam trước khi Hỗn Thiên tiểu ma vương đánh bại Thần Nam, hắn sẽ mất hết mặt mũi. Chúng ta lục đạo, không nên mới lúc ban đầu đã có tranh chấp, chỉ làm cho chánh đạo thánh địa đàm tiếu.”
 
Tề Đằng gục gặt đầu, nói:
 
“Nam Cung huynh nói có lý, là ta đã quá vội vàng rồi!”
 
Nam Cung Ngâm mỉm cười nói:
 
“Nghe nói chánh đạo thánh địa nhất đại đệ tử là nhân kiệt, truyền nhân của lục đạo ta thật không bằng, lại càng cần phải đoàn kết với nhau. Ông trời có mắt, lục đạo của ta truyền nhân hậu bối cũng không phải bậc tầm thường. Nhất là Tuyệt Tình đạo xuất hiện bực anh tài như Tề huynh, đã quán thông sư môn tuyệt học, Tuyệt Tình đạo nhất định nhờ Tề huynh mà phát dương quang đại.”
 
Tuyệt Tình đạo chủ yếu là trảm thất tình diệt lục dục, vì vậy người tu luyện thứ công pháp này, khương mặt giống như băng lạnh, tình cảm rất hiếm khi bị lay động. Khi nghe Nam Cung Ngâm đề cao mình, nét mặt của Tề Đằng hòa hoãn lại chút ít, nhưng vẫn giống như một khối huyền băng, khó mà tan được.
 
“Nam Cung huynh quá khen rồi, sư môn trưởng bối của ta đã đi sớm, sau này hoàn toàn để cho tiểu bối trong môn tự tìm hiểu hành xử. Hiện tại ta chỉ mới đạt tới sơ thành Tuyệt Tình, còn về vô thượng công pháp Tuyệt Tình chú, thật khó mà lĩnh ngộ a!”
 
Nam Cung Ngâm động dung, nói:
 
“Đạt tới sơ thành Tuyệt Tình? Cung hỉ Tề huynh, vậy huynh có thể coi là vô địch trong giới thanh niên hiện nay rồi.”
 
Tề Đằng lắc đầu không nói, trầm ngâm một lúc rồi thốt:
 
“Hỗn Thiên Tiểu Ma Vương có thể coi là gần như vô địch trong lớp trẻ, nhưng kết quả thì thế nào, vừa mới xuất thế trong trận chiến đầu tiên đã bị người ta đoạt đi thần kích chấn phái, tính mệnh suýt nữa thì cũng xong, mọi chuyện phía trước đều rất khó khăn a!”
 
Nam Cung Ngâm cười nói:
 
“Chỉ là hắn xui xẻo, vận khí quá tệ, kiêu căng tự đại, lại rơi vào tình huống đặc biệt, cuối cùng lại còn muốn thay đổi tình thế, khác gì muốn lên trời!”
 
Tề Đằng chuyên chú nhìn Nam Cung Ngâm, nói:
 
“Nói cho cùng, chỉ sợ là chỉ có Tình Dục đạo của ngươi là có nhân tài xuất chúng, thật không ngờ Tình Dục đạo lại xuất hiện hai người đủ tư cách liệt vào “thập đại” cao thủ, thực là làm người kinh ngạc a! Có lẽ Đạm Thai thánh địa tiên tử cũng phải khốn đốn, hắc hắc……”
 
Mặc dù cười nói, khuôn mặt hắn vẫn lạnh lẽo vô bì, giọng cười lại càng lạnh hơn.
 
Nam Cung Ngâm cười cười nói:
 
“Về Mộng Khả Nhi tại hạ nhất định rước về, còn về xá muội, tại hạ không khoa trương không được, Tiên Nhi con bé này xác thật là kỳ tài a! Ha Hh, đúng rồi, tiểu muội vẫn hằng mong được gặp gỡ Tề huynh một lần, không biết có được không Tề huynh?”
 
Tề Đằng gật đầu:
 
“Chỉ sợ cầu cũng không được thôi.”
 
Thần Nam trở về hoàng cung Sở quốc, lập tức lại thăm Long Vũ, hiện tại thân thể nàng cũng không còn đáng ngại nữa, cũng đã tự đi lai được mặc dù còn rất yếu.
 
Hiện tại Long Vũ đang ngồi tọa tại Hỏa Lô bang xem sách. Còn bĩ tử long thì đang dương dương nằm trên giường không ngừng ngủ gà ngủ gật.
 
Cái tên gia hỏa này ăn được nữa trái tim của thiên sứ, thu được lợi ích rất lớn. Sau một ngày luyện hóa, Tử Kim Thần Long biến biến nguyên anh của thiên sứ thành long nguyên, hiện tại cơ thể lớn ra thêm một chút, nếu đứng thẳng lên còn cao hơn cả Thần Nam, tu vi cũng đã đạt tới tứ giai trung cấp cảnh giới.
 
Nhưng mà cái tên gia hỏa này thật là tham lam, trong lúc luyện hóa trái tim thiên sứ lại còn đi kiếm dược khố của hoàng cung, cuối cùng cũng mò ra được chỗ. Chỉ có đều là canh phòng ở đây thật là nghiêm ngặt, nó thực không có một cơ hội nào để chôm chỉa.
 
Bỉ tử long cứ ngáp ngủ, miệng thì nói:
 
“Vũ muội muội cơ thể mới vừa hồi phục một chút, không nên đọc sách, lao tâm lao lực dữ lắm, đâu bằng cùng ta trò chuyện, chúng ta có thể nói chuyện phong nguyệt, tình cảm, long sinh lý tưởng .”
 
“Phì, cái đồ vô lại nhà ngươi, chết đi!” Long Vũ vừa tức vừa buồn cười, chụp quyển sách đập về phía Tử long trên giường.
 
“Ôi da, sao Vũ muội muội lại đối xử với ta như vậy?”
 
Tử Kim Thần Long uể oải lăn trên giường, liến thoắng:
 
“Muội coi, ta và muội thật là hữu duyên, ta vốn thần long, tên của muội cũng có chữ Long. Hay là, thân thể của nàng có dòng máu thần long của ta, lại còn có nữa quả tim của thiên sứ, lại nữa nếu thành tiên trước…… ai da, sao nàng lại bạo lực thế hả? Á, là ngươi, tiểu tử chết tiệt ngươi làm cái gì vậy? Mau thả ta ra!”
 
Thần Nam khuôn mặt cười cợt, nhưng đôi tay không hề nhàn rỗi, lúc Tử Kim thần long chưa thẳng người ra, nhanh chóng thắt nút người nó lại, sau đó dùng Cầm Long Thủ đem nó ném thẳng ra ngoài.
 
Long Vũ gương mặt vui vẽ, yên lặng quan sát mọi chuyện, đến chừng Tử Kim thần long rớt xuống tuyết, nàng bật cười hi hi hướng xuống đó vẫy vẫy tay.
 
Tử Long giận dữ hét lên:
 
“Ha, ta mệt mỏi với các ngươi rồi, ta đi tìm Phượng Hoàng tiểu nha đầu luận đàm long sinh lý tưởng với ta!”
 
 
 
“Long Vũ nàng đã hồi phục sức khỏe rồi hả?”
 
“Cảm ơn, đã khỏe hơn nhiều rồi.”
 
“Nàng đã ăn được nữa trái tim của thiên sứ, cơ thể của nàng giờ tiềm ẩn lực lượng rất lớn, nếu nàng luyện hóa được, có thể trở thành một trong thập đại cao thủ của Đông đại lục. Ta biết trước kia nàng vì có nguyên nhân, nên không chịu khổ công tu luyện. Nhưng bây giờ nàng đã bắt đầu một cuộc sống mới, với tư chất của nàng, nếu quyết tâm, tiến vào mức thập đại là chuyện dễ như trong lòng bàn tay, ta hy vọng nàng có thể quên đi quá khứ. Đương nhiên, vạn lần đừng quên ta nhé……”
 
“Chết đi!”
 
Long Vũ trừng mắt, ráng sức đập hắn, nói:
 
“Muội tính nói lời cảm tạ huynh, có dè đâu, giang sơn dễ đổi bản tính khó thay, cái tên vô lại huynh cuối cùng cũng không đàng hoàng chút nào.”
 
Thần Nam cười nói:
 
“Kỳ thật, câu nói cuối cùng là mấu chốt đó!”
 
Long Vũ đấm thêm vài cái, rồi bước lên phía trước, nhìn đám hoa tuyết bay lượn bên ngoài, nói:
 
“Hai ngày sau muội phải xa rời Sở đô rồi, phụ thân muội đã phái người tới đón muội về.”
 
“Về nhà?”
 
Thần Nam trợn mắt ngạc nhiên, sau đó cất giọng:
 
“Muội cũng nên về nhà thôi, nhưng đừng có quên đi bằng hữu một thời của mình đó.”
 
“Không thể đâu…..”
 
“Ý ta là nàng nhất định phải nhớ ta trong tâm, tóm lại….”
 
“Bang”
 
Thần Nam chưa kịp đáp trả, đã bị Long Vũ cho một quyền.
 
“Vô lại như ngươi chục tên như nhau, đều không có một điểm đàng hoàng.”
 
“Úi, ta sợ là nàng vì ly biệt mà đau lòng mà. Hơn nữa, ta nói toàn sự thật thôi. Long Vũ, về nhà rồi yên tĩnh cho tốt, đừng có quên đi mau quá. Đừng có lấy chồng, nếu mà định lấy chồng thì phải thông tri cho ta biết, ta còn thiếu nàng một mạng, chỉ có lấy thân này để đền bù thôi. Nếu như nàng có giải khai được tâm sự trong lòng, chỉ cần rao truyền ra ngoài tu luyện giới một chút thôi, dù có ngoài vạn lý ta sẽ lập tức cỡi rồng tới Tấn quốc long gia. Ôi cha, đừng đánh ta, ta nói thiệt mà……”
 
“Ngươi thật ..thật là……” Long Vũ điềm tĩnh ngắm nhìn những bông hoa tuyết bay phất phơ ngoài song cửa thật lâu không lên tiếng…..
 
Hai ngày sau, Long gia lão quản gia cỡi phi long bay tới Sở đô, đón Long Vũ hồi gia. Ở quảng trường của Bình Dương thành, nhiều người tới tiễn nàng đi, Long Vũ cùng mọi người nói lời tạm biệt, vô cùng trân trọng.
 
Ngồi trên phi long ở trên cao, Long Vũ nhìn xuống dưới Sở Nguyệt, tiểu công chúa, Khải Lợi, Mộng Khả Nhi, cùng với Đông Phương Phượng Hoàng, Khải Văn, Lãnh Phong và cao thủ trẻ tuổi của tứ đại học viện, đôi mắt nóng lên, thiên hạ rộng lớn, lần này chia tay, biết bao giờ mới có cơ hội gặp gỡ nữa.
 
Thần Nam cước đạp Tử Kim thần long, vai mang họa kích bay lên không, chẳng buồn để ý tới việc làm người ở Sở đô kinh hãi, không ngừng bay lên cao, nhìn về Long Vũ đang bay ngày càng xa dần.
 
Đột nhiên, Tử Kim thần long lên tiếng hát lớn, âm thanh truyền xa vài chục dặm, thanh âm lại có mấy phần tương tự như thanh âm của Thần Nam:
 
 
 
(Đoạn dịch nghĩa của dịch giả brianeric)
 
“W..ào..o ……
 
Tóc em tựa tuyết, mượt mà bay đi. Anh thật cảm kích những ai
Mời ánh trăng sáng rọi sáng và rõ vào kỉ niệm trong anh.
 
Tình yêu dưới trăng thật hoàn mỹ.
 
Tóc em tựa tuyết, nước mắt rơi vào không gian
 
Ai trở nên già đi khi anh đợi chờ?
Ngà ngà say, không gian chìm trong rượu nồng.
 
Anh dùng sự hối tiếc để ghi nhớ tình yêu ngàn kiếp dành cho em, thương nàng cho đến ngàn đời.
 
W…ào…o …… nếu nàng xuất giá đừng lấy kẻ khác, phải gả cho ta đó…… W…ào…o “
 
(Dịch thơ của Phuong03:
 
Ngao ô...
Tóc nàng như tuyết lúc chia ly
Lòng ta cảm động biết nói gì
Hôm nào dưới trăng cùng nguyện ước
Giờ chỉ còn ta mãi khắc ghi
Tóc dài vương vấn mãi không thôi
Nước mắt chia ly nói thay lời
Xin đợi suốt đời không nuối tiếc
Tim ta đã tạc dáng nàng rồi
Ngao ô...
 
Lấy chồng nhớ gả cho ta
Nếu lấy người khác e là không xong
 
 
 
Bài thứ hai.
 
 
 
Biệt ly - Vương vấn tóc dài
Lòng ta đau nhói nhìn ai thẫn thờ
Hôm qua còn dệt ước mơ
Ái tình hoàn mĩ bây giờ ở đâu
Tóc mây lưu luyến - Người sầu
Kiếp này xin nguyện bạc đầu chờ ai
Kỷ niệm mãi mãi không phai
Vạn năm vẫn nhớ mắt ai lệ nhòa
 
Lấy chồng thì phải lấy ta
Nếu không ta sẽ chẳng tha cho nàng. )
 
 
 
Nhìn về phía xa xa, Long Vũ ráng sức vẫy tay, hình như đang hét lớn điều gì.
 
Đến khi Long Vũ biến mất ở cuối chân trời thì Thần nam mới sực tỉnh, nhìn xuống phía dưới, phát hiện ra vô số người ở dưới đang chỉ chỏ về phía hắn.
 
“A……”
 
Thần Nam ngẩng lên trời hét lớn:
 
“Cá chạch đáng chết, bên dưới mọi người đều nghĩ tiếng cá trạch ngươi là ta, mau đem ta xuống dưới!”
 
Ở bên dưới, Sở Nguyệt, Khải Lợi, Lãnh Phong, tiểu công chúa phá ra cười lớn, còn bách tính bình dân thì rì rầm bàn tán khắp mọi nơi.
 
Nữa tháng đã trôi qua kể từ cuộc đại chiến nổ ra ở Hoàng cung Sở quốc, nhưng số lượng tu luyện giả tụ tập ở Sở đô không hề giảm đi, mà còn lại tăng lên, nhiều cao thủ đều truy tầm tung tích của các cao thủ vô địch, đồng thời cũng chờ đợi tin tức của thần vật.
 
Hai ngày sau, một tin chấn động đã lan khắp cả đế đô, Hỗn Thiên Đạo Tiểu Ma Vương của thái cổ lục đại tà đạo đã ước chiến với Thần Nam ở Quảng trường trung ương của Sở đô.
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/than-mo/chuong-222/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận