Thiên Hạ Kiêu Hùng
Tác giả: Cao Nguyệt
Quyển 15: Phong Khởi Vân Dũng Hà Đông Đạo
Chương 619: Mối hận mất nước
Nguồn dịch: Nhóm dịch Đọc Truyện Đêm Khuya
Sưu tầm: tunghoanh.com
Nguồn truyện: niepo
Dương Nguyên Khánh để quân sĩ ở quận Hà Đông nghỉ ngơi và chỉnh đốn mấy ngày, chuẩn bị trở về Thái Nguyên, đại quân Bắc Tùy bắt đầu điều tra về tình hình người nhà với quy mô lớn. Dựa theo bình quân một tên binh lính có ba người nhà cứ thế mà tính toán, lần này có mấy chục ngàn người dời đi Hà Đông. Đương nhiên, cũng không phải người nhà nào đều tình nguyện chuyển về phía Đông, nhưng dựa theo tính toán, phỏng chừng cũng có ba mươi ngàn người từ các nơi ở Quan Lũng dời đi Hà Đông.
Nhóm đầu tiên gồm có hơn mười hai ngàn gia đình quân nhân theo qua sông Bồ Tân, dưới sự hướng dẫn của quan viên Bắc Tùy, vội vàng dắt xe bò, ngựa, lừa mang theo toàn bộ gia sản ít ỏi, dìu già dắt trẻ đi qua cầu nổi.
Ngay lúc Dương Nguyên Khánh điều quân tác chiến ở quận Hoằng Nông, là lúc mười mấy tên quan viên và hơn ba trăm học sinh từ Thái Nguyên chạy tới quận Hà Đông sẵn sàng chuẩn bị tiếp đón số gia đình quân nhân. Lần này tiếp nhận các gia đình quân nhân là do Hộ Bộ Thượng Thư Đỗ Như Hối toàn quyền phụ trách, Dương Nguyên Khánh vừa mới trở về phủ Nguyên soái Hà Đông liền lập tức bổ nhiệm Trưởng sử Lý Tĩnh dẫn mười ngàn quân đội tới trợ giúp.
Trong vùng đất trống ở giữa trong vòng hơn mười dặm từ Bồ Tân qua đến Hà Đông đã dựng lên mấy ngàn căn lều trại. Bên cạnh sông Hoàng Hà được đặt hơn mười bàn lớn, dựa theo các quận huyện Quan Lũng lần lượt đăng ký. Trước mỗi bàn lớn đều có một đội ngũ xếp hàng thật dài, một vị quan viên và một học sinh phụ trách một bàn. Trong đó quan viên làm thủ tục đăng ký, còn học sinh ở một bên lật xem danh sách binh lính, tra tìm đối chiếu với binh lính, viết lời chú giải ở dưới tên.
Dương Nguyên Khánh được mấy trăm thân binh hộ vệ đi xuống, đứng thị sát tình hình đang diễn ra ở bên bờ sông Hoàng Hà, rồi hắn lập tức lên thuyền khởi hành, hắn cần nói với Đỗ Như Hối vài câu.
Dương Nguyên Khánh xoay người xuống ngựa. Chậm rãi đi đến trước ba chiếc bàn lớn, cười híp mắt nhìn nhóm di dân đang làm thủ tục đăng ký. Người phụ trách đăng ký là một quan viên rất trẻ tuổi, chỉ khoảng hai mươi, họ Tiếu, là một vị tòng sự Bộ hộ. Anh ta và một học sinh trẻ tuổi khác phụ trách đăng ký cho thân nhân binh lính ở ba huyện: huyện Quắc, huyện Trần Thương và huyện Hòa Mi.
Hai người thấy Dương Nguyên Khánh đứng ở phía sau bọn họ, sợ tới mức lập tức đứng lên, vội vàng thi lễ,
- Ty chức không biết tổng quản ở sau người ta, xin thứ lỗi.
Dương Nguyên Khánh khoát tay cười nói:
- Cứ làm việc bình thường, không cần quan tâm đến ta.
Hai người ngồi xuống, lúc này đến lượt một vợ chồng già dẫn theo con dâu và cháu trai, tổng cộng bốn người, ông lão khom người cười:
- Con ta tên là Tống Đạo Vũ.
Vẻ mặt Tòng sự ôn hoà cười nói:
- Lão nhân gia không cần khẩn trương, mời nói cho ta biết: ông thuộc thôn, xã, huyện nào?
Tiểu nhân là người ở huyện Trần Thương, xã Bản Kiều, Tống gia thôn, con trai tên là Tống Đạo Vũ.
Tòng sự cầm bút viết nhanh lên tấm thẻ giấy cứng, học sinh ở bên cạnh lấy danh sách tra tìm. Ánh mắt Dương Nguyên Khánh nhạy bén, lập tức nhìn thấy. Hắn tự tay chỉ vào tên Tống Đạo Vũ, cậu học sinh mặt đỏ lên, hỏi:
- Lão nhân gia tên là Tống Trường Đệ phải không?
Ông lão ha hả cười nói:
- Chính là ta, cả nhà chúng ta từ trước đến nay đều nương nhờ vào đứa con này.
Làm đăng ký xong, giao cho lão một miếng thẻ đồng cười nói:
- Lão cầm lấy thẻ đồng này đi về phía sau lều lớn nghỉ ngơi. Thẻ đồng này nhất định phải bảo quản cho tốt, khi các quận huyện cung cấp đồ ăn đều phải dựa vào thẻ này mà lĩnh.
- Nhất định cất kỹ! Nhất định cất kỹ!
Ông lão đem thẻ đồng cất vào người, bà vợ bên cạnh ông ta lại lầm bầm nói:
- Chỉ có một tấm thẻ đồng thôi à, cái gì cũng không cho nữa sao?
Dương Nguyên Khánh khẽ mỉm cười, cao giọng hướng tới tất cả gia đình quân nhân nói:
- Mọi người trước tiên về phía lều lớn ở phía sau nghỉ ngơi, lúc nào xuất hiện tình hình đặc biệt lúc ấy sẽ cấp cho mỗi gia đình một con ngựa, ba tấm da dê, năm đấu gạo và hai mươi xâu tiền, sẽ có quân sĩ hộ vệ mọi người tiến về phương Bắc.
Những người xếp hàng xung quanh đều hưng phấn lên, rõ ràng còn có thể nhận một con ngựa, mọi người đều xì xào bàn luận. Cụ già này là người từng trải nhiều, nhìn ra Dương Nguyên Khánh có thân phận không giống bình thường, thấy bên cạnh hắn có nhiều tùy tùng như vậy, lão bèn cười rồi tiến lên kéo Dương Nguyên Khánh qua một bên, thấp giọng hỏi:
- Xin hỏi vị tướng quân này, quân bắc Tùy có thể cho chúng ta bao nhiêu đất đai, nghe nói còn có thể miễn thuế hả?
- Còn tùy nơi mà lão muốn đến, nếu nguyện ý đi quận Định Tương, mỗi gia đình sẽ được cấp 150 mẫu đất vĩnh viễn. Nếu bố trí định cư ở quận Mã Ấp là 120 mẫu, quận Lâu Phiền là tám mươi mẫu, quận Thái Nguyên chỉ có bốn mươi mẫu, mà nam quận Thái Nguyên chỉ có ba mươi mẫu. Dù sao phương bắc đất đai cũng rộng lớn hơn, đều miễn thuế như nhau, năm năm miễn thuế, sau năm năm giảm phân nửa, nếu binh lính bỏ mình, gia đình quân nhân sẽ được miễn thuế mãi mãi.
Dương Nguyên Khánh nhìn thấy ông lão hơi do dự, liền cười hỏi:
- Ông lão tình nguyện đi nơi nào định cư?
Trên mặt ông lão lộ ra vẻ khó nghĩ, ông ta muốn định cư ở quận Thái Nguyên, nghe nói phương bắc có người Đột Quyết, nhưng ở đấy đất đai được cấp lại nhiều hơn hấp dẫn lão, 150 mẫu đấy! Chỉ việc đem đi bán thì chuyện giàu lên cũng không có gì khó.
- Chuyện này... Ta muốn thương lượng với con trai một chút, đa tạ Tướng quân, xin hỏi tướng quân họ gì.
- Ta họ Dương.
Dương Nguyên Khánh cười nói.
- Ồ! Họ Dương, cùng một họ với Hoàng đế Bắc Tùy Dương Nguyên Khánh à.
Lúc này, từ phía sau Dương Nguyên Khánh truyền tới một thanh âm giòn giã giã,
- Ông lão, vị tướng quân trước mặt ngươi chính là Dương Nguyên Khánh, chỉ là người không phải Hoàng đế Bắc Tùy, mà là Sở Vương.
Dương Nguyên Khánh vừa quay đầu lại, chỉ thấy Công chúa Đan Dương Dương Phương Hinh đang đứng ở phía sau hắn, mặt nàng được che bởi một chiếc khăn lụa mỏng manh, mơ hồ có thể thấy khuôn mặt của nàng. Rất mơ hồ, trong giọng nói của nàng cũng không có ý cười, cũng không có ý giận, mà là một loại giọng điệu rất bình thản, khiến người nghe khó đoán được ý nghĩa chân chính. Tiểu cung nữ Ngọc nhi đứng ở sau lưng nàng, vẻ mặt cười như hoa nở.
Ông lão nghe nói vị tướng quân tuổi trẻ ở trước mặt chính là Dương Nguyên Khánh người nổi tiếng thiên hạ, vậy mà mình còn kéo cánh tay của hắn, sợ tới mức vôi vàng quỳ xuống,
- Tiểu dân không biết, mong Hoàng Đế Bệ Hạ tha mạng!
Người bên cạnh đều kinh hô, lập tức lui về phía sau, vài tên thân binh tiến lên, vây Dương Nguyên Khánh vào giữa đội ngũ, Dương Nguyên Khánh nâng ông lão dậy, cười trấn an hắn nói:
- Lão nhân gia không cần sợ hãi, con của ngươi là binh lính của ta, vậy ngươi cũng là trưởng bối của ta, nhưng ta không phải Hoàng đế, lần sau gặp ta, gọi ta là Dương tổng quản, vậy là tốt lắm rồi.
Ông lão trong lòng cảm kích, chắp tay nói:
- Đa tạ Dương tổng quản đã đưa cả nhà chúng ta đến đây, để cho chúng ta có thể đoàn tụ.
Dương Nguyên Khánh vỗ vỗ ông lão, chỉ vào một gã thân binh nói:
- Đưa cả nhà ông lão đến lều lớn nghỉ ngơi. Nói cho quan viên nơi đó, nói là ta có lệnh, phàm những ai là người già, phụ nữ và trẻ em, đều được cấp thêm một lừa, để bọn họ không phải đi bộ.
Ông lão vái tạ thiên ân, dẫn người nhà đi theo thân binh đến lều lớn, khi đi ra được mấy chục bước. Ông lão bỗng nhiên xoay người dùng hết khí lực toàn thân cao giọng hô to:
- Hoàng Đế Bệ Hạ vạn tuế!
Ông ta lại lần nữa hô to:
- Hoàng Đế Bệ Hạ vạn tuế!
Trong đội ngũ bắt đầu có người bắt chước ông ta hô lên,
- Hoàng Đế Bệ Hạ vạn tuế!
Càng ngày càng nhiều người hô lên:
- Hoàng Đế Bệ Hạ vạn tuế!
Tiếng la vang tận mây xanh. Dương Nguyên Khánh cười ôn hòa chắp tay về phía mọi người, tỏ vẻ cảm tạ mọi người.
Lúc này, Dương Phương Hinh cười lạnh một tiếng nói:
- Dương tổng quản. Ngươi dường như rất thích?
- Bọn họ muốn hô, ta cũng không ngăn cản được.
Dương Nguyên Khánh vẫy tay, bất đắc dĩ cười khổ nói:
- Nàng cũng tận mắt nhìn thấy rồi đấy, đây không phải chủ ý của ta, Công chúa điện hạ à!
Ánh mắt Dương Nguyên Khánh dừng lại ở trên khuôn mặt của Công chúa Đan Dương. Ánh mắt lợi hại của hắn dường như nhìn thấu qua khăn sa mỏng, Dương Phương Hinh cũng không sợ loại ánh mắt đó, đi về phía trước một bước, một ngọn lửa phẫn nộ trong mắt tỏa ra ngày càng lớn, tuy rằng nàng chỉ có mới mười ba tuổi. Nhưng quốc gia mất đi là đả kích khiến nàng trở nên kiên cường, không còn là tiểu Công chúa trước kia được nuông chiều yêu quý nữa. Nàng căm tức nhìn Dương Nguyên Khánh, hàm răng trắng như tuyết khẽ nói,
- Ngươi và Vũ Văn Hóa Cập có gì khác nhau chứ?
Ánh mắt kia của Dương Nguyên Khánh bỗng biến mất. Trở nên dịu dàng hẳn lên, khiến cho người ta cảm thấy ấm áp, hắn mỉm cười, dịu dàng nói với nàng:
- Công chúa hẳn là ở trên thuyền mới đúng, như thế nào chạy đến nơi đây?
Ánh mắt Dương Nguyên Khánh lại nhanh chóng liếc qua tới nơi cách đó không xa có hơn mười người thân binh hộ vệ công chúa, vẻ mặt tươi cười biến mất, trong mắt chớp động hiện lên sự bất mãn. Bờ sông Hoàng Hà nhiều người dễ hỗn loạn, bọn họ sao có thể để Công chúa tùy ý lên bờ?
- Bọn chúng luôn chấp hành đúng mệnh lệnh của ngươi!
Lửa giận trong mắt Dương Phương Hinh biến mất, kỳ thật trong nội tâm nàng cũng hiểu được, Dương Nguyên Khánh cũng không hy vọng dân chúng hô loạn lên như vậy, chỉ có điều trong nội tâm nàng vẫn căm hận.