Thịnh Thế Trà Hương Chương 60


Chương 60
Nha hoàn bên người

Đại phu nhân chỉ vào một ma ma gần nhất, trầm giọng nói:

-   Ngươi nói đi!

Kẻ kia co rúm lại, cúi đầu, run giọng nói:

-   Phu nhân, chúng ta chỉ là phụng mệnh làm việc…

 Nói xong nhìn lén Lý di nương một cái.

Đại phu nhân theo ánh mắt nhìn qua, lạnh lùng nhìn Lý di nương.

Lý di nương cũng không kích động, ôm tay bị thương lảo đảo đi đến trước mặt Đại phu nhân, vẻ mặt cầu xin nói:

-   Đại tỷ, Tần Thiên chỉ là một người hầu mà dám đánh ta thành thế này, chẳng lẽ không nên giao cho quan phủ?

Nói xong, cố ý bóp tay, máu tươi đỏ thẫm lại tràn ra.

-   Tỷ xem xem, nàng ta như muốn lấy mạng ta vậy. Gia nô ác độc này còn giữ làm gì?

Nàng vừa dứt lời, Tần Thiên vội nói:

-   Phu nhân, không phải ta làm, là chính bà tự đánh mình. Ta vô duyên vô cớ sao lại đi đánh bà, ta không điên cũng không ngốc.

-   Câm miệng, ngươi mượn hơi ai mà dám kiêu ngạo như thế!

Lý di nương thấy nàng chửi xéo mình điên, ngốc thì tức đến đỏ mặt.

So với sự tức tối của Lý di nương, Trang Minh Hỉ bình tĩnh hơn. Nàng tiến lên hành lễ với Đại phu nhân rồi nói:

-   Mẫu thân cũng là quá tức giận mới có thể nói năng lỗ mãng vẫn xin đại nương thứ lỗi. Nhưng mà…

Trang Minh Hỉ dừng lại nhìn Tần Thiên, khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng vô tình.

-   Chúng ta ở đây đều tận mắt thấy Tần Thiên đánh mẫu thân. Nếu đại nương không tin hoàn toàn có thể đưa Tần Thiên cho quan phủ để quan lão gia xử lý.

Nói xong, Trang Minh Hỉ liếc bọn nha hoàn Linh Nhi phía sau. Linh Nhi vội quỳ xuống, thề thốt rằng tận mắt thấy Tần Thiên đánh người.

Tần Thiên thấy Trang Minh Hỉ luôn mồm nhắc đến quan phủ đơn giản là ý vào trong nha môn có người. Đến quan phủ khác nào địa bàn của bọn họ, có đánh hay không cũng không quan trọng nữa.

Trong lòng lại lo lắng, không nhịn được mà nắm chặt tay Đại phu nhân.

Đại phu nhân cảm nhận được, nhẹ vỗ vỗ tay nàng như đang an ủi.

Lý di nương nhìn thấy, hừ lạnh một tiếng:

-   Đại tỷ, ta biết tỷ là đương gia, lời tỷ nói chúng ta đều phải nghe nhưng càng như vậy tỷ càng phải công bằng mới được. Không nên làm chuyện bao che. Nên biết rắng, nô tỳ đánh chủ nhân là tội danh không phải tỷ muốn bao che là có thể. Chỉ cần ta nói cho Hồ đại nhân thì ngay cả tỷ cũng không thoát khỏi liên quan.

Lý di nương nhìn thẳng Đại phu nhân, trong mắt là sự khiêu khích rõ ràng.

-   Không sai, nô tỳ đánh chủ nhân là tội không nhỏ. Nếu quả thực có chuyện như vậy, không cần ngươi nói ta sẽ tự giao nàng đến quan phủ.

Đại phu nhân nói tới đây, Lý di nương cười đắc ý, đang định châm chọc vài câu thì lại nghe Đại phu nhân cười nhạt một tiếng, trầm giọng:

-   Nhưng Tần Thiên có đánh chủ nhân?

Lý di nương ngẩn ra.

-   Nơi này có rất nhiều người thấy Tần Thiên đánh ta.

-   Ngươi thì là chủ nhân cái gì? Đại phu nhân lạnh lùng nói.

-   Cái gì? Lý di nương nhất thời không thể tin được tai mình.

Đại phu nhân nhìn thẳng mắt nàng, cười nói:

-   Ngươi chỉ là một thiếp thất, tính gì là chủ nhân ở Trang phủ. Nữ chủ nhân chân chính chỉ có một là Giang Hoa Anh ta. Người có thể gọi là chủ nhân cũng chỉ có tám người: ta, Tín Ngạn, Tín Xuyên, Tín Trung, Minh Lan, Minh Hỉ, Nghiên Hạnh, Bích Quân. Mà ngươi, Lý Tú Mai, ngươi là chủ nhân cái nỗi gì?

-   Cái gì, bà nói cái gì?

Trong nháy mắt, Lý di nương tái mặt. Nàng nhìn quanh, đám nha hoàn đều như đang nhìn mình mà chê cười. Bà cảm thấy nhục nhã vô cùng. Bà ta chỉ vào Đại phu nhân, ngón tay run run:

-   Bà đã nói chúng ta cùng ngồi ăn…

-   Không sai…

Đại phu nhân cắt ngang lời bà ta. Bà nhìn Lý di nương chậm rãi nói:

-   Ta quả từng nói những lời này, về mặt đãi ngộ, ngươi có thể cùng ngồi ăn với ta, cũng có thể có đồ mới bốn mùa như ta, có thể có nhiều nha hoàn, tiền tháng bằng nhau nhưng có một số việc ngươi không thể bằng ta. Giống như ta được kiệu tám người khiêng, đi vào từ cửa chính còn ngươi thì chỉ vào từ cửa sau. Cũng như ta và lão gia là bái thiên địa, ngươi thì chỉ có thể dập đầu với ta. Cũng như việc tên của ta có thể ghi vào gia phả Trang thị, truyền đời con cháu mà tên của ngươi chỉ có thể biến mất trong khói bụi. Cũng như ta vĩnh viễn là chủ nhân mà ngươi thì không thể làm chủ nhân. Lý Tú Mai, sao đến giờ ngươi còn không hiểu điều này?

-   Bà… bà…

Lý di nương đầu váng mắt hoa, mặt từ hồng thành trắng, từ trắng lại chuyển xanh. Những lời này của Đại phu nhân còn khó chịu hơn bị tát mấy cái. Bởi vì Đại phu nhân nói là sự thật, một sự thật bà ta cố gắng xem nhẹ nhưng không thể nào tránh khỏi.

Bà ta hơi lảo đảo, Trang Minh Hỉ vội đi tới đỡ mẫu thân lại. Kết quả này nàng chưa từng đoán được bởi vì bất kể là nàng hay Lý di nương chưa bao giờ cảm thấy Lý di nương không phải là chủ nhân Trang phủ.

Trang Minh Hỉ nhìn thoáng qua mẫu thân đang bị đả kích lớn lại nhìn qua Đại phu nhân trầm tĩnh, nhất thời cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.

-   Cho nên bất kể Tần Thiên có đánh ngươi hay không cũng đều không phạm luật. Đại phu nhân nói tiếp.

Nhưng lúc này, Tần Thiên bỗng nói:

-   Phu nhân, con có thể chứng minh, con không có đánh Lý di nương.

Tần Thiên tiến lên vài bước, vươn hai bàn tay ra:

-   Phu nhân, trước đó con theo học về trà nên sớm đã cắt sạch móng tay, con làm sao có thể cào Lý di nương như vậy được?

Khi Lý di nương chỉ vào Đại phu nhân, Tần Thiên ở bên bỗng nhiên nghĩ ra điểm sơ hở này. Bất kể Lý di nương có phải là chủ nhân hay không, nếu quả thật định tội mình đánh bà ta thì mình cũng phải bị phạt nên đương nhiên phải cố gắng chứng minh mình trong sạch.

Lý di nương và Trang Minh Hỉ nhìn ngón tay cụt lủn của Tần Thiên cuối cùng không nói được gì, sắc mặt cực khó coi.

-   Ngươi nghĩ rằng chúng ta có thể thoải mái như người trong sân của ngươi, đến bọn nha hoàn cũng có thể ngắm vuốt, sơn móng tay?

Đại phu nhân đảo qua bàn tay sơn hồng của Linh Nhi. Linh Nhi vội rụt tay vào trong áo.

Lý di nương cúi đầu, không lên tiếng.

Đại phu nhân tiến lên từng bước, nhìn chung quanh bốn phía, bỗng nhiên cao giọng:

-   Khi nãy là ai kéo Tần Thiên vào đây?

Hai ma ma chân mềm nhũn, vội quỳ xuống dập đầu:

-   Phu nhân bớt giận.

Đại phu nhân chỉ vào bọn họ cả giận nói:

-   Người trong viện của ta là người để các ngươi động chạm? Đều là đám nô tài các ngươi gây sóng gió khiến trong phủ chướng khí mù mịt. Hôm nay không thể tha cho các ngươi được!

Nói xong gọi gia đinh vào, đem đám ma ma này lôi xuống, đánh mười trượng.

-   Về sau, còn ai dám nghe xúi giục mà động chạm đến người của ta thì đuổi thẳng ra ngoài. Đại phu nhân hùng hổ nói.

Đám nô tài bên cạnh nghe mấy ma ma kia khóc gào mà hoảng sợ.

Tần Thiên biết, Đại phu nhân sợ Lý di nương lại gây phiền phức với mình nên mới làm vậy. Chỉ cần nô tài trong phủ không dám nghe lệnh Lý di nương thì bà ta có thể tự đến ép buộc mình? Ra phủ thì đều có người đi theo, càng không cần lo lắng.

Đại phu nhân nghĩ vì nàng như vậy, Tần Thiên sao không cảm kích, không cảm động?

-   Về phần Tú Mai, ngươi làm ra chuyện này, vô cớ chèn ép người hầu, phạt ngươi tiền tiêu ba tháng, lần sau còn gây rối Trang phủ thì sẽ không xử phạt nhẹ nhàng như thế đâu!

Đại phu nhân nhìn mẹ con Lý di nương, nghiêm khắc nói.

Lý di nương mặt tái nhợt không nói gì, Trang Minh Hỉ cúi đầu đáp:

-   Vâng.

Đại phu nhân ừ một tiếng, sau đó kéo Tần Thiên:

-   Tần Thiên, chúng ta đi.

Tần Thiên đứng lại, bỗng nhiên nói:

-   Phu nhân, người khác thiếu con con có thể đòi lại không?

Nói xong quay đầu nhìn về phía Linh Nhi.

Linh Nhi tái mặt, co rúm lại, vội lui về phía sau hai bước.

Đại phu nhân nhìn thấy hết thảy. Bà biết Tần Thiên có chừng mực, tuyệt không làm chuyện vô lý nên nói:

-   Thiếu nợ thì trả tiền, đó là chuyện thiên kinh địa nghĩa.

Tần Thiên bước từng bước đến trước mặt Linh Nhi. Linh Nhi hoảng sợ nhìn nàng, lạnh run.

-   Phu nhân, nàng nợ con không phải tiền mà là một cái tát.

Nói xong, Tần Thiên giơ tay, tát thẳng vào mặt Linh Nhi.

-   Ta nói rồi, cái tát này ta sẽ trả lại cho ngươi!

 Tần Thiên nhìn nàng lạnh lùng nói. Linh Nhi bụm mặt, khóc òa lên, mắt oán hận.

Tần Thiên vốn không phải là người so đo nhưng Linh Nhi đánh nàng quá tàn ác, Tần Thiên có thể không trách các ma ma nhưng không có cách nào tha thứ nàng.

Tần Thiên xoay người, không để ý tới Linh Nhi nữa, đi theo Đại phu nhân ra khỏi Cúc Hương viện.

Trang Minh Hỉ hỉ đỡ mẫu thân vào phòng, Lý di nương gục ở trên giường, khóc lớn. Nàng đấm gối đầu, cắn răng căm hận:

-   Giang Hoa Anh, Tần Thiên, nỗi sỉ nhục hôm nay, có ngày ta sẽ trả các ngươi gấp 10 lần.

Bên này, Tần Thiên theo Đại phu nhân trở về Thanh âm viện. Đại phu nhân bảo Nguyệt Nương bôi thuốc cho Tần Thiên. Tần Thiên hành lễ với Đại phu nhân:

-   Cảm ơn phu nhân bảo vệ, nếu không có phu nhân, hôm nay Tần Thiên chẳng biết sẽ thế nào.

Đại phu nhân đi đến bên Tần Thiên, dịu dàng đỡ nàng dậy nói:

-   Cũng là vì ta mới khiến ngươi chịu tội…

Nguyệt Nương cầm thuốc mỡ đến cười nói với Tần Thiên:

-   Phu nhân vẫn luôn lo lắng cho ngươi, bà sợ chuyện kiểu này xảy ra nên mới bảo ta để ý đến ngươi. Hôm nay nếu không phải ta phái Đan Nhi đi theo sau ngươi thì phu nhân đã không thể đến kịp như thế.

Đại phu nhân thản nhiên nói:

-   Lần gây rối này về sau trong phủ mọi người sẽ biết cố kỵ, không bao giờ dám giúp nhị phòng làm khó ngươi nữa.

Nói xong đón lấy thuốc mỡ trong tay Nguyệt Nương, kéo Tần Thiên ngồi xuống ghế, cẩn thận bôi thuốc cho nàng.

-   Phu nhân, để tự ta làm được rồi. Tần Thiên định đón lấy.

Đại phu nhân nhìn nàng một cái, cười cười.

-   Đừng cử động.

Tần Thiên bỗng nhiên lại tiếc khi phải từ chối sự dịu dàng này. Nàng lẳng lặng ngồi đó để cho Đại phu nhân bôi thuốc cho mình.

Thuốc mỡ bôi lên mặt có cảm giác mát mẻ. Khuôn mặt vốn nóng bừng cũng dịu lại không ít. Tần Thiên nhìn khuôn mặt dịu dàng bình thản của Đại phu nhân, cảm nhận được ngón tay mềm mại của Đại phu nhân, trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua.

-   Phu nhân như mẫu thân của ta vậy…Tần Thiên mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng.

Sự dịu dàng của mẹ trong trí nhớ cũng rất giống với phu nhân…

Đại phu nhân cười cười.

-   Đứa ngốc này…

Bôi thuốc xong, Đại phu nhân đưa thuốc mỡ cho Nguyệt Nương, lại lấy chiếc khăn trong tay Nguyệt Nương để lau tay. Đột nhiên nói:

-   Đúng rồi, Tần Thiên, có chuyện ta muốn giao cho ngươi. Ta nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có ngươi là thích hợp nhất.

Tần Thiên không nề hà, lập tức vỗ ngực nói:

-   Xin phu nhân cứ nói.

Đại phu nhân nhìn bộ dáng của nàng mà phì cười. Cười một hồi thì mới nói:

-   Ngươi cũng biết, Tín Ngạn sắp phải đến Trà Hành học tập. Bên cạnh hắn phải có người để ý. Hải Phú là nam nhân, làm việc sẽ không thể tinh tế bằng nữ nhân. Nha hoàn trong viện hắn đi đến Trà Hành cũng không tiện. Ta thăng ngươi làm nhất đẳng nha hoàn, đến Thanh Tùng viện làm nha hoàn bên người Tín Ngạn. Về sau bất kể là ở Trà Hành hay trong phủ ngươi đều phải đi theo hắn, hầu hạ hắn sinh hoạt cũng như ra ngoài. Ta tin ngươi nhất định sẽ không làm cho ta thất vọng.

Trang Tín Ngạn… nha hoàn bên người.

Tần Thiên ngây người, nụ cười cứng lại.

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/60382


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận