Hai bên đường vắng vẻ không một bóng người, chỉ có thanh âm của nhạc trúc lượn lờ ở giữa không trung, kèm theo tiếng vó ngựa chỉnh tề, Mộc Thanh Dao nhấc lên hỉ khăn đỏ thẫm, xuyên qua rèm xe màu tím nhìn cảnh sắc bên ngoài, bên ngoài liễn xa Mạc Sầu cùng Mai Tâm vẫn đi theo bên cạnh, phía sau họ là mama cùng cung nữ thái giám, cuối cùng là hàng thiết kỵ quân hộ giá chỉnh tề có trật tự, nhìn hàng lối như thế này, người không biết nhất định cho rằng hoàng thượng rất coi trọng đại hôn lần này, chỉ có nàng trong lòng hiểu rõ.
Hắn là sợ có người làm hại nàng, mà hắn không muốn mất đi viên quân cờ như nàng.
Mộc Thanh Dao chậm rãi buông hỉ khăn xuống, dáng tươi cười loá mắt đọng ở khóe môi, ánh quang tuyệt diễm.
Mộ Dung Lưu Tôn, chỉ mong là ngươi không hối hận khi đem ta bỏ vào trong cuộc, ngươi có từng nghĩ tới, quân cờ đồng dạng thị máu thì sẽ phản cốt thực chủ.
Ngoài cửa cung, nội cung môn…
Đến ngoài nội cung môn, phượng liễn dừng lại, tám ngàn thiết kỵ không thể tiến lên phía trước nên có tám cung nữ ăn mặc lộng lẫy, cung kính cẩn thận quỳ gối ngoài liễn xa: “Xin nương nương hạ phượng liễn, lên long liễn.”
Thì ra nơi này là chỗ chuyển giao, theo tổ chế quy củ của Huyền Nguyệt quốc, chỉ có hoàng hậu nương nương mới có tư cách ngồi phượng liễn, sau đó lên long liễn hướng đệ nhất cửa cung Huyền Nguyệt quốc, là Kiền Thanh môn mà đi vào, còn các nàng phi tử chỉ có thể theo hướng tây bắc Tuyên Võ môn mà đi…
Mộc Thanh Dao xuống phượng liễn, Mạc Sầu cùng Mai Tâm tiến lên một bước đỡ tiểu thư đi vào trong cung môn, chỉ thấy ở cửa cung một long liễn xa hoa đang chờ ngay đó, long liễn lớn hơn cả phượng liễn, càng thêm khí phái hoa lệ, rèm liễn làm bằng gấm tơ lụa có thiêu minh hoàng long, tượng trưng cho hoàng thượng thân phận cao nhất, trên đỉnh liễn khắc bàn long thổ châu, màu vàng của bàn long dưới ánh mặt trời càng phát sáng vạn phần, hào quang bắn ra vạn trượng, dạ minh châu trong miệng rồng tản mát ra sinh động quang huy, tăng thêm uy nghiêm cuồng mãnh cho kim long.
Trước cửa liễn xa, bức rèm che trân châu rủ xuống, từng hạt trong suốt, chiết xạ ra ánh sáng lấp lánh.
Thái giám tùy thân của hoàng thượng A Cửu công công cung kính mở miệng: “Xin hoàng hậu nương nương lên long liễn.”
Mộc Thanh Dao đang chuẩn bị lên liễn xa, không ngờ, từ trong bức rèm che vươn một đôi tay trắng mịn thon dài, bàn tay rất đẹp, đôi tay trời sinh của nghệ thuật gia, cả móng tay cũng đều cắt tỉa cẩn thận, một điểm tỳ vết cũng không có, Mộc Thanh Dao trong nháy mắt đứng ngốc ngây ngẩn cả người, nàng cho rằng người cao quý như Mộ Dung Lưu Tôn, sẽ không tiết làm cái loại chuyện như thế này, ai ngờ hắn quả nhiên ở bên trong long liễn, bất quá chuyện nàng hoảng hốt chỉ xảy ra trong chớp mắt, sắc mặt đạm nhiên thuận tiện lấy tay bỏ vào trong bàn tay to kia, chậm rãi lên long liễn.
Tay kia tuy đẹp, nhưng không có bao nhiêu độ ấm, lạnh mỏng, lạnh lùng, nàng vừa lên long liễn, liền rút tay mình lại, an phận ngồi ở một góc liễn xa, nắm chặt cây táo trong tay tượng trưng cho phú quý.
Thanh Dao đầu tuy rằng đang đội hỉ khăn đỏ thẳm, nhưng vẫn cảm nhận được trên đỉnh đầu, tầm mắt của đối phương đang lạnh lùng tìm tòi nghiên cứu ở trên người của nàng, nàng biết hoàng đế ngồi bên cạnh đang nhìn nàng.
Lấy tịnh chế động…
Trong không gian nhỏ hẹp có mùi vị nhàn nhạt của Long Tiên Hương, trộn lẫn với hơi thở nam tính gần ở chóp mũi, phảng phất như lông vũ nhẹ nhàng bay qua, Thanh Dao tận lực đem thân thể hướng bên cạnh nhích qua một chút, hi vọng tách ra khỏi cái mùi vị kia.
Nhưng nam nhân lại không khách khí, thân hình nghiên một cái, lại dựa vào nàng càng gần hơn, đột nhiên tiếng nói trầm ấm vang lên.
“Hoàng hậu của trẫm hôm nay hình như rất yên tĩnh, hoàn toàn không giống như lần trước gặp mặt?”
Đôi mắt đen trên gương mặt tuấn mỹ của Mộ Dung Lưu Tôn chợt lóe sáng, ngày đó trên thượng thư phòng, nữ tử bên cạnh đã cho hắn thấy một diện mạo thông tuệ tuyệt đỉnh, rất hấp dẫn tầm mắt của hắn, khiến cho nàng trở thành người trong cục đã được thiết từ trước, nếu như chỉ dựa vào một câu nói của sư phụ, tuyệt không phải lý do để hắn lập nàng làm hậu, chân chính làm cho hắn lập nàng làm hậu, là chính bản thân nàng.
Nàng tựa như môt ngôi sao ở chân trời, chói mắt, nóng cháy, một ngày nào đó nó sẽ phóng xuất ra năng lực kinh thiên, vì thế hắn muốn cướp về trước khi có người phát hiện được, trước tiên là giam cầm nàng, sau đó vì hắn mà nàng sẽ trổ hết năng lực. (TT: ta đã hiểu vì sao Dao tỷ sợ Tôn ca, ca thiệt khủng bố quá đi…)
Mộc Thanh Dao thân thể có chút cứng ngắc, lòng bàn tay toát ra một ít mồ hôi lạnh, tuy rằng nàng tự cho lãnh tĩnh hơn người, hơn nữa cũng không vì tình mà khổ sở, thế nhưng hắn gần gũi dựa vào nàng như vậy, ngay cả hô hấp đều thổi lên hai gò má trên mặt của nàng, mang theo một cỗ hơi thở tươi mát, làm cho nàng không biết xử trí thế nào?
Mộ Dung Lưu Tôn muốn làm gì?
Nàng không phải tiến cung như hắn mong muốn sao? Khóe môi khẽ kéo ra thanh âm lạnh như nước.
“Nếu như có thể, ta tình nguyện vĩnh viễn an tĩnh như vậy.”
Mộc Thanh Dao thanh âm tuy rằng bình thản, trong lòng không khỏi kêu lên một tiếng hận a, thật muốn trực tiếp đập chết cái tên bên cạnh, không có việc gì đem nàng tiến cung làm gì, nhưng mà nàng cũng không có cái can đảm kia a, người ta thế nhưng là hoàng đế ở ngôi cửu ngũ đấy, nếu tổn thương một sợi lông của hắn thôi, nàng ít nhất cũng bị ngũ mã phanh thây, sau đó xương thịt bị lóc từng khối từng khối xuống, ngẫm lại cái chết thảm như vậy, thôi quên đi, ta vẫn là nhịn một chút, hơn nữa nàng tuyệt đối không phải người dễ bị khi dễ như thế, ngươi cứ chờ đó cho ta đi.
Mộc Thanh Dao trong mắt phun ra tia lửa tức giận, cũng may nhờ hỉ khăn đang đắp ở trên đầu của nàng nên hoàng đế căn bản thấy không rõ biểu hiện trên gương mặt nàng, một đôi mắt hơi nhướng lên nhìn vào cây táo nàng cầm ở trên tay như suy nghĩ đều gì, trên cây táo từng đạo vết tích do lực đạo tác động lên, nàng có phải hay không đem cây táo kia trở thành hắn, luôn luôn cao cao tại thượng, không người nào có thể so với hoàng đế, con ngươi bây giờ sinh ra một tia nghiền ngẫm, nhưng ánh mắt vẫn theo sát thân thể Mộc Thanh Dao, cúi đầu nặng nề mở miệng.
“Hoàng hậu trong đầu bây giờ không phải có một loại ý niệm muốn bóp chết trẫm hay sao ?”
Hách, nam nhân này quá kinh khủng, sao lại biết ý nghĩ trong lòng nàng, phải, nàng muốn bóp chết hắn, bất quá hảo hán không nên chịu thiệt trước mắt, nàng cũng không muốn vừa vào cung đã cùng hắn đối chọi gay gắt, đó là hành vi của người ngu xuẩn, chính mình lúc này còn phải dựa vào hắn, những chuyện làm không có ý nghĩa nên bỏ qua một bên, Mộc Thanh Dao nghĩ đến đây, cuối cùng tâm tình của mình cũng ôn hoà lại.
“Thanh Dao thật sợ hãi, hoàng thượng làm sao lại có loại suy nghĩ này vậy? Đây chính là đại nghịch bất đạo, là tử tội, Thanh Dao ngay cả có gan lớn như trời cũng không dám tìm cách mưu hại hoàng thượng.”
May là có cái khăn phủ ở trên đầu, bằng không khó bảo đảm ánh mắt không tiết lộ trong lòng của nàng đích thực đang tìm cách giết hắn, bất quá hoàng thượng tuyệt đối không phải là kẻ dễ bị gạt gẫm, hơn nữa nơi này cách Kiền Thanh môn còn cách một đoạn, tổng yếu cũng nên tìm một ít chuyện để làm, loại trò chơi mèo vờn chuột tựa hồ chơi rất tốt.
“Phải không?”
Hắn mang theo hơi thở tươi mát phả vào làm lay động hỉ khăn của nàng, đôi mắt phân minh mang theo nồng đậm nghi vấn cùng tiếu ý bị đè nén, Mộc Thanh Dao sắc mặt lạnh lẽo, đã biết nam nhân này đang trêu đùa nàng, không nghĩ tới thái độ làm người cơ trí khôn khéo như Huyền đế cũng có mặt xấu.
“Hoàng thượng, đùa giỡn với Thanh Dao cảm giác tốt lắm sao?”
Thanh Dao lạnh lùng chất vấn, trong long liễn lập khắc bao phủ một tầng nhợt nhạt lãnh khí, Huyền đế thấy bị người ta khám phá tiểu quỷ kế, lập tức thân thể dời ra xa, thu lại thần thái phóng đãng không kềm chế được, khôi phục một lần bộ dáng cao cao tại thượng, chỉ có thể xa xa nhìn không thể chạm vào, đôi mắt băng đầm dường như thấy được đều ngoài dự liệu, nó xuyên thấu qua bức rèm che ngọc bích nhìn thẳng phía trước.
“Trẫm chỉ là cảnh cáo ngươi, đừng chơi bất luận trò chơi gì với trẫm, bằng không, không may không phải chỉ có bản thân ngươi, mà còn Mộc gia ở phía sau ngươi nữa.”