Thiên Hạ Kiêu Hùng
Tác giả: Cao Nguyệt
Quyển 2: Bách Chiến Hoàng Sa Xuyên Kim Giáp
Chương 78: Ân oán phân minh (thượng)
Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: metruyen
- Nguyên Khánh, bên này!
Dương Nguyên Khánh đi đến trước cửa phủ, bỗng nhiên nghe thấy có người gọi hắn, quay đầu lại, nhìn thấy hóa ra đó là Lưu Nhị Thúc, hắn vội vàng tiến về phía trước hành lễ,
- Lưu Nhị Thúc, nhiều năm rồi không gặp.
- Ôi, đã cao thế này rồi cơ à, làm mọi người mong ngóng đã lâu, cuối cùng cháu cũng đã quay trở lại.
Dương Nguyên Khánh nghe trong lời lẽ của ông có ẩn ý, liền hỏi:
- Có chuyện gì liên quan tới thím con sao?
Lưu quản gia gật đầu
- Thím hai của ngươi cũng đã biết một phần chuyện, để ta đưa ngươi đi tìm bà ấy.
Lưu quản gia nói xong, liền lôi Dương Nguyên Khánh đi về hướng Tây viện.
- Lưu Nhị Thúc, Phi Nhi vẫn khỏe chứ ?
Lưu Phi Nhĩ là con gái của Lưu Nhị thúc và Lưu Nhị thẩm, từ nhở đã rất thân thiết với Nữu Nữu, Lưu quản gia cười nói:
- Nó đã lấy chồng năm ngoái rồi, lấy một người anh họ, hiện nay đang ở Lạc Dương, Nguyên Khánh cháu đi liền một mạch năm năm, Dương phủ hiện nay đã thay đổi rất nhiều rồi.
- Cháu biết, Hạ Nhược Vân nương đã chết
- Không chỉ có nàng đã chết, mà phụ thân cháu cũng bị triệu hồi về triều đình, huynh trưởng cháu Dương Tuấn cũng làm quan rồi, là huyện lệnh Thượng Đảng ở Lộ Châu.
Lưu Nhị thúc thấy Dương Nguyên Khánh không chút quan tâm, biết khúc mắc trong lòng hắn khó giải quyết
- Cháu không nên trách ông nội cháu, lúc đó ông ấy cũng không ở kinh thành, sau đó Hạ Nhược Bật lại tới tận cửa xin lỗi, ông nội cháu cũng không cho y vào trong, nói chung là không gặp y. Nghe nói Hạ Nhược Bật muốn xây dựng lại căn nhà đã bị cháy rụi đó, nhưng lão gia không cho phép. Cũng vì chuyện này, lão gia đã từ và đuổi Hạ Nhược Vân Nương về nhà mẹ đẻ, Độc Cô hoàng hậu ra hòa giải cũng không thành công. Lão gia vì thế mà đắc tội với độc cô Hoàng Hậu, dẫu sao Hạ Nhược Bật cũng là Thượng Trụ Quốc, những điều lão gia đã làm, âu cũng đã hết mình rồi.
Dương Nguyên Khánh yên lặng gật gật đầu
- Cháu biết cháu sẽ không trách ông nội
Lưu Nhị thúc thở dài
- Sức khỏe của lão gia thực sự đã khác trước rất nhiều, ba năm trước đây sau khi từ thảo nguyên quay trở về, đã bị bệnh rất nặng, đợi khi cháu gặp ông ấy, cháu sẽ biết.
Bọn họ vừa nói, vừa đi đến phía trước sân của Lưu quản gia, Lưu quản gia vào đến cửa sân đã cao giọng nói:
- Nhị nương, bà xem ai đã trở về đây này.
Lưu Nhị thẩm từ trong phòng đi ra, thấy Dương Nguyên Khánh, mắt của bà bống mở to
- Ai da, đây chẳng phải là Nguyên Khánh, là Nguyên Khánh đã quay trở về rồi sao.
Dương Nguyên Khánh thi lễ :
- Nhị nương, sức khỏe của thím vẫn khỏe chứ?
- Sức khỏe của ta vẫn tốt, mau vào đây đi, nếu Thu nương biết cháu cao lớn như thế này, không biết nó sẽ vui biết chừng nào.
- Nhị nương, thím cháu hiện tại đang ở đâu vậy?
Dương Nguyên Khánh vừa vào phòng liền vội vàng hỏi
- Ngồi xuống! ngồi xuống rồi ta nói cho
Dương Nguyên Khánh ngồi xuống, Lưu Nhị thẩm đưa cho hắn một tách trà, lúc này mới nói cho hắn,
- Thím cháu và Nữu Nữu hiện đang ở chỗ Ngô Hưng lão gia ở Giang Nam.
- Nhưng Dương phủ cũng phái người đi Thẩm gia, nhưng không tìm được.
- Là Thu nương không muốn có bất cứ quan hệ gì với Dương phủ, nên đương nhiên bọn họ sẽ không tìm thấy, thím cháu năm ngoái vẫn viết thư bảo ta chuyển cho cháu, sau khi cháu trở về, có thể đi Giang Nam Ngô Hưng tìm bọn họ, bọn họ đang sống rất tốt.
Nói xong, Lưu Nhị thẩm đem một phong thư cho Dương Nguyên Khánh, Dương Nguyên Khánh nhìn nét chữ thân quen của thím, mũi không ngừng cay cay, mắt ươn ướt. Hắn nhận lấy thư đọc một lượt, trong thư thím có nói bà đang ở nhà Ngô Hưng lão gia, Nữu Nữu năm ngoái đã đi Hành Sơn bái sư học nghệ rồi, nàng sống rất bình lặng, hi vọng sau khi Dương Nguyên Khánh trở về kinh, có thể đi Giang Nam thăm nàng.
Dương Nguyên Khánh lau nước mắt trên khóe mắt đi, hắn nhất định phải đi thăm thím, thím và Nữu Nữu không việc gì, điều này khiến hắn thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn hẳn, hắn cứ lo thím và Nữu Nữu bị Hạ Nhược gia bắt đi.
Nhưng trong thư thẩm nương có nhắc đến việc cánh tay trái của bà cứ hễ trời mưa dầm là lại đau buốt, điều này khiến trong lòng Dương Nguyên Khánh thấy có chút kì lạ, trước đây thím không hề có bệnh này, hắn lại hỏi:
- Nhị thẩm, năm đó rút cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy?
Lưu Nhị thẩm thở dài, giọng tức giận nói:
- Là nhà Hạ Nhược khinh người quá đáng. Năm đó cháu giáo huấn cho Hạ Nhược Vân Nương một bài học, bà ta vẫn ghi hận trong lòng. Tháng tư năm sau đó, nhân dịp cơ hội lão gia đi chinh phạt phương Bắc, bà ta liền kể lể với nhà Hạ Nhược, lúc ấy cháu không ở đây nữa, nhà Hạ Nhược liền ra tay với thím cháu và Nữu Nữu. Bọn họ nửa đêm xông vào nhà thím cháu, đánh cho thím cháu tới mức trọng thương, thím cháu mới đem Nữu Nữu chạy sang đây. Ta bảo bà ấy đi tới Dương phủ, nhưng bà ấy không đi, ta liền đưa cho bà ấy hai mươi xâu tiền, bà ấy liền đưa Nữu Nữu về quê.
Dương Nguyên Khánh sửng sốt một hồi,
- Trên người thím cháu không có tiền ư? Còn nữa, bà ấy bị thương ở đâu?
- Ôi! Tất cả tiền tiết kiệm của thím cháu đều bị bọn họ cướp sạch rồi, không chỉ có thế, trên trán của thím cháu còn bị bọn họ chém cho một đao, khắp người là máu, hơn nữa cánh tay trái còn bị đánh gãy, bệnh tình đều xuất phát từ đây mà ra.
Đồng tử Dương Nguyên Khánh co lại thành một đường thẳng, trong mắt ánh lên một tia hận thù sâu thẳm,
- Nhị nương, là người nào trong Hạ Nhược gia làm chuyện này?
- Không biết, hình như nghe Nữu Nữu nói, là một tên cầm Lang Nha sóc, chính hắn là người đánh gãy tay thím cháu.
- Là lão nhị trong Hạ Nhược tam hổ
Lưu quản gia ở một bên tiếp lời nói:
- Tên hắn là Hạ Nhược Cẩm, hắn cầm một cây Lang Nha sóc, rêu rao khắp nơi.
- Đa tạ nhị thẩm, nhị thúc!
Dương Nguyên Khánh lấy ra hai mươi đồng vàng đặt trên mặt bàn
- Đây là một chút lòng thành của cháu, đa tạ nhị thúc, nhị thẩm đã chăm sóc thím của cháu.
- Cháu làm cái gì vậy, không được!
Lưu quản gia và Lưu Nhị thẩm cuống quýt đem tiền nhét lại cho hắn,
- Chúng ta quen biết nhau bao nhiêu năm như thế, giúp bọn họ cũng là điều nên làm, cháu dù thế nào cũng không được hiểu lầm.
- Cháu biết nhị thúc, nhị thẩm đều có lòng tốt, điều này từ nhỏ cháu đã biết rồi, nhưng tấm lòng của cháu, hai người nhất định phải nhận lấy!
Dương Nguyên Khánh nhét tiền vào túi bọn họ, quay người vội vàng đi, hai người đuổi theo cũng không kịp, Lưu Nhị thẩm nhìn theo bóng dáng của hắn, thở dài nói:
- Thằng bé này, thật sự có tiền đồ rồi, đúng là phúc của Thu Nương!
……….
Dương Nguyên Khánh ra khỏi Dương phủ, hắn xoay người lên ngựa, đi hướng về chợ Lợi Nhân, hắn vừa đi tới cửa phường, đã nhìn thấy Bàn Ngư và Uất Trì Oản chạy tới, vẻ mặt đầy phẫn hận và lo lắng, phía sau lưng bọn họ là Tô Ngũ thúc, không ngừng hô bọn họ chạy chậm lại.
- Xảy ra chuyện gì thế?
Dương Nguyên Khánh ngăn bọn họ lại, lớn tiếng hỏi
- Tướng quân, ngựa của ta bị người khác cướp rồi… lão Khang cũng bị bắt đi
Bàn Ngư sốt ruột đến độ nói năng lộn xộn.
- Các ngươi bình tĩnh một chút, là bị ai cướp đi.
Lúc này, Tô Ngũ thúc đã đuổi kịp, hắn thỏ hồng hộc nói:
- Ở chợ Lợi Nhân, bị lão nhị Hạ Nhược Cẩm trong Hạ Nhược tam hổ cướp đi rồi, bọn họ có sáu mươi người, vu cáo hãm hại Khang lão đệ là kẻ ăn trộm ngựa đi bán, liền bắt đi theo rồi.
Răng của Dương Nguyên Khánh cắn chặt vào nhau, quả nhiên là kẻ thù đã được ông trời gắn cho hắn, lại là gã!
Hắn chậm rãi hỏi:
- Tô Ngũ thúc, thúc biết Hạ Nhược phủ ở đâu không?
- Ta biết, ở phường Bình Khang
Dương Nguyên Khánh giơ nắm đấm về phía y
- Đa tạ Tô Ngũ thúc, thúc đi về đi, cho cháu gửi lời hỏi thăm Tô Liệt, hôm khác cháu sẽ tới thăm hỏi hắn.
Tô Ngũ thúc biết hắn muốn đi tới Hạ Nhược phủ gây chuyện, ông ta có lòng muốn đi cùng, nhưng lại không dám, Hạ Nhược phủ không phải là nơi Tô gia có thể đối phó được, đành phải cười một tiếng, hành lễ với Dương Nguyên Khánh, rồi quay người đi.
Dương Nguyên Khánh vẫn nhìn gã đi xa, lúc này mới nói với Bàn Ngư và Uất Trì Oản:
- Đi thôi! Chúng ta sẽ dùng phương thức của lính vùng biên cương giải quyết .
... . . . .
Dương Nguyên Khánh cũng không phải là người lỗ mãng, dùng lời nói của Ngư Câu La, hắn luôn là người biết nắm bắt thời cơ, hôm nay cũng vậy, Hạ Nhược Bật dẫu đã là chuyện cũ, nhưng dẫu sao vẫn còn đang treo chiêu bài Thượng Trụ Quốc, con lạc đà chết đói vẫn còn to hơn con ngựa, nếu là bình thường, không phải chỉ một mình hắn Dương Nguyên Khánh có thể gây chuyện được, tốt nhất vẫn nên đi tìm ông nội ra mặt.
Nhưng hiện tại lại khác, trong lòng Dương Nguyên Khánh rất rõ, bây giờ là cơ hội tốt nhất, Dương Kiên bị bệnh nặng, quốc quân đại sự đều không thể lo được hết, càng không nói tới chuyện nhỏ như lông gà với nhà Hạ Nhược. Thái tử Dương Quảng lại càng không ưa gì việc ủng hộ giúp đỡ Dương Dũng của Hạ Nhược Bật, một mình hung hăng đi giáo huấn Hạ Nhược gia, Dương Quảng không chừng có thể nói là vỗ tay ăn mừng, ít nhất cũng là giả câm giả điếc, tuyệt đổi không vì một tên Hạ Nhược Bật mà đắc tội Dương Tố. Bỏ qua cơ hội này, sau này có muốn gây chuyện với Hạ Nhược phủ, sẽ không có chuyện dễ như thế này nữa.
Đại trượng phu ân oán phân minh, khi cần đoạn tuyệt phải đoạn tuyệt, Hạ Nhược gia cướp ngựa của hắn, bắt người của hắn, đốt nhà của hắn, đánh thương thím của hắn, thù mới hận cũ, nhất định phải thanh toán.
Phường Bình Khang là một trong những phường náo nhiệt, phồn vinh nhất thành Đại Hưng, tửu quán, nhà trọ, giáo phường, thanh lầu san sát, là nơi vui chơi có tiếng của kinh thành, nơi đây có thể nói là tấc đất tấc vàng, giá cả đất phải đắt gấp đôi so với các phường khác.
Đây chính là một vùng đất quý giá, Hạ Nhược gia lại có đuợc một khu đất với năm mươi mẫu, có được từng ấy do năm đó Hạ Nhược Bật nhận đuợc ân sủng, năm Khai Hoàng Trần Bình thứ chín, đã đưa chức vụ của Hạ Nhược Bật lên làm Thượng Trụ Quốc, ban thưởng lụa tám ngàn đoạn, thêm chức Thượng Trụ Quốc, tiến tước Tống Quốc Công, thực ấp ba nghìn hộ, lại thêm bảo kiếm, bảo đai, lọ vàng, khay vàng, lại ban cho em gái là Trần Thúc Bảo làm thiếp, phong chức hữu lĩnh quân đại tướng quân.
Hạ Nhược Bật được ân sủng, cả nhà cũng lên theo, anh trai khác là Hạ Nhược Long là Võ Đô quận công, em trai là Hạ Nhược Đông là Vạn Quang quận công, đồng thời là thứ sử, liệt hàng tướng, Hạ Nhược Bật có không biết bao nhiêu đồ quý giá, tỳ thiếp lên đến hàng trăm, cuộc sống vô cùng xa xỉ.
Nhưng tiếc là vị tướng quân Hạ Nhược vì được sủng ái mà sinh kiêu ngạo, không biết khiêm tốn, đối nhân xử thế ngang ngược, ngông cuồng nhiều lần xúc phạm thiên tử long nhan Dương Kiên. Quan trọng hơn là đối với các vấn đề mấu chốt, hắn luôn chọn nhầm bên, ủng hộ thái tử trước Dương Dũng, cuối cùng địa vị của hắn xuống dốc không phanh, không được kiêu ngạo như ngày xưa nữa.
Cho dù mọi việc đã đến mức này, Hạ Nhược gia vẫn cứ là Thượng Trụ Quốc, Tống quốc công, thực ấp ba nghìn, tư gia giàu có, ba người con trai của gã còn được xưng là Hạ Nhược tam hổ, bá đạo trong kinh thành, bọn họ tuy không dám gây hấn với quyền thân quốc thích, nhưng ức hiếp dân thường chưa nhẹ tay với ai bao giờ.
Thời gian giữa trưa, chuyện cướp ngựa xảy ra cũng đã nửa canh giờ, Dương Nguyên Khánh liền mang theo hai tên thuộc hạ trong chốc lát đã xông tới Hạ Nhược phủ.
Trước mặt Hạ Nhược phủ là một quảng trường lớn, trong đó một nửa đã bị Hạ gia chiếm dụng, trước cửa phủ là một dãy mười sáu cái giá, hai mươi tên gia đinh cường tráng như trâu mộng đứng hai bên, bộ mặt hung ác, ngực và hai cánh tay to, lộ ra những sợi lông đen cuộn lại với nhau, khiến mọi người cũng không dám đến gần.
Một nửa còn lại họp thành một cái chợ, bày bán các loại thịt, rau quả, vải vóc, người qua lại tấp nập, náo nhiệt.
Bọn Dương Nguyên Khán tuy chỉ có ba người, nhưng tất cả ngựa đều là tuấn mã thượng cấp, đặc biệt là Dương Nguyên Khánh, vung cây Phá Thiên Sóc, chẳng khác gì một thiên thần, tuy chỉ có ba người, nhưng thể lực bọn họ lại hơn người. Bên trong chợ bỗng yên tĩnh hẳn, mọi người lần lượt tránh ra xa, ngạc nhiên nhìn bọn họ, một mạch nhắm thẳng về phía Hạ Nhược phủ mà đi.
Bỗng nhiên có người hiểu được vấn đề, ba người này muốn tìm đám nhà Hạ Nhược phủ, đây là chuyện mười mấy năm nay chưa từng có. Bỗng có tiếng nói khẽ cất lên, mọi người từ từ tiến lên, không giấu nổi mong chờ sự náo nhiệt.
Tay Dương Nguyên Khánh đưa ra phía sau, lệnh cho Bàn Ngư và Uất Trì Oản dừng lại, hắn bỗng nhiên nhanh hơn ngựa phi, xông về phía Hạ Nhược phủ, ánh mắt đằng đằng sát khí xông tới.