Thiên Hạ Kiêu Hùng
Tác giả: Cao Nguyệt
Quyển 18: Tây Phong Tàn Nguyệt Lãnh Sa Trường
Chương 807: Bị ép lùi về phía Tây (p1,2)
Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê truyện
Sử Đại Nại đã không còn tâm tình uống rượu. Trong lòng y bắt đầu căng thẳng. Quân Tùy bỗng nhiên xuất hiện ở huyện Trường Uyên, chắc chắn là có liên quan tới bọn họ. Tuy nhiên nhân số không nhiều lắm, điều này khiến tâm tình của y thoáng buông lỏng. Sử Đại Nại trầm ngâm một chút hỏi:
- Khoảng chừng lúc nào thì phát hiện ra quân Tùy?
- Người nhà vừa đến, khi phát hiện quân Tùy, hẳn là vào lúc chạng vạng tối.
Sử Đại Nại lại lo lắng. Nếu như vậy, quân Tùy hẳn đã tới nơi. Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng gấp gáp của binh sĩ:
- Khởi bẩm tướng quân, có khoảng chừng ba nghìn quân Tùy tấn công về phía tây bắc của đại doanh. Quân Tùy sử dụng tên lửa, chỗ đấy đang rơi vào nguy hiểm.
Sử Đại Nại lập tức đứng lên, lớn tiếng ra lệnh:
- Quân đội lập tức tập trung, cùng ta ra khỏi thành cứu viện đại doanh!
Trương Hoằng Bang gật đầu không nói. Trong mắt hiện lên vẻ cười nhạt.
Cửa thành mở, Sử Đại Nại đi đầu mang theo năm nghìn quân Đường chạy gấp về hướng đại doanh cách năm dặm. Đối phương chỉ có ba nghìn kỵ binh, y như lời Trương Huyện thừa nói. Đây hiển nhiên là quân Tùy tới đánh lén đại doanh.
Đây kỳ thực là một loại đánh vào tâm lý. Đầu tiên, Trương Hoằng Bang nói cho Sử Đại Nại là có ba nghìn quân Tùy. Sau đó đại doanh lại phát hiện có ba nghìn quân Tùy đến đánh. Hai loại ám chỉ đều tới, rất dễ khiến người hiểu lầm rằng quân Tùy chỉ có ba nghìn người, do đó mà mất đi cảnh giác.
Trong đêm đen, năm nghìn quân Đường chạy gấp. Con đường này, bọn họ đã rất quen thuộc. Cự ly năm dặm, bọn họ chỉ mất một khắc là chạy hết.
Đi được ba dặm, phía trước là một sông nhỏ rộng mấy trượng. Trên sông có một cây cầu gỗ, ở xa xa có thể mơ hồ thấy tường chắn đen nháy của đại doanh.
Đội ngũ thả chậm tốc độ, bắt đầu từng người qua cầu. Đội ngũ qua cầu chưa được nửa, bỗng nhiên, vang lên tiếng mõ. Cách đó mấy chục bước xuất hiện hàng chục nghìn mũi tên bắn tới. Tên lao như gió, bắn về phía quân Đường đang qua sông.
Tập kích tới đột nhiên khiến quân Đường rơi vào đại loạn. Ở chỗ bụi cỏ cách bọn họ năm mươi bước, bỗng nhiên xuất hiện những bóng đen, chừng mấy nghìn người. Bọn họ xếp thành một hàng dày đặc, tay cầm cung nỏ, từng mũi tên đoạt mệnh liên tục bắn ra.
Tiếng kêu, tiếng rên thảm thiết vang lên khắp dòng sông nhỏ. Vòng tên thứ nhất, quân Đường đã có gần một nghìn người rơi vào dòng sông. Máu chảy ra nhuộm đỏ cả cả dòng sông. Rất nhanh, đợt tên thứ hai gồm mấy nghìn mũi tên lại phóng tới. Quân Đương sợ đến hồn phi phách tán, quay lại phía sau chạy tứ tán. Sử Đại Nại bị một mũi tiến bắn vào vai trái, liền rơi xuống ngựa.
Do y mặc giáp kiên cố, nên vai trái bị thương không ảnh hưởng tới tốc độ. Sử Đại Nại hô lên như sấm, ý đồ xông về phía trước liều chết. Nhưng vài tên binh sĩ mạnh mẽ kéo y chạy về phía tây cầu.
Đúng lúc này, mặt đất dưới chân bọn họ rung lên. Xa xa truyền tới tiếng vó ngựa như sấm rền, có binh sĩ hô to:
- Là kỵ binh Tùy đánh tới!
Sử Đại Nại quay đầu lại nhìn. Chỉ thấy phía tây nam có rất nhiều kỵ binh đánh tới, chừng hơn mười nghìn người, chỉ còn cách bọn họ không tới trăm bước. Sát khí lạnh thấu xương khiến ánh trăng cũng phải ảm đạm. Quân cung nỏ phục kích phía trước, phía sau thì có binh đuổi tới, binh lực lại nhiều hơn gấp mấy lần. Quân Đường đã hoàn toàn suy sụp.
Sử Đại Nại dùng hết sức hô to:
- Xếp thành hàng! Xếp thành hàng!
Thế nhưng không ai nghe lời y nói. Sự sợ hãi đã bao phủ đến từng binh sĩ. Bọn họ liều mạng chạy dọc theo bờ sông về hướng bắc. Cự ly trăm bước đối với kỵ binh mà nói, chỉ là trong nháy mắt. Hơn mười nghìn kỵ binh lao tới, vung đao giết chóc, cực kỳ hung hãn. Một ít binh sĩ chạy trốn bị kỵ binh chém chết, tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Sử Đại Nại nhảy vào giữa sông, tay cầm sóc, dựa vào một cây trụ của cầu. Bốn phía toàn là thi thể của các chiến sĩ bộ tộc y. Ba nghìn binh lính thuộc bộ tộc của y đã bị tên bắn dày đặc chết rất thảm trọng.
Ánh mắt của Sử Đại Nại hung ác nhìn chằm chằm vào đội kỵ binh trên bờ. Y hận đến nỗi nghiến răng kèn kẹt. Lúc này đội kỵ binh đã truy đuổi đi xa, trên bờ chỉ còn lại mấy trăm người.
Sử Đại Nại bỗng nhiên phát hiện, mười mấy tên kỵ binh vây quanh một người đại tướng Tùy đang chậm rãi đến gần. Tựa hồ bọn họ muốn qua cầu sang bờ bên kia. Đây có lẽ là chủ tướng của quân Tùy.
Đặc tính dũng liệt của người Đột Quyết khiến Sử Đại Nại rất khó bình tĩnh. Mong muốn báo thù đang thiêu đốt hừng hực trong lòng xiết chặt cây sóc, cẩn thận từng bước đi đến bờ.
Người đại tướng Tùy này chính là Từ Thế Tích. Y chia quân làm hai đường, một đường do Cao Tử Khai suất lĩnh ba nghìn người đánh nghi binh đại doanh, hấp dẫn quân của Sử Đại Nại trong thành đi ra cứu viện. Một đội khác do tự mình suất lĩnh mười bảy nghìn người mai phục ở trên đường đến hậu doanh.
Mười bảy nghìn người phục kích năm nghìn người, không thắng mới là lạ. Từ Thế Tích suất lĩnh mấy trăm người thị sát chiến trường. Lúc này y định lên cầu sang bờ bên kia. Bờ bên kia là chỗ quân Đường bị giết nhiều nhất.
Y vừa đi tới đầu cầu, bỗng nhiên nghe tới một tiếng rống như sấm sét vang tới. Một bóng đen từ dưới cầu nhảy lên hét:
- Tướng Tùy, để mạng lại.
Một cây sóc đâm mạnh về hướng Từ Thế Tích. Trong đêm đen, người này xuất hiện quả thật đột ngột, khiến các thân binh đứng xung quanh trở tay không kịp, chỉ đành phải kinh hô. Nhưng Từ Thế Tích phản ứng nhanh hơn, vung trường sóc trong tay lên, ngăn lại cây sóc kia đâm tới.
Từ Thế Tích là người văn võ song toàn. Một cây mã sóc cũng dùng đến xuất quỷ nhập thần. Nhưng trong số những dũng tướng của thiên hạ, y chỉ đứng ở thứ hai mươi. Chủ yếu là vì sức mạnh của y hơi yếu. Chỉ nghe một tiếng keng vang lên. Cây sóc đâm trúng vào trường sóc của Từ Thế Tích, liền bị văng ra ngoài.
Sức đến thật lớn, khiến bàn tay của Từ Thế Tích tê dại, mã sóc như muốn tuột tay. Nhưng do Sử Đại Nại bị thương quá nặng, trên vai trúng tên, dùng quá sức khiến vết thương bị rạn.
Đau đớn kích liệt khiến Sử Đại Nại không cầm được cây sóc. Binh khí tuột ta liền rơi xuống mặt đất, đau đớn khiến y co người lại.
Thân binh của Từ Thế Tích lúc này mới phản ứng, liền lao lên, vung đao chém xuống. Từ Thế Tích hô to:
- Để mạng của y lại!
Bọn lính đè Sử Đại Nại lại, trói chặt. Đau đớn khiến Sử Đại Nại bị ngất đi. Vài cây đuốc soi trước mặt y, đây là một người Đột Quyết tóc vàng. Từ Thế Tích thấy cây Độc cước đồng nhân sóc bên cạnh, y liền biết người này là ai.
- Người này được xưng là dũng tướng đệ nhất của Tây Đột Quyết, Sử Đại Nại. Bảo quân y tới trị thương cho y!
Có thể bắt được Sử Đại Nại, coi như là một thu hoạch nho nhỏ. Đúng lúc này, một gã kỵ binh chạy vội tới:
- Bẩm báo Từ tướng quân, Cao tướng quân xin chỉ thị. Đại doanh của quân Đường có cần tiếp tục tấn công hay không.
Từ Thế Tích trầm ngâm một chút, mục đích của anh ta đã đạt được. Lý Thế Dân hẳn là rất nhanh sẽ biết huyện Trường Uyên gặp chuyện không may. Thế thì sẽ không cần thiết phải dừng lại.
Nghĩ vậy, Từ Thế Tích lập tức lệnh nói:
- Ra lệnh đình chỉ đánh. Bảo y mang theo thi thể các huynh đệ tử trận, lùi lại về hướng huyện Hoằng Nông.
Một loạt mệnh lệnh truyền xuống, kỵ binh truy kích quân Đường lục tục trở về, chuẩn bị lùi lại phía tây. Từ Thế Tích thấy cha con Trương thị đã đi tới, liền tiến lên chắp tay hướng Trương Hoằng Bang tạ ơn:
- Lần này nhờ có Trương sứ quân hiệp trợ, quân Tùy mới có khả năng đại thắng. Thế Tích vô cùng cảm kích.
Trương Hoằng Bang cũng đáp lễ, cười cười nói:
- Ta vốn là Tùy thần, trợ giúp quân Tùy cũng là bổn phận. Chức quan nhỏ này hạ quan không muốn làm, mà muốn quay về Dương gia dạy học. Hạ quan có một chuyện, có thể nhờ Từ tướng quân hỗ trợ hay không?
- Sứ quân cứ nói, Thế Tích nhất định làm theo.
Trương Hoằng Bang kéo nhi tử lại nói:
- Khuyển tử biết đôi chút việc viết lách, thân thể cũng cường tráng. Hạ quan muốn cho nó đi theo Từ tướng quân, hỗ trợ việc chỉnh lý công văn, thay các binh sĩ viết thư về nhà. Không biết tướng quân có nhận nó hay không?
Trương Hoằng Bang nhìn ra được Từ Thế Tích là người văn võ song toàn, tuổi trẻ đầy hứa hẹn. Tương lai nhất định là trụ cột của triều đình Đại Tùy. Nếu nhi tử có thể đi theo anh ta, thì cũng có thể làm được một sự nghiệp vẻ vang. Trong mắt ông ta tràn ngập vẻ chờ mong.
Từ Thế Tích mỉm cười, tiến lên vỗ vỗ vai của Trương An nói:
- Quân đội của chúng ta muốn lui lại, ngươi nguyện ý đi theo chúng ta không?
Trương An rất là kích động, thi lễ thật sâu nói:
- Vãn bối nguyện dốc sức vì tướng quân.
- Không phải dốc sức vì ta, mà là dốc sức vì Sở Vương điện hạ.
Từ Thế Tích lập tức mệnh lệnh thân binh bên cạnh:
- Cho cậu ta một bộ quân phục để thay!
Rất nhanh, Trương An đã thay một bộ quân phục của quan văn. Y ngắm nghía bộ quân phục, trong lòng có chút kích động. Y tiến liền quỳ gối trước phụ thân nói:
- Phụ thân, lần này hài nhi đi, có thời gian nhất định sẽ trở về thăm phụ thân. Hy vọng phụ thân bảo trọng thân thể!
Trong lòng Trương Hoằng Bang có chút thương cảm, ông ta nâng nhi tử đứng dậy nói:
- Hài tử, đứng lên đi! Trong lòng ta thấy vi mừng cho con.
Rồi lại miễn cưỡng cười nói:
- Lên ngựa đi! Cố gắng lập thật nhiều công lao.
Ông ta lại chắp tay hướng Từ Thế Tích nói:
- Từ tướng quân, con hạ quan xin giao cho ngài rồi.
Từ Thế Tích gật đầu:
- Sứ quân yên tâm, ta sẽ coi cậu ta như em trai.
Anh ta thấy binh sĩ đều đã quay lại, liền vung tay lên ra lệnh:
- Xuất phát!
Đại đội quân Tùy rời khỏi huyện Trường Uyên, đi về hướng tây bắc. Trương Anh phất tay từ biệt phụ thân, thân ảnh dần dần biến mất trong đêm tối. Trương Hoằng Bang nhìn nhi tử đi mất, thở dài nói:
- An nhi đã lớn rồi!
Quân Tùy phát động tập kích bất ngờ tới đại doanh chứa hậu cần của quân Đường, rồi nhanh chóng rút lui khỏi huyện Trường Uyên, chạy về hướng tây huyện Hoằng Nông. Quân Đường bị tổn thất thảm trọng. Chủ tướng Sử Đại Nại thì bị bắt. Tin tức này nhanh chóng truyền tới Lạc Dương.
Lúc này, Lý Thế Dân đang suất lĩnh chủ lực của quân Đường tới thành Tam Nguyên. Đây là trạm trung chuyển của hậu cần quân Đường. Cũng là nơi có chứa một bộ phận nhỏ lương thảo vật tư.
Trong phòng, tâm tình của Lý Thế Dân rất trầm trọng. Y chắp tay phía sau đi lại. Trên thực tế, y đã nhìn ra sách lược của quân Tùy. Tập kích hậu doanh huyện Trường Uyên, là buộc y quay về quận Hoằng Nông. Nếu cứ như vậy, quân đội của y cùng quân đội của Lý Hiếu Cung muốn hội quân ngày càng khó.
Rõ ràng, quân Tùy muốn chia bọn họ làm hai, không muốn bọn họ hợp binh lại một chỗ. Tuy ý đồ của quân Tùy rất rõ ràng, nhưng Lý Thế Dân cũng đành bất lực. Y chỉ có thể trừng mắt nhìn quân Tùy dắt đi.
Lý Thế Dân nhìn chăm chú vào sa bàn, nhịn không được thở dài. Lúc này, Phòng Huyền Linh xuất hiện ở cửa:
- Điện hạ, thần có thể vào không?
- Tiên sinh mời vào!
Phòng Huyền Linh đi vào gian phòng cười nói:
- Khuất Đột lão tướng quân và Triệu Vương đều bình an tới quận Toánh Xuyên. Điện hạ nên vui vẻ mới đúng, vì sao lại mặt mày ủ rũ như vậy?
Lý Thế Dân cười khổ một tiếng nói:
- Dương Nguyên Khánh thận trọng, buộc chúng ta phải theo cách hắn bài bố. Hết lần này tới lần khác, chúng ta lại bất lực. Tiên sinh nói, làm sao ta có thể vui vẻ được.
- Điện hạ muốn nói tới việc quân Tùy ban đêm đánh đại doanh ở huyện Trường Uyên sao?
- Đúng vậy! Sử Đại Nại bị bắt, sinh tử không biết. Ta biết rõ ràng đây là quân Tùy muốn ta quay về. Nhưng ta vô kế khả thi, thực sự rất uể oải.
Phòng Huyền Linh trầm ngâm một chút nói:
- Điện hạ, ty chức có một lời, chẳng biết có nên nói hay không?
- Tiên sinh cứ nói đừng ngại!
Lý Thế Dân khoát tay, nói:
- Tiên sinh vừa ngồi vừa nói!
Phòng Huyền Linh ngồi xuống, lo lắng nói:
- Kỳ thực ty chức không lo lắng âm mưu của Dương Nguyên Khánh. Âm mưu của hắn tuy lợi hại, nhưng không phải không thể phá. Cùng lắm thì rút về Quan Trung là được. Ty chức chỉ lo lắng quan hệ giữa điện hạ và Thái Tử bị Dương Nguyên Khánh nắm được. Hắn đã bắt đầu lợi dụng rồi.
Lý Thế Dân ngẩn ra:
- Vì sao tiên sinh lại nghĩ như vậy?
- Điện hạ có nghĩ tới hay không, Dương Nguyên Khánh vì sao không e ngại quân Đường ở Đồng Quan xuất binh viện trợ về phía đông, mà trực tiếp ra lệnh cho Từ Thế Tích tập kích hậu doanh Trường Uyên.
- Ý của tiên sinh là, Dương Nguyên Khánh biết rất rõ quân Đồng Quan sẽ không tới cứu viện phải không?
Phòng Huyền Linh gật đầu:
- Quân đội Đồng Quan là quân của Thái Tử. Chủ tướng quân Đồng Quan là La Nghệ càng chỉ nghe lệnh của Thái Tử. Nếu như La Nghệ chỉ cần xuất vài nghìn binh lính tạo thanh thế là Từ Thế Tích cũng không dám xuống phía nam đơn giản như vậy. Nhưng quân Đồng Quan không có một điểm động tĩnh. Chứng tỏ, Dương Nguyên Khánh không hề để ý đến quân Đồng Quan. Nếu như không phải La Nghệ và Dương Nguyên Khánh cấu kết, thì chính là Dương Nguyên Khánh biết quân Đồng Quan khẳng định sẽ không xuất binh. Tóm lại, điều này chứng minh Dương Nguyên Khánh đang lợi dụng mối quan hệ bất hòa của điện hạ với Thái Tử.
Lý Thế Dân trầm mặc một lát nói:
- Biết vậy nhưng làm sao được. Tiên sinh có biện pháp nào không?
Phòng Huyền Linh nhẹ nhàng cười:
- Ty chức chỉ muốn nói cho điện hạ nghi vấn này. Bất luận như thế nào, điện hạ cần phải đem quân quyền nắm chặt trong lòng bàn tay. Nếu như để Thái Tử bắt được một phần quân quyền, tương lai thế lực của điện hạ tất nhiên sẽ bị hủy trong một bộ phận chưa nắm giữ này.
Ngay khi quân Đường rút lui khỏi Lạc Dương, Dương Nguyên Khánh suất lĩnh năm trăm ngàn đại quân liền tiến giết thành Lạc Dương.
Cách phía Bắc thành Lạc Dương vài dặm, quân Tùy đang xây dựng đại doanh ở bờ nam Cốc Thủy. Ngoài cửa doanh, ba nghìn kỵ binh sắp xếp đội hình chỉnh tề, nghi thức uy vũ, Dương Nguyên Khánh mặc kim khôi áo giáp, tay cầm chiến đao, ánh mắt nhìn chăm chú về phía Huy An Môn cách đó vài dặm.
Lúc này, cửa thành phía bắc Lạc Dương mở rộng ra, âm nhạc vang lên, từng đội nhạc trống cùng đội cổ vũ nối đuôi nhau đi ra. Thế tử của Vương Thế Sung là Vương Ứng Huyền mang theo mười mấy tên văn võ đại thần từ bên trong thành đi ra, nhưng không thấy bóng dáng của Vương Thế Sung.
Vương Ứng Huyền nguyên là Thái Tử triều Trịnh. Khi Vương Thế Sung bỏ đi chức hoàng đế, y liền trở thành thế tử, bất quá việc này không ảnh hưởng đến quyền lực của y ở Lạc Dương, y vẫn nắm giữ triều chính như cũ.
Vương Ứng Huyền dưới sự bảo hộ của binh sĩ, đi tới trước mặt Dương Nguyên Khánh liền quỳ xuống, đám đại thần đi theo phía sau cũng quỳ xuống. Vương Ứng Huyền rưng rưng nói:
- Điện hạ cứu chúng ta khỏi nguy nan, đại ân đại đức này chúng ta khắc sâu trong tâm khảm, lúc này lấy sự trung thành hồi báo ân đức của điện hạ.
Đến đâ liền cầm một cái bình bằng vàng chứa đầy bùn đất của Lạc Dương giơ lên, cao giọng nói:
- Đây là đất của Lạc Dương, đặc biệt hiến cho Đại Tùy Sở Vương điện hạ, coi như là sự trung thành của Trịnh Vương đối với Đại Tùy.
Ánh mắt của Dương Nguyên Khánh trở nên ôn hòa. Hắn xoay người xuống ngựa tiếp nhận kim bình giao cho thân binh, nâng Vương Ứng Huyền dậy, khẽ cười nói:
- Ta có thể hiểu được sự trung thành của Trịnh Vương, không biết Trịnh Vương điện hạ vì sao không thấy?
Vương Ứng Huyền thở dài:
- Gia phụ chỉ huy quân đội giữ thành chống lại quân Đường, đã qua năm ngày đêm không chợp mắt. Quân Đường bỏ chạy, ông ấy liền ngã bệnh. Bệnh của gia phụ rất khó trị nên không thể tự mình ra nghênh đón, mới bảo ta chuyển đạt sự áy náy của ông ấy đến điện hạ.
Dương Nguyên Khánh đương nhiên biết Vương Thế Sung chỉ muốn lấy cớ không gặp mặt mình, hắn cũng có thể hiểu được tâm tình hiện giờ của Vương Thế Sung. Từ hoàng đế giáng cấp xuống làm vương, loại sỉ nhục này người bình thường vốn đã khó tiếp thu nổi, Vương Thế Sung không hổ là một đời kiêu hùng, vậy mà cũng có thể thản nhiên chấp nhận.
Bất quá như vậy cũng tốt, hắn cùng Vương Thế Sung nếu gặp mặt cũng chỉ khiến hai bên xấu hổ, Dương Nguyên Khánh liền gật đầu nói:
- Cũng thỉnh thay ta ân cần thăm hỏi Trịnh Vương điện hạ, ta mong rằng thân thể của ông ấy có thể sớm ngày khang phục, để đi Thái Nguyên yết kiến Hoàng đế bệ hạ!
- Ta nhất định hướng gia phụ chuyển lời thăm hỏi của điện hạ. Mặt khác, quân Đường tản về phía tây, chẳng hay điện hạ có muốn chúng ta xuất binh tương trợ hay không?
Đây mới là vấn đề chính mà Vương Ứng Huyền quan tâm nhất, bọn họ còn có thể nắm giữ trong tay quân quyền hay không. Nếu như Dương Nguyên Khánh muốn bọn họ hiệp trợ, vậy rất có khả năng là muốn cướp đoạt quân quyền của họ.
Nếu như không cần, vậy thì bọn họ còn có thể bảo trì độc lập. Hiện tại Dương Nguyên Khánh giống như dao thớt, bọn họ là thịt cá, tương lai của bọn họ không thể tự làm chủ được, việc liên quan đến vấn đề sinh tử, trái tim của Vương Ứng Huyền liền đập kịch liệt.
Dương Nguyên Khánh minh bạch sự lo lắng của y, cười nhạt nói:
- Binh lực của các ngươi không nhiều lắm, đi theo cũng không có tác dụng gì, cứ lưu lại phòng ngự vậy!
Vương Ứng Huyền đại hỉ. Đây là Dương Nguyên Khánh đồng ý bọn họ tiếp tục nắm binh quyền, y kính cẩn thi lễ nói:
- Đa tạ ân nghĩa của điện hạ. Chúng ta nhất định thủ vững Lạc Dương, tuyệt đối sẽ không để Lý Đường Đông tiến một bước.
Trở lại đại doanh, Tạ Tư Lễ có chút tiếc nuối thở dài:
- Ngày hôm nay, điện hạ vì sao không nhân cơ hội này cướp đọat Lạc Dương, lại để cho Vương Thế Sung tiếp tục lĩnh binh. Vương Thế Sun là hạng kiêu hùng, dã tâm hừng hực, liệu y có thể thực sự thuần phục Đại Tùy hay không?
Dương Nguyên Khánh cười cười:
- Sao ta lại không biết? Nhưng Vương Thế Sung chỉ có hai quận Lạc Dương cùng Hoằng Nông, thế lực của y có thể phát triển đến đâu? Lưu lại y, thì y vĩnh viễn là cái đinh cắm trước cửa triều Đường, khó mà quấn lấy được. Vương Thế Sung là kẻ gian trá giảo hoạt, y so với ai khác càng minh bạch đạo sinh tồn. Nếu y ly khai ta, y lập tức sẽ bị triều Đường bóp chết như một con rệp.
- Thế nhưng hôm nay y dám lấy cớ không gặp điện hạ, vậy thì quá vô lễ rồi.
Trong lòng Tạ Tư Lễ vẫn có một chút lo lắng.
Dương Nguyên Khánh chắp tay cười:
- Dù sao y cũng là hạng kiêu hùng, có dũng khí bỏ đi chức vị hoàng đế đã không dễ, đối nhân xử thế phải giữ lại ba phần thuần tâm, chúng ta không nên ép buộc y quá, coi như cho y một chút mặt mũi.
Vương Thế Sung rời khỏi hoàng cung dọn đến trong phủ Trịnh Vương, vốn là nhà cũ của Tề Vương Dương Giản. Vương Thế Sung tuy làm người âm hiểm giả dối, nhưng quả thực y cũng có chỗ hơn người, chí ít lời nói và việc làm của y đi đôi với nhau.
Tuy rằng y bị bức phải rời bỏ ngôi vị hoàng đế, nhưng nếu đã đáp ứng rồi, y sẽ làm rất triệt để không chút hàm hồ.