Sân khấu là dùng trúc và bàn gỗ dựng nên, dùng sợi dây cố định ở trên rồi lồng cảnh nền để bài trí (cái phông rạp)
Hát tuồng được một nửa, phía trên y y a a, cãi nhau ầm ĩ vô cùng náo nhiệt, phía dưới đám người thái phu nhân xem cũng rất vui vẻ.
Lúc này, Thanh Đại đột nhiên đứng lên khiến Vu Thu Nguyệt giật mình. Vu Thu Nguyệt nhíu nhíu mày, tức giận nói:
- Không ngồi yên được à? Đứng tới đứng lui làm gì? Không thấy ta có thai à?
Thanh Đại cũng không hề tức giận, nhẹ giọng xin lỗi, nhỏ giọng nói mình muốn đi vệ sinh, lúc này Vu Thu Nguyệt mới lườm nàng một cái rồi tránh qua một bên.
Thanh Đại đi ra, vòng qua sân khấu định đi về nhà xí phía sau. Nhưng vừa đến trước thái phu nhân và Cận Thiệu Khang thì đột nhiên một cây cột gỗ trên sân khấu rơi xuống, đập vào lò đồng chạm hoa sen, cây gỗ lớn rơi xuống tạo nên một lực lớn, lò đồng nọ bị đập vào văng qua một bên, bắn thẳng về phía thái phu nhân và Cận Thiệu Khang.
Thái phu nhân thấy lò đồng vỡ bắn về phía mình thì ngây người không biết phản ứng thế nào. Tương Nhược Lan ngồi xa bà nên nhất thời cũng không kịp cứu mà Cận Thiệu Khang bên canh nhanh chóng xoay người, bảo vệ thái phu nhân trong lòng nhưng hắn cũng không kịp chạy thoát, lò đồng trong nháy mắt sẽ đập vào người hắn. Tương Nhược Lan chứng kiến hết thảy, ngay cả thời gian để kêu cũng không có, những người xung quanh cũng chỉ ngơ ngác đứng nhìn.
Đúng lúc này, đột nhiên một bóng người gầy yếu vọt tới sau Cận Thiệu Khang, sau đó nghe “ầm” một tiếng, chiếc lò đồng cao bằng nửa thân người nện thằng vào lưng Thanh Đại. Thanh Đại phun ra một búng máu tươi, phun thẳng vào sau lưng Cận Thiệu Khang sau đó ngã xuống.
Xung quanh yên tĩnh, mọi người kinh ngạc nhìn cảnh tượng này mà nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.
Không biết là người nào kêu lên một tiếng thì mọi người mới hoàn hồn, sau đó thì không khí náo loạn lên.
Đám nha hoàn đều nhào tới bên người thái phu nhân xem thái phu nhân có xảy ra chuyện gì không. Cận Yên Nhiên sợ đến mức nước mắt ròng ròng, kéo tay mẫu thân, xem xét trái phải, Triệu di thái thái và Vương thi cũng đến bên giả bộ quan tâm. Tương Nhược Lan thì vội tới bên Cận Thiệu Khang xem hắn có bị thương không. Vu Thu Nguyệt ôm bụng vội lui về phía sau sợ người khác đụng vào nàng.
Thái phu nhân bị dọa đến toát mồ hôi lạnh, sau khi hoàn hồn thì đầu tiên là nghĩ đến Cận Thiệu Khang che chở mình. Bà xoay người nắm tay con hỏi:
- Hầu gia, ngươi không sao chứ?
Cận Thiệu Khang thấy mẫu thân không sao mới yên lòng, lập tức lại nhớ ra Thanh Đại phía sau mình vội nói:
- Vừa nãy là Thanh Đại xông lên phía sau ta…
Thái phu nhân vội hỏi:
- Thanh Đại? Hài tử đó thế nào rồi?
Mọi người lúc này mới nhớ ra công thần, ai nấy nhìn về phái Thanh Đại, lại thấy một nha hoàn hô hào:
- Chết rồi! Di nương nhà ta hộc máu rồi.
Thái phu nhân cả kinh, vội vàng vỗ tay Cận Thiệu Khang nói:
- Mau xem xem, Thanh Đại trung nghĩa như vậy, không nên xảy ra chuyện gì.
Cận Thiệu Khang bước tới bên cạnh Thanh Đại, thấy nàng sắc mặt tái nhợt, mày nhíu lại, lông mi run rẩy, môi trắng bệch, khóe môi còn lưu lại một tia máu đỏ sậm.
Nàng hôm nay mặc trường bào xanh nhạt thêu hoa mai, trước ngực dính máu nhuộm đỏ cánh mai, giống như những đóa mai đỏ giận dữ, nhìn qua trông vô cùng chói mắt.
Lòng Cận Thiệu Khang trầm xuống, hắn ngồi xuống, cẩn thận đỡ đầu nàng lên.
Thái phu nhân, Tương Nhược Lan, cùng Vu Thu Nguyệt đều vây quanh.
Tương Nhược Lan thấy Cận Thiệu Khang ôm Thanh Đại, hắn mặc cẩm bào màu bạc thêu tùng, Thanh Đại mặc quần áo thêu mai, cảnh tượng tuấn nam mỹ nữ này thật đẹp mắt vô cùng.
Tương Nhược Lan cắn môi, âm thầm nhắc nhở bản thân giờ là tình huống đặc thù, ngàn vạn lần không nên ghen tuông.
- Thanh Đại, Thanh Đại. Cận Thiệu Khang nhỏ giọng kêu hai tiếng.
Thanh Đại chậm rãi mở mắt, đôi mắt suy yếu đảo qua mọi người, sau đó nhìn về thái phu nhân, môi khẽ mở, mấp máy nói mấy câu khẽ khàng:
- Thái… phu nhân… người không sao chứ?
Thái phu nhân thấy nàng tỉnh lại câu đầu tiên là hỏi thăm mình, trong l òng vô cùng cảm động, thấy nàng yếu ớt như vậy thì không khỏi nghẹn ngào:
- Ta không sao… ngươi yên tâm, đã đi mời đại phu rồi, ngươi cũng sẽ không có việc gì đâu.
Thanh Đại hơi quay đầu nhìn về phía Cận Thiệu Khang, đôi mắt vốn lờ đờ đột nhiên phát ra ánh sáng kì dị, thắp sáng khuôn mặt vốn tái nhợt của nàng khiến nàng trông vô cùng xinh đẹp.
- Hầu gia… Hầu gia…
Giọng nói uyển chuyển nhu tình, lộ ra tình cảm sâu nặng vô cùng:
- Hầu gia… ngươi có sao không…
Cận Thiệu Khang thấy nàng như vậy, nhớ lại tâm nguyện trước Phật tổ của nàng.
Chỉ mong Hầu gia có thể nhìn ta một lần…
Hắn nhẹ nhàng thở dài:
- Ngươi cần gì phải như thế, ta thân thể khỏe mạnh, dù bị thương một chút cũng chẳng sao.
Thanh Đại si ngốc nhìn hắn, giống như là cả thế giới chỉ có hắn tồn tại, ánh mắt chuyên chú, sau đó miệng nàng cong cong, khẽ cười thật ôn nhu.
- Hầu gia, thấy ngươi gặp nguy hiểm, ta không thể nghĩ gì khác mà làm như vậy… Chỉ cần Hầu gia không có việc gì, Thanh Đại…… Thanh Đại an tâm….
Nói xong, nàng nhíu mày há mồm phun ra một ngụm máu tươi.
Thái phu nhân sợ hãi vội hô:
- Mau đỡ nàng vào phòng, mau đi gọi xem đại phu đã tới chưa.
Cận Thiệu Khang cũng không chờ hạ nhân đến, hai tay ôm ngang người nàng, chạy về phòng nàng.
Thái phu nhân cùng Cận Yên Nhiên cũng lập tức chạy theo.
Tương Nhược Lan nhìn bóng lưng của bọn họ mà sợ run, đang chuẩn bị theo sau thì lại nghe tiếng Vu Thu Nguyệt ở bên chua chát nói:
- Hay cho khổ nhục kế, thế mà trước ta không nghĩ ra.
Tương Nhược Lan quay đầu âm thanh lạnh lùng nói:
- Ngươi nói ít đi một câu, cẩn thận để thái phu nhân nghe được thì lại phạt ngươi đó.
Vu Thu Nguyệt hừ lạnh:
- Chúng ta lúc ấy sợ đến không thể động đậy, chỉ một mình nàng xông lên, chẳng phải là khổ nhục kế thì là cái gì?
- Nhưng cũng là nàng có lòng dũng cảm xông lên, đổi lại làm ngươi thì ngươi dám sao?
Vu Thu Nguyệt hừ lạnh một tiếng nhưng không nói cái gì nữa. Tương Nhược Lan không dong dài cũng nàng nữa, đi thẳng về phía Nghênh Hương viện.
Bất kể Thanh Đại có phải là khổ nhục kế hay không, lúc này, trong lòng thái phu nhân và Cận Thiệu Khang, nàng đã quên thân cứu họ, nếu để họ biết nàng và Vu Thu Nguyệt bàn tán những lời như vậy chẳng biết bọn họ sẽ nghĩ gì nữa.
Đi vào Nghênh Hương viện đã thấy mùi hương thơm ngát quen thuộc, chỉ thấy trong sân trồng một loại hoa nhỏ màu trắng. Tiết trời đông tháng giá vẫn nhở rộ, Tương Nhược Lan để ý thấy rất giống với loại hoa trong túi thơm, mùi thơm cũng tương tự mùi thơm đó, hẳn là loài hoa Thanh Đại nói.
Nhưng còn hơn cả hoa thật, mùi thơm trong túi thơm dường như còn đậm hơn.
Đi vào phòng đã thấy thái phu nhân và Cận Yên Nhiên đứng ở đầu giường, Thanh Đại nằm trên giường, mắt nhắm nghiền, vẻ mặt đau đớn, sắc mặt trắng như tờ giấy.
Thái phu nhân kéo tay nàng, nói với Cận Yên Nhiên:
- Khó được nàng như vậy, nhỏ bé yếu ớt mà có dũng khí đỡ lò đồng cho Hầu gia.
Cận Yên Nhiên nói:
- Có thể thấy được nàng là chân tình với ca ca
Thái phu nhân dường như nhớ ra Thanh Đại thất sủng thì không khỏi thở dài:
- Hài tử đáng thương…
Tương Nhược Lan coi như không nghe thấy gì, đi vào, quan sát, đánh giá phòng Thanh Đại, đại khái cách bố trí vẫn như thế nhưng mọi nơi đều bộc lộ được tâm tư tinh tế của Thanh Đại. Rèm cửa là lụa màu vàng thêu mẫu đơn, nệm ghế thêu phù dung, cửa sổ để bình phong thêu bách điểu đồ (tranh trăm con birdJ), bên giường rất nhiều túi thơm, khắp nơi đều thấy được sở thích của nữ nhi chốn khuê phòng.
Mà Cận Thiệu Khang lại đứng đứng ở bên bàn khắc hải đường, hắn nhìn chăm chú thứ gì đó trên mặt bàn.
Tương Nhược Lan đi tới bên người hắn thì thấy hắn đang xem một bộ tranh, trong tranh là một nam nhân, ngũ quan thâm thúy, dáng người rắn chắc, thần thái, ánh mắt đều rất sống động, đúng là Cận Thiệu Khang.
Nhìn nữ nhân khác vẽ trượng phu mình xuất thần như vậy, trong lòng Tương Nhược Lan rất khó chịu, nàng cầm lấy bức họa, nhẹ nhàng nói:
- Không ngờ nàng còn vẽ rất đẹp…
Cận Thiệu Khang quay đầu lại nhìn nàng một cái rồi xoay người nhìn Thanh Đại đang hôn mê bất tỉnh trên giường, khẽ thở dài:
- Đến phủ chúng ta là tội nghiệp cho nàng ấy rồi…
Tương Nhược Lan buông bức tranh trong tay, vốn định nói tiếp nhưng nhẫn nhịn không nói bởi vì nàng biết lúc này không phải là lúc ghen tuông.
Cận Thiệu Khang cũng để ý thấy nàng không vui, nắm tay nàng định nói thì nha hoàn dẫn đại phu vào
Cận Thiệu Khang buông tay nàng ra nói:
- Ta qua đó xem sao.
Tương Nhược Lan nhìn ban tay bị buông ra, trong lòng nặng nề. Nàng nắm chặt tay, trong lòng tự nhủ: “đừng nên nghĩ lung tung, Thanh Đại vì hắn mà bị thương nghiêm trọng như vậy, phàm là người có chút lương tâm thì cũng sẽ đều lo lắng”
Đừng nên nghĩ lung tung.
Tương Nhược Lan tự nói với mình mấy lần rồi mới đi về phía giường Thanh Đại xem đại phu nói thế nào.
Đạ i phu là ông lão râu tóc bạc phơ, họ Trương, bình thường trong phủ có người mắc bệnh phần lớn đều gọi hắn tới xem, nếu là những người quan trọng như thái phu nhân, Tương Nhược Lan, Hầu gia thì mới mời Lưu thái y. Vu Thu Nguyệt vì mang thai đứa con đầu tiên của Cận gia, thái phu nhân rất lo lắng nên mới được mời Lưu thái y.
Trương đại phu bắt mạch một hồi rồi mới đứng lên có chút lo lắng nói với thái phu nhân:
- Cô nương này bị thương rất nặng nhưng may mắn thân thể cũng coi như khỏe mạnh, dù có bị chút nội thương nhưng cũng không phải là trí mạng, chỉ cần tĩnh dưỡng cho tốt thì sẽ khỏi hẳn.
Thái phu nhân nghe Trương đại phu nói rồi mới coi như là yên tâm, bà gật đầu:
- Nhất định là Thanh Đại tập múa từ nhỏ nên cơ thể mới coi như khỏe mạnh.
Cận Thiệu Khang cũng thở phào một hơn, hắn cũng không mong Thanh Đại vì hắn mà mất mạng.
Trương đại phu đi tới bàn kê đơn thuốc rồi cẩn thận dặn dò lại, thái phu nhân sai người đưa bạc rồi sai hạ nhân đi theo bốc thuốc.