Dịch giả: Mạnh Thường Quân
Biên tập: abcd_298
Thần Nam nắm chặt lấy bàn tay nhỏ của Vũ Hinh. Vạn năm trước, hắn đã trải qua một trận sinh ly tử biệt, tới nay hắn vô cùng sợ bi kịch này lại xảy ra một lần nữa, bất luận như thế nào đi nữa, hắn cũng không muốn Vũ Hinh đối chiến với Thi Vương nguy hiểm nhất thiên hạ này.
“Hừm ! Hai lão hồ ly nhà các người thật nham hiểm ! Nhưng ta cứ không để Vũ Hinh ra tay đấy !”
Trên không trung,Vũ Hinh bạch y tung bay, da nàng trắng như tuyết, dung nhan siêu trần thoát tục xinh đẹp vô song, đôi mắt như mặt hồ mùa thu quan sát trận đại chiến của tứ đại tuyệt thế cao thủ một cách nàng say sưa. Vạn năm trước khi còn tại thế, nàng cũng từng đại chiến với những cao thủ tuyệt đỉnh khắp thiên hạ, hạ sát thần linh của thần tiên giới.
Nghĩ lại những chuyện khi xưa, khiến cho nàng có một loạt những tâm tình, giống như trở về với những năm tháng bễ nghễ thiên hạ, chỉ có một mình độc tôn.
Bất giác Vũ Hinh giống như một tiên tử phát ra khí tức cường giả mạnh mẽ vô cùng, thế kinh thiên, uy động địa. Một luồng sức mạnh khủng khiếp từ trong người nàng trào ra cuồn cuộn, lan tràn khắp tứ phía, tựa như một con sóng lớn ngút trời cuộn trào khắp thiên địa.
Đám đông những người tu luyện đứng quan sát trên mặt đất ngay lập tức cảm thấy áp lực giống như núi thái sơn đè nặng xuống. Bọn họ đều bất giác toát mồ hôi lạnh, luồng khí tức cường giả mạnh mẽ này đã chấn động tất cả mọi người.
Thần Nam đứng ngay cạnh Vũ Hinh nên hắn là người cảm nhận thấy áp lực rõ nhất, hắn bị chấn động suýt nữa văng đi, nhưng Vũ Hinh ngay lập tức đã dùng sức mạnh nhẹ nhàng truyền vào trong người hắn, giúp hắn có thể vượt qua được trận áp lực này.
Luồng khí tức của cường giả cái thế này, ngùm ngụt, bao phủ khắp thiên địa. Lúc này, vẻ đẹp của Vũ hinh đã hoàn toàn được thần thánh hóa. Mọi người ngước nhìn người mỹ nữ nhan sắc như thần vệ nữ này bất giác trong lòng trào lên cảm giác đang nhìn thần thánh.
Từ đây về sau, không còn ai liên tưởng nàng với linh thi vương uy nhiếp giới tu luyện hàng nghìn năm nữa mà từ nay trở đi Vũ Hinh sẽ có thêm một danh hiệu nữa là thần nữ.
Luồng khí tức cường giả mà Vũ Hinh phát ra, tựa như thủy triều tràn về phía nơi sâu nhất trong đại sơn. Hai thi hai người trong trận đại chiến trên không ở Phong Đô sơn lập tức cảm thấy luồng áp lực khủng khiếp đó.
Một trong hai thi vương thét lên thê thảm:
“Linh Thi Vương chẳng lẽ ngươi lại phản bội lại người trong nhà hay sao ?”
Một tiếng thở dài vang khắp thiên địa, Vũ Hinh khẽ thở dài nói:
“Hàng nghìn năm nay, ta bị chi phối, trở thành một cỗ máy giết người, như thế được gọi là người trong nhà hay sao?”
Thần Nam giật mình, hắn phát hiện ra Vũ Hinh đã có ý muốn xuất chiến
“Vũ Hinh ! Nàng đừng nghĩ nhiều !”
“Không ! Hai lão già này không thể giết được thi vương bất tử. Có một số chuyện không thể nào tránh được, muội không thể nào tránh được việc phải giao chiến với chúng !”
Lúc này Vũ Hinh không còn giống với một cô gái ngây thơ nữa, trong mắt dường như có thêm vẻ âm trầm, khiến người ta nhìn không thấu suy nghĩ thật sự của nàng.
Vũ Hinh buông tay Thần Nam ra, bay tới đại sơn giống như một tiên tử lăng ba, Thần Nam chỉ có thể thở dài nhìn theo bóng nàng.
Những tu luyện giả đứng xem ở cách đó hàng dặm đều mặt đều lộ rõ vẻ căng thẳng chú mục quan sát. Đặc biệt là đệ tử của bát đại thánh địa, không ai không hi vọng cường giả cái thế Vũ Hinh chiến thắng.
ẦM !
Trời đất tức thì rung chuyển, Vũ Hinh giống như một tiên tử, hai tay phát ra kiếm mang dài mười trượng, quang kiếm khổng lồ giống như một thần binh của thiên giới. Chớp mắt đánh tan đám mây đen trên không trung, nàng một bước trăm trượng, nhanh chóng lao vào chiến trường, quang kiếm khổng lồ chém xuống, đánh bật hai thi vương bay xa gần trăm trượng.
Mạnh yếu lập tức được định rõ, Linh Thi Vương từng giết thần linh khiến cho hai đại tà thi lập tức biến sắc mặt. Bọn chúng không thể nào ngờ được rằng Vũ Hinh đã hoàn toàn luyện hóa được tử khí trong người. Mặc dù vẫn chưa hồi phục lại được trạng thái của thời kì sung mãn nhất nhưng cũng đủ để khiến cho bọn chúng cảm thấy sợ hãi lắm rồi.
Dù sao thì đây cũng vẫn là cường giả đã từng giết thần linh, bọn chúng vốn dĩ khiếp sợ nàng., Vũ Hinh lúc này dường như lại hóa thân thành cường giả cái thế uy chấn thiên hạ. Mặc dù chỉ là phận nữ nhi, nhưng tư thế anh hùng bễ nghễ thiên hạ khiến cho tất cả mọi người đều ngưỡng mỗ, bái phục.
Cơ thể nàng hóa thành một đạo hư ảnh, bay lượn trên không trung, cả trời đất tựa như xoay chuyển theo. Trên không trung sấm rung chớp giật bất chợt một tia chớp cùng theo những tiếng sấm lao tới hai Thi Vương
Lão yêu quái và Chu lão quái đều thầm tặc lưỡi, bọn họ đưa mắt nhìn nhau thầm tính không nên xen vào, Liền lùi về phía sau vài trăm trượng.
Ở phía xa, Thần Nam lớn tiếng chửi hai lão già xảo trá, đã để một mình Vũ Hinh chống địch, thật là quá bỉ ổi vô sỉ.
Tuy nhiên Vũ Hinh không thèm để ý tới. Lúc này nàng giống như thiên kiêu chí tôn. Mặc dù đối diện với tuyệt thế cường địch, nàng vẫn thản nhiên. Sau khi sấm chớp biến mất, hai đạo kiếm mang khổng lồ mạnh mẽ vô cùng lại chém xuống.
Hai đại thi vương nhìn thấy bọn lão yêu quái đã lùi ra khỏi chiến trường, trong lòng niềm tin và sức mạnh lại trở về. Bắt đầu phản kích, lập tức kiếm mang, quỷ trảo, kinh lôi, ma khí trong không trung đan xen vào nhau. Bầu trời giống như đang sôi sục
Võ công đạt tới cảnh giới của bọn chúng thì mỗi đòn đánh ra đều có lực hủy diệt thiên địa, quỷ khí bao phủ Phong Đô Sơn. Vô địch đại chiến kịch liệt vô cùng, giống như viễn cổ chư thần lại xuất hiện ở nhân gian.
Đại chiến tiếp tục duy trì nửa canh giờ nữa. Vũ Hinh đang ở thế giằng co với hai thi vương, đánh đến không dứt ra được, cả thiên địa như đang rung chuyển.
Thần Nam hướng về phía lão yêu quái và Chu lão quái thét lớn:
“Hai vị tiền bối sao không lên trước giúp đỡ ! Còn đợi tới khi nào? Nếu như hai người không có Thần Huyết thì bây giờ ta có thế cung cấp cho hai người !”
Lão yêu quái cười nói:
“Không cần lo lắng ! Đợi chúng ta nghỉ ngơi một lúc.”
“@#%@……” Thần Nam thầm chửi rủa thậm tệ hai lão yêu quái.
Đúng là gừng càng già càng cay, vừa nãy hai lão liều mạng quyết chiến với Thi Vương thế mà bây giờ khi Vũ Hinh nhúng tay vao thì hai lão già gian trá này lại bắt đầu đứng một bên quan sát.
Tuy lời nói của chàng chẳng có chút ảnh hưởng gì tới lão yêu quái cả nhưng lại khiến cho hai Thi Vương suy nghĩ. Bọn chúng sau khi biết được Thần Nam chính là hậu duệ của Thái Cổ Thần Tộc, đã quyết tâm phải loại trừ hắn. Bởi vì huyết dịch của hắn chính là khắc tinh của chúng, vừa rồi hai người lão yêu quái đã dùng Thần Huyết của hắn làm bọn chúng bị trọng thương.
Hai Thi Vương nhìn nhau, một trong hai kẻ đó vượt qua người Vũ Hinh, không hề quay đầu lại, lao thẳng tới phía Thần Nam
“Cá chạch mau lùi lại ! Thần Nam lập tức phát hiện ra điều không hay.”
W..ào..o !
Một người một rồng nhanh chóng chạy trốn ra xa
Tuy nhiên tốc độ của thi vương quá nhanh, chớp mắt đã đuổi tới Thần Nam. Lão ta thét lớn:
“Hậu duệ của Thái Cổ Thần Tộc thì đã làm sao ? Đều phải chết ! Đoạt hồn đoạt phách.”
Thần Nam thầm kêu lên một tiếng: “Thế là xong!”
Hắn đang thầm hận bọn hai lão yêu quái thấy chết mà không cứu, thì nghe thấy tiếng Vũ Hinh kêu thất thanh. Sau đó mọi thứ tối đen, hắn đã mất đi tri giác.
Tuy nhiên, Thi Vương thì lộ ra vẻ kinh ngạc. Hắn ta không thể nào lấy được hồn phách của Thần Nam. Thần Nam đã biến mất trong không khí, chỉ còn lại một mình Tử Kim Thần Long vội vã lao ra khỏi đại sơn.
Tuy nhiên trong mắt những người khác thì Thần Nam đã bị thi vương đánh cho không còn lại thứ gì.
Vũ Hinh thét lên một tiếng thê thảm, hai mắt nàng đỏ ngầu. Dường như Linh Thi Vương máu lạnh vô địch, chém giết khắp giới tu luyện đã trở lại.