Sau khi Thái hậu tuyên bố chuyện này, thần thái mỗi người đều khác, nhưng giống nhau ở chỗ thần sắc với Tương Nhược Lan nồng nhiệt hơn hẳn, đều nói lời chúc mừng nàng.
Thái hậu để Tương Nhược Lan trở về chỗ ngồi. Bởi vì Hoàng thượng còn chưa hạ thánh chỉ, chưa cử hành sách phong đại điển thì còn chưa được hoàng gia chính thức thừa nhận nên đám mệnh phụ tạm thời không cần hành lễ với Tương Nhược Lan.
Sau đó, đám mệnh phụ ngươi một câu ta một câu chuyện trò cùng Thái hậu, Thái hậu rất vui vẻ. Một lát sau, Thái hậu mệt mỏi, Tương Nhược Lan thấy sắc mặt Thái hậu không ổn thì đề nghị bà trở về nghỉ ngơi.
Thái hậu gật đầu cười nói:
– Thân thể ai gia không khỏe, không cùng các ngươi nữa, ai gia về cung trước, các ngươi cứ tự nhiên.
Tương Nhược Lan đứng dậy theo định đi cùng thì Thái hậu khoát tay chặn lại, thấp giọng nói:
– Yên hội hôm nay tổ chức vì ngươi, ngươi không thể rời đi được.
Nghe Thái hậu nói như vậy, Tương Nhược Lan đành chẩn mạch cho Thái hậu, xác định Thái hậu không sao thì mởi ở lại.
Sau đó, Thái hậu lên phượng kiệu trở về Từ Trữ cung.
Thái hậu đi rồi, Hoàng hậu nhìn mệnh phụ cười nói:
– Bên trong thượng uyển cảnh sắc vừa lúc rất đẹp, các vị phu nhân có hứng thú không bằng cùng đi xem đi.
Vừa nói vừa đứng dậy đi về phía ngự hoa viên. Tương Nhược Lan và đám mệnh phụ cũng đều đứng dậy đi theo sau Hoàng hậu.
Hoàng hậu cũng không đặc biệt gọi Tương Nhược Lan nên nàng cũng không tiện đi gần. Nàng ở bên nhìn sắc mặt Hoàng hậu, không phát hiện ra có gì đặc biệt, không nhìn thấy được tâm tình của nàng.
Đám mệnh phụ cùng Hoàng hậu đi một hồi, Hoàng hậu đến lương đình nghỉ ngơi. Một số ở lại cùng nàng, còn lại đều chia ba chia hai phân tản ra.
Tương Nhược Lan thấy Hoàng hậu thái độ không rõ nên cũng không tới trước mặt nàng. Nàng cùng vài mệnh phụ khác đi ngắm những bồn hoa trà đang nở rộ. Lúc này, Lưu Tử Đồng tiến tới:
– Phu nhân. Lưu Tử Đồng nhẹ giọng gọi nàng một tiếng.
Tương Nhược Lan quay đầu lại, thấy là Lưu Tử Đồng thì vui vẻ tươi cười:
– Tử Đồng tiểu thư.
– Ta đâu còn là tiểu thư gì nữa. Lưu Tử Đồng đỏ mặt: – Gia phu họ Triệu, là Tự phó Đại lý tự. Nhưng phu nhân gọi là là Tử Đồng là được rồi.
Tự phó Đại Lý tự, chức quan lục phẩm, dù không cao nhưng vì làm việc trong Đại lý tự nên cũng không thể khinh thường.
Tương Nhược Lan nắm tay nàng, cười nói:
– Thì ra đã là Triệu phu nhân, chúc mừng chúc mừng, không thể uống rượu mừng của ngươi thật tiếc.
Lưu Tử Đồng cảm động, nàng nắm tay Tương Nhược Lan dẫn qua chỗ khác.
– Phu nhân, năm năm không gặp, ngươi ổn không? Năm đó ngươi đột nhiên hòa ly rồi bặt vô âm tím, chúng ta đều rất lo cho ngươi.
Tương Nhược Lan áy náy nói:
– Năm đó tình thế bắt buộc, đi quá vội nên không thể cáo biệt mọi người. Mấy năm nay cũng không tiện liên lạc, để mọi người lo lắng rồi.
– Phu nhân, nghe ca ca nói ngươi sinh hạ một đôi song sinh. Ngươi một mình bên ngoài nuôi dưỡng bọn trẻ, nhất định chịu không ít khổ cực
Quả thật không ít gian nan nhưng Tương Nhược Lan không có thói quen kể khổ. Nàng nhàn nhạt cười nói:
– Cũng vẫn ổn đó thôi
Lưu Tử Đồng thấy Tương Nhược Lan không muốn nhắc tới chuyện quá khứ nên cũng không tiếp tục đề tài này. Tương Nhược Lan cùng nàng chậm rãi đi về phía trước vừa đi vừa trò chuyện. Lưu Tử Đồng kể chuyện của mình. Sau khi đến tuổi cập kê thì nàng thành hôn. Thành hôn được ba tháng thì có thai, sinh được một con trai. Vài năm sau đó lại sinh thêm hai đứa con trai nữa. Giờ trượng phu và mẹ chồng rất cưng chiều nàng, vừa thấy nàng đã cười. Phu quân dù có thiếp thất, thông phòng nhưng cũng không đáng ngại. Mấy năm qua nàng sống rất thoải mái.
Tương Nhược Lan thấy nàng sống tốt thì mừng cho nàng.
Sau đó, Lưu Tử Đồng nhắc tới mấy chuyện bát quái của người khác
– Phu nhân, ngươi còn nhớ Từ Uyển Thanh không? Chính là người bị Hoàng hậu phạt cấm túc đó.
Tương Nhược Lan đương nhiên nhớ kỹ, nói thật ra, mấy chuyện bát quái này nàng rất thích. Có lẽ trong tất cả cơ thê của nữ nhân đều có tế bào bát quái rất mạnh cho nên hai người vừa nhắc tới đó thì mắt đều sáng bừng.
Lưu Tử Đồng hắng giọng nói tiếp:
– Sau khi hết kì cấm túc, Từ gia bắt đầu đánh tiếng hôn sự của nàng. Nhưng trước đó trong hoàng cung nàng gây chuyện xấu trước mặt nhiều người, thanh danh giảm đi ít nhiều. Một số thế gia danh môn đều không thích nàng. Nhưng vì cha nàng là Thượng thư, tỷ tỷ là sủng phi nên chuyện hôn sự không quá bi đát. Đối phương là thế tử của Tấn Dương hầu. Bởi vì thế tử này từ nhỏ sủng ái một thông phòng, trước khi chính thất vào cửa thì thông phòng đã sinh hạ thứ trưởng tử. Vì thế có nhiều danh gia đại tộc không muốn gả nữ nhi cho hắn, hôn nhân của thế tử cũng bị trì hoãn. Từ gia thấy môn đăng hộ đối, nữ nhi nhà mình cũng chẳng tốt để kén chọn nên đem nữ nhi gả đến Tấn Dương hầu phủ.
Tương Nhược Lan mở to hai mắt:
– Tính cách Từ Uyển Thanh như thế sao chịu được điều này?
Hai mắt Lưu Tử Đồng hơi lóe, bưng miệng cười:
– Cũng không hay là Từ Uyển Thanh vừa vào cửa đã muốn đuổi thông phòng kia đi. Nhưng thế tử đâu chịu, hai người mới thành thân đến ngày thứ ba đã cãi nhau không thể giảng hòa. Một tháng sau, thế tử sĩ phòng thông phòng đó thành thiếp thất. Mười ngày thì tám ngảy ở phòng thông phòng đó. Từ Uyển Thanh tức giận về nhà khóc. Sau đó, có lẽ Thượng thư đại nhân tới tìm Tấn Dương hầu nên thế tử đó mới thu liễm lại nhưng hai người vẫn luôn bất hòa.
Tương Nhược Lan có thể tưởng tượng, tính cách Từ Uyển Thanh kiêu ngạo nóng nảy, còn thế tử kia có thể cho thông phòng sinh thứ trưởng tử trước khi chính thất vào cửa cũng là loại không vừa. Hai người cùng một chỗ khác nào sao Hỏa đụng Trái Đất.
– Cái này cũng chưa tính là gì. Điểm chết người là Từ Uyển Thanh vào cửa năm năm mà không sinh con đẻ cái. Cũng từng có lần có thai nhưng vì cãi nhau với thế tử mà bị sẩy. Tử đó về sau không mang thai nữa. Mà thiếp thất kia ba năm hai đứa, trước sau sinh được một trai một gái. Giờ Từ Uyển Thanh có bị tủi nhục trong Hầu phủ thì Thượng thư đại nhân cũng không tiện ra mặt cho nàng. Phỏng chừng còn phải khuyên nữ nhi nhẫn nại, ai bảo bụng ngươi không chịu tranh giành?
Lưu Tử Đồng vì chuyện khi trước mà không có ấn tượng tốt vứi Từ Uyển Thanh, cho nên bây giờ nhắc tới chuyện của Từ Uyển Thanh thì có cảm giác hả hê. Nhưng Tương Nhược Lan cũng chẳng hơn gì. Dù nàng luôn tự nhắc mình không nên cười trên nỗi đau của người khác nhưng khóe miệng không khống chế mà khẽ cười.
Được, nàng thừa nhận là nàng nhỏ nhen, nàng thật sự không thể nào đồng tình với bất hạnh của Từ Uyển Thanh.
Nhắc tới Từ Uyển Thanh rồi Tương Nhược Lan lại hỏi chuyện Cận Yên Nhiên.
Nhắc tới Cận Yên Nhiên, sắc mặt Lưu Tử Đồng ảm đạm xuống
– Mấy năm này Yên Nhiên sống không được thư thái. Mỗi lần gặp ta đều khóc. Lưu Tử Đồng thở dài.
Tương Nhược Lan nhíu mày:
– Sao vậy?
Lưu Tử Đồng lắc đầu:
– Nàng ấy quá ngây thơ, tin nhầm người. Kết quả trong phủ xảy ra chuyện, Trữ vương cảm thấy nàng không có năng lực xử lý chuyện trong phủ nên đem mọi quyền hành giao cho một trắc phi. Trắc phi đó bình thường luôn nhu thuận, chu đáo với mọi người nhưng lại ngấm ngầm hại Yên Nhiên nhưng Yên Nhiên không nắm được sai sót của đối phương. Nói với Trữ Vương thì Trữ Vương cho rằng nàng ích kỉ. Ngày nào Yên Nhiên cũng mặt sầu mày khổ, tâm tình chán chường. Vất vả lắm mới có thai nhưng vô duyên vô cớ bị sẩy. Giờ con của trắc phi đó cũng bẩy, tám tuổi rồi, thông minh lanh lợi rất được Trữ vương sủng ái. Nghe nói nếu Yên Nhiên không sinh được hài tử thì Trữ Vương sẽ lập hắn thành thế tử.
Tương Nhược Lan trong lòng lo lắng:
– Mẫu thân, ca ca nàng sao lại ngồi yên không để ý?
Thái phu nhân và Hầu gia đều thương yêu nàng vô cùng.
– Nữ nhi xuất giá đầu tiên là phải tự dựa vào chính mình. Mẫu thân, ca ca nàng không thể ngày nào cũng bên nàng. Trắc phi đó thủ đoạn rất cao, Yên Nhiên không nắm được đuôi của nàng ta thì có cách gì? Cũng chẳng thể nhúng tay vào việc nhà Trữ vương được.
Tương Nhược Lan thở dài, trách không được Yên Nhiên trông không vui.
Bởi vì chuyện của Yên Nhiên nên tâm tình các nàng cũng dần trầm xuống.
Hai người yên lặng đi tới ngự hoa viên.
Đi tới gần một Lương đình thì đột nhiên nghe có người nhắc tới Tương Nhược Lan.
– Tương Nhược Lan đó lắc mình đã biến thành nghĩa nữ của Thái hậu, thật là tốt số
Người còn lại hừ nhẹ:
– Mệnh tốt thì sao? Nữ nhân đã hòa ly lại có hai con, trừ phi An Viễn Hầu vì hai đứa con mà lại đón nhận nàng thì còn ai muốn lấy loại nữ nhân này? Ngươi cho là nam nhân trong kinh thành đều là kẻ ngu, hoàng hoa khuê nữ không muốn lại muốn lấy nàng ta? Cũng chỉ là nghĩa nữ, ai coi là công chúa thật chứ.
Giọng nói kiêu ngạo, tràn ngập khinh thường, rất rõ ràng là tiếng của Từ Uyển Thanh. Hai người nhìn ra đã thấy trong lương đình phía trước, Từ Uyển Thanh đang nói chuyện cùng ba phu nhân trẻ tuổi khác
Tương Nhược Lan cười lạnh, Từ Uyển Thanh này thật chẳng có chút tiến bộ nào
Lưu Tử Đồng nghe những lời Từ Uyển Thanh nói thì biến sắc, định tiến lên nói lại nhưng Tương Nhược Lan ngăn nàng lại.
Bởi vì hai nàng đừng sau bụi hoa nên những người này còn chưa thấy hai nàng. Một người nói:
– Vương phu nhân, ngươi nói nhỏ một chút, để người khác nghe thấy không hay đâu
Từ Uyển Thanh phe phẩy chiếc quạt:
– Ta sợ cái gì? Ta nói đều là sự thật, nghe được thì làm gì được ta?
– Nhưng nghe nói An Viễn Hầu năm năm không lấy vợ, nói không chừng là vẫn nhớ Tương phu nhân.
Từ Uyển Thanh buông quạt xuống, giọng nói chói tai:
– Đó là thân thể An Viễn Hầu không tốt mới không lấy vợ. Ngươi cho là vì Tương Nhược Lan đó mà có nam nhân si tình như vậy sao?
Nghe những lời Từ Uyển Thanh nói, hai phu nhân khác đứng lên mượn cớ đi dạo mà rời đi, đi về phía Tương Nhược Lan. Tương Nhược Lan tránh để hai bên gặp nhau mà xấu hổ nên kéo Lưu Tử Đồng tránh qua núi giả sơn.
Hai vị phu nhân đi qua hai nàng, vừa đi vừa nói:
– Ngươi nói chuyện này với nàng làm gì. Không phải là không rõ tâm bệnh của nàng, nàng chỉ muốn phu thê người khác bất hòa, hận không thể ai cũng giống như nàng đó.
– Ai biết nàng lại phản ứng lớn như thế? Sau này tránh xa nàng ra mới tốt. Người này miệng lưỡi độc địa, để người khác nghe được sẽ nghĩ chúng ta cũng nói gì đó, vạn nhất bị Thái hậu trách tội thì oan uổng. Chúng ta đâu có cha là Thượng thư đại nhân, tỷ tỷ là quý phi như nàng.
– Nói rất đúng
Hai người dần đi xa.
Trong đình, Từ Uyển Thanh vẫn lôi kéo một phu nhân khác nói chuyện, đương nhiên là những lời không dễ nghe. Tương Nhược Lan qua năm năm tôi luyện đã không còn dễ xúc động như trước kia nên không để ý đến nàng. Dù sao cuộc sống của mình chẳng liên quan gì đến nàng. Nhưng Lưu Tử Đồng ở bên không nhịn được, gạt tay Tương Nhược Lan, chạy vào nói:
– Từ Uyển Thanh, ngươi ở đây nói hươu nói vượn cái gì? Đừng có quá đáng.