Thiên Hạ Kiêu Hùng Chương 264 : Bằng mặt không bằng lòng

Thiên Hạ Kiêu Hùng
Tác giả: Cao Nguyệt
Chương 264: Bằng mặt không bằng lòng

Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê truyện









Mặc dù Dương Quảng không ở lại quận Ngũ Nguyên mà đi thẳng tới thành Đại Lợi, nhưng đội ngũ của ông ta thật sự quá mức khổng lồ, năm trăm ngàn đại quân liên tục đi hai trăm dặm, ba ngày ba đêm đều chưa đi xong. Thậm chí Dương Quảng đã chấm dứt thị sát, rời khỏi quận Ngũ Nguyên, đội quân theo sau ông ta mới vượt qua Hoàng Hà tiến vào quận Ngũ Nguyên.

Tuy rằng năm ngoái trước khi đi tuần tra, Dương Quảng từng chọn dùng đề nghị của Thái Thú Chu Pháp Thượng là dùng phương trận hành quân, nhưng trận pháp này chỉ thích hợp trên thảo nguyên rộng lớn, không thích hợp tại vùng Trung Nguyên non nước phức tạp, nên không lâu sau, Dương Quảng liền hủy bỏ phương trận hành quân.



Đội ngũ vây quanh Lục Hợp thành bắt đầu chậm rãi đi về hướng bắc đến thành Đại Lợi. Hơn ngàn quan viên triều đình cũng hỗn loạn trong đội ngũ, có ngồi xe, có cưỡi ngựa phờ phạc đi theo đội quân đại Tùy lên phía Bắc.

Vũ Văn Hóa Cập thân là Thái Phó Thiếu Khanh cũng đi theo chủ yếu là nhóm hoạn quan triều đình, nhưng ngược lại với sự bơ phờ của đám quan trong triều, tâm trạng Vũ Văn Hóa Cập rất tốt, hoặc là nói y có chút khẩn trương. Sau khi tiến vào quận Ngũ Nguyên, y liền ở đó chờ đợi tin tức.

Đội thương của y cũng vào mấy ngày nay tiến vào quận Ngũ Nguyên mua lá trà, sau đó trực tiếp từ Ngũ Nguyên xuất ra biên ải, tới Đột Quyết.

Sở dĩ đội thương lựa chọn xuất ra biên ải từ quận Ngũ Nguyên xa xôi, nguyên nhân lớn là quận Mã Ấp từ năm ngoái đến nay đã gia tăng việc kiểm tra đối với vật phẩm trái với lệnh cấm, cực kỳ nguy hiểm. Mà lần này, những thứ đội thương y mang theo là hàng vạn binh khí nhập vào Đột Quyết. Những binh khí này có thể mang đến cho y ba mươi vạn xâu tiền, bất luận thế nào, y khó có thể kháng cự được.


Mà phía bên quận Ngũ Nguyên bởi vì Hoàng đế đi tuần, hầu hết quân đội đều đã dùng để bảo vệ sự an toàn của Hoàng đế, mức độ việc kiểm tra vật phẩm bị cấm cũng theo đó mà giảm xuống. Dựa vào cơ hội này, Vũ Văn Hóa Cập liền quyết định liều lĩnh, đội thương của y từ quận Ngũ Nguyên lấy danh nghĩa ra biên ải để buôn lá trà.

Mặc dù y có chút kiêng dè đối với Dương Nguyên Khánh, nhưng việc cửa hàng sắt lần trước, Thánh Thượng không có truy cứu, lá gan của y càng lúc càng lớn. Quan trọng hơn là, việc bán hàng cấm kiếm được lợi nhuận kếch sù làm y không thể kháng cự được, che mất tầm mắt và lý trí của y.

Hai ngày nay Vũ Văn Hóa Cập vẫn nôn nóng bất an chờ tin tức, tính thời gian thì cũng gần tới rồi, trong lòng y càng lúc càng khẩn trương.

Ngay lúc Vũ Văn Hóa Cập đang lo lắng không yên thì có tiếng vó ngựa truyền đến, Vũ Văn Hóa Cập tinh thần phấn chấn, quay đầu nhìn lại, thấy một quan quân Hổ Bí Vệ quân phục đỏ rực đang chạy gấp tới, đúng là Vũ Văn Trí Cập em trai y.

Năm ngoái vương triều Đại Tùy đã cải cách quân chế, thay đổi từ Phiêu Kỵ quân thành Ưng Dương phủ. Phiêu Kỵ tướng quân đổi thành Ưng Dương lang tướng, Phó tướng Xa Kỵ tướng quân đổi thành Ưng Dương phó Lang tướng, còn cấm quân trực tiếp lệ thuộc Hoàng Đế thì đổi thành Hổ Bí vệ. Vũ Văn Trí Cập là một Hổ Bí lang tướng, quan cấp ngũ phẩm.

Vũ Văn Hóa Cập thấy em trai đến, trong lòng mừng rỡ, y thừa dịp các quan viên xung quanh không để ý, liền rời khỏi đội ngũ.


- Có tin tức gì không?

Dưới sự che chắn của Đại Kỳ, Vũ Văn Hóa Cập khẽ hỏi, Vu Văn Trí Cập cười gật đầu:
- Rất thuận lợi, đội thương đã tiến vào quận Ngũ Nguyên, chia làm hai bộ phận, một bộ phận đi mua lá trà, một bộ phận khác thì lấy sắt ở huyện Cửu Nguyên đợi lá trà đến thì hai đội ngũ tụ hợp lại rồi tái xuất ra biên ải, hẳn là không có vấn đề gì.

Vũ Văn Hóa Cập ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Nơi này dù sao cũng là địa bàn của Dương Nguyên Khánh, chúng ta phải đề phòng hắn, nên cẩn thận một chút. Đợi sau khi hai đội tụ hợp với nhau, ngươi dẫn theo một vài huynh đệ hộ tống bọn họ ra biên ải, cho dù bị kiểm tra, ngươi cũng có thể ứng phó.

- Được rồi! Đêm nay đệ sẽ tìm cơ hội rời khỏi đơn vị, tranh thủ ngày kia ra biên ải.

Vũ Văn Hóa Cập gật đầu:
- Số binh khí lần này ngàn vạn lần không thể sơ suất.

Hai huynh đệ lại bàn bạc một lát, Vũ Văn Trí Cập liền quay ngựa xuống phía Nam, đợi tin tức của đội thương. Sự căng thẳng trong lòng Vũ Văn Hóa Cập rốt cuộc đã thả lỏng.

Lúc chạng vạng, Lục Hợp thành của Dương Quảng đã đi qua huyện Cửu Nguyên đến phía đông hơn mười dặm. Tuy rằng không dự định thị sát huyện Cửu Nguyên, nhưng sắc trời đã tối muộn, Dương Quảng liền hạ lệnh hạ trại, sáng mai lại đi tiếp.

Trên Lục Hợp thành có thương xe, số lượng thương xe tạo thành hai vòng xoay quanh Lục Hợp Thành. Trên xe, trường thương dày đặc chĩa ra ngoài, có thể chống đỡ kỵ binh xông tới. Vòng trong trên mặt đất vãi đầy chông sắt, dù là phá tan được thương xe, kỵ binh ở vòng trong cũng khó mà đi được nửa bước. Không chỉ có vậy, sát rìa Lục Hợp thành đầy sàng nỏ, mặt trên đặt vòng cơ nỏ, lấy dây thừng buộc chặt lại, chỉ cần có người chạm phải dây thừng, cơ nỏ sẽ xoay tròn bắn thẳng về phía nơi chạm vào dây thừng. Mặt khác, bốn phía còn đầy những vật phẩm báo động như linh trụ, chùy gỗ và phiến đá. Ba nghìn giáp sĩ phân chia làm ba ca ngày đêm tuần tra trên đầu thành, đề phòng vô cùng nghiêm ngặt.


Đại thần đến yết kiến cũng phải có người chuyên môn dẫn dắt đi vào trong, chỉ hơi vô ý là sẽ chết oan uổng.

Đội ngũ dừng lại hạ trại. Trước lúc hạ trại hơn một canh giờ, Vi Tự Vân liền dẫn mấy trăm binh sĩ tùy tùng đem hơn vạn con bò dê đưa tới trong quân đội, lại đưa tới mấy chục thùng rượu nho tốt và trên trăm thùng rượu sữa ngựa. Bởi vì đội ngũ quá dài, hầu hết đội quân còn chưa tiến vào quận Ngũ Nguyên. Lúc này cũng chỉ cần cung ứng đủ cho Hoàng đế, trên trăm quan viên cùng với mấy vạn binh lính đã tiến vào trước.


Trong quân có nhà bếp riêng biệt, khi bọn họ tiếp nhận lương thực gia súc liền bắt đầu giết bò mổ dê, chuẩn bị cơm chiều. Sau khi đội ngũ đã hạ trại xong thì cơm chiều đã chuẩn bị sẵn sàng. Một đội thị vệ đem thức ăn bò dê đã được nấu nướng chế biến tỉ mỉ bưng lên Lục Hợp thành và doanh trướng các quan viên.

Các đại thần cả ngày đi lại vất vả, ban đêm còn phải tập trung xử lý công việc. Hoàng đế đi tuần nhưng không có nghĩa là là triều đình ngừng hoạt động. Bởi vậy chủ yếu các đại thần đi theo trên thực tế chính là bảo đảm triều đình được hoạt động.

Đại thần cấp bậc ngũ phẩm trở lên có thể ngồi xe ngựa, có thể ở trong xe ngựa xử lý một số công vụ, nhưng rất nhiều công việc cần phải bàn bạc thương lượng mới có thể đưa ra được quyết định, bởi vậy sau khi hạ trại xong, trong các doanh trướng của các đại thần vô cùng náo nhiệt, các quan viên thảo luận với nhau, trình bày những ý kiến của Bộ mình.

Triều đình tạm thời là do một số lượng lớn lều lớn và mấy chục lều nhỏ có thể dung nạp được mấy ngàn người mà tạo thành. Lều lớn là do Vũ Văn Khải chế tạo ra, có thể nói là vua của các loại lều, vương tọa của Đột Quyết cũng chỉ có loại nhơ nhỡ mà thôi. Nó đại diện cho triều đình tạm thời, bốn phía là những lều nhỏ hơn như sao vây quanh mặt trăng có thể dung nạp được mấy trăm người, mỗi đỉnh lều nhỏ đều là một bộ tự.


Lúc này, trong các lều lớn đều có tiếng người ồn ào, các đại thần thảo luận công việc, vừa ăn cơm chiều, vừa không ngừng có các bộ lại cầm công văn chạy ra chạy vào, còn có những binh lính phục vụ cơm nước bưng thức ăn đi vào trong lều.

Dương Nguyên Khánh dưới sự dẫn đường của Lễ Bộ Viên Ngoại Lang Bùi Tấn tìm đến lều lớn của Lễ Bộ. Trước cửa lều lớn, Dương Nguyên Khánh bất ngờ gặp Cao Quýnh. Năm ngoái Cao Quýnh tại Bắc Thịnh đã hai lần làm Hoàng đế Dương Quảng tức giận mà bị giáng xuống làm Lễ Bộ thị lang, nhưng trên thực tế không có bất cứ kẻ nào dám sai khiến lão tướng quốc đức cao trọng vọng này đi làm việc, trên cơ bản thì ông là một quan viên nhàn tản.

- Nguyên Khánh!

Cao Quýnh kinh ngạc gọi hắn. Nhiều năm nay ông luôn buồn bực không vui, trên mặt hiếm thấy nụ cười, nhưng hôm nay bất ngờ gặp được Dương Nguyên Khánh, trên mặt Cao Quýnh xuất hiện dáng vẻ tươi cười hiếm hoi.


- Ngươi tới Lễ Bộ làm gì?
Cao Quýnh cười hỏi.

Dương Nguyên Khánh chỉ vào lều lớn, bất đắc dĩ cười khổ:
- Ta đi gặp phụ thân!


Cao Quýnh “ô” lên một tiếng, trên nét mặt càng tươi hơn, ông ta đấm bả vai Nguyên Khánh, cười nói:
- Vậy là đúng rồi, sao có chuyện cha con không nhận nhau chứ, khiến người ta lên án đó. Nửa năm trước, Thái Sử Lệnh Dửu Chất và Nội sử thị lang Tiết Đạo Hành còn liên kết tố cáo nhà ngươi, chỉ trích ngươi bất hiếu, dẫn đến trong triều bàn luận rất lớn, đối với ngươi vô cùng không có lợi. Ta cũng đã muốn tìm cơ hội khuyên nhủ ngươi, nhưng ngươi có thể tự mình nhận thức được vấn đề nghiêm trọng, thật không còn gì tốt hơn.

Nửa năm trước phát sinh vụ án buộc tội ở kinh thành, Dương Nguyên Khánh cũng có nghe thấy, tuy cuối cùng vụ buộc tội đã được Hoàng đế Dương Quảng áp chế, không còn phát sinh nữa nhưng Dương Nguyên Khánh vẫn từ trong đó cảm nhận được áp lực rất lớn. Hắn luôn ở vào thế lựa chọn lưỡng nan, một mặt hắn biết Hoàng đế Dương Quảng không hi vọng hắn về Dương gia, thậm chí năm đó hắn bị khai trừ tộc tịch, cũng liên quan tới Dương Quảng.

Nhưng mặt khác, phụ thân hắn, Dương Huyền Cảm đã bày tỏ sự hối hận với hắn nhưng hắn lại cự tuyệt không thỏa hiệp, vẫn duy trì sự im lặng, khiến cho hắn chịu sự trách móc, đặc biệt khiến cho các đại thế gia bất mãn với hắn, cho rằng hắn vi phạm đạo lý làm người. Một mặt là sự ngăn cản của Hoàng đế, mặt khác là áp lực của sĩ tộc, khiến cho hắn ở vào thế khó xử. Hôm nay Dương Lệ Hoa lại đưa ra cho hắn một số ý kiến, muốn hắn hòa giải với phụ thân, ít nhất không mất thể diện, để tránh người ngoài chê trách. Dương Nguyên Khánh chấp nhận phương án này, tương lai hắn muốn được sĩ tộc ủng hộ, hắn nhất định phải học cách biết thỏa hiệp.

Mặc dù hắn cũng biết, thỏa hiệp này có thể khiến cho Dương Quảng bất mãn, nhưng suy về lâu dài, hắn vẫn quyết định hòa giải với phụ thân hắn.

Hắn liền gật đầu nói:
- Ta hẳn là nên gặp phụ thân, cũng làm trọn vẹn tình nghĩa của người chủ.

Cao Quýnh vui mừng nói:
- Đợi lát nữa gặp phụ thân ngươi xong thì vào trong lều của ta một chút, ta muốn nói chuyện với ngươi.

- Đợi lát nữa đi! Ta nhất định tới!

Cao Quýnh cười tủm tỉm vỗ vỗ bờ vai của hắn, xoay người liền đi. Dương Nguyên Khánh nhìn bóng dáng gầy giơ xương của ông, không khỏi trong lòng có chút kỳ quái, trên lịch sử Cao Quýnh hình như là đã bị giết năm trước, không biết vì sao lại còn sống?

Vận mệnh của Cao Quýnh, trên lịch sử vào năm Đại Nghiệp thứ ba, Cao Quýnh và Hạ Nhược Bật nghị luận với Dương Quảng quá sâu về người Độc Quyết, kết quả dẫn đến Dương Quảng tức giận, lấy tội phỉ báng triều đình nhân cơ hội giết ba người Cao Quýnh, Hạ Nhược Bật và Vũ Văn Bật. Nhưng bởi vì Hạ Nhược Bật sớm đã chết, còn Vũ Văn Bật vì vụ án Độc Cô La mà sợ hãi không dám nói, việc nghị luận liền không phát sinh, rốt cuộc khiến cho Cao Quýnh tránh khỏi việc bị giết vào năm Đại Nghiệp thứ ba mà chỉ bị giáng chức.

Ở sau lưng lều lớn Lễ Bộ, có một tòa lều nhỏ nối liền đến, để cho Thượng thư chuyên xử lý việc triều đình. Lúc này, Lễ Bộ Thượng thư Dương Huyền Cảm đang ở trong lều nhỏ ăn cơm tối, so với ý chí hăng hái của vài năm trước, ông đã trở nên lặng lẽ hơn, cũng già đi không ít.

Cho dù gia tộc họ Dương cố gắng tranh thủ tước vị, nhưng Dương Huyền Cảm cuối cùng cũng không chính thức đạt đến chức Sở quốc công, chỉ được chức giả Sở công, cũng là không phải Sở quốc công chính thức.

Ngoại trừ không có được tước vị như ý muốn ra, về các mặt khác thì Dương Quảng đối với ôngcũng không tệ, ông được kế thừa chức tán quan Tư Đồ của phụ thân, đảm nhiệm Lễ Bộ Thượng thư.

Nhưng trong lòng Dương Huyền Cảm hiểu được, đây kỳ thực là Thánh thượng đưa ra sách lược vừa mềm vừa cứng. Trong triều có rất nhiều môn sinh của phụ thân ông, Thánh thượng muốn đàn áp Dương gia, lại không dám làm quá đáng quá, ở ngoài mặt đề bạt ông để che giấu, nhưng sau lưng lại nghiêm khắc đả kích Dương gia. Nhị thúc của ông là Dương Ước vì bái tế mộ huynh trưởng mà bị cách chức, mấy huân chức của thứ đệ cũng bị cách bỏ. Chờ khi Nhị thúc của ông bệnh tình nguy kịch, lại lần nữa bổ nhiệm Nhị thúc ấy làm Thái Thú quận Tích Dương , không lâu sau thì Nhị thúc bệnh chết.

Hoàng đế ngoài mặt thì ân sủng nhưng sau lưng thì chèn ép hiềm nghi, khiến cho trong lòng Dương Huyền Cảm hết sức hậm hực, hơn nữa đứa con cả Dương Tuấn đảm nhiệm Huyện lệnh huyện Thượng Đảng nhiều năm mãi vẫn không được đề bạt, mà con thứ Dương Vanh lại hư hỏng, biến thành một đứa con nhà giàu sang quyền quý ăn chơi trác táng. Lâu ngày, cảm giác thất vọng khiến cho trong lòng Dương Huyền Cảm bắt đầu sinh ra lòng oán hận Dương Quảng, nhưng ông ta lại không dám có chút biểu lộ, chỉ để ở trong lòng, suốt ngày buồn bực không vui.

Nhìn thấy quận Ngũ Nguyên, Dương Huyền Cảm lại nghĩ tới đứa con Dương Nguyên Khánh, nghĩ đến phụ thân đối với Dương Nguyên Khánh luôn luôn yêu thương, nghĩ đến chính mình có mắt không tròng, vứt bỏ viên minh châu đi, theo tuổi tác già dần, ông bắt đầu nhớ lại thái độ lạnh lùng của mình đối với Dương Nguyên Khánh khi còn bé, khiến cho trong lòng ông càng thêm hối hận, hôm nay cả ngày ông ta buồn bã không vui.

Lúc này, một người làm tiến lên thi lễ:
- Bẩm báo Thượng thư, Dương tổng quản tới gặp!

Dương Huyền Cảm nhất thời không có phản ứng gì, liền kỳ quái hỏi:
- Dương tổng quản nào?

Tên người làm cười khổ một chút, nói thẳng:
- Chính là Nguyên Khánh công tử!

- Hả?

Dương Huyền Cảm bỗng dưng đứng lên, ngây người, Nguyên Khánh đến đây sao?

Một lúc, ông chậm rãi ngồi xuống, ông vẫn còn cảm thấy không thể tin nổi, giống như đang nằm mơ vậy, nhưng ông chỉ ngỡ ngàng một chút rồi lập tức nói:
- Mau! Mau mời nó vào!

Một lát sau, Dương Nguyên Khánh đi vào sau lều, ánh mắt hắn phức tạp nhìn phụ thân. Từ nhỏ tình cảm của hắn đối với phụ thân rất nhạt nhẽo, ở một mức độ nào đó, ông nội Dương Tố đã thay thế được vai trò người cha trong lòng hắn. Nhưng bất luận thế nào, đây chính là người đã sinh ra hắn, cùng huyết mạch với hắn.

Hắn ổn định tiến về phía trước thi lễ:
- Nguyên Khánh tham kiến phụ thân.

Trong lòng Dương Huyền Cảm dâng lên một sự chua xót khôn cùng, đứa con vẫn không chịu quỳ trước ông.

- Nguyên Khánh, ngồi xuống đi!

Dương Huyền Cảm không dám vì đứa con không quỳ mà tức giận, trước kia ông sẽ bất mãn, mà bây giờ thì không. Trong lòng ông hiểu rõ, Dương Nguyên Khánh chịu gặp ông đã là một thỏa hiệp rồi, nếu như ông lên mặt là phụ thân, cuối cùng bọn họ sẽ không vui mà tan.

Dương Nguyên Khánh ngồi xuống, Dương Huyền Cảm lại cười hỏi:
- Ăn cơm chưa?

- Vẫn chưa! Lát con về mới ăn sau.

- Vậy cùng ăn đi!

Dương Huyền Cảm lập tức mệnh:
- Bưng một phần thức ăn lên!

Dương Nguyên Khánh cũng không cự tuyệt, rất nhanh, tên người làm bưng lên một phần thức ăn, còn có hai người khác bưng lên một cái bàn nhỏ. Dương Nguyên Khánh ngồi trên chiếu, cũng cười hỏi:
- Phụ thân cảm thấy thức ăn ở đây thế nào?

Dương Huyền Cảm cười gật gật đầu:
- Có thể ăn được thịt bò, đây chính là có lộc ăn, mọi người đầu rất khen ngợi điểm này. Ở Trung Nguyên, tùy ý làm thịt bò, trước tiên thì bị đánh sáu mươi gậy sau thì bị trị tội , cũng chỉ có biên ải mới có thể nếm thử được.

Dương Huyền Cảm lại quan tâm hỏi han:
- Lần này tuần tra phía Bắc có gây áp lực lớn cho quận Ngũ Nguyên không, là ta nói đến vấn đề cống hiến lương thực thực phẩm.

Dương Huyền Cảm dù sao cũng là Lễ bộ Thượng thư, ông biết rõ vấn đề hiến lương thực gây cho địa phương tai nạn nghiêm trọng như thế nào. Khi tuần du đến Giang Nam đã khiến cho nông dân hai bên kênh đào Vận Hà trong phạm vi hai trăm dặm toàn bộ phá sản, hậu quả xấu của việc cống hiến lương thực thức ăn này khiến cho tất cả đại thần đều lo lắng. Rất nhiều người đều cho rằng, đây là do lương thực Lạc Dương không đủ, Thánh thượng bị bức mà nghĩ đến biện pháp giải quyết này, là để địa phương dâng lương thực, tuy có chút hoang đường, nhưng Dương Huyền Cảm cũng cảm thấy có lý.

Dương Nguyên Khánh hơi hạ thấp người nói:
- Cũng không sao! Dù sao quận Ngũ Nguyên dựa vào thảo nguyên, có thể từ trên thảo nguyên lấy được bò dê, chúng con dùng lá trà để trao đổi, trên cơ bản giải quyết được vấn đề này.

Dương Huyền Cảm liếc mắt nhìn Dương Nguyên Khánh, thản nhiên nói:
- Con không sợ có người buộc tội con tư thông Đột Quyết sao?

Nguồn: tunghoanh.com/thien-ha-kieu-hung/quyen-7-chuong-264-ICCaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận