Thần Y Thánh Thủ Chương 2 04: Lương y như từ mẫu



Thần Y Thánh Thủ
Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ


Chương 204: Lương y như từ mẫu

    Nguồn dịch: Dịch giả: manhhungc600
    Biên tập: metruy
    Nguồn truyện: niepo

Sưu tầm: tunghoanh.com







    Bọn họ thậm chí còn tưởng là mình đã nghe lầm nữa.


    Đây là bệnh u não giai đoạn cuối, là một khối u ác tính, chỉ e là cả kĩ thuật hiện đại nhất bây giờ cũng không thể chữa trị được. vậy mà Trương Dương lại nói là có thể, vả lại còn nói là sống thêm được một năm nữa.


    Cho dù là Triển Đào hiểu rõ Trương Dương nhất thì lần này cũng không mấy tin tưởng vào lời nói của hắn.


    Đây không phải vì Triển Đào không tin Trương Dương, mà là vì những chuyện Trương Dương làm hoàn toàn trái ngược với những gì cậu ta biết nên cậu ta mới cảm thấy khó tin đến như vậy.




    Cô bé ngẩng đầu lên kinh ngạc nhìn Trương Dương.


    Cô bé hiểu rõ nhất bệnh tình của mình, sau khi bị bệnh bọn họ đã đi khắp các bệnh viện lớn trong thành phố, các chuyên gia nước ngoài cũng bó tay với bệnh của cô bé, cuối cùng những chuyên gia này đã tổng kết lại rằng cô bé chỉ còn sống được ba tháng thôi.


    Chỉ còn lại ba tháng nên ông nội mới đưa bé về nước, thực hiện tất cả những tâm nguyện của cô bé.


    Tâm nguyện của cô bé rất đơn giản, cô bé muốn những ngày cuối đời được nhìn thấy quê hương của mình, để nhìn lại những gì bé đã biết và đi đến những nơi bé chưa đến, chẳng hạn như bãi biển ở Hỗ Hải.

    Họ cũng vừa mới về nước chưa được bao lâu, hôm nay ông nội mới dẫn cô bé đến đây.

    Ở đây cô bé thấy rất nhiều thứ mà mình chưa từng gặp qua. Con thú cưng mà cô bé yêu thích nhất, lúc ông nội ra mặt muốn mua cho bé, trong mắt bé đã tràn đầy khát vọng, bé hy vọng rằng những ngày sau này sẽ có nó bên cạnh mình.

    Nhưng đáng tiếc, tâm nguyện này lại không thể trở thành hiện thật.



    Trong lúc cô bé thất vọng nhất thì chủ của con thú cưng ấy lại nói những lời mà cô bé không tưởng tượng được.


    Người này muốn chữa bệnh cho cô bé, thậm chí còn chắc chắn rằng bé sẽ sống thêm được một năm nữa.

    Trước kia, cô bé chưa từng ý thức được sự quan trọng của thời gian, sau khi biết rằng mạng sống của mình chỉ kéo dài được vài tháng, cô bé mới hiểu ra rằng thời gian quan trọng đến mức nào.


    Một năm đã có thể cho cô bé làm rất nhiều điều, thực hiện rất nhiều nguyện vọng của mình.


    - Cậu, cậu nói thật chứ?


    Ông cụ kích động hỏi Trương Dương, lúc đầu ông không tin lời của Trương Dương cho lắm, những nghĩ đến chuyện Trương Dương chỉ cần bắt mạch mà đã đoán được bệnh tình của cháu gái, trong lòng cũng có chút hy vọng.


    Trương Dương gật đầu nói:
    - Đúng vậy. Những điều cháu nói đều là sự thật, bệnh của cô bé đã để quá lâu, nếu như sớm một chút, có lẽ cháu còn nắm chắc được. Bây giờ cháu chỉ có thể thử thôi, nhưng dù là không có kết quả, cháu cũng sẽ cố gắng cho cô bé sống thêm được một năm!


    Trương Dương nói đúng, nếu phát hiện sớm hơn, thì việc chữa trị sẽ có kết quả hơn nhiều.


    Bây giờ đã quá muộn rồi, khối u trong đầu cô bé đã lan ra, thời hạn ba tháng mà bác sĩ đã nói với cô bé, thật ra chỉ là thời hạn tối đa.


    Lúc nào cô bé cũng có thể sẽ ngã xuống.


    Trương Dương nói sống thêm được một năm nữa là chuyện có thể, niềm tin này đặt hết cả vào viên tiên đan.


    Công dụng của viên linh dược không nhỏ, lúc quan trọng thật sự có thể cứu người. nếu như không phải bệnh của cô bé quá nặng, sớm gặp nhau vài tháng trước thì Trương Dương thậm chí có thể chữa khỏi cho cô bé, cho bé sống thêm mười mấy năm cũng không sao nữa.

    Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cho dù là có gặp mấy tháng trước cũng vậy thôi, lúc đó Trương Dương vẫn chưa có được tiên đan, chỉ dựa vào việc châm cứu thì đến Trương Dương cũng không biết là có kết quả gì nữa.

    - Tốt lắm! quá tốt rồi!

    Ông cụ xúc động nói, sống thêm được một năm đã là điều kì diệu lắm rồi, nói đến chuyện chữa khỏi hoàn toàn thì ông không dám nghĩ đến nữa.


    Sống thêm được một năm, thì cháu gái có thể bên cạnh ông thêm một năm, đừng nói là một năm, chỉ cần thêm một ngày thôi là ông đã mãn nguyện lắm rồi.


    - Chàng trai trẻ, tên họ cậu là gì?


    Ông cụ nhìn Trương Dương, bỗng hơi sững một tí, cảm thấy có chút gì đó không phải, đến bây giờ mà vẫn chưa biết danh tánh của người ta.

    - Cháu tên là Trương Dương. Nếu như mọi người để cháu chữa trị thì phải tiến hành ngay trong hôm nay!


    Trương Dương mỉm cười, bệnh của cô bé đã rất nguy kịch, kéo thêm một ngày thì càng nguy hiểm, khối u não đang lan ra dần, bất cứ lúc nào cũng có thể ép đứt dây thần kinh, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.


    - Được chứ! Không thành vấn đề. Mọi người theo tôi!


    Ông cụ gật đầu đồng ý ngay, ông không còn tâm trạng để hỏi đến chuyện con chồn nữa, con chồn đó chỉ là con vật mà cô cháu gái yêu thích, còn người đứng trước mặt lại có thể cứu sống con bé.

    Tuy trong lòng ông cũng không hoàn toàn tin tưởng Trương Dương, nhưng ông vẫn bằng lòng thử xem sao.


    Cũng giống như con người đang trong lúc tuyệt vọng, có cơ hội nào thì đều phải thử, Trương Dương đã chắc chắn như vậy, không cần quan tâm đến anh vẫn còn trẻ, ông cụ vẫn xem anh như là thần y, Trương Dương đã cho ông ấy một tia hy vọng.


    Ông già có xe riêng, chiếc của ông là chiếc Rolls-Royce dài, chiếc xe này ở trong nước rất hiếm thấy.


    Ông ấy lái chiếc xe này ra ngoài đơn giản là chỉ vì cô cháu gái, như vậy sẽ làm cô bé thoải mái hơn.


    Triển Đào và Trương Dương có xe, bọn họ cùng lái chiếc BMW, nhưng khi nhìn thấy chiếc Rolls-Royce này thì cũng phải tấm tắc khen ngợi.


    Dù là một chủ cửa hàng xe như Dương Linh cũng rất ít khi thấy chiếc xe tốt như thế, cô ấy còn muốn đi điều tra xem ông già này rốt cuộc là ai, chiếc xe như vậy trong nước rất ít, có thể điều tra ra được.


    Trương Dương cũng đã theo ông cụ lên xe.


    Ban đầu hắn đoán quả không sai, hai người đó chính là vệ sĩ của ông cụ, họ theo lên xe và ngồi lái.


    Lúc trên xe, Trương Dương bắt mạch cho cô bé lần nữa, để khẳng định chắc chắn bệnh tình của bé.


    Xe chạy thẳng đến vùng ngoại ô. Hỗ Hải rất rộng lớn, phải chạy mất một tiếng, xe mới dừng lại trước một biệt thự khang trang.


    Căn biệt thự này không nhỏ, nội thất bên trong rất sang trọng, không thua gì biệt thự của Thiệu Hoa ở Trường Kinh.

    - Đây là căn nhà tôi mua trước kia, già cả rồi, lúc ra ngoài không muốn đi vào những nhà hàng nữa!


    Ông cụ vừa cười vừa giải thích cho Trương Dương, hắn rất hiểu những lời của ông cụ nói.



    Trương Dương lúc trước cũng từng có bệnh nhân như vậy, ra ngoài không thích vào khách sạn, nên đã mua nhà ở khắp mọi nơi, chỉ cần là những nơi thường đến thì đều có nhà của người đó, gia đình của người đó.

    Những căn nhà này mua sớm thì phải tốn rất nhiều tiền đầu tư, nhưng sau đó có thể kiếm được nhiều tiền.


    Căn nhà này của ông bây giờ có thể chỉ cần mấy chục triệu, nhưng mấy năm sau thì không chừng sẽ lên đến mấy trăm triệu, Hỗ Hải là nơi “Tấc đất tấc vàng”, nên đất ở vùng ngoại ô cũng rất đắt giá.


    - Yến Yến, một lát anh sẽ châm cứu cho em, em có sợ không.


    Lúc bước vào, Trương Dương đã mỉm cười nói với cô bé.


    Cô bé tên là Ngô Yến, một cái tên rất đẹp, còn họ tên cụ thể của ông nội cô bé thì Trương Dương không rõ, chỉ gọi ông ấy là ông Ngô.


    - Em không sợ đâu anh Dương. Anh thật sự có thể chữa khỏi bệnh cho em không, thật sự có thể sống thêm một năm không?


    Ngô Yến nhìn vào mắt Trương Dương, dường như có chút nghi ngờ.


    Cô bé đã từng đi rất nhiều bệnh viện, từng xem qua rất nhiều bác sĩ, câu trả lời của bọn họ cô bé không rõ, nhưng bản thân bé hiểu được. Cho dù ông nội có an ủi thế nào, chỉ cần họ tiếp tục đi bệnh viện khác thì chứng tỏ bác sĩ vừa khám kia đã bó tay.


    Lâu dần cũng làm cho chẳng còn hy vọng gì nữa, cuối cùng là tuyệt vọng.


    - Em phải tin tưởng anh chứ, nếu như anh không làm được thì anh sẽ luôn ở bên em, và cũng để Tia Chớp ở chơi cùng em!


    Trương Dương cười, anh ấy và cô bé này cũng thật có duyên với nhau. Hơn nữa một cô bé đáng yêu như vậy, Trương Dương không nỡ để em sớm rời khỏi thế giới này.


    - Em tin anh, anh Dương!


    Ngô Yến nở nụ cười, còn ôm chặt Tia Chớp vào lòng, nó kêu lên hai tiếng “chít chít” sau đó lại nằm gọn trong lòng cô bé.


    Tia Chớp vốn không ghét Yến Yến, lúc nãy chỉ là ông nội của cô bé đã chọc giận nó, nên nó mới cố ý tránh né như vậy.

    Sau khi lên xe, Tia Chớp không còn ngần ngại để Yến Yến vuốt ve mình, thậm chí còn để cho cô bé bế nó.

    - Ngôi nhà lớn như vậy mà chỉ để là một nơi nghỉ chân thôi sao?


    Triển Đào và Dương Linh cũng bước vào, họ nhìn xung quanh và không ngừng thán phục.


    Bây giờ đã là buổi tối, tuy nhiên những chiếc đèn trong biệt thự thật sự rất tuyệt, và còn những chiếc đèn màu ngũ sắc trên bãi cỏ nữa chứ, thật sự rất đẹp.


    Đèn màu không chừng là do Yến Yến tự làm lấy, nhìn vào rất có tính hoạt hình, rất hấp dẫn các cô gái, ngay cả Dương Linh cũng phải chú ý nữa là.


    - Bác sĩ Trương, chúng ta dùng cơm thôi. Mọi người chắc đói cả rồi!


    Vào phòng khách, ông cụ dặng người làm pha trà, rồi cười nói với Trương Dương.


    Từ bãi biển về, bây giờ đã gần tám giờ rồi, từ lúc gặp nhau đến giờ chắc chắn họ vẫn chưa ăn gì, nên lúc này thì mọi người đã hơi đói rồi.


    Trương Dương do dự mộ lúc rồi nói:
    - Cơm một lát mới ăn cũng được, hay là giờ chữa bệnh trước đi!


    - Chữa bệnh không phải mấy phút là xong, đây cũng không phải là bệnh cấp tính, cơm nước trong nhà đều đã chuẩn bị hết rồi, chúng ta ăn cơm trước đi, ăn xong rồi mới chữa bệnh!

    Ông cụ cười to, trước khi đến ông ấy đã dặn dò người làm cả rồi, chuẩn bị một bữa tối thật thịnh soạn.


    Thấy ông cụ kiên quyết như vậy, Trương Dương cũng không muốn phản đối nữa. Bệnh của Yến Yến thật sự không thể chữa ít phút là khỏi, dù sao thì cũng có hắn ở đây, có chuyện gì thì hắn cũng ứng phó được.


    Thức ăn của nhà họ Ngô rất ngon, ít nhất cũng ngon hơn so với bữa trưa của họ ở khách sạn năm sao.


    Triển Đào và Trương Dương đều đã ăn không ít, ông cụ còn lấy ra mấy chai rượu vang đỏ loại tốt cho họ thưởng thức.


    Trương Dương chỉ uống có một ngụm thì đã biết đây là rượu Lafite năm 82 chính hiệu, tuyệt đối không phải là loại rượu không có nguồn gốc như trong chợ, loại này là Lifite tinh khiết, đời sau đã hiếm gặp, cho dù là bây giờ thì cũng không nhiều nữa.

    Những loại rượu này chủ yếu là do nước ngoài tuồn ra hoặc là hàng xách tay về, nên nhập vào trong nước không nhiều.


    Mấy người cùng uống hết hai chai rượu, cả ông cụ cũng có uống một ít, chỉ mỗi Yến Yến là không uống thôi.


    Ăn cơm xong, Trương Dương yêu cầu có một căn phòng yên tĩnh để tự tay chữa bệnh cho Yến Yến.


    Lúc Trương Dương châm cứu, bên cạnh không được có người nào, tuy nhiên họ có thể quan sát qua cửa sổ, chỉ cần không phát ra tiếng động ảnh hưởng là được. Bệnh của Yến Yến rất nặng, Trương Dương cần phải tập trung tinh thần cao độ mới được.


    Lần này, Trương Dương phải châm cứu đúng một giờ đồng hồ.


    Bệnh của Yến Yến thật sự quá nặng, chỉ dựa vào việc châm cứu của Trương Dương thì chỉ có thể kéo dài mạng sống, nhưng không kéo dài được bao lâu, cùng lắm cô bé có thể chống đỡ được vài tháng, vả lại còn phải châm thường xuyên nữa.


    Nếu dùng viên tiên đơn thì có thể tạm thời khống chế bệnh tình của cô bé, công hiệu của viên tiên đơn thật sự rất lớn.


    Về việc có thể khống chế được bao lâu, còn tùy vào việc chuẩn bị của Trương Dương và vận may của cô bé. Đáng tiếc tiên đơn của Trương Dương là quả tam sắc đầu tiên, nếu là quả thứ tư, thứ năm thì tốt rồi, chỉ cần dựa vào nó thì có thể hoàn toàn chữa khỏi bệnh cho Yến Yến.

    ……

Nguồn: tunghoanh.com/than-y-thanh-thu/chuong-204-A7Jaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận