Cũng như lần trước, nàng ngoan ngoãn ngồi nhìn Tùng Hiền vận khí ép độc cho Hồ Tiêu. Đám hộ vệ áo đen của hắn cũng vây xung quanh, khẩn trương như thể thấy vợ mình chuẩn bị lâm bồn. Nàng khó hiểu kéo tay tên đội trưởng ra ngoài nói chuyện.
- Trong đám các người, không ai có nội công ép độc cho hắn sao?
Nàng còn nhớ lúc Hồ Tiêu sống với mình đã xém chết thế nào. Đám hộ vệ vô dụng này sao lại để chủ tử lưu lạc gian khổ đến vậy chứ. Là tướng quân một nước đó nha.
Mặt trẻ măng như vậy mà làm tướng quân? Chắc là chức tước do cha của hắn mua cho rồi. “Hồ Tiêu phải che mặt lại để cho đám thuộc hạ không biết tuổi mình, nếu thấy hắn trẻ quá, bọn họ sẽ không nghe lời.” Nàng gật đầu suy gẫm như thể mình là Sherlock Homes.
- Thưa tiểu thư, loại độc chủ thượng trúng phải không phải người nào cũng giải được. Không chỉ có nội công mà còn phải biết cách công phá các huyệt vị trọng yếu để ép độc ra. Cả thiên hạ này, chắc không còn ai có khả năng chữa trị cho chủ thượng như Văn thần y được.
- Biết người ta tốt, như vậy mà ngày hôn lễ trọng đại của y còn dám đến phá? – Nàng lên giọng la mắng.
- Cái này là do ý của chủ thượng. – Tên bộ hạ cúi đầu hối lỗi.
- Hắn tìm các ngươi khi nào? – Thuận miệng hỏi thăm thêm.
- Là một tháng trước. Chủ thượng biến mất suốt hai tháng đột nhiên phát lệnh triệu tập chúng thuộc hạ. Khi mọi người chuẩn bị về nước, thì tiểu thư bỗng chạy ra khỏi căn miếu hoang khóc long trời lở đất. Chủ thượng vì vậy mà ở lại.
Thì ra hôm đó trên đầu hắn có vết máu, là do đập đầu lần nữa lại nhớ ra hết rồi. Vậy mà còn giả ngu giả ngơ lẽo đẽo theo nàng khắp chốn. Nếu như không bị sơn tặc tấn công, chắc nàng đã tiếp tục ở nên cạnh hắn làm con ngốc suốt rồi.
- Sau khi chữa xong, mang hắn cút về nước ngay. – Nàng tức giận nghiến răng. Sau đó không thèm lo lắng nữa đi một nước về phòng.
- Tiểu thư, tiểu thư. Người ngàn vạn lần cũng không thể thành thân. – Tên đội trưởng kiên quyết đuổi theo.
- Cái gì? – Nàng quay ầu, trợn mắt nhìn hắn.
Tiểu thư đây bây giờ đã mười tám tuổi rồi đó nha. Ở hiện đại không sao, nhưng ở thời cổ đại này đã bị xếp vào hàng sắp ế. Nếu không giữ chặt người cực phẩm phu quân như Văn Tùng Hiền, thì nàng biết đào đâu ra tướng công đây. Xác xuất tìm được người tốt hơn y chắc đúng bằng tỷ lệ sao hoả rơi xuống trái đất.
Nhìn thấy vẻ mặt hung dữ kích động của nàng, tên đội trưởng so vai rụt cổ. Quả nhiên là người của chủ thượng, khi giận dữ đáng sợ cũng không kém nhau là mấy.
- Suốt thời gian qua, chủ thượng đi tìm tiểu thư vô cùng vất vả rồi. – Gã cố vớt vát.
- Xong việc thì cút về.
Nàng gầm thêm lần nữa mới xoay người bỏ đi. Tên đội trưởng đau khổ nhìn nàng. “Không biết chủ thượng sau này sẽ biến thành cái dạng ác quỷ gì nữa?”
Bây giờ hắn đã cực kỳ, cực kỳ đáng sợ rồi.
^_^
Thiên Kim có đi về phòng thì lòng lo lắng cũng không buông xuống được. Nàng tháo mũ cô dâu, cởi bộ áo cưới nặng nề ra, thay vào một bộ trang phục nhẹ nhàng khác. Đêm đã tàn canh, đèn dầu cũng sắp tắt. Tiếng mở cửa phòng đánh thức nàng khỏi trạng thái mơ màng. Thiên Kim nhào tới chụp lấy tay Tùng Hiền mà lắc hỏi.
- Sao rồi, sao rồi?
Y nhìn nàng bằng đôi mắt âm u, sau đó nói.
- Không việc gì.
Nàng nghe tin liền vui mừng nhảy lên ôm cổ Tùng Hiền.
- Yêu huynh ghê, thích huynh nhất trên đời. – Nàng hôn chùn chụt vào má y.
Nhưng đối tượng được thưởng hôn thì lại không vui vẻ chút nào. Lý do nàng kích động vui vẻ là vì một nam nhân khác. Y đắn đo hồi lâu, mới vòng tay qua ôm lấy chiếc eo nhỏ nhắn của nàng.
- Nương tử, chúng ta cùng uống rượu hợp cẩn.
- Uống cái gì, bệnh của huynh … – Nàng phát hiện ra mình lỡ lời liền dừng lại, đổi qua giọng nhẹ nhàng giải thích cho y. – Chỉ là hình thức mà thôi, có uống hay không cũng không sao. Trong lòng muội công nhận huynh là phu quân, trong lòng huynh coi muội như nương tử, vậy mới chính là nghi thức quan trọng nhất của hôn nhân. Hôm nay huynh đã cực nhọc rồi, hay là đi ngủ sớm. Ngày dài tháng rộng sau này, chúng ta muốn uống rượu hợp cẩn bao nhiêu lần cũng được mà.
Tùng Hiền vỗ vỗ đầu nàng.
- Nương tử ngốc, rượu hợp cẩn mà cũng có thể uống được nhiều lần sao?
Nàng cười hì hì khiến y cũng phải cười theo. Trên đời, chỉ duy nhất có mình nàng mới nói ra những câu kinh thiên động phách như vậy. Người khiến y mở miệng cười lớn, cũng chỉ có Thiên Kim tiểu thư này mà thôi. Y dịu dàng ôm lấy nàng, cúi đầu xuống hôn lên môi nàng thật nồng cháy.
Đột ngột không hề báo trước, một gối của Tùng Hiền khuỵ xuống. Trên môi của hai người đồng thời bị cắn rách tươm máu.
- Hướng Duy, huynh bị sao vậy? – Nàng hoảng hốt kéo hắn đứng lên.
- Không có gì, chỉ là đột ngột bị choáng. Là do vận công nhiều quá. – Y nhanh chóng dập tắt ngay vẻ hoảng loạn trên mặt. – Dìu ta về giường.
Nàng nhu thuận choàng tay y qua vai, chậm chạp dìu Tùng Hiền ngồi xuống giường. Cũng đúng thôi, sức khoẻ của y không được tốt, hôm nay vừa động võ, vừa vận công chưã thương mấy canh giờ, không bị choáng mới lạ. Thiên Kim giúp Tùng Hiền cởi bộ áo bào tân lang máng lên giá treo. Nàng bắt chước những nữ tử cổ đại khác cởi hài cho y. Tùng Hiền im lặng nhìn nàng làm mọi thứ, trong mắt lại hiện lên vẻ sâu xa khó dò.
Cho đến khi nàng thổi tắt đèn, cởi áo ngoài leo lên giường, y mới lên tiếng.
- Nương tử, hôm nay vi phu thấy mệt. Nợ lại nàng một đêm tân hôn được không?
Nàng ừ hứ gật đầu, ngoan ngoãn gác tay ôm y ngủ. “Hô hô, chị đây cuối cùng cũng có chồng rồi. Một tiếng ‘vi phu’ nghe thật dễ thương quá đi mất!”
^_^
Gần sáng, y đưa tay điểm ngay huyệt ngủ trên người nàng. Tùng Hiền rút người ra khỏi vòng tay nàng. Thiên Kim hơi nhăn nhó vì bị xoay trở, y ngay lập tức xếp chăn nhét vào chỗ trống cho nàng ôm. Con heo lười kia lập tức vui vẻ ngủ tiếp. Y nhìn nàng cẩn thận, như thể khảm sâu hình bóng nàng vào tim.
Y cố cử động để bước xuống giường. Chân phải của Tùng Hiền từ đêm qua đột nhiên đau nhức kinh khủng, bây giờ thì hoàn toàn mất hết cảm giác rồi. Xem ra, y sắp bước qua ngưỡng cửa mới trong cuộc đấu tranh với bệnh tật. Lao phổi đã di căn thành lao xương. Người đã lây bệnh cho y cũng đã từng tiến vào giai đoạn tứ chi bị liệt, cả thân mục rữa.
Hình ảnh của người đó vẫn ám ảnh y mỗi đêm trong giấc ngủ. Là đại phu, chính bản thân y hiểu rõ chứng bệnh của mình hơn ai hết. Y đã từng chịu chấp nhận đầu hàng số phận, buông xuôi hết mọi chuyện trên đời, ra đi trước khi mọi thứ càng trở nên tồi tệ. Nhưng y đã gặp nàng, bị tính cách của nàng chọc cười, bị gương mặt đáng yêu kia thu hút, bị hành động quan tâm của nàng an ủi. Y không ngờ trái tim đau đớn cuả mình lại một một lần nữa có thể đập lên rộn rã vì nàng.
Chạy trốn nàng, nhưng lại không trốn khỏi duyên nợ. Trăm ngàn lần cũng không nghĩ nàng có thể trói buộc mình. Một lần nữa lại bị hành động của nàng làm cho cảm động. Nàng không ghê sợ y mà còn muốn cùng y chìm vào bể khổ trầm luân.
Yêu mến nàng, cố chấp tất cả để được ở bên cạnh nàng. Tưởng rằng có thể ích kỷ cùng nàng vui vẻ trải qua thời gian cuối đời, nhưng ông trời ác nghiệt không muốn y được như ý. Con đường trước mặt y chỉ còn là khổ sở triền miên mà thôi. Một mình y phải chịu hành hạ là đủ rồi, y không cam tâm nàng vì mình mà bị liên luỵ. Yêu thương, cũng có một cảnh giới khác gọi là hy sinh. “Cho dù để nàng hận ta, vẫn tốt hơn để nàng đau khổ vì ta.”
Tùng Hiền cương quyết ngồi dậy. Y lấy tay kéo chân mình để xuống đất, dùng hết sức vịn thành giường để đứng lên. Lê từng bước, từng bước đến bàn trà trước mặt; y hiểu rằng thà chết cũng không nên để nàng nhìn thấy mình lúc này. Toàn bộ cơ thể y đều đau nhức bởi bệnh lao hành hạ. Nhưng chỉ hôm nay, y cảm thấy bệnh tật không ghê gớm đến vậy. Trái tim vỡ nát mới chính là thứ khiến y đau không gì sánh bằng.
Y té ngã, kéo theo cả khăn bàn vào mọi thứ đang đặt bên trên. Đôi cặp đèn long phụng nằm chỏng chơ trên đất. Dĩa bánh đậu bách tử thiên tôn lẫn đầy bụi đất. Hai chung rượu giao bôi còn chưa dùng đến. Bầu rượu vỡ tan khiến mọi thứ bên trong chảy loang ra đầy nền nhà.
Bỗng nhiên Tùng Hiền chết nghẹt. Nước mắt nam nhi không dễ chảy. Nhưng người bị đẩy tới tận cùng của sự tuyệt vọng thì có tư cách khóc không?
Muốn được yêu, nhưng lại không có tư cách để yêu.
^_^
Thiên Kim trở mình thức dậy, nắng đã lên cao đến đỉnh đầu. Có lẽ do đêm qua thức khuya quá, nàng mới ngủ đến trưa trời trưa trật thế này. Tùng Hiền bên cạnh cũng đã rời giường tự lúc nào, quả nhiên là y không có tật xấu nào hết nhỉ.
Đột nhiên nàng nhớ tới đêm qua, cái khúc phu thê giao bái còn chưa làm xong thì bị phá, như vậy là lễ đã thành hay không. Nếu lễ chưa thành thì nàng coi như còn chưa bước vào nhà họ Văn. Sau này chia gia tài cũng không có phần, sẽ rất thua thiệt à nhà.
Nàng sửa soạn cho gọn gàng rồi mới bước chân ra khỏi phòng. Thật bất ngờ thấy cả năm vị tỷ tỷ đang cùng kiên nhẫn đứng đợi. “Thôi rồi!” Nàng sợ hãi nhìn cả năm người mặt mũi đen như than. “Giặc bên Ngô không bằng bà cô bên chồng”. Có phải vì nàng lười như heo, ngủ tới trưa, bỏ mất nghi thức vấn an rót trà của tiểu tức phụ?
- Các vị tỷ tỷ … – Nàng dự định nói lời xin lỗi.
- Cho muội.
Võ phu nhân giao vào tay nàng một bức thư. Thiên Kim run rẩy nhìn hai chữ ‘hưu thư’ bên ngoài phong bì. Mới đằng kia còn nghĩ mình chưa bước vào nhà họ Văn, đầu này đã nhận được phong hưu thư to đùng rồi. Đả kích này làm sao nàng chịu nổi.
- Hướng Duy, Hướng Duy. Huynh ở đâu? Mau ra đây! – Nàng giận dữ kêu ầm lên.
- Đừng gọi nữa, nó từ sáng sớm đã đi rồi. Lý do gì thì trong thư có hết đấy, muội tự đọc.
Nói xong năm vị tỷ tỷ cùng nhau kéo đi hết, bỏ lại nàng đứng ngẩn ngơ không biết mình đã lọt vào chuyện gì.