THẾ GIỚI TU CHÂN
Tác giả : Phương Tưởng
Chương 714 : Thiên Thần Hạ Phàm
Dịch giả : Linus
Biên dịch : Chiêu Nhi
Biên tập : Mỹ Nam Tử
Nguồn : bachngocsach.com
Cả mặt đất bắt đầu rung chuyển, những khối nham thạch lớn trên cao liên tục rơi xuống, cảnh tượng đổ nát chẳng khác nào ngày tận thế, nhưng những người ở lại lúc này đều là cao thủ mang tuyệt kĩ trên người. Bọn họ không hề quan tâm đến tình hình xung quanh, tất cả đều dán mắt vào Ma Binh trì phòng chữ Thiên.
Tuy vì tầng tầng cấm chế ở ngoài khiến họ không quan sát được tình hình bên trong, nhưng bọn họ vẫn có thể cảm nhận được một sức mạnh dữ dội, vô cùng kinh khủng đang được thai nghén và thành hình ở bên trong. Dường như có một con quái thú thời viễn cổ vốn đang ngủ say nhưng đã bắt đầu tỉnh lại.
Thủ lĩnh hộ vệ Vật Hi đường cảm thấy kinh sợ trong lòng, hắn ở rất gần Ma Binh trì nên cảm giác này càng rõ ràng, hắn có một dự cảm mãnh liệt rằng Ma binh đang thành hình bên trong Ma Binh trì vô cùng nguy hiểm!
"Lui về phía sau! Tất cả lui về phía sau!" Hắn hét lên với giọng khàn khàn.
Các hộ vệ khác đưa mắt nhìn nhau, họ có chút do dự vì mệnh lệnh của thủ lĩnh và phía cao tầng trái ngược nhau, nhưng thủ lĩnh hộ vệ có địa vị rất cao ở Vật Hi đường, có quyền quyết định khi nhận nhiệm vụ ở bên ngoài.
"Toàn bộ lui về phía sau!" Thủ lĩnh hộ vệ tức giận đến mức râu tóc đều dựng đứng lên, quát lớn.
Lúc này vẻ do dự trên mặt các hộ vệ khác mới biến mất, họ vội vàng thu dọn những chiếc rương vàng sậm trên mặt đất, sau đó đồng loạt lùi về phía sau như thủy triều.
Vừa mới lùi lại hơn năm sáu mươi trượng, Ma Binh trì đột nhiên phát ra tiếng nổ rền vang, một cột sáng khổng lồ màu xanh sáng chói phóng thẳng lên cao!
Ầm ầm đùng!
Cột sáng có kích thước hơn mười trượng, chạm đến cả đỉnh đầu của tầng nham thạch, những ma văn chi chít phía trên tầng nham thạch như tờ giấy mỏng nhanh chóng tan biến. Đối diện với cột sáng, nham thạch rắn chắc cũng không khác nào đậu hủ, cột sáng chẳng hề tốn chút sức lực nào đã có thể xuyên thẳng vào bên trong tầng nham thạch dày đặc này.
*
* *
Ầm ầm đùng!
Mặt đất lại rung chuyển một lần nữa, những người có mặt ở khu vực này đều lộ vẻ kinh hãi, vội vàng bay lên không trung.
"Xảy ra chuyện gì?"
"Động đất sao ?"
...
Tiếng ồn ào vừa được bắt đầu, chỉ thấy một cột sáng khổng lồ màu xanh trắng đột nhiên bắn ra từ mặt đất, lao thẳng về phía chân trời!
Cột sáng điên cuồng xông tới tận tầng mây.
Rầm rầm … ầm!
Tầng mây tựa như bị một bàn tay vô hình khuấy động, khiến cho những áng mây ở bốn phương tám hướng bắt đầu tập trung về phía cột sáng với một tốc độ kinh người.
Trong nháy mắt, tầng mây đã trở nên đen nghịt cơ hồ hóa thành những đám mây đen như chì lơ lững trên không trung, bầu trời dần dần tối sầm lại với tốc độ mà mắt thường có thể nhận ra, chỉ có cột sáng xanh lóe kia là càng chói mắt, càng thêm nổi bật!
Áp lực từ tầng tầng lớp lớp mây đen kịt khiến mọi người gần như không thở nổi, cuồng phong đột ngột nổi lên, đất đá bay mù trời.
Mọi người nhìn bầu trời với ánh mắt khiếp sợ.
Đột nhiên, một tia chớp chói lọi bỗng nổ tung bên trong tầng mây.
Đùng ầm ầm!
Tiếng sấm nổ tung như đâm sầm vào thâm tâm mỗi người ở đây, những người có lá gan hơi nhỏ suýt nữa thì đã cắm đầu rơi xuống rồi.
Lách tách lách tách, những hạt mưa to bằng hạt đậu ập xuống, trong phút chốc cuồng phong bão táp đã nổi lên, cả thiên địa nhanh chóng bị bao phủ bởi nước mưa, cơn mưa lớn đến mức người ta hoàn toàn không thể mở được mắt!
Bầu trời chợt sáng rực lên bởi những tia ngân xà uốn lượn, thiên địa lôi đình đã lộ ra uy lực vô cùng tận của nó.
Dù kinh hãi nhưng mọi người cũng không có thời gian để cảm khái uy lực của thiên địa, ánh mắt sợ hãi của bọn họ đều tập trung về phía cột sáng xanh trắng chói mắt kia.
*
* *
Bên trong cột sáng, Tả Mạc trông nhếch nhác vô cùng.
Đây là lần đầu tiên hắn kết hợp ma văn và phù văn với nhau một cách hoàn mỹ như vậy, nhưng uy lực khi hai thứ này kết hợp đã vượt quá xa sự tưởng tượng của hắn. Khi ma phù văn trắng xanh sáng lên, trong lòng hắn lập tức nảy sinh cảm giác không ổn, nhưng hào quang ngất trời đã bao trùm lấy hắn trong nháy mắt.
Những mảnh quần áo còn sót lại trên người hắn trong nháy mắt đã tan thành tro bụi, ngay khi hắn vừa biến sắc, Long Trảo Thủ màu xám trên cổ tay bỗng nhiên toát ra những tia huyết sắc lờ mờ.
Tầng huyết sắc nhàn nhạt này chớp lên rồi như một luồng hỏa diễm bao vây xung quanh Tả Mạc. Cột sáng xanh trắng tuy bá đạo nhưng không cách nào ngăn được tầng huyết sắc nhàn nhạt của hắn.
Nghịch Long trảo!
Tả Mạc thầm kinh hãi trong lòng, lần trước Nghịch Long trảo đã bị thiệt hại nghiêm trọng, từ đó về sau hào quang biến mất, không hề còn chút uy lực nào. Lúc này nó đột nhiên xuất hiện dị trạng, khiến trái tim Tả Mạc không tự chủ mà đập mạnh hơn.
Tả Mạc cúi đầu nhìn, cổ tay hắn dường như bị bao phủ bởi một sợi huyết vụ còn đậm màu hơn, nó giống như một con huyết long nhỏ nhắn uốn lượn quanh cơ thể. Bỗng nhiên một chùm huyết vụ đột ngột lao lên tựa như rồng ngẩng đầu vậy.
"Rống!"
Một tiếng long ngâm vang lên trong lòng Tả Mạc mà không hề có dấu hiệu báo trước, đoàn huyết đang lao lên bỗng chốc bung to ra như một chiếc miệng to bằng chậu máu, tiếng gầm lên khàn khàn giận dữ!
Một quang đoàn gần Tả Mạc nhất lập tức dao động, ngay sau đó liền lắc lư bay về phía Tả Mạc.
Cái này là...
Tả Mạc trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng trước mắt, không đợi hắn phản ứng, huyết vụ như chân long ở cổ tay đã vù một tiếng và hóa thành một đạo huyết vụ, bắn chuẩn xác trúng quang đoàn đang lượn lờ đến gần.
Khi huyết vụ bắn trúng quang đoàn, nó liền hóa thành một đám huyết vụ rộng lớn mà phủ kín toàn bộ quang đoàn.
Bên trong huyết vụ, quang đoàn không ngừng vùng vẫy, nhưng chỉ một lát sau sự phản kháng của nó càng lúc càng yếu dần, cho đến khi không còn nhúc nhích được nữa.
Huyết vụ cuồn cuộn liên tục cắn nuốt lấy quang đoàn, chỉ trong nháy mắt huyết vụ đã trở nên nồng đậm, Long Trảo Thủ Liên trên cổ tay Tả Mạc cũng sáng bóng hơn trước vài phần.
Sau khi được tẩm bổ thì huyết vụ đã nồng đậm hơn gấp mấy lần, nó lập tức lao nhanh về phía một quang đoàn khác.
Bên trong cột sáng lập tức trở nên rối loạn, chín quang đoàn còn lại liều mạng bay lung tung để né tránh đoàn huyết vụ đáng sợ này. Những quang đoàn này tựa như có linh tính vô cùng, bản thân lại linh hoạt đến cực điểm, huyết vụ lao đến gần nửa ngày trời mà chưa có thêm chút thu hoạch nào.
Bỗng nhiên quầng huyết vụ dừng lại, nó hóa thành một chiếc đầu rồng lờ mờ rồi đột nhiên mở to cái miệng máu ra, gầm lên một tiếng giận dữ.
"Rống!"
Cũng như lần trước, tiếng long ngâm như nổ tung trong đầu Tả Mạc, khiến cho đầu óc hắn nhất thời trở nên trống rỗng, còn chín đoàn hào quang đang bay toán loạn cũng đồng thời trở nên cứng đờ, lúc này quầng huyết vụ nhìn thấy có cơ hội, lập tức nhào tới cắn nuốt tiếp một đoàn quang đoàn nữa.
Chỉ trong nháy mắt, Long Trảo Thủ trên tay Tả Mạc lại hồng hào thêm một chút.
Nhưng đúng lúc này, một tên hình người vàng sậm đột nhiên xuất hiện bên trong cột sáng, nó và Tả Mạc giống nhau như đúc, chính là phù binh hắc kim lúc trước! Hắn lấm la lấm lét, hết liếm môi rồi lại tỏ vẻ thèm nhỏ dãi. Hắn đột nhiên chộp lấy một cái quang đoàn, tiếp đó điên cuồng mà dùng miệng gặm lấy gặm để. Ban đầu thân hình của hắn vốn khá nhỏ, nên khi gặm thì hai tay phải ôm chặt lấy quang đoàn, còn hai chân đạp lung tung, rõ ràng là đã dùng hết sức bình sinh.
Như ngựa quen đường cũ, quầng huyết vụ liên tiếp nuốt chửng ba cái quang đoàn chỉ trong chốc lát, lúc này nó mới cảm thấy hài lòng mà khẽ lắc đuôi, trong phút chốc đã chui vào bên trong Long Trảo Thủ. Long trảo trên vòng tay đã hoàn toàn không còn bộ dạng tiều tụy như lúc trước nữa, bây giờ trông nó rất sống động, huyết nhục đầy đủ, đầu ngón tay đỏ sẫm như máu.
Một cảm giác khó hiểu nảy sinh trong lòng Tả Mạc, hắn có thể mơ hồ cảm nhận được ý niệm truyền đến từ Long trảo.
Còn phù binh hắc kinh đương nhiên có hiệu suất kém hơn nhiều, chỉ mới kịp gặm hai cái, hắn nhìn mấy quang đoàn còn lại với ánh mắt thèm thuồng, sau đó lại cẩn thận liếc mắt về phía Tả Mạc, thừa dịp Tả Mạc không phản ứng, vèo một cái đã chui lại vào bên trong giới chỉ.
Tả Mạc trợn mắt há hốc mồm khi chứng kiến những cảnh tượng vừa phát sinh.
Hắn hoàn toàn không ngờ rằng giữa chừng Nghịch Long trảo và phù binh hắc kim lại lao ra, hơn nữa khi hắn còn chưa nắm rõ được tình hình thì một nửa quang đoàn đã biến mất.
Tuy Nghịch Long trảo đã có sinh khí hơn trước một chút, nhưng vẫn không có dấu hiệu khôi phục như lúc đầu. Còn thằng nhóc phù binh hắc kim lại bắt đầu ngủ tiếp...
Một đạo quang đoàn chính là một kiện Địa Ma binh đấy...
Trong nháy mắt năm kiện Địa Ma binh đã bị nuốt mất...
Năm kiện Địa Ma binh lận đấy!
Lúc biết được thì đã muộn, đầu óc Tả Mạc ong ong như muốn nổ tung, bao nhiêu ma bối của hắn trong đó, cảm giác này giống như hắn vừa chứng kiến một đại dương mênh mông toàn ma bối nhưng chỉ trong chốc lát chúng đã hoàn toàn biến mất, một luồng tức khí đột nhiên trào ra từ trong gan ruột!
Không có gì khiến người ta căm hận bằng việc đoạt mất ma bối và tinh thạch trên tay ca đây!
Trong mắt Tả Mạc tràn ngập tơ máu, toàn thân toát lên khí tức cực độ nguy hiểm, năm quang đoàn còn lại lập tức run lẩy bẩy, tựa như những chú cừu non run rẩy dưới nanh vuốt sắc bén của đại ma vương.
Sau cùng, một tia lý trí đã mạnh mẽ ngăn chặn được lửa giận trong lòng Tả Mạc, mất đi năm cái quang đoàn đã khiến uy lực của cột sáng màu xanh tăng vọt!
Việc luyện chế Ma binh đã bước vào thời điểm quan trọng nhất, chỉ cần hơi sơ suất một chút là kể như kiếm củi ba năm thiêu đốt một giờ vậy.
Cột sáng màu xanh là đan lô do địa hỏa và hàn lưu cùng hình thành!
Tả Mạc hít sâu một hơi, áp chế lửa giận trong lòng rồi điên cuồng khắc một đám ma văn lên năm kiện Ma binh. Khi mỗi lần ma văn đánh lên quang đoàn, lập tức có một luồng địa hỏa và hàn lưu tinh thuần nhập vào trong quang đoàn.
Có điều dưới sự kích động vì việc một số lượng ma bối kinh người đã không cánh mà bay, rõ ràng Tả Mạc đang có xu thế hung bạo, ma văn rời tay càng lúc càng thái quá!
Đối với quang đoàn thứ nhất, hắn còn nỗ lực kiềm chế một chút, ma văn đánh xuống vẫn nằm trong quy củ.
Nhưng đến quang đoàn cuối cùng, hắn đã hoàn toàn điên cuồng, chỉ thấy ma văn như nước cuồn cuộn trút xuống, mà trong đó còn lẫn lộn vô số phù văn phức tạp vô cùng.
Với Ma binh sau cùng, hắn đánh liên tục một canh giờ ma văn và phù văn, dường như hắn muốn trút toàn bộ lửa giận vào cái quang đoàn này.
Quang đoàn run lẩy bẩy, còn Nghịch Long trảo thì thành thành thật thật cùng phù binh hắc kim đều im re.
Một lượng hàn lưu địa hỏa kinh người cuồn cuộn đổ vào trong quang đoàn cuối cùng, dường như bất cứ lúc nào quang đoàn cũng có thể nổ tung.
Cho đến lúc này Tả mạc mới bình tĩnh trở lại, hắn lập tức giật mình mà nhảy dựng lên.
So với bốn quang đoàn khác, kích thước của quang đoàn cuối cùng còn gấp đôi có thừa, nó tựa như một cái bóng hơi bị thổi căng, lắc lư liên tục.
Da đầu Tả Mạc lập tức ngứa ran!
Nếu cái kia thực sự nổ tung...
Kết quả này khiến hắn không rét mà rung, thấy thế hắn vội vàng ngừng lại.
Phôi thai bên trong năm luồng quang đoàn như năm đoàn thiết thủy, bắt đầu biến ảo hình dạng. Tả Mạc trừng to mắt, không dám bỏ sót chi tiết nào. Cảnh tượng những phôi thai đó sinh trưởng rất có lợi đối với hắn.
Đao kiếm thuẫn tọa, băng anh huyết mâu, nhật nguyệt hoàn nhận, Thập tam tiết tử mẫu tiên...
Chỉ duy quang đoàn lớn nhất từ đầu đến cuối vẫn chưa thành hình, dù đã không ngừng biến ảo. Nó như một đoàn thiết thủy, ma văn và phù văn liên tục luân chuyển, Tả Mạc trợn mắt nhìn kĩ hơn thì lại thấy choáng váng hoa mắt, hắn thầm kinh hãi trong lòng, cảm giác chờ mong đối với Ma binh này lại lớn hơn vài phần. xem chương mới tại tunghoanh(.)com
Tròn sáu canh giờ!
Một kiện Ma binh ngoài dự kiến của Tả Mạc rốt cuộc thành hình … đó là một bộ chiến giáp!
Bộ chiến giáp này có màu băng lam được phác họa những đường cong uyển chuyển nhất, trên chiếc mặt nạ bảo hộ màu đỏ sậm toát ra sát khí tứ bề. Mỗi phiến lân giáp đều giống như một lớp băng phiến màu xanh hơi mỏng, nếu nhìn kĩ thì có thể nhận ra trên mỗi phiến giáp lân đó được phủ kín bởi vô số đường nét phức tạp tuyệt diệu, trên lưng là một đôi cánh lông trắng như tuyết, trông vô cùng thánh khiết.
Tuy đã luyện chế ra vô số bảo bối, nhưng khi nhìn thấy bộ chiến giáp này, Tả Mạc cũng không nhịn được mà lộ ra vẻ si mê.
Trong giây phút chiến giáp thành hình, cả cột sáng bỗng nhiên bay vút lên.
Tả Mạc chỉ cám thấy một sức mạnh vô cùng cường đại đột nhiên lao lên khỏi lòng đất.
Hắn hoàn toàn không kịp có bất cứ phản ứng gì, cả cơ thể đã như một hòn đá nhỏ bị thổi tung lên cao. Khi hắn lướt qua bên cạnh năm kiện ba binh, chúng lập tức hóa thành năm đạo lưu quang rồi xoay quanh hắn.
Khi hắn xuyên qua tầng nham thạch dày mấy chục dặm, lao ra khỏi mặt đất rồi bay lên không trung, tất cả mọi người ở Bất Chu thành đều ngẩng đầu lên nhìn.
"A a a!"
Tả Mạc gân cổ lên mà la hét thảm thiết, hắn chưa từng bay cao như thế!
Xuyên qua tầng mây, xuyên qua cương tầng, Tả mạc chỉ cảm thấy như mình đang cưỡi gió đạp mây, không biết rốt cuộc đã bay bao lâu rồi.
Bỗng nhiên hắn cảm thấy thân thể bắt đầu rơi xuống, điều này khiến hắn càng luống cuống, tiếng kêu la thảm thiết không dứt bên tai: "A a a..."
Da đầu như muốn phát nổ, dưới tình thế cấp bách, Tả Mạc ôm lấy chiến giáp đang xoay quanh mình!
Trong đầu Tả Mạc chỉ có một ý nghĩ.
Nó có cánh...
Cũng đúng lúc này, những đám mây đen kịt trên bầu trời đột nhiên tản ra, hào quang vạn trượng chói mắt toát ra từ vết nứt của tầng mây dày!
Ngay bên trong hào quang vạn trượng này, trong ánh mắt kính ngưỡng của toàn thể Bất Chu thành, một thân ảnh lam băng hoàn mỹ với cặp cánh trắng như tuyết, bên cạnh là hai vệt lửa kéo dài, trên thân bị vây quanh bởi bốn kiện Ma binh lấp lánh màu sắc, đang lao xuống phía dưới như sao băng.
Tiếng rít gào khiến người ta kinh hãi vang lên khắp nơi.
Ầm!
Hai chân được bao phủ bởi lân giáp băng lam giẫm thật mạnh lên mặt đất, tạo thành luồng khí lưu kèm theo bụi đất bị thổi ngược ra bốn phía, vũ sí trắng như tuyết vung lên cao, thân hình Tả Mạc như một bức tượng được điêu khắc.
Ối chao, ối chao...!
Bốn đạo lưu quang như hạt mưa điên cuồng găm xuống mặt đất xung quanh hắn, hình dáng bốn kiện Ma binh hiện rõ ra, sát khí tràn ngập bốn phía.
Trong lòng mọi người không hẹn mà cùng xuất hiện bốn chữ:
Thiên thần hạ phàm!