Nhưng nếu muốn nói quyền cao nhất thì Cận Thiệu Khang vẫn phải nghe lời thái phu nhân.
Tại phủ An Viễn Hầu, đương gia chính là thái phu nhân. Mà An Viễn Hầu lại là một người có hiếu chắc chắn sẽ không đối nghịch với thái phu nhân. Cho nên trong phủ cao nhất là thái phu nhân.
Tương Nhược Lan đã đắc tội với ông chủ Cận Thiệu Khang, lúc này muốn tranh thủ tình cảm của hắn vừa không có khả năng mà nàng cũng không thích. Cho nên muốn ở công ty này yên ổn thì phải lung lạc được thái phu nhân. (chị sáng suốt)
Lung lạc được thái phu nhân thì nàng không phải sợ Cận Thiệu Khang bẻ xương nàng, nàng đã có thể có địa vị tôn nghiêm trong hầu phủ. Cuộc sống bị người ta khinh thị nàng đã sống lâu lắm rồi, không có hứng thú để tiếp tục nữa.
Cho nên tỉnh dậy đến vấn an thái phu nhân sao có thể bỏ qua được.
Thay đổi quần áo xong xuôi, Tương Nhược Lan mang Hồng Hạnh, Ánh Tuyết, Liên Kiều và Hoa Thanh, bôn nha hoàn cùng đến Tùng Hương viện.
Tùng Hương viện, đúng như tên gọi, trước sân trồng đầy cây tùng, cây bách. Cả vườn tràn ngập màu xanh tươi tốt.
Trong sân có mấy tiểu nha hoàn đang chơi đùa, thấy Tương Nhược Lan đầu tiên là ngẩn ra, sau đó một tiểu nha đầu tầm 13,14 đứng dậy đến cửa thông báo:
- Phu nhân đã tới.
Báo xong nhìn phía sau Tương Nhược Lan cười cười.
Tương Nhược Lan nhìn theo nàng thấy nàng đang nhìn Ánh Tuyết thì biết đây chính là tiểu nha đầu quen biết với Ánh Tuyết.
Rèm thủy tinh trước cửa được vén lên, Tương Nhược Lan mang theo nha hoàn đi vào.
Vào cửa đã thấy mùi đàn hương thơm ngát.
Trong phòng vốn đang cười nói vui vẻ nhưng khi Tương Nhược Lan vừa vào giống như dàn loa bị rút điện, mọi tiếng nói ngừng bặt.
Thái phu nhân mặc áo lụa xanh biếc thêu hoa, quần màu phỉ thúy ngồi chính giữa, tay bưng trà uống, Tương Nhược Lan vào bà cũng không ngẩng đầu lên.
Triệu di thái thái, Vương thị, Cận Yên Nhiên và Vu Thu Nguyệt ngồi xung quanh, chén trà cũng vơi đi ít nhiều, hiển nhiên là đã tới được một lúc.
Vương thị nhìn Tương Nhược Lan cười như không cười:
- Đại tẩu đến muộn có phải vì vết thương vẫn còn đau?
Tương Nhược Lan nhìn nàng, qua lời Hồng Hạnh đã biết Vương thị là biểu tỷ của Vu Thu Nguyệt, nàng nhìn Vương thị nhàn nhạt cười nói:
- Vết thương còn hơi đau, chải đầu rửa mặt không tránh khỏi động chạm nên tới chậm.
Vừa nói vừa cung kính nhìn thái phu nhân cúi đầu:
- Vẫn xin mẫu thân tha lỗi.
Cận Yên Nhiên ngồi cạnh Vu Thu Nguyệt nhỏ giọng nói:
- Rõ ràng là dậy muộn còn lấy cớ.
Tương Nhược Lan biết Cận Yên Nhiên là con gái duy nhất của thái phu nhân bình thường được thái phu nhân cưng chiều nên coi như không nghe thấy những lời nàng nói.
Thái phu nhân buông chén trà trong tay bình thản nói:
- Không phải đã dặn trên đầu ngươi có thương tích nên ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, không cần đến đây?
Tương Nhược Lan nhu thuận nhìn xuống, ánh mắt rất khiêm cung:
- Thỉnh an mẫu thân là bổn phận của con dâu, sao có thể vì chút thương tích mà không làm. Như thế không phải là người có đạo lí.
Lời vừa nói ra khiến tất cả mọi người trừng mắt nhìn nàng như muốn xuyên thấu. Hồi lâu, Cận Yên Nhiên “xì” một tiếng:
- Đạo lí? Hai chữ này lại phun ra từ miệng ngươi?
Tương Nhược Lan chậm rãi quay đầu, tủi thân nhìn Cận Yên Nhiên, mềm nhẹ nói:
- Tiểu cô, ta biết quá khứ ta có chút quá đáng. Bây giờ ta đã biết sai rồi. Thánh hiền đã nói biết sai có thể sửa là một chuyện tốt. tiểu cô là người hiểu đạo lí sao không để cho ta có cơ hội sửa sai?
Cận Yên Nhiên là ái nữ của thái phu nhân nên nàng không thể tranh cãi với nàng ta như trước được.
Những lời hôm qua nàng nói, Tương Nhược Lan suy xét kĩ. Cô nương này không có tâm địa xấu, có thể là vì xuất thân trong nhà võ tướng nên tính tình trực sảng, ghét ác như thù, tính cách này chỉ có thề mềm mại mà đối xử. Nàng ta giúp Vu Thu Nguyệt chẳng phải vì bề ngoài Vu Thu Nguyệt ôn nhu như nước, giống kẻ yếu đó sao?
Như thế, tiểu cô xem đi, ta cũng là người yếu….
Cận Yên Nhiên nhìn Tương Nhược Lan bày ra bộ dạng đáng thương chỉ thấy da đầu tê dại, lông tóc dựng ngược, nàng chỉ vào Tương Nhược Lan, khóe miệng giật giật, vẻ mặt cổ quái:
- Ngươi… ngươi nói cái quái quỷ gì?
Tương Nhược Lan vẻ mặt khổ sở, nhìn Cận Yên Nhiên rồi cúi đầu:
- Ta có thể làm cái quỷ gì… đều do ta trước kia không biết nặng nhẹ, cho dù bây giờ có sửa đổi cũng không ai tin….
Triệu di thái thái đang uống trà nghe những lời này không cẩn thận mà phun trà đầy bàn. Vương thị mở to mắt nhìn Tương Nhược Lan, miệng há hốc kinh ngạc, mà đôi diện là Vu Thu Nguyệt kinh ngạc, hoài nghi nhìn nàng chăm chú.
Trước mắt mọi người mà Tương Nhược Lan lại nói ra những lời như thế….
Chỉ duy nhất thái phu nhân thần sắc vẫn không đổi:
- Biết sai có thể sửa đó là chuyện tốt. Hy vọng ngươi nói được làm được.
- Con dâu biết
- Ngồi xuống đi. Liễu Nguyệt, mang trà lên!
Tương Nhược Lan ngồi xuống ghế thứ hai bên trái thái phu nhân, quy định của An Viễn Hầu phủ là mỗi người đều có một vị trí nhất định, cho dù người khác chưa tới cũng không thể tùy tiện ngồi.
Vị trí đầu tiên kia đương nhiên là An Viễn Hầu, người này không đến. Bên trái là nàng là Cận Yên Nhiên, Tương Nhược Lan ôn nhu cười với nàng khiến Cận Yên Nhiên lại nổi da gà.
Thái phu nhân nhìn Tương Nhược Lan nói:
- Hầu gia muốn ngươi học quy củ cho thật tốt nên phái hai mụ mụ đến viện ngươi, mỗi ngày học hai canh giờ. Mười ngày sau trong nhà có hội trà, ta sẽ mời các thái thái, phu nhân trong kinh đến. Nếu quy củ của ngươi có thể vượt qua kiểm tra thì có thể xuất hiện. Nêu không qua được, ngày đó ngươi cũng chỉ có thể ở trong phòng thôi.
Lời vừa nói ra, mọi người đều nhìn Tương Nhược Lan. Ai chẳng biết Tương Nhược Lan ghét nhất học quy củ. Năm đó, thái hậu sai mụ mụ đến dạy nàng quy củ cũng bị nàng đuổi đánh khiến thái hậu tức giận, ba tháng cũng không triệu kiến nàng. Nhưng Tương Nhược Lan mệnh tốt, thái hậu cũng không thực sự giận nàng, sau đó lại vẫn sủng ái nàng như trước.
Bây giờ thái phu nhân bảo nàng học quy củ, không biết bát phụ này sẽ có phản ứng gì đặc sắc?
Triệu di thái thái, Vương thị, Vu Thu Nguyệt và các nha hoàn đều hăng hái nhìn nàng chờ xem kịch vui.
Tương Nhược Lan dưới sự chờ mong của cả nhà, đứng dậy.
Mọi người hay mắt sáng bừng, ruột gan nháy nhót, tràn đầy hưng phấn. Nàng muốn làm gì? Mắng người? Đánh thái phu nhân? Hay lại vung roi?
Cận Yên Nhiên nhíu mày gắt gao coi chừng Tương Nhược Lan