Thiên Giới Hoàng Hậu Chương 130

Chương 130
Binh bại như sơn đảo

Trần Đường quan đã hoàn toàn bị Huyền Nguyệt khống chế, lập tức có người đem việc này bẩm báo cho nữ hoàng bệ hạ, toàn bộ hoàng triều đều chấn kinh, thất quốc cũng chấn kinh, không nghĩ tới Huyền Nguyệt chỉ lấy mười vạn binh mã đã công phá được Trần Đường quan gần ba mươi vạn binh mã, thế như chẻ tre, trước sau không quá một tháng, đã lấy được Trần Đường quan.

Toàn bộ Đan Phượng quốc lòng người bàng hoàng, nữ hoàng cùng đại thần ở trong triều, cả đêm thương lượng đối sách, lúc này lời đồn đãi đã nổi lên, nói hoàng phu nương nương của Đan Phượng quốc là hoạ quốc yêu phu, chính bởi vì có hắn, nên Đan Phượng quốc mới bọn họ mới không chịu được một kích như thế, người người vì đang cực độ khủng hoảng, nên sẽ không có lý trí để phán xét.

Những lời đồn này trước tiên bắt đầu từ dân gian, chậm rãi rồi văn võ đại thần trong triều cũng biết, cuối cùng đã truyền tới trong tai nữ hoàng.

Lúc này có đại thần nêu ý kiến, có yêu nghiệt như thế, thì đất nước khó giữ được a, xin nữ hoàng bệ hạ hãy hạ chỉ ban cái chết cho họa quốc chi nam này.

Nữ hoàng đâu thể tin tưởng lời nói của dân gian thuật sĩ, tuy nhiên lần này Trần Đường quan đại bại, Hoa Văn Bác không thể trốn tránh trách nhiệm, nữ hoàng rất tức giận, hơn nữa đại thần trong triều mỗi ngày đều nêu ý kiến để cho nàng xử tử Hoa Văn Bác, nên càng ngày càng phát ra buồn bực bất an.

Lúc này ngũ hoàng nữ Cơ Mộng đã đứng ra, bình tĩnh tỏ thái độ, nguyện ý mang binh mã đi đến Hóa Thành, nhất định sẽ đoạt lại Trần Đường quan.

 
 

 

Ngũ hoàng nữ Cơ Mộng, mưu kế cao sâu, công phu không tệ, lần này nàng xin lệnh đi trước Hóa Thành để chém giết giành lại Trần Đường quan, nếu lần này nhất cử thành công, chỉ sợ trong lòng nữ hoàng sẽ có biến hóa ngất trời, Cơ Mộng biết nữ hoàng chỉ coi trọng người có năng lực, không cần biết dùng thủ đoạn gì, chỉ cần thành công là được, lúc đầu Cơ Tuyết giết Cơ Phượng, nữ hoàng nhìn trúng đầu óc của nàng ta, nên nàng ta mới không chết, vì thế lần này nàng nhất định phải để cho nữ hoàng nhìn thấy, so với Cơ Tuyết nàng thích hợp làm nữ hoàng đế của Đan Phượng quốc hơn.

Hơn nữa lúc này dân gian có lời đồn rất lợi hại.

Nghe đồn người nắm giữ ấn soái của Huyền Nguyệt là hoàng hậu, nữ nhân kia không chỉ mưu lược kinh tâm, hơn nữa trong tay còn có lợi hại vũ khí.

Tuy nhiên Cơ Mộng nàng cũng không phải ngồi không, nàng thích cùng nữ nhân thông minh giao đấu, như vậy hãy để nàng đến gặp nàng ta đi.

Nữ hoàng đáp ứng thỉnh cầu của Cơ Mộng, từ bộ binh điều ra năm vạn binh mã cho nàng, để nàng đi trước đến Hóa Thành liên kết cùng Cơ Tuyết một trận lấy lại Trần Đường quan, ngàn vạn lần không thể mất Trần Đường quan, nếu như Trần Đường quan bị mất, chỉ sợ kế tiếp, các nàng sẽ một đường thảm bại không cứu vãn được.

Cơ Mộng mang theo năm vạn nhân mã, chạy tới Hóa Thành, hợp cùng binh mã của Cơ Tuyết, liền có hơn mười vạn nhân mã...

Tại quan nha ở Hóa Thành, bên trong đại sảnh, bầu không khí có chút lạnh lùng nghẹt thở, những quan viên liên quan ngồi ngay ngắn ở bên dưới, thỉnh thoảng lấy tay lau mồ hôi, lấy mắt len lén liếc hoàng thái nữ Cơ Tuyết trên cao, còn có hoàng nữ Cơ Mộng bên dưới, hai người này là nữ nhi hoàng gia, đang lạnh lùng đối mắt, không ai nhường ai, vừa chạm vào là phát chiến hỏa, làm cho đám quan viên liên can dưới đáy lòng thở dài, hiện tại là lúc nên nhất trí đối ngoại, vậy mà hai nữ nhân này không thể đoàn kết một chút sao? Bây giờ còn vì loại sự tình này mà lục đục với nhau, thảo nào Trần Đường quan bị mất.

"Hoàng tỷ, mẫu hoàng lệnh cho ta mang năm vạn binh mã qua đây, đoạt lại Trần Đường quan, vì thế hoàng tỷ nên giao ra quyền chủ chiến, để hoàng muội đến chỉ huy, các ngươi đã mất Trần Dường quan, tổn thất gần mười lăm vạn binh mã, điều này đủ để chứng minh, năng lực làm việc của hoàng tỷ có vấn đề?"

Cơ Mộng vừa nói xong, một chút cũng không thấy bất ngờ khi nhìn gương mặt vừa hồng vừa trắng của Cơ Tuyết, cuối cùng buồn bực xoay mình đứng lên, thở hổn hển, giận dữ chỉ vào cơ mộng.

"Ngũ hoàng muội, ngươi thật to gan, phải biết rằng đây làchuyện của bản thái nữ, mẫu hoàng để ngươi mang năm vạn binh mã qua đây là muốn ngươi hiệp trợ chúng ta, đoạt lại Trần Đường quan, không phải lệnh cho ngươi đến cướp công."

Cơ Tuyết làm sao mà không biết âm mưu của Cơ Mộng, nàng ta muốn trong trận chiến này, đoạt được sự chú ý của mẫu hoàng, nàng tuyệt đối sẽ không để cho nàng ấy thành công.

Nàng vẫn đang chờ, chờ hoàng phu nương nương vừa đến, là các nàng cùng Thạch Thành trước sau hai mặt giáp công, một lần nữa lấy lại Trần Đường quan, nếu như như đánh mất Trần Dường quan, còn tổn thất nhiều binh tướng như vậy, thân phận hoàng thái nữ của nàng, chỉ sợ thực sự rất khó giữ được.

Cho nên nàng nhất định phải đoạt lại Trần Đường quan.

Nhưng Cơ Mộng cũng không e ngại nàng, từ trên ghế đứng lên, kiêu ngạo tàn nhẫn mở miệng: "Nếu như hoàng tỷ không giao ra binh quyền, ta là sẽ không ra tay."

Cơ Mộng tiếng nói vừa dứt, quan viên Hóa Thành sắc mặt âm ngao hẳn lại, miễn bàn có bao nhiêu tức giận, quốc gia đang loạn, mà hai tỷ muội này còn vì việc này mà tranh đấu không yên, lúc này họ nên hợp lực đoạt lại trần đường quan mới đúng, bằng không cả hai người ở trước mặt nữ hoàng đều không có kết quả tốt.

Tri phủ đại nhân Hóa Thành đứng lên, nhìn Cơ Tuyết rồi lại nhìn Cơ Mộng, cuối cùng bình tĩnh mở miệng.

"Thái nữ điện hạ, lúc này vẫn nên nghĩ biện pháp đoạt lại trần đường quan đi, nếu như không đoạt lại trần đường quan, chỉ sợ bước tiếp theo, binh mã Huyền Nguyệt sẽ đến cướp Hóa Thành."

Đây là lúc này mà mọi người nóng nhất, Trần Đường quan có bao nhiêu binh lực, cũng không ngăn trở được những người đó, huống chi là một thành nhỏ như Hóa Thành, hơn nữa lại cách trần đường quan gần nhất, nếu như hoàng thái nữ cùng ngũ hoàng nữ không đồng tâm hiệp lực, chỉ sợ Hóa Thành cũng sẽ mất đi, càng không cần bàn đến việc đoạt lại Trần Đường quan.

Cơ tuyết nghe xong Tri phủ đại nhân nói, ngưng mài trầm tư.

Lúc này, Trần Đường quan đã mất, trong tay các nàng chỉ có bảy tám vạn binh mã, mà binh mã Cơ Mộng mang tới, nhất thời nàng cũng không thể điều động, hơn nữa Hoa Văn Bác vẫn chưa về, căn bản không phải thời gian để xuất binh.

Hiện tại chỉ có thể chờ, chờ Hoa Văn Bác trở về, chỉ cần hắn có thể thuyết phục người của Hoàng Viên quốc, các nàng sẽ phản kích trở lại.

"Chờ đi, ta đang suy nghĩ biện pháp?"

"Ngươi có thể nghĩ ra biện pháp gì?" Cơ Mộng khinh thường mở miệng, mang vẻ châm chọc đến cực điểm, trước đây Cơ Mộng không dám nói chuyện cùng Cơ Tuyết như vậy, bởi vì nàng ta là hoàng thái nữ điện hạ, tương lai là Đan Phượng quốc nữ hoàng, thế nhưng trải qua một trận đánh ở Trần Đường quan, e là nàng ta không còn là người lý tưởng để chọn trong cảm nhận của nữ hoàng, bởi vì nữ hoàng không có hạ lệnh cho nàng mang binh mã đến trợ giúp Cơ Tuyết, mà hạ chỉ lệnh cho nàng cần phải đoạt lại Trần Đường quan, điều này nói rõ, nữ hoàng đối với Cơ Tuyết đã cực kỳ bất mãn, phế nàng ta cũng là chuyện sớm muộn mà thôi.

"Ngươi?"

Cơ tuyết bị khẩu khí của Cơ Mộng chọc tức, hai người lần thứ hai rùm beng, quan viên lớn nhỏ của Hóa Thành , vừa nhìn thấy cục diện, đau đầu không dứt, tri phủ Hóa Thành lập tức dẫn người đứng lên: "Bọn thần xin cáo lui."

Vẫn nên các nàng tự mình nghĩ biện pháp đi, đám người rất nhanh lui xuống, chỉ có chủ tướng Ngọc Kiều của Trần Đường quan vẫn ngồi ở bên dưới, vẻ mặt thê lương nhìn các chủ tử trên cao, các nàng chỉ lo tranh đoạt lợi ích của mình, mà không mưu lợi vì bách tính Đan Phượng quốc, đã chết nhiều người như vậy, cũng không thấy các nàng có bao nhiêu đau lòng, người sau so với người trước càng lãnh huyết vô tình hơn, nên nàng cho rằng, nguyên soái Huyền Nguyệt đã nhân từ rất nhiều, bởi vì từ khi nàng ta tiến nhập Trần Đường quan, liền hạ lệnh không cho phép thương tổn bất luận một bách tính nào, chuyện này khiến cho Huyền Nguyệt ở trong lòng bách tính tăng lên địa vị, mà các nàng bên này không lo chuẩn bị bù đắp, cứ ở chỗ này tranh chấp không thôi

Bên trong thư phòng Trần đường quan.

Thanh Dao cùng Ngân Hiên đang ngồi ở dưới đèn nghiên cứu tình thế trước mắt, khi các nàng công phá Trần Đường quan, cũng không nhìn thấy Hoa Văn Bác, hắn hình như biến mất không từng tồn tại, nhưng mà bọn nàng tin, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ đi dễ dàng, như vậy chỉ có một khả năng là đi tìm viện binh, chẳng qua hắn đi nơi nào tìm viện binh đây?

"Ta đã nhận được tin tức, kinh thành cũng không thấy Hoa Văn Bác."

Đôi mắt sâu thẳm của Ngân Hiên càng phát ra đen kịt như bóng đêm, nhìn không thấy bất luận cái gì bên trong.

Bàn tay to của hắn nhẹ cầm lấy bản vẽ trên bàn, khớp xương của bàn tay hiện rõ, ở dưới ánh đèn đẹp như được coi như điêu khắc.

"Ta cũng nhận được tin tức từ Hóa Thành, hắn cũng không có đi hóa thành, như vậy hắn sẽ đi chỗ nào đây?"

Thanh Dao phụ họa Ngân Hiên nói, đôi mắt đen như mực, ẩn giấu ánh sáng chói mắt lý lóe lên, bọn họ bây giờ giống như đang bị vây hãm ở một góc chết, nghĩ mãi không ra, nam nhân này sẽ đi chỗ nào? Trong lúc này hai người rất phiền muộn, thì Mạc Sầu bưng bữa tối đi vào, phía sau còn có Tiểu Ngư nhi: "Ăn một chút gì đi."

Mạc Sầu nhẹ giọng mở miệng, Thanh Dao khẽ gật đầu một cái, nhìn thấy Mạc Sầu, nàng không khỏi nhớ tới Mạc Ưu, bỗng nhiên một ý niệm kỳ quái chợt sinh ra trong đầu, linh quang chợt lóe liền xoá đi không được, chẳng lẽ Hoa Văn Bác muốn chặt đứt các nàng đường lui, để cho bọn họ bị hai mặt giáp công, điều này quả thật nguy hiểm, ánh mắt đột nhiên nheo lại.

"Ta biết hắn có khả năng đi đâu?"

"Đâu?" Ngân hiên rất nhanh thả bản vẽ trên tay xuống, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm nàng, tiếng nói Thanh Dao lạnh được như băng: "Nhất định đi Hoàng Viên quốc."

"Hắn đi Hoàng Viên quốc mượn binh, chuyện này quá không hiện thực."

Ngân hiên có điểm khó tin, trong thất quốc hẳn rất nhiều người biết, hiện tại tân hoàng đã cùng Huyền Nguyệt giao hảo, hắn ta làm sao dám lại nghĩ đến Hoàng Viên quốc chứ?

Mạc Sầu ở bên cạnh ánh mắt lóe lên một cái, rồi nhanh chóng mở miệng: "Mạc ưu sẽ không để ý đến hắn, hắn không phải là loại người như vậy."

Thanh Dao ngước mắt nhìn lướt qua Ngân Hiên cùng Mạc Sầu, trong ánh mắt và thần sắc hai người đều khẳng định , bọn họ tuyệt đối không hoài nghi thái độ làm người của Mạc Ưu.

"Ta cũng tin Mạc ưu, nhưng các ngươi đừng quên, Mạc ưu vừa đăng cơ, mà Lưu Vân Phong căn bản không phải người của hoàng thượng, mà là người của đại thần trong triều, như vậy chỉ cần xách động mấy đại thần, sau đó hạ mật lệnh cho Lưu Vân Phong, Lưu Vân Phong tức sẽ nghe lời hành sự."

Tiểu Ngư nhi vừa nghe nương phân tích, lập tức bối rối, tiến đến bên cạnh các nàng.

"Vậy làm sao bây giờ?"

Ngân Hiên vẫn cau mài không nhúc nhích, con ngươi đen kịt như mực, chậm rãi sáng lên, hắn đứng dậy, cuồng ngạo lạnh lùng mở miệng: "Hiện tại lập tức phái người giám thị nhất cử nhất động của Lưu Vân Phong, mặt khác phái vài người đi trước Hoàng Viên quốc, đem việc này bẩm báo với Thẩm Ngọc, bảo Thẩm Ngọc một lần nữa tìm một thân tín làm tổng binh Thạch Thành, về phần Lưu Vân Phong vừa có dị động, lập tức giết chết."

Ngân Hiên tàn nhẫn mở miệng, hắn không thể cho phép bất luận cái gì hay một điều gì làm hỏng đại cuộc ở đây, nói xong hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt đen nhìn phía Thanh Dao, câu môi từ từ nói: "Dao nhi thấy thế nào?"

"Ân, cứ làm như thế?"

Thanh Dao gật đầu, quay đầu nhìn Mạc Sầu bên cạnh còn có Băng Tiêu đang từ bên ngoài đi tới.

"Mạc Sầu, lập tức dẫn vài người chạy tới Hoàng Viên quốc, gặp mặt Thẩm Ngọc, đem tình huống nơi này bẩm báo cho hắn biết, còn có hành động khác thường của Lưu Vân Phong."

"Dạ" Mạc Sầu nhận mệnh, quay đầu đi ra ngoài, nàng vốn không muốn gặp lại Mạc ưu, nhưng tình thế bây giờ, đâu có chỗ cho chuyện nhi nữ tình trường, chủ tử đem nhiệm vụ giao cho nàng, cũng bởi vì tin sự trung thành của nàng, cho nên nàng phải nghĩa bất dung từ mà hoàn thành.

Mạc Sầu đi ra ngoài, Thanh Dao mới nhìn Băng Tiêu: "Ngươi mang vài người lặng lẽ ra Trần Đường quan, ẩn thân ở bên trong thành thạch, mật thiết chú ý nhất cử nhất động của Lưu Vân Phong, nếu có một chút xíu gió thổi cỏ lay nào, hoặc hắn có động cơ muốn gây rối , lập tức giết không tha."

"Dạ, nguyên soái." Băng sao quay đầu đi ra ngoài, cước bộ ưu nhã thong dong, lúc đi tới gần cửa thì dừng lại một chút, quay đầu lại nhìn sang: "Nhưng công chúa thì phải làm sao bây giờ?"

"Gần nhất nàng sẽ đi theo ta, ngươi an tâm hoàn thành nhiệm vụ đi."

Thanh Dao phân phó xong, Băng Tiêu cũng yên tâm đi ra ngoài, bên trong thư phòng, Tiểu Ngư nhi ngồi vào trong lòng Thanh Dao , hai mẹ con cùng nhau nhìn về phía Ngân Hiên đang đứng thẳng, thân thể hắn vô cùng cao lớn, đứng trong doanh trướng tựa như một ngọn núi, hắn mặc trên người bộ cẩm bào màu đen, càng tỏ ra phóng đãng, màu đen làm nổi bật được da thịt trơn bóng, mái tóc đen của hắn dùng tơ tằm buộc lại, chừa một phần tóc che ở nửa bên mặt, lộ ra vẻ tà mị khó tả, trước đây nàng vẫn cho như vậy là rất khốc, hiện tại mới biết được.

Nguyên lai vấn đề không phải khốc hay không khốc , mà chỉ vì tận lực giảm thiểu kẽ hở.

"Chúng ta kế tiếp phải làm như thế nào?"

Thanh Dao mở miệng, đã từ rất lâu sự thông minh của hắn, không hề thua kém nàng, dù ở phương diện mưu lược hay quân sự đều rất kinh người.

"Công Hóa Thành, một đường bắc thượng, thẳng tiến đến trung tâm Đan Phượng quốc, kinh đô Phượng Liên thành."

Ngân Hiên ngắn gọn mở miệng, dễ dàng liền nói ra suy nghĩ trong lòng Thanh Dao, lúc này đã thuận lợi lấy được Trần Đường quan, nàng cũng thật cao hứng, chứng tỏ lấy được Đan Phượng quốc chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi, các nàng mấy ngày liên tiếp tiến công Trần Đường quan, hơn nữa trong quân có rất nhiều tướng sĩ trúng cổ, vì thế cần tĩnh dưỡng một khoảng thời gian, rất nhanh sẽ có thể xuất phát.

"Tốt, lại nghỉ ngơi ba ngày, ba ngày sau chúng ta liền tấn công Hóa Thành."

Thanh Dao ôm Tiểu Ngư nhi, trong ánh mắt nổi lên dạt dào ý cười.

Ngân hiên không nói chuyện, chỉ quay đầu nhìn hai nữ nhân một lớn một nhỏ trước mắt, trong lòng đúng là tràn đầy cảm động, hắn đi tới chỗ đối diện Thanh Dao ngồi xuống, bên trong thư phòng bao phủ hơi thở ấm áp.

Hóa Thành.

Liên tiếp biết mất mấy ngày trời, Hoa Văn Bác rốt cuộc đã xuất hiện, Cơ Tuyết vừa nhìn thấy hắn, đã sớm phẫn nộ mở miệng: "Sao giờ này ngươi mới về?"

Hoa Văn Bác chưa nói lời nào, khuôn mặt tinh xảo rất là mệt mỏi, trên y phục thì dính đầy bụi, có thể thấy được hắn ngày đêm chạy đi, mới có thể ở trong thời gian ngắn như vậy, mà trở về, không nghĩ tới nữ nhân này lại vẫn nói hắn chậm, đôi mắt đen tối sầm lại.

"Các ngươi đánh mất Trần Đường quan, còn ở đó ngạo mạn, ta không phải bảo các ngươi thủ vững mười ngày nửa tháng sao?"

Hoa Văn Bác tức giận vung tay một cái, xoay người đi tới chỗ cao vun áo bào ngồi xuống, hắn đưa tay lên lấy chung trà rồi ngửa đầu uống, rõ ràng là động tác thô lỗ, nhưng ở trên người nam nhân này lại đặc biệt ưu nhã, người đẹp thì làm cái gì cũng đều đẹp, Cơ Tuyết thở dài một tiếng, vô lực mở miệng.

"Nữ nhân kia căn bản không phải người, là một ma quỷ, nàng ta cái gì cũng đều đoán được, chúng ta chuẩn bị đá lớn cùng tiễn thủ, nhưng căn bản không có tác dụng gì, nàng ta sai người làm cánh diều lớn, ở giữa không trung ném đạn tạc xuống phá hủy cửa thành, còn hướng vào trong thành phóng pháo khói, làm khói mù mịt, căn bản thấy không rõ người, còn đánh như thế nào, nếu như không phải ta rút lui nhanh, chỉ sợ bảy tám vạn nhân mã cũng không còn."

Cơ Tuyết tiếng nói vừa dứt, hàm răng của Hoa Văn Bác nghiến kẽo kẹt, nữ nhân kia xác thực thật lợi hại, kế tiếp, bọn họ nhất định phải cẩn thận mà chống đỡ, đoạt lại trần đường quan, bằng không trở về không có cách nào giao phó.

Hoa Văn Bác sắc mặt bao phủ mũi nhọn lạnh lẽo, nặng nề đặt chung trà xuống, làm nước trà bắn ra ngoài.

Cơ tuyết phẫn nộ không phải bởi vì mất trần đường quan, cũng không phải bởi vì hắn về chậm, nguyên nhân chân chính là vì ngũ hoàng nữ Cơ Mộng, dẫn theo năm vạn binh mã qua đây, mà không giúp các nàng cướp lại trần đường quan, nếu muốn động tay vào binh mã của nàng ta, thì nhất định phải giao ra binh quyền, nghe mệnh lệnh nàng ta mà hành sự, nếu những chuyện này tới trong tai nữ hoàng, công lao toàn bộ bị nàng ta chiếm, mà các nàng thì đã đánh mất trần đường quan, lại tổn thất hơn mười vạn binh mã, chỉ sợ khó tránh khỏi cái chết.

"Cơ mộng phụng mệnh lệnh nữ hoàng mang đến năm vạn binh mã."

Hoa Văn Bác ngẩng đầu lên, vẫn nhìn chằm chằm Cơ Tuyết không nhúc nhích, hắn biết nàng vẫn nói chưa xong, quả nhiên môi Cơ Tuyết giật giật, sau đó mở miệng: "Thế nhưng nàng ta căn bản không nghe lời hành sự, còn nói nếu như muốn dùng năm vạn nhân mã của nàng, chúng ta nhất định phải giao ra binh quyền, để nàng chỉ huy cuộc chiến lần này, đoạt lại Trần Đường quan."

Tiếng nói Cơ tuyết vừa dứt, lửa giận của hoa văn bác đột ngột nổ lên, bàn tay to nặng nề đập lên kỷ trà cao, rồi hừ lạnh: "Ghê tởm."

Trong đại sảnh, hai người đang lúc nói chuyện, thì ngoài cửa truyền đến một tiếng nói kiêu ngạo: "Hoàng phu nương nương đã trở về à?"

Quả nhiên là ngũ hoàng nữ Cơ Mộng, nàng mặc quần áo màu xanh lục, trên đầu mang trâm phượng sáng loáng, khí thế hơn người đang tiêu sái đi vào, vừa ngẩn đầu liền thấy Hoa Văn Bác, đã không hành lễ, cũng không vấn an, cứ ngang tàng ngạo nghễ đứng thẳng ở trong đại sảnh.

Hoa Văn Bác giận dữ, hắn là người đứng đầu hậu cung, khi nào lại chịu qua sự chế nhạo đến như vậy, phụ phi của ngũ hoàng nữ luôn luôn nhát gan nhu nhược, vì thế hắn mới dễ dàng buông tha cho tên kia yên ổn ở hậu cung, hơn nữa nữ hoàng năng lực tình dục tốt, có đôi khi hắn không muốn hầu hạ nàng, liền an bài phi tử khác thị tẩm.

Cho tới nay, ngũ hoàng nữ đều rất tôn trọng hắn, không nghĩ tới lần này binh bại ở trần đường quan, nữ nhân này lại không coi ai ra gì, sắc mặt Hoa Văn Bác có chút âm ngao, lãnh chìm mở miệng.

"Cơ mộng, ngươi không thấy được bản cung ở đây sao? ngay cả lễ giáo tối thiểu cũng đều không hiểu, phụ phi ngươi như thế giáo dục ngươi."

Hoa Văn Bác tiếng nói vừa dứt, Cơ Mộng không khỏi cười rộ lên, chầm chập mở miệng: "Hoàng phu nương nương, còn tưởng bản thân mình còn cao quý lắm sao, chẳng lẽ ngươi không có nghe nói gần đây lời truyền ngôn ở Đan Phượng quốc sao? Đan Phượng quốc, người người đều nói ngươi là yêu phu, là tai họa vong quốc, trong triều văn võ đại thần đang thượng tấu với mẫu hoàng, ban thưởng ngươi tội chết đấy? Vậy mà ngươi còn ở nơi này nằm xuân thu đại mộng."

Cơ Mộng tiếng nói vừa dứt, liền cảm thấy thân ảnh trước mắt chợt lóe, Hoa Văn Bác đã lẻn đến trước mặt của nàng, bàn tay đưa ra bóp cổ nàng, tựa như bóp chết một con gà nhỏ mà không cần tốn nhiều sức, mặt Cơ Mộng rất nhanh trắng lại, đôi mắt mở thật to, tràn đầy hoảng sợ, Cơ Tuyết đứng ở bên người Hoa Văn Bác tuy rằng cảm thấy hả giận, thế nhưng Cơ Mộng tạm thời không chết được, nàng ta mà chết, chỉ sợ nàng cùng Hoa Văn Bác một cũng đừng mong sống, nên nhanh chóng chạy qua đây, vươn tay ra kéo tay của Hoa Văn Bác lại.

"Ngươi điên rồi, mau buông nàng ra, bằng không chúng ta cũng đừng nghĩ sống tiếp."

Hoa Văn Bác khẽ run một chút, cuối cùng cũng buông lỏng tay ra, thân thể cơ mộng mềm giống như rắn không có xương, nằm co quắp trên đất, Cơ Tuyết khi thường liếc mắt nhìn nàng ta một cái, rồi quay đầu lại nhìn Hoa Văn Bác, hắn tựa hồ như bị kích thích, cước bộ bất ổn, rút lui vài bước ngã ngồi qua một bên ghế, ngước mắt, âm ngoan truy vấn.

"Ngươi nói, có phải thật có chuyện như vậy hay không?"

Cơ tuyết không hiểu ra sao, có chút mờ mịt, nàng vẫn ở bên trong quan nha, đâu biết được tình huống bên ngoài, lắc đầu, tỏ vẻ bản thân mình không biết, Hoa Văn Bác rất nhanh hướng ra phía ngoài rống to hơn: "Người đến?"

Lập tức có quan viên Hóa Thành đi vào, bọn họ một mực ở bên ngoài chờ, lúc này nghe được hoàng phu nương nương ở trong phòng gọi, rất nhanh chạy vội đến, cung kính quỳ lạy: "Chúng thần tham kiến hoàng phu nương nương."

Hoa Văn Bác hé ra khuôn mặt tinh xảo trong suốt, bị bao phủ bởi ánh sáng xanh, lạnh lùng mở miệng: "Nói, có phải Đan Phượng quốc đang có lời truyền nói bản cung là yêu phu hay không?"

Thanh âm của hắn vừa rơi xuống, tri phủ hóa thành cùng những quan viên khác đều cả kinh, vươn tay lấy tay áo lau gương mặt trắng bệch không ngớt, không một lời nào phát ra.

Phòng khách, lạnh như băng sương, Hoa Văn Bác nhìn động tác của những người này , trong lòng đã hiểu, nhất định là nữ nhân Mộc Thanh Dao kia tung tin, vì sao, vì sao mình luôn luôn bại vào tai nữ nhân kia, hắn sống hơn bốn mươi năm, vẫn luôn cho rằng tự mình rất khôn khéo, mọi việc đều nắm được trong lòng bàn tay, nhưng từ khi nhi tử gặp nữ nhân này, tất cả mọi việc đều lệch khỏi quỹ đạo vốn có.

Hoa văn bác phẫn nộ giương lên tay, trong tay kỷ trà bị đánh vỡ thành một đống gỗ vụn.

Bên trong đại sảnh người, mỗi người sắc mặt đều trắng bệch, nếu như các nàng còn dám chọc người nam nhân này sinh khí, chỉ sợ kế tiếp chính là mệnh của các nàng, lúc trước Cơ Mộng cuồng ngạo bao nhiêu, thì bây giờ thở mạnh cũng không dám thở ra ngoài, nàng đã quên nam nhân này từ trước đến nay thủ đoạn độc ác, âm hiểm không gì sánh được.

"Đều đi xuống đi, ta mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một chút nhi."

Hoa văn bác đứng dậy, áo bào trắng phiêu phiêu, nhanh nhẹn đi ra ngoài, dáng người hắn giống như một bụi hàn mai, ngạo nghễ đứng thẳng, tựa hồ chuyện gì cũng không thể đánh gục hắn.

Trong phòng Hoa Văn Bác .

Cơ tuyết cẩn thận từng li từng tí đứng ở một bên, nhìn nam nhân ở trên giường, không biết hắn phái người gọi nàng qua đây là vì chuyện gì. Sẽ không lại muốn?

Cơ tuyết sắc mặt đỏ lên, bây giờ là lúc nào, mà nàng còn có tâm tình nghĩ đến chuyện này, liền vội vàng cung kính mở miệng: '" Không biết hoàng phu nương nương tìm ta qua đây, là vì chuyện gì?"

Cánh tay dài của Hoa Văn Bác vừa nhấc lên, Cơ Tuyết liền rơi vào trong ngực của hắn, hắn cũng không có lên tiếng, chỉ ôm chặt thân thể Cơ Tuyết làm nàng không nhúc nhích được nằm im trước ngực của hắn, để hắn cảm thụ được sự ấm áp trên người nàng, tựa hồ chỉ có như vậy hắn mới có thể dễ chịu một chút, Cơ Tuyết khẽ run lên, hình dạng này của hắn đã làm cho nàng không đành lòng đến trách cứ, chỉ có thể yên lặng thừa nhận.

"Tuyết nhi, có phải ta đã tạo nghiệt nhiều lắm hay không? vì thế ông trời rốt cuộc cũng trả thù ta."

Hắn mềm mại vô lực mở miệng, Cơ Tuyết nội tâm run lên, nàng vẫn cho là nam nhân này âm hiểm độc ác, lãnh huyết vô tình, kỳ thực người xấu cũng có một mặt yếu đuối, đồng thời người tốt cũng có mặt xấu xa.

Lúc này thần thái hắn như thế, làm cho nàng không đành lòng gật đầu nói một tiếng phải, tuy rằng nàng vẫn nghĩ như vậy, nhưng lúc chân chính muốn mở miệng thì lại thấy rất khó.

"Thôi bỏ đi, đừng suy nghĩ nhiều."

Nàng vươn tay chạm đến tóc hắn, sợi tóc mềm nhẵn xuyên thấu đầu ngón tay của nàng, rơi xuống phía dưới, nàng vỗ nhẹ lưng hắn, một hành động cực kỳ tự nhiên.

"Ân" Hoa Văn Bác lên tiếng trả lời, hắn yên lặng không nhúc nhích, như rơi vào trầm tư, chẳng qua sự an nhàn này chỉ là chuyện trong nháy mắt, rất nhanh hắn ngẩng đầu lên, mang theo sát khí mười phần, con ngươi âm ngao đến cực điểm, thanh âm lạnh lùng vang lên.

"Ta nhất định sẽ không bỏ qua cho nữ nhân Mộc Thanh Dao kia."

"Ân, ta tin ngươi, chúng ta cùng nhau hợp lực đoạt lại trần đường quan đi."

Cơ tuyết thở dài, nhớ tới Cơ Mộng, trong lòng không khỏi buồn bực, nếu như có thể đoạt lại trần đường quan, nữ hoàng còn không đến mức tước đoạt đi thân phận hoàng thái nữ của nàng , nếu như không đoạt trần đường quan trở về, thì sẽ như Cơ Mộng nói, nàng cái gì cũng đều không phải, vì địa vị này nàng đã nỗ lực bao nhiêu năm mới có được, tại sao có thể để cho Cơ Mộng lấy được đây?

Nghĩ vậy, Cơ Tuyết nhịn không được khẽ run lên một cái, tựa hồ nhìn thấy tương lai một mảnh thảm đạm của mình.

Hoa văn bác vươn tay ôm chầm thân thể của nàng, thanh âm nhu hòa mê hoặc vang lên: "Cơ tuyết, ngươi còn không nghĩ thông suốt sao? Nếu như nữ hoàng thực sự phế đi ngươi, thì cái gì ngươi cũng không có, đúng không? Cái gì cũng đều không phải, nếu để cho Cơ Mộng hoặc thành viên khác của hoàng thất phát hiện ngươi chân chánh không phải huyết mạch của hoàng thất , ngươi nghĩ, ngay cả vinh hoa phú quý đều giữ không được, đừng nói chi ngôi vị cao cao tại thượng, vì thế nếu muốn làm nữ hoàng, ngươi chỉ có thể dựa vào ta."

"Dựa vào ngươi?"

Cơ tuyết ngẩng đầu lên, hừ lạnh một tiếng, tránh khỏi tay Hoa Văn Bác, trên khuôn mặt thanh tú hiện lên vẻ không tin: "Dựa vào ngươi chỉ sợ bị chết nhanh hơn, ngươi đừng quên chuyện Cơ Mộng nói, đại thần trong triều đang thượng tấu làm cho hoàng thượng hạ chỉ ban thưởng ngươi tội chết, nếu như có thể đoạt lại trần đường quan, thì ngươi sẽ không có chuyện gì, nếu như mất đi trần đường quan, nữ nhân kia nhất định sẽ đến công phá Hóa Thành, nếu tiếp tục đánh mất Hóa Thành, ngươi thật sự chỉ có một con đường chết."

Cơ tuyết lời nói vừa rơi xuống, Hoa Văn Bác thoáng cái yên tĩnh, con ngươi híp lại, ánh sáng nguy hiểm đầy rẫy ở bên trong, hắn cúi người nhẹ nhàng dán môi ở bên tai Cơ Tuyết, chậm rãi mở miệng: "Nếu như ta chết, ngươi cũng không sống nổi, ta vì sợ hãi người tịch mịch, cho dù muốn chết, cũng sẽ kéo đi cùng, vì thế muốn bản thân mình sống, ngươi sẽ phải nghe lời của ta, hãy ngoan ngoãn nghe theo."

Sự uy hiếp nồng đậm vừa hiện ra, Cơ Tuyết giận dữ, rất nhanh từ trên giường thoát xuống, lạnh lùng căm tức nhìn hắn: "Ngươi nói bậy bạ gì đó? Ngươi là ngươi, ta là ta, ngươi không phải đối với ta làm cái gì chứ?"

Ánh mắt đầy sự hoài nghi, nàng thực sự là đầu óc nước vào, trong nháy mắt vừa rồi còn đi đồng tình với hắn, nam nhân này căn bản là một con rắn độc.

"Nha, ta quên nói cho ngươi biết, ta đã hạ đồng tâm cổ vào ngươi, nếu như ta chết, ngươi cũng sẽ chôn cùng."

Tiếng nói của Hoa Văn Bác nhẹ nhàng, hắn ngửa người nằm lên giường, sau đó chắp hai tay để sau ót, thần thái thản nhiên tự đắc, coi như bản thân làm những chuyện như vậy, là lẽ đương nhiên.

Cơ tuyết mở to mắt khó tin, rút lui một bước, đôi môi nhịn không được mà run rẩy lên, chỉ vào Hoa Văn Bác: "Ngươi đang gạt ta, có phải hay không? Chuyện khi nào, vì sao ta một điểm cũng không biết."

Vô luận như thế nào nàng cũng không tin việc này, hắn nhất định là đang gạt nàng, nếu như hắn thực sự hạ cổ với nàng, vì sao nàng một điểm cảm giác cũng không có vậy? Toàn thân không đau không ngứa, không khó chịu, hoàn toàn nhìn không ra bị hạ cổ.

"Ở trong lúc chúng ta hoan ái, đó là thời gian tốt nhất để hạ cổ , mà đồng tâm cổ, lúc bình thường căn bản nhìn không ra, chỉ đến khi có một người chết, thì cổ trùng mới sống lại, xâm nhập vào trái tim, khiến người ta đau đớn đến chết."

Hắn cười phiêu dật như gió thổi , thế nhưng Cơ Tuyết cảm thấy căn bản là bộ dáng tươi cười của ma quỷ, nàng lúc nào mà chấp thuận cho hắn làm chuyện này, nàng cùng hắn có cái gì đồng tâm chứ, Cơ Tuyết phẫn nộ nhào tới, nắm cánh tay Hoa Văn Bác hung hăng cắn xuống, sử dụng hết khí lực mà người nam nhân kia vẫn không nhúc nhích mặc cho nàng cắn xé, thật giống như đó không phải là cánh tay của hắn vậy, chỉ tới khi miệng nàng tràn đầy máu tanh, mùi vị đầy rẫy ở trong cổ họng làm người ta muốn nôn khan, nàng nhịn không được nữa hé miệng, rồi nhảy xuống giường ói lên ói xuống.

Hoa văn bác đứng dậy làm như không có việc gì xảy ra, từ bên cạnh giường biên cầm lấy băng gạc màu trắng, bao lấy vết thương.

"Cái này là ta nợ ngươi, nếu còn lần tiếp theo, ngươi nên kiềm chế một chút cho ta."

Thanh âm của hắn lạnh như một tảng băng, một điểm cảm tình cũng không có, có thể thấy người như hắn vậy, từ lâu đã không có tim, thỉnh thoảng đôi khi quá mệt mỏi, muốn tìm một người để an ủi, mà nàng là người trong thời gian ngắn ngủi hắn muốn dựa vào .

Cơ tuyết còn có thể nói cái gì, nàng tin những gì người nam nhân này nói là thật, nàng đã trúng đồng tâm cổ, chỉ cần hắn chết, nàng sẽ không có cách nào tiếp tục sống được.

"Giải cổ cho ta, ta sẽ nghe mệnh lệnh của ngươi, giết nữ hoàng."

Cơ tuyết ngẩng đầu lên, trên môi tất cả đều là máu, hàm răng đều đầy tơ máu, dữ tợn đến cực điểm, cực kỳ giống ma cà rồng trong bóng đêm.

Nàng cho rằng đây là thỏa hiệp thấp nhất của nàng rồi, đáng tiếc nam nhân trên giường làm như không thấy được, hắn chậm rãi mở miệng: "Ngươi đừng nghĩ đến việc giải cổ, đồng tâm cổ này, không có cách nào khác để giải."

Cơ tuyết cơ hồ tuyệt vọng, hiện tại nàng chỉ có một nguyện vọng, giết hắn trước, sau đó chờ chết, cứ dằn vặt như vậy quá đau khổ.

"Vì sao lại bi quan như vậy, ngươi hoàn toàn có thể sống được thoải mái một chút, chỉ cần chiếu theo lời ta nói mà làm, ta sẽ cho ngươi lên làm nữ hoàng, hơn nữa cũng mặc kệ hậu cung của ngươi, ngươi chỉ cần đem vị trí chính phu giữ lại là được, đây không phải là chuyện cả hai cùng có lợi sao?"

Cơ tuyết đứng bậc dậy nghiến răng nghiến lợi căm tức nhìn Hoa Văn Bác, hận không thể xé hắn ra, bất quá cuối cùng cái gì nàng cũng không làm, chỉ vô lực mở miệng: "Được, ta bây giờ nghe lời của ngươi mà hành sự."

Nói xong lắc mình ly khai, nhìn cũng không nhìn Hoa Văn Bác một cái.

Bên trong gian phòng, nam nhân lộ ra nụ cười âm ngao khó hiểu, nữ hoàng, ngươi đã vô tình, như vậy cũng đừng trách ta vô nghĩa...

Trong Trần đường quan, mười vạn binh mã đã nghĩ ngơi và hồi phục đầy đủ, chúng tướng sĩ cũng không có quấy rầy đến bách tính ở đây, tuy rằng chưa mở cửa thành để thông hành, nhưng bách tính bên trong thành có thể tự do hoạt động, phát triển trái ngược với Cơ Tuyết, các nàng ở chỗ này náo nhiệt hơn một ít.

Trên những con đường lớn mặc dù không có người ta tấp nập di chuyển, nhưng thỉnh thoảng cũng có người đi lại, người bán hàng rong bắt đầu buôn bán tiếp, bởi vì chiến tranh không phải chuyện một ngày hai ngày, những người như bọn họ còn muốn có cơm ăn, nên cũng không thể để trận chiến không đánh xong, đã chết đói trước.

Thanh Dao dẫn Tiểu Ngư nhi mang theo hai binh tướng mặc trang phục hạ nhân, ở trên đường cái đi bộ.

Trần đường quan bách tính không ít, có thể tự cấp tự túc, đủ để sinh tồn, vì thế một thời lâu không mở cửa thành, cũng không có ảnh hưởng chút nào, hơn nữa Băng Tiêu đã truyền tin qua, tất cả đều như dự liệu, Lưu Vân Phong quả nhiên có chút hai mặt, chỉ là chưa có xuất binh mà thôi, hơn nữa dù muốn cũng không dám mạo muội xuất binh, đối với những biến hóa trên triều đình, hắn cũng không hiểu rõ ràng lắm, vì sao hoàng thượng hạ chỉ xong, hiện tại lại có mật thư gửi qua đây.

Bất quá công tâm mà nói, hắn không dám tùy tiện xuất binh đánh binh tướng Huyền Nguyệt, bởi vì chủ soái là người lợi hại như thế nào, hắn đã nhìn thấy nhất thanh nhị sở, nếu như chọc giận nàng, chỉ sợ mình có đi mà không có về, nếu như không đánh, thì không có biện pháp giao phó cùng người hạ mật thư.

Hắn lâm vào thế khó xử, tiến cũng không được, lùi cũng không xong, suy nghĩ hết một ngày, tới buổi tối thì bắt đầu điều động binh mã, Băng Tiêu núp trong bóng tối đã nhìn ra, cuối cùng hắn cũng không vượt qua được trách nhiệm trong lòng, xem ra đang chuẩn bị cùng Đan Phượng quốc vây công trần đường quan, mà nàng đâu cho hắn có cơ hội như vậy.

Ban đêm, nàng ẩn vào Lưu phủ, giết Lưu Vân Phong.

Ngày thứ hai, tổng binh Thạch Thành bỏ mình, toàn bộ Thạch Thành náo loạn thành một đoàn, lúc này, trùng hợp thánh chỉ đến, muốn điều tổng binh thạch thành hồi kinh nhâm chức, không nghĩ tới lại xảy ra chuyện này, rất nhiều quan viên thạch thành thở dài không ngớt, người này vốn nên hưởng phúc , nhưng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy, đến tột cùng là ai máu lạnh vô tình mà giết hắn thế?

Theo thánh chỉ, còn có một quan viên khác mới đến nhậm chức tổng binh, niên kỷ chỉ có hơn hai mươi, mặt vô biểu tình, cả người như một khối băng sương, không nói lời nào đã khiến người cảm thấy áp lực rất lớn, mà tổng binh mới vừa xuất hiện, tất cả quan viên địa phương tại Thạch Thành, liền cảm thấy bất an, Lưu tổng binh vừa chết, thánh chỉ của hoàng thượng liền tới, hơn nữa liên đới toát ra một vị tổng binh , đối với nhân vật đột nhiên nhô ra này, làm rất nhiều người khó chịu, chỉ là không có nói ra miệng, bất quá thần thái ngôn ngữ tất nhiên không có chút nào cung kính.

Mạc Sầu nhìn hết thảy trước mắt, không khỏi cảm thấy lo lắng thay vị tổng binh này, chỉ là nam nhân tuổi còn trẻ này vẻ mặt lạnh lùng lơ đễnh, hắn là thân tín của Mạc Ưu, trước đây hắn cũng rất bình thường, hiện tại đúng lúc trọng dụng hắn.

"Ngươi có thể ứng phó được không?"

Mạc Sầu trước khi rời đi cuối cùng nhịn không được hỏi một câu, mà Đới tổng binh hiếm thấy được xé ra một chút khóe môi, gật đầu rời đi.

Tất cả tình huống phát sinh ở bên trong Thạch thành, Hoa Văn Bác ở Hóa Thành hoàn toàn không biết gì cả, hắn phái người bí mật truyền tin đến Thạch Thành, ước định thời gian, hai nhà bao vây đánh trần đường quan.

Trần đường quan – trong quân cơ đại doanh, một đám người đang ngồi ngay ngắn, bầu không khí nghiêm túc thâm trầm.

Ngồi phía trên nhất chính là Mộc Thanh Dao, cả người tan ở trong ánh sáng lạnh, một thân nguyệt nha y, cổ tay áo cùng cổ áo thêu viền màu xanh lục, càng tăng thêm vài phần thanh dật, tóc đen trên đầu nhẹ buộc, rồi xỏa xuống trên vai, ở nơi bắt đầu thả tóc xuống cài một cây trâm ngọc hoa nhỏ, cả người thêm tinh xảo uyển chuyển hàm xúc, chỉ là trên mặt phủ một tấm sa mỏng che lại dung nhan của nàng, làm cho rất nhiều người không tự chủ được mà suy đoán.

Nguyên soái vì sao lại luôn luôn che mặt như thế? Bởi vì lớn lên quá xấu,hay quá đẹp, nên sợ nhiễu loạn quân tâm.

Bất quá mọi người ai cũng không dám hỏi, chỉ thấy người ngồi phía trên đang xem một phong mật thư, trong đại sảnh rất yên tĩnh, chỉ tới khi nàng xem xong rồi, nhẹ nhàng đem qua đưa cho An Định Phong ở bên cạnh, An Định Phong nhìn xong lại giao cho Ngân Hiên xem một lần, cuối cùng hai người cùng nhau nhìn Thanh Dao, Thanh Dao quay đầu nhìn đám người phía trong đại sảnh, rồi chậm rãi mở miệng.

"Thật sự là quá tốt, hắn rốt cuộc cũng tính toán ra tay."

Ánh mắt nàng đột nhiên lạnh xuống, sau đó ngẩng đầu lên nhìn về phía Băng Tiêu: "Băng Tiêu, lập tức bí mật chạy tới Thạch Thành, gặp mặt Đới tổng binh của Thạch Thành , bảo bọn họ dựa theo kế hoạch mà hành sự."

"Dạ, nguyên soái", Băng Tiêu lui ra ngoài.

Sau đó Thanh Dao phân công nhiệm vụ cho mọi người: "Người ở Hóa thành sẽ phản công tới đây, chúng ta hãy chuẩn bị nghênh chiến đi, lúc này hất định phải đánh cho bọn họ một hoa rơi nước chảy, để cho bọn họ có đi không về, một trận này mà chiến thắng, tiếp theo chúng ta sẽ công chiếm hóa thành."

Thanh âm của nàng không phải thương lượng, mà là mệnh lệnh không cho nghi vấn , mỗi người ở đây đều hết lòng tin tưởng nàng, chỉ cần chuyện nguyên soái quyết định , thì nhất định sẽ thành công.

"Mạt tướng chờ lĩnh mệnh."

Mọi người đứng lên, cung kính ôm quyền lĩnh mệnh mà đi, Thanh Dao nhìn An Định Phong đi ở phía sau đám người, liền lên tiếng gọi hắn: "An tướng quân."

An Định Phong xoay người lại đi tới trước mặt Thanh Dao, cung kính ôm quyền mở miệng hỏi: "Nguyên soái còn có chuyện gì mệnh lệnh?"

"Hoa Văn bác âm hiểm giả dối, ngươi hãy phân phó đi xuống, đừng để có người trúng kế sách của hắn, hắn am hiểu cổ thuật rất sâu, chỉ cần không cho hắn tới gần, sẽ không có việc gì."

"Dạ, nguyên soái."

An Định Phong lĩnh mệnh đi xuống, trong đại sảnh, chỉ có Ngân Hiên diện vô biểu tình ngồi tựa ở ghế trên, vẻ mặt của hắn không thay đổo, một chút cũng nhìn chưa ra hắn đang suy nghĩ gì, nhưng tư thế như vậy, Thanh Dao biết hắn có chuyện phải suy nghĩ, về phần nghĩ chuyện gì thì nàng không thể biết được rồi...

Ba ngày sau, Hóa Thành bí mật cùng Thạch Thành ước định, hai đạo nhân mã sẽ vây kín Trần Đường Quan, tấn công các nàng một trước một sau lúc các nàng không để ý, cho bọn họ một người cũng đừng nghĩ bay ra ngoài.

Hóa thành – trong quan nha, Hoa Văn Bác ngồi ở trên cao, phía dưới chia làm hai bên để ngồi là hoàng thái nữ Cơ Tuyết, cùng nữ vương gia Cơ Mộng, ngoài ra còn có nữ tướng Ngọc Kiều của trần đường quan và vài tên tham tướng của nàng.

Cơ tuyết vẫn cảm thấy chuyện lần này vô cùng thuận lợi, bởi vậy có chút nghi hoặc.

"Đêm nay tấn công trần đường quan, ta sợ có âm mưu quỷ kế gì, chúng ta vẫn nên chờ một chút, để bàn bạc kỹ hơn đi."

Cơ tuyết tiếng nói vừa dứt, Cơ Mộng ngồi ở bên người nàng vẻ mặt không thể tin được: "Ngươi cho là ngươi còn có thời gian chờ sao, thật sự nếu không lấy lại được trần đường quan, chỉ sợ mẫu hoàng sẽ không bỏ qua cho ngươi."

Cơ tuyết vừa nghe Cơ Mộng nói, đã sớm tức giận đến nổi trận lôi đình, bịch một tiếng đứng lên, hé ra khuôn mặt thanh tú đột nhiên đưa đến trước mặt Cơ Mộng .

"Ngươi đừng quên, ta bây giờ còn là hoàng thái nữ, ngươi tốt nhất khách khí một chút cho ta"

"Rất nhanh sẽ không phải nữa " Cơ Mộng giận dữ lên tiếng, bất quá thanh âm cũng không lớn.

Vẫn ngồi ở trên cao, con ngươi của hoa văn bác âm ngao không gì sánh được, trên ngũ quan xinh xắn như hiện ra lời thề ở nhất định phải thắng, hắn không tin, nữ nhân Mộc Thanh Dao kia thật có thể một tay che trời, chỉ dựa vào mười vạn binh mã nho nhỏ, lại có thể làm rối loạn thiên hạ.

"Được rồi, hai người các ngươi an tĩnh một chút cho ta."

Thanh âm lạnh lẽo đột nhiên vang lên, Cơ Tuyết cùng Cơ Mộng nhìn chằm chằm nhau liếc mắt một cái rồi ngồi xuống, đối với nam tử ngồi trên cao, hai người các nàng rất sợ hãi, ai cũng không dám ở trước mặt của hắn mà cao ngạo, nếu như chọc giận hắn, chỉ có một con đường chết.

"Ngoại trừ Trần Đường quan còn lại bảy tám vạn nhân mã, cộng thêm năm vạn binh mã ở trong tay Cơ Mộng, như vậy là được mười ba vạn người, mặt khác ở Hóa Thành còn có thể lấy thêm hai vạn binh mã, như vậy tính ra chúng ta có chừng mười lăm vạn người, trong tay nữ nhân kia có bao nhiêu người, chỉ có mười vạn người, tuy rằng nàng ta có vũ khí lợi hại, nhưng mà chúng ta trước sau hai mặt giáp công thì không phải sợ nàng ta nữa, nếu nàng ta dùng cánh diều bay vào thành được, chúng ta cũng có thể làm cánh diều bay vào mà thứ vũ khí kia chỉ có thể ném xuống, chứ không có biện pháp ném lên."

Thanh âm của Hoa văn bác vừa rơi xuống, đám người bên dưới ai cũng không lên tiếng, nói thật ra, kế sách này quả là rất tốt, chẳng qua trong lòng tri phủ Hóa Thành có chút không cam lòng, Hóa Thành này đã không có bao nhiêu binh mã, nếu như lại để bọn hắn điều ra hai vạn binh mã, vậy tòa thành trì này còn lại bao nhiêu người a, nếu như bọn họ cướp không được trần đường quan, lần thứ hai thất bại, như vậy Hóa Thành sẽ khó bảo toàn, nhưng khi nhìn nam tử xinh đẹp kinh người trên cao, vẻ mặt băng hàn, con ngươi đỏ đậm, âm ngao thị máu.

Trong lúc này, ai dám chọc hắn chứ, nam nhân này tựa như một cục u ác tính, ai nếu chọc hắn, tất nhiên sẽ tự mình rước lấy kết cục không tốt.

"Vậy kế tiếp chúng ta phải làm như thế nào?"

Cơ Tuyết lên tiếng hỏi, nàng vẫn chưa quên mình và hắn đi cùng một đường, nghĩ đến đồng tâm cổ trên người, nàng không khỏi phẫn hận thêm vài phần, ngẩng đầu lên lạnh lùng trừng mắt nhìn nam nhân kia.

"Lập tức phái người làm diều, càng nhiều càng tốt, trước khi trời tối, hướng trần đường quan mà đi, người của chúng ta vừa vào thành, liền mở cửa nam, thả cho người của thạch thành tiến vào, như vậy, hai phe chúng ta hiệp lực, nhất định sẽ đánh cho nữ nhân kia cùng mười vạn binh mã hoa rơi nước chảy."

"Dạ."

Mọi người cùng kêu lên lĩnh mệnh, sau đó lui ra ngoài, ngay cả Cơ Mộng cùng Ngọc Kiều đều đã lui ra, Cơ Tuyết là người ở phía sau cùng, chỉ thấy nàng đợi tất cả mọi người rời đi, mới chậm rãi đứng ở cửa, xa xa quay đầu lại nhìn nam tử trên cao, từng chữ từng chữ, nhẹ nhàng mở miệng.

"Ta muốn nàng chết."

Nàng nói xong liền quay đầu rời đi, nhưng Hoa Văn Bác biết nàng nói người phương nào, khóe môi câu ra nụ cười âm ngao, quả nhiên không hổ là nữ nhân hắn nhìn trúng, thủ đoạn độc ác giống như hắn.

Một tia ửng đỏ cuối cùng đã tắt ở đường chân trời, Hóa Thành bắt đầu chuẩn bị làm việc tiến nhập Trần Đường quan, cánh diều lớn làm xong hơn hai ngàn cái, Ngọc Kiều từ trong mười vạn binh mã chọn lựa ra hai ngàn tinh binh, ngồi trên cánh diều lớn bay đến cửa nam, sau đó mở cửa thành ra, thả người của Thạch Thành tiến vào.

"Ngọc kiều, có tin tức không gì không, người ở thạch thành có động tĩnh gì hay không."

"Bẩm hoàng phu nương nương, mạt tướng nhận được tin tức, Thạch Thành đúng là đang chỉnh đốn binh mã, rất nhiều người đã đợt ở ngoài cửa thành ."

"Thật sự là quá tốt, trời cũng giúp ta" Hoa Văn Bác hưng phấn vỗ lên bàn trà bên cãnh một cái, rồi xoay mình đứng lên, ánh mắt tàn nhẫn nhìn giữa không trung: "Chuẩn bị phát binh."

"Dạ" Ngọc Kiều lĩnh mệnh, Cơ Tuyết cùng Cơ Mộng theo sát thân ảnh của Ngọc Kiều, ba người cùng nhau rời đi.

Tri phủ Hóa Thành dẫn một đám quan viên, đem hơn mười vạn binh mã đưa ra Hóa Thành, trên mặt của mỗi người đều lộ vẻ lo lắng, chỉ mong lần này nhất cử đoạt lại trần đường quan, như vậy Hóa Thành liền không có việc gì, chỉ cần ở trần đường quan thất bại, như vậy Hóa Thành liền là đối tượng mà họ hướng tới, bởi vì binh tướng Hóa Thành đều bị điều đi, hiện tại chỉ có số ít lính già nua yếu ớt, tối đa không vượt quá ba vạn người, đâu địch nổi mười vạn binh mã của người khác, hơn nữa mười vạn binh mã kia so với sánh bằng hai mươi vạn binh mã thì lợi hại hơn nhiều lắm.

Buổi tối, chân trời khẽ treo lên vầng trăng lưỡi liềm, gió tây bắc vù vù thổi mạnh, rất có không khí của tráng sĩ một đi không trở về, nhiều người từ trong lòng đã lộ vẻ sợ hãi, thế nhưng trên vẽ mặt cũng không dám lộ ra, bởi vì trong hành động đêm nay , có hoàng phu nương nương, còn có hoàng thái nữ điện hạ, cộng thêm một ngũ hoàng nữ, nhiều người như vậy động viên tinh thần, các nàng có cái gì phải sợ, hơn nữa binh lực các nàng đã từ nảy tám vạn người tăng đến mười lăm vạn người, lần này cũng không tin sẽ đoạt lại không được trần đường quan.

Mười lăm vạn binh mã lặng yên không một tiếng động áp sát bên ngoài trần đường quan, dưới ánh trăng mông lung trần đường quan tựa như đang ngủ say, đặc biệt yên tĩnh, không có một chút xíu thanh âm nào.

Ngọc Kiều dẫn đầu quét mắt liếc Cơ Mộng cùng Cơ Tuyết ở phía sau một cái, trong lòng luôn luôn có điểm bất an, nàng cẩn thận mở miệng.

"Thái nữ điện hạ, chỉ sợ bên trong trần đường quan có cạm bẫy, ta xem chúng ta nên rút lui ra ngoài đi."

Cơ tuyết ngẩng đầu lên nhìn tường thành cao to của trần đường quan, trên tường thành, phe phẩy tinh kỳ của Huyền Nguyệt, cây cờ nhỏ xinh đẹp loá mắt như kích thích mắt của nàng, nàng lạnh lùng hừ một tiếng, trầm giọng mở miệng.

"Nếu hoàng phu nương nương đã ra lệnh, nào có đạo lý lùi bước , chúng ta lên."

Cơ tuyết ra lệnh một tiếng, lập tức có binh sĩ nhấc lên thang mây, rất nhiều người bò lên, trên tường thành đông nghịt một hàng binh lính, mắt thấy đã muốn đặt chân lên đầu tường, mọi người ở trong lòng âm thầm vui vẻ, tường thành lúc trước yên tĩnh không tiếng động, bỗng phần phật một tiếng toát ra vô số cái đầu, chỉ thấy những người đó, mỗi người đều mang theo một hồ rượu lớn, thẳng tắp tưới lên thang mây, chớp mắt, bốn phía một mùi rượu gay mũi bốc lên, mà đúng lúc này, trên tường thành đã có người đốt đuốc ném xuống, càng ngày càng nhiều, mà rượu kia gặp hỏa liền bốc cháy, hơn tối nay là gió bắc, ngọn lửa kia thuận thế tràn ra, đốt không được một miếng tường thành, nhưng một mạch hướng về phía các nàng mà cháy, có rất nhiều binh sĩ y phục bị rót rượu, lại bị hỏa táp lên, lách cách lách cách đốt không chừa ai.

Tiếng thét chói tai hoảng sợ vang thành một mảnh.

Binh mã Đan Phượng quốc loạn thành một đoàn, lúc này, cửa thành trần đường quan mở ra, tiếng vó ngựa vang lên, giữa ánh lửa tận trời , tiếng reo hò một ngọn cao hơn một ngọn, trường thương thỉnh thoảng cuồn cuộn lướt qua, những binh lính bị vây trong biển lửa, vốn đã loạn thành một đoàn, đâu còn khả năng chịu thêm đả kích nữa, Thanh Dao chỉ phái ra năm vạn binh mã, thế nhưng lại đánh như vào chỗ không người, thây ngã khắp nơi, huyết nhục mơ hồ, trong bóng đêm, máu tràn ra dày đặc, không khí tử vong khiến người hít thở không thông bao phủ bóng đêm.

Mà bên kia hai nghìn tinh binh ngồi trên cánh diều lớn bay vào cửa thành phía nam, lại thần kỳ yên tĩnh, ngay cả thủ vệ cũng chỉ có mấy người tàn binh lão tướng, rất dễ dàng liền bị các nàng khống chế, các nàng lập tức mở cửa thành nam ra, thả người thạch thành ở ngoài tiến vào, chỉ là những kẻ này sau khi tiến vào, gặp người liền giết, căn bản không phải giết người của trần đường quan, mà là giết bọn nàng, hơn một vạn binh mã rất nhanh đem hai ngàn tinh binh vây quanh ở bên trong, một canh giờ qua.

Hai nghìn tinh binh không còn một mống, toàn bộ tử trận...

Trong đại sảnh quân doanh của Trần đường quan, Thanh Dao ngồi ở trên cao nghe chúng tướng bên dưới bẩm báo, liền thoả mãn gật đầu, xem ra hôm nay các nàng lại đại thắng, ngày mai là có thể công phá Hóa Thành,

Đúng lúc này, có người vọt vào quân cơ doanh địa, dĩ thì ra là Mạc Sầu, nàng ta sắc mặt khó coi mở miệng.

"Chủ tử, không xong, Tiểu Ngư nhi không thấy."

"Cái gì?"Chẳng những là Thanh Dao kêu lên, ngay cả An Định Phong cũng đều kêu lên, mười vạn binh mã này, người khác không biết, thế nhưng hắn thì biết, Tiểu Ngư nhi chính là trưởng công chúa, không nghĩ tới công chúa lại không thấy, nàng đi nơi nào?

"Làm sao lại xảy ra chuyện này?"

Thanh Dao rất nhanh từ chỗ cao đi xuống đến, nóng ruột bước ra ngoài, An Định Phong dẫn người theo sát thân ảnh chủ tử, lúc này Ngân Hiên từ bên ngoài đi vào, vừa nhìn thấy Thanh Dao vẻ mặt nóng ruột bất an, khẽ cau mài một chút: "Xảy ra chuyện gì?"

"Tiểu Ngư nhi không thấy."

Tiếng nói Thanh Dao vừa dứt, thần sắc của Ngân Hiên ngẩn ra, đôi môi lạnh mỏng đột nhiên mím chặt, quanh thân bao phủ sát khí, không nói thêm một lời nào liền đi theo Thanh Dao, trầm giọng nói: "Chẳng lẽ là ai đã động tay động chân?"

Đoàn người mới vừa đi ra đại môn, thì thấy dưới bóng đêm, có người rất nhanh chạy vội tới, ùm một tiếng quỳ xuống bẩm báo: "Nguyên soái. Không xong, không biết người nào bắt cóc Tiểu Ngư nhi, đứng ở trên tường thành, bảo nguyên soái lập tức qua đó, bằng không, bằng không liền?"

Người binh lính kia không dám nói tiếp, Thanh Dao đã sớm lắc mình chạy đi, ngân hiên thì theo sát phía sau, An Định Phong và những người khác cũng không rơi lại, cùng nhau hướng về phía tường thành phóng đi, nhất định là có người bắt cóc Tiểu Ngư nhi, người này đến tột cùng là ai? Có thể thần không biết quỷ không hay tiến vào trong Trần Dường Quan, chứng tỏ hắn nhất định là quen thuộc đường đi ở đây, chẳng lẽ là người nam nhân kia?

Nguồn: truyen8.mobi/t125998-thien-gioi-hoang-hau-chuong-130.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận