Thần Ma Cửu Biến
Tác giả: Duy Nhất Thiên Tử
Chương 123: Trở về
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Vipvanda
Lông mi Tiêu Linh giật giật, điều Kim Liệt nói không hề sai, một khi bọn họ hết hy vọng, thì sẽ thi triển ra vũ kỹ lưỡng bại câu thương thậm chí đồng quy vu tận, nhất định sẽ còn có người chết đi.
"Bốn kiện nguyên khí chúng ta được mấy kiện?" Trương Hiểu Vũ đột nhiên hỏi.
Tiêu Linh gật gật đầu:"Chúng ta tìm được một thanh kiếm thủy thuộc tính, ba cái khác đều bị đối phương đoạt mất rồi."
"Kiếm thủy thuộc tính, cho ta được chứ?" Vừa đúng lúc Lạc Thi Thi tu luyện công pháp thủy thuộc tính, nếu có một kiện nguyên khí trong tay, thì thực lực cũng tương đương với Võ Vương.
"Tốt!" Tiêu Linh không chút suy nghĩ, lấy một thanh trường kiếm từ trong nguyên giới ra đưa cho Trương Hiểu Vũ.
Tiếp nhận trường kiếm, Trương Hiểu Vũ nhẹ nhàng vung lên, chỉ thấy thân kiếm giống như một hồ nước mùa thu, dài nhỏ vô cùng, kiếm khí chấn động nhu hòa, đọng lại mà không tan, làm cho người ta cảm thấy một khí chất nghiêm nghị không thể xâm phạm.
Kiếm tốt, Trương Hiểu Vũ bỏ thanh kiếm vào trong nguyên giới.
"Nguyên khí bọn họ đoạt được các ngươi cũng không cần sao, bỏ qua lần này thì không còn cơ hội nữa đâu." Trương Hiểu Vũ nói.
Tiêu Linh và Tiêu Liệt kỳ quái nhìn thoáng qua Trương Hiểu Vũ, cuối cùng ngăn không được sự hấp dẫn của nguyên khí, Tiêu Liệt nói ra trước: "Có một quyền đao phong thuộc tính."
"Một thanh kiếm kim thuộc tính." Tiêu Linh cũng nói.
Sắc mặt của bọn người Lưu Cao bên kia đột nhiên thay đổi, cả giận nói: "Muốn nguyên khí hả, đừng có mơ."
"Thật không?" Trương Hiểu Vũ tiến lên hơn mười bước, đứng ở giữa hai phe, không hề có một chút điềm báo nào, từ trên thân thể hắn lộ ra khí thế cuồn cuộn mênh mông.
Cổ kình khí chấn động này nằm ở cấp bậc Võ Vương cấp năm, nhưng nó thật sự quá tinh thuần, không ngừng rèn luyện ở dưới thần uy. Nếu không khách khí mà nói thẳng thì nguyên lực của Trương Hiểu Vũ so với cường giả mới vào Võ Hùng còn tinh thuần hơn không ít.
Giống như bị một đôi bàn tay vô hình đưa đẩy, bất kể là người của Đấu Chiến Quốc hay là Thiên La quốc, đều không nhịn được lui về phía sau một bước, với khí thế Trương Hiểu Vũ vừa bày ra thì coi như là Lưu Cao cũng không nắm chắc có thể ngăn trở được.
"Giết chết toàn bộ các ngươi, chúng ta bên này vẫn không chết một người nào, các ngươi tin không?" Kình đạo của Ma Lang Sát hội tụ trên nắm tay, chỉ cần đối phương quyết định liều chết, thì Trương Hiểu Vũ sẽ đánh chết vài tên trong thời gian ngắn nhất.
Lưu Cao đứng vững trước áp lực, tiến lên một bước nói: "Ngươi cho rằng chỉ với vài câu nói của ngươi là có thể làm cho chúng ta ngoan ngoãn giao nguyên khí ra sao, chuyện này là không thể nào, hơn nữa khí thế kia thật sự là khí thế chân thật cùa ngươi à?" Dù sao cũng là người mạnh nhất của Đấu Chiến Quốc, Lưu Cao thoáng cả kinh trong nội tâm, nhưng hắn lập tức trấn định lại, hắn khẳng định Trương Hiểu Vũ đã dùng bí pháp gì đó để gia tăng khí thế.
"Ngươi thử xem thì biết." Trương Hiểu Vũ híp mắt, mỉm cười nói.
Hai tay giơ loan đao lên, thủy nguyên khí bành trướng hội tụ ở trên đỉnh đầu Lưu Cao, hắn lớn tiếng nói: "Tuổi còn nhỏ mà đã cố làm ra vẻ, để ta cho ngươi một bài học, Thủy Trảm Ba áo nghĩa: Thiên Liệt Hoa."
Nước có vô số hình dạng, Thiên Liệt Hoa của Lưu Cao cũng thiên huyễn vạn biến, khi thì giống như một đám loan đao, khi lại hóa thành một con cá táo bạo, sau đó lại chuyển đổi thành cá mập răng dài nhọn hoắt, đem cả không gian biến thành một vùng biển sâu. Trương Hiểu Vũ biến thành con mồi ngon miệng, tập kích tới với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai.
Một đao chiêu thật huyền ảo, Trương Hiểu Vũ có xúc động muốn tiếp tục quan sát sự biến hóa của Thiên Liệt Hoa, đương nhiên nếu quả thật hắn cứ chăm chú nhìn tiếp, thì chắc chắn phải ngã xuống nơi này, thường thường những thứ xinh đẹp nhất cũng nguy hiểm nhất.
Tâm thần khôi phục sự bình tĩnh, Trương Hiểu Vũ trực tiếp đánh ra một quyền, căn bản không thèm để ý tới chiêu thức huyền ảo của đối phương.
Một con cự lang đen kịt ngửa mặt lên trời rít gào, lông mao toàn thân có thể thấy được rõ ràng, nó giống như một con ma lang khủng bố thật sự, khí thế cuồng ngạo lạnh thấu xương dao động tâm tư người ta. Đây là lần đầu tiên Ma Lang Sát bày ra toàn bộ uy lực từ khi đại thành đến nay.
Công kích của đối phương bị ma lang một ngụm nuốt xuống, tâm thần Trương Hiểu Vũ buộc chặt, toàn lực áp chế sóng xung kích trong bụng ma lang, hơn nữa lại để cho ma lang phóng tới Lưu Cao.
Không tốt, Lưu Cao cấp tốc lui về phía sau, muốn tránh khỏi sự tập kích của Ma Lang Quyền.
Oanh, một vòng kình khí chấn động đen kịt tản ra, Lưu Cao phun ra một ngụm máu tươi nhỏ, thân thể bị bắn ra xa mấy chục thước, hung hăng đụng ở lên một vách đá.
Cái gì? Dùng một chiêu đánh bại Lưu Cao, tất cả những người của Đấu Chiến Quốc đều kinh hãi nhìn Trương Hiểu Vũ.
Khóe miệng Trương Hiểu Vũ lộ ra sự mỉm cười, bằng thực lực của hắn muốn một kích đánh bại Lưu Cao là chuyện không có khả năng, nhưng lần này Lưu Cao lại bị Trương Hiểu Vũ hợp cả công kích của hắn vào mà tấn công.
Hèn hạ, Lưu Cao nhổ ra một ngụm máu tươi nữa, vừa rồi trong tiếng nổ lớn, hắn rõ ràng cảm nhận được công kích của mình, làm sao không biết Thiên Liệt Hoa bị đối phương lợi dụng chứ. Đương nhiên, cái này càng làm cho Lưu Cao cảm thấy khủng bố, không ngờ hắn lại có thể thôn phệ sóng xung kích của quyền pháp, hơn nữa còn thu nó lại để cho mình dùng, thiếu niên này quá kinh khủng.
"Hai kiện nguyên khí mà thôi, có câu hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt! Chắc hẳn các ngươi cũng hiểu được đạo lý này." Người đáng giết Trương Hiểu Vũ nhất định sẽ giết, người không nên giết Trương Hiểu Vũ sẽ cho bọn hắn cơ hội.
"Hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt! Ha ha, nói đi không sai, chúng ta đồng ý." Mộ Dung Tuyết không hề xuất hiện bộ dáng thẹn quá hoá giận bộ dáng, mà còn cười duyên một tiếng nói ra.
Nguyên khí đều trong tay Phong Vô Cực, đối phương cũng rất dứt khoát, đem hai kiện nguyên khí ném tới.
Một kiện là quyền đao có thể bọc lên bàn tay, dài chừng một thước, thân đao hiện ra chút màu xanh lục. Một kiện khác là trường kiếm màu vàng dài bốn thước, nó trông rất giống với Kim Xà Kiếm Lý Đức phảng chế, nhưng lại càng thêm sắc bén lăng lệ.
Cộng thêm nguyên giáp của Trương Hiểu Vũ, sáu người còn lại của Thiên La quốc đều có thu hoạch, đây là chuyện xưa nay chưa từng có.
"Nguyên Khí các ngươi đã lấy được, sẽ không trở mặt chứ!" Mộ Dung Tuyết đúng là sợ bọn người Trương Hiểu Vũ nói không giữ lời, cầm lấy nguyên khí rồi còn đi giết bọn hắn.
Trương Hiểu Vũ cười nói: "Yên tâm, Trương Hiểu Vũ ta gần đây nói chuyện rất chắc chắn."
"Ngươi không sợ sau này chúng ta sẽ trả thù các ngươi sao." Mộ Dung Tuyết cười tủm tỉm nói.
"Nam tử hán đại trượng phu, chút đảm lượng này mà còn không có thì dứt khoát về nhà ôm hài tử được rồi." Trương Hiểu Vũ nửa đùa nửa thật nói.
Mộ Dung Tuyết có ý tứ nhìn Trương Hiểu Vũ:"Ngươi rất khôi hài, hi vọng từ nay về sau còn có thể gặp mặt."
"Nhất định, nhất định!"
Người của Đấu Chiến Quốc ào ào rời khỏi sơn cốc, Kim Liệt quay đầu lại lớn tiếng nói: "Cái nhục ngày hôm nay, ngày khác nhất định trả lại, còn nữa, trận chiến của Lý Dục ta và ngươi còn chưa kết thúc, cũng không nên rớt lại phía sau."
Sự lạnh lùng của Lý Dục chưa có trở về, nhưng mà bàn tay nắm Mạc Tà lại dùng sức càng mạnh hơn.
Phong Vô Cực kia không đơn giản! Trương Hiểu Vũ cảm nhận được sự uy hiếp từ trên người hắn, chắc chắn đối phương có thực lực xúc phạm tới hắn, chứ không đơn giản như mặt ngoài. Hiện tại xem ra, Dạ Trường Phong cũng làm cho hắn có cảm giác uy hiếp, chắc hắn cũng giống Phong Vô Cực, ẩn tàng rồi một ít thực lực hoặc sát chiêu gì đó.
Không biết có phải vì vấn đề vận khí hay không, trong vòng ba tháng kế tiếp tất cả mọi người đều cảm nhận được khí tức chấn động của nguyên khí, nhưng lại xui xẻo phải đại chiến mấy lần với ngũ giai hoang thú, nếu như không phải tất cả mọi người đều có nguyên khí, hơn nữa thực lực Trương Hiểu Vũ đại trướng, thì không chừng sẽ có tổn thương lớn hơn.
Trở lại Hỏa Diệm sơn một lần nữa, Tiêu Linh đem thượng phẩm nguyên thạch chứa đựng ở trong nguyên giới lấy ra, thật cẩn thận bỏ vào trong. Theo nguyên lực quán thâu vào, sau một khắc, một tia sáng mãnh liệt bỗng nhiên xuất hiện, bao vây lấy mọi người rồi biến mất ở Hỏa Diệm sơn.
"Đi ra rồi!" Diệp Tiêu Đình chờ ở đây gần một canh giờ, nhìn thấy trên truyền tống đài có tia sáng yếu ớt ẩn hiện, khóe miệng hiện lên sự mỉm cười.